Ác Quỷ Không Cánh (Heart And Hurt)

Chương 6






Mặt trời đã đứng bóng, nhạt nhòa dưới những đám mây bồng bềnh, hôm nay trời trở gió nên ko có cái nắng gắt gao như ngày hôm qua, yếu ớt đến nỗi chỉ làm vơi đi những giọt sương còn vướng bận trên những bãi cỏ xanh mượt của học viện Royal school for prince and princess. Vậy mà trên cái khoảng sân rộng lát gạch đỏ này, có hàng trăm con người ngã lăn xuống đất vì "say nắng" thật ngược đời. Cái ngược đời ở đây là người đã gây ra mấy vụ lộn xộn này (chỉ là bước ra khỏi xe ngáp ngắn ngáp dài rồi nở nụ cười xã giao chết người trước mặt mấy bà cô bà chị tuổi teen khiến họ ngây ngất đến mức đổ ào ra "nghỉ ngơi" giữa sân trường, cả mấy anh chàng vô lô nhất cũng phải liếc nhìn rồi thắp hương cầu trời cho con người này đi phẫu thuật chuyển đổi giới tính đi cho xong) vẫn thản nhiên phán một câu xanh rờn với người vợ trẻ lanh chanh vừa bị cụng đầu vào nóc xe:
-Có quả cà chua chín trên đầu rồi kìa_Rồi cười nhẹ, thẳng tiến trên con đường ko một bóng kì đà nào đã được "dọn sạch" mấy phút trước đây. Chẳng hề cảm thấy lương tâm cẳn rứt gì cả (tên này vốn ác sẵn, ko cần phải bàn đâu bà con)
Trước biểu hiện và thái độ của người chồng vô số tội, cô hậm hực, lúng túng bước ra khỏi cái xe quái quỷ đã đả thương cô rồi sựng người đi. Trước mắt cô là một khung cảnh thật tuyệt vời. Đầu tiên là bước tượng đức mẹ đồng trinh cùng các tiểu thiên thần trong trắng bằng thạch nhũ ẩn hiện giữa những tia nước được bắn tung tóe xung quanh. Rồi thì những tòa nhà cao vút nhọn hoắt được lát bằng đá bạc ánh lên trong những giọt nắng nhỏ nhoi vừa đổ òa xuống ko lâu. Rồi còn có cả những thảm cỏ xanh mượt viền đều xung quanh trường mang thoang chút mùi đồng nội....Tất cả chúng đều khiến cô mở to mắt chiêm ngưỡng, đến nỗi khi ko chịu nổi, cô đã vô thức thốt lên: "Kawai!"
-"Kawai" nghĩa là gì_Một giọng nói nhẹ mang đậm chất nghi vẫn lướt qua, chém phăng sợi dây cảm xúc của cô.
-Ơ?_Cô quay người, nhìn con người đáng chết đang đứng ở sau lưng mình, đôi mặt tròn to lấp lánh nhìn chăm chăm vào nụ cười vô duyên hết sực (tự dưng cười, ko vô duyên mới lạ).
-Sao thế? Ko nhận ra anh à?_Tên con trai với nụ cười hết sức vô duyên nhẹ nhàng hỏi, có chút mỉa mai còn vương dù thân chủ đã cô giấu đi.

-Xấu thế, ai nhận ra nổi, vô duyên_Hàn thiểu phu nhân hậm hực, nói xong rồi quay mặt đi, ko thèm nhìn cái biểu hiện mếu mó trên mặt người đó đang đậm dần, bóng tối u uất cũng vì thế sậm hơn nhiều.
-Hàn Gia Phong! Ngươi dạy vợ ngươi thế à?_Cái tên vô duyên hét lớn gọi cái người vẫn còn đang bị ruồi bám đằng trước, rồi thao thao bất tuyệt_Đáng nhẽ ngươi phải giới thiệu ta với cô vợ của ngươi sớm chứ. Ngươi lơ ta đẹp lắm đó biết ko? Về mà dạy lại vợ ngươi đi, đến cả việc phân biệt trên dưới, cao thấp cũng ko biết là sao...
-Nhìn thấy anh thế..._Cô gái nhỏ chen vào lượt lời của cái tên đang còn xa xầm, hai đầu ngón tay giờ đã khá lành chọc chọc vào nhau, đôi mắt ngấn nước làm bộ đáng thương_...ai lại dám nghĩ..._Cô ngập ngừng, để cho cái tên ban nãy còn nóng phừng phừng nhờ sự liên tưởng vớ vẩn của chính mình giờ đã dịu lại_...anh già hơn em chứ. (Ua cha, bà vô dùng sai nghĩa rùi!, chết thật)
Đám con gái còn nhốn nháo giờ lại im lìm, thộn mặt ra nhìn khung cảnh đáng sợ trước mắt, chẳng ai có thể ngờ, một Hà Hiểu Nghi vốn sắc sảo trong từng lời nói và hành động trước đây lại chơi một vú khiến anh chàng từ nhỏ chân đã giẫm lên hàng đống đá quý chết sững ngay giữa cái nắng nhạt nhẽo này chỉ bằng một từ sai nghĩa "già".
Cái tên chung một ruột với cậu công tử Trần Bạch đang chết trân này, lúc cần nói thì chẳng chịu mở lời, lúc cần im lặng thì lại choang choảng:
-Haha, cậu "già" thật rồi! Trần Bạch Chấn Vũ_Trước sự bị đả kích lần hai của cậu bạn, anh ta chỉ mỉm người, thoáng nhìn cô vợ nhỏ bé đang trố mắt nhìn mình, đưa tay ngoắt ngoắt bảo đến đây rồi nghoảnh mặt đi.

Cô vợ dễ thương của anh ta nhìn chằm chằm vào bức tượng da thịt tội nghiệp vừa mới tạc xong sau lưng rồi cười nhẹ (anh chị này toàn cười để khích tướng người khác), chạy xon xon đến chỗ chồng mình. Phải nói là về khoản nào chứ về khoản vợ hát chồng múa phụ họa này thì hai ngược cực hợp rơ. Chỉ tội cho cái người vừa bị cặp này đả kích vẫn còn đứng như chết trong con mắt đau xót của các fan (mấy người này muốn lại gần lắm nhưng sợ tên này nổi điên lên thì bùm hết cả lũ nên thôi xin kiếu). May sao, một lúc sau, một đoàn người lực lưỡng mặc áo đen chạy đến đưa anh ta thẳng tiến vào phòng y tế chứ đứng mãi chắc ko thành người châu Phi thì cũng thành thịt quay mất, khổ đời! (Nếu bà con là fan của Chấn Vũ thì xin thông cảm cho tui, trong phút lỡ đãng, hai nhân vật nói trên đã thừa cơ lộng hành, hiếp đáp anh này, tui ko có tội tình gì đâu đấy =.=)
Gió chợt lặng, sân trường bây giờ vắng vẻ hơn bao giờ hết vì đã bị tiếng chung vào học giục giã mấy phút trước mời gọi. Ở một tòa nhà cổ kính phủ đầy lớp thường xuân, trong một căn phòng rộng thoáng đãng trang trọng, có một cuộc đối thoại vẫn chưa kết thúc.
-Em thực sự muốn chuyển khoa chứ?_Ông hiệu trưởng nghiêm nghị, khẽ nhướn mày, đôi mắt đen sâu qua lớp kính dày nhìn chằm chằm vào cô nữ sinh đôi diện.
-Vâng ạ_Cô nữ sinh bình thản đáp, ko chút do dự như là một quyết định đã tồn tại từ trước trong cô.
-Tôi phải nói điều này...._Ông hiệu trưởng đưa tay sửa lại gọng kính màu gạch nâu, mắt vẫn ko buông rời con người trước mặt_...trước đây...

-Em biết thưa thầy_Cô gái nhanh miệng, như ko để ông nói thêm điều gì, cô giải thích ngay vào cái vấn đề mà cô đoán chắc người đối diện đang định đề cập đến_Em ko thích thời trang, ko chút nào hết dù em ko thể định hình được nó là cái gì nhưng có lẽ em ghét nó theo bản năng thầy ạ, em ko muốn nói đến nó nữa và việc quyết định chuyển đến khoa Kinh tế là quyết định của em, ko có sự can thiệt hay gượng ép từ bất cứ ai, xin thầy chấp nhận.
Sự tự tin chính là thứ luôn sẵn có trong một con người đã từng trải qua nhiều sóng gió thương trường, nó mạnh mẽ đến mức ông luôn lấy nó làm cái mặt nạ cho chính mình, dù bây giờ chỉ là một ông già ko hơn ko kém với cái danh hiệu trưởng cũ kĩ. Vậy mà giờ sự tự tin này còn thấp kém hơn cả sự tự tin của một hình hài nhỏ bé mặt còn búng ra sữa trước mặt ông. Ông sững người, ko chỉ vì sự tự tin quá đáng đó của cô mà còn là vì cái thái độ lạ lẫm của một Hà Hiểu Nghi sau dư âm của vụ tai nạn, một thái độ mà chỉ có kẻ luôn biết trước kết quả sẽ xảy đến như thế nào mới có, một thái độ mà chỉ những kẻ săn mồi lành nghề luôn chực chờ con mồi sa vào cái bẫy tài tình đã sắp đặt sẵn và nắm chắc phần thắng trong tay mới có, sự hài lòng và niềm kiêu hãnh ko chỉ qua thoát ra từ nụ cười nhẹ mà còn qua ánh mắt nâu sắc sảo ngấn lệ đó, nhỏ bé như lại to tròn như nuốt chửng tất cả mọi thứ đã nằm vào tầm nhìn của nó, ko ngoại trừ ông. Ông nhăn mặt suy nghĩ, ko phải về vấn đề đang nói đến mà là về con người đang nằm trong đáy mắt ông. Ông ngạc nhiên về thái độ bây giờ của cô, về hành động đáng ra ko nên có của cô vì nếu là Hà Hiểu Nghi 1 năm trước, cô ta sẽ ko ngần ngại hất một đống tiền vào khuôn mặt sậm màu nhăn nheo của ông nở nụ cười tàn bạo dọa dẫm sẽ tung miếng thịt ngon về việc ông nhận hối lộ cho đám nhà báo lắm mồm săm soi nếu ông ko chấp nhận cho cô ta nhập học chứ ko phải điềm tĩnh ngồi đây đàm thoại với một ông già già nua như ông. Hơn nữa, với một thiếu phu nhân nhà họ Hàn thì cái việc chuyển khoa vớ vẩn này cũng chẳng nhằm nhò gì, dù ông ko chấp thuận thì cũng có thể dọn đồ qua khoa khác ngồi học như ko chứ đừng nói đến chuyện đồng ý. Vậy mà cô lại ngồi đây, để xin cái người còn ko đáng để cô gặp mặt đồng thuận với đề nghị của mình, thật lạ...Nếu là Hà Hiểu Nghi lúc trước cô ta ko bao giờ làm cái việc rảnh hơi này đâu...
-Thầy nói gì đi chứ?_Cô gái nhỏ thì thầm, giọng nói trong trẻo len lỏi vào suy nghĩ mơ hồ khiến ông hiệu trưởng giật mình choàng tỉnh.
-À...à_Ông bối rối, mắt chệch đi, ko dám nhìn thẳng vào con người vấn nở nụ cười tỏa nắng
-Đừng nói với em nãy giờ thầy ngủ mớ đó_Cô nghiêm giọng, ko chút trêu chọc.
-À ờ...thế sao em ko nói với Gia Phong thầy nghĩ...._Ông lấy chiếc khăn trắng chấm chấm vài giọt mồ hôi trên vầng trán mình, mắt vẫn đảo đi lảng tránh.
-Thầy nghĩ anh ấy sẽ chấp nhận sao_Cô bĩu môi ra vẻ chán chường nhìn ông.

-Ờ, mà sao...._Ông hiệu trưởng lấy lại bình tĩnh, toan hỏi thì lại bị kẻ nãy giờ chuyên cắt lời chiếm mất lượt lời.
-Em muốn phụ giúp chồng nếu cần thiết, dù sao, làm vợ người ta thì cũng cần phải có chút hữu dụng gì đó chứ thầy. Em ko muốn thua kém anh ấy lại càng ko muốn bị anh ấy khinh rẻ_Vấn nụ cười tươi rói nhưng lại đầy sự chắc chắn vào cao ngạo ko ngờ, sự thách thức trong nụ cười này sáng rõ ko chút che đậy, ko phải với ông mà với người đó - anh chồng vô số tội
***
Một nơi nào đó trong trường
-Ách xì!_Gia Phong kịt kịt mũi, bực mình.
-Trời, cậu hại người nên giờ ông trời ko tha cho cậu đó_Chấn Vũ cong môi cười đểu nhìn thằng bạn chí cốt
-Ko cần cậu lo_Gia Phong tức giận quát, đối với một người từ nhỏ đã ghét cay ghét đắng cái gọi là cảm thì đây là một hình phạt cực chuẩn (ai bảo đi đâm người sau lưng mành chi)