Ác Nữ Vương Phách Lối

Chương 4




Nghiệm hàng? Cô vẫn còn đangsuy tư cái vấn đề này, nghĩ đến Quan Triệt muốn chủ độngcởi quần áo ra, để cho cô mở rộng tầm mắt......Nhưng bởi vì A Tang xông cửa đi vào, mà tuyên cáo bỏ dở.

Chẳng qua là hai chữ“nghiệm hàng” vẫn ở lại trong đầu của cô, cho dùđã qua mấy hôm, thỉnh thoảng vẫn còn nhớ tới.

Tựa như hiện tại, cô ngồi ở trướcquầy ngẩn người.

Kể từ sau khi Quan Triệt to ganhôn cô, trong cơ thể cô ẩn núp tình dục bị hắn câudẫn.

Mặc dù cô đối với hắn cònchưa hiểu rõ ràng, nhưng là ấn tượng của hắn với côcàng lúc càng khắc sâu, hắn ở trong cuộc sống của côcàng lúc càng rõ nét. Có lẽ quá khứ cô quá mức tựphụ cao ngạo, đối với người không quen, cô luôn làm nhưkhông thấy, hay là nói cô căn bản không có lưu ýsự tồn tại của những người khác. Lúc này cô mớihiểu được, thì ra là Quan Triệt kia bề ngoài ôn hoà lại cólực hấp dẫn trí mạng cùng mị lực không muốn ai biết.

Mà mị lực của hắn, trước tiếp xúc hắn,sau đó tựa như dính vào độc dược, vừa đụngliền nghiện, không cách nào khống chế bị giam cầm luânhãm.

Đàn ông như vậy, mới là kinh khủng.

Bề ngoài vô hại, nội tâm lại làmcho người ta hết sức căng thẳng như chơi với lửa.

Viên Vô Song hoảng hốt, tự hỏingười đàn ông tên Quan Triệt này, bất tri bất giác (khônghay không biết), thế nhưng nhớ tới vóc người săn chắc dướiáo khoác trắng của hắn......

“Vô Song.” Một giọng nữ gọi cô.

Một lúc lâu, Viên Vô Song mới phục hồitinh thần lại, nhìn về nơi phát ra âm thanh, nguyên lai làđồng nghiệp của cô Trần Thục Hoa.

“Sao vậy?”

“Tối nay chúng ta chuẩn bịgiúp bác sĩ Trịnh làm tiệc đón người mới đến, cô cómuốn tới hay không?” Trần Thục Hoa hảo tâm (cólòng tốt) mời.

“Không có hứng thú.” Cô lắc đầu cựtuyệt.

“Tại sao?” Trần Thục Hoa hơinhíu chân mày, “Trước kia khi có bác sĩ mới tới, cô cũngsẽ tham gia tiệc đón người mới đến...... Này nha,cô nhất định là bởi vì có bạn trai rồi, mới trọng sắckhinh bạn.”

Viên Vô Song miễn cưỡng trở mìnhliếc mắt, “Mới không phải đâu!”

“Vậy......” Trần Thục Hoa muốn nóilại thôi.

“Cô muốn nói cái gì?” Viên VôSong liếc đồng nghiệp một cái.

“Gần đây có người truyền tin, nóicô trước kia là bạn gái bác sĩ Trịnh, sau lại bởi vì bắtcá hai tay, mới chia tay anh ta......” Trần ThụcHoa cẩn thận nói, “Cho nên...... Bọn họ đang đánh cuộc, côsẽ không tham gia tiệc đón người mới đến.”

“Hả?” Viên Vô Song giống như là bịngười ta hung hăng đánh một quyền, ngực có chút buồn bực,“Tôi bắt cá hai tay?”

Xin nhờ, cái cọng già vạn năm giờmới lấy ra xào, có quá nhàm chán hay không?

Hơn nữa nghĩ cũng không nghĩ tới, lờiđồn vô căn cứ thế này nhất định là từ chỗ TrịnhDư Nghĩa truyền tới.

“Hơn nữa......” Trần Thục Hoa bởivì làm chung phòng dược với cô, tình cảm đương nhiên songười khác khá hơn một chút, vì vậy tiến lại gần, nhỏgiọng nói: “Nghe nói đối tượng cô bắt cá hai tay, cònlà bạn học bác sĩ Trịnh...... Chính là người bạn traingày ngày tìm đến cô.”

Viên Vô Song giận đến sắc mặttrắng bệch, vẻ mặt dữ tợn, lạnh lùng mở miệng,“Người nếu không có sỉ (nỗi nhục),thiên hạ vô địch. Không nghĩ tới anh ta lại cóthể luyện đến ngay cả bom nguyên tử cũng không chọcthủng được da mặt dày đó.”

Trần Thục Hoa bật cười, “Cho nên......Là lòng tự ái của đàn ông nên làm loạn?”

“Là ác nhân muốn cáo trạngtrước chứ?” Lòng tự ái, hắn còn nữa không?”Có lẽ làmbộ đáng thương, sẽ có em gái nào đó đồng tình hắn,tiết kiệm dùm hắn một nửa khí lực khi tán gái.”

“Cô không muốn tham gia tiệc đónngười mới đến, cho anh ta chút nhan sắc một chút sao?” TrầnThục Hoa tò mò hỏi, “Mang bạn trai cô đi làm sặc anhta a! Bạn trai cô dáng dấp tốt, đối với người kháclại hoà nhã thân thiện, nếu không phải bạn gái của anhấy là cô...... Chậc chậc, tôi nghĩ trong bệnhviện không íty tá đã sớm tự mình dán vào anh ấy (theođuổi ấy).”

Viên Vô Song liếc đồng nghiệp một cái.“Sao cô nói tôi giống như bộ dạng rất hung ác?”

“Cô vẫn luôn là vậy a!”

“Hừ, Trịnh Dư Nghĩa thích nói nhưthế nào là chuyện của anh ta, tôi mới không cần......”

“Lúc nào thì diễn ra tiệc đón ngườimới đến?” Một giọng nói nam vang lên, cắt đứtlời các cô. Hai người phụ nữ phút chốc im miệng, cùngnhau quay đầu lại.

Bạn trai Quan Triệt của Viên Vô Songtrong truyền thuyết, xuất hiện rất đúng lúc, hơn nữacòn nở nụ cười thân thiện.

“Ách......” Trần Thục Hoa sửng sốtmột chút, ngay sau đó phục hồi tinh thần lại, “Tám giờtối hôm nay.”

“Vừa lúc, chúng tôi rãnh.” QuanTriệt nở nụ cười ôn hoà, “Có thể tính tôi với Vô Songchung một phần không?”

Viên Vô Song mở to con mắt nhìn hắn,“Chờ...... Chờ một chút......” Cô không có đáp ứng muốntham gia a!

“Có thể, dĩ nhiên có thể.” TrầnThục Hoa cười, “Vậy ngay bây giờ tôi sẽ đi ghi danh.”

“Chờ một chút...” Cô bắt được cánh tayđồng nghiệp.

Trần Thục Hoa buông tay của cô, sôi nổirời đi.

Ha hả... Hôm nay tiệc đónngười mới đến nhất định sẽ có trò hay để xem.

Ở chốn nông thôn này, xem kịch vui cũnglà một trong những niềm vui thú a!

Viên Vô Song nhìn về phía Quan Triệt,tức giận nói. “Anh......Anh làm gì thay tôi đồng ý?”

Quan Triệt khóe miệng khẽ nhếch,“Có thù phải trả không phải là tính cách của emsao? Muốn em nhẫn nại nuốt vào, chỉ sợ sẽ làm cho embị nội thương, không bằng dứt khoát trả lại mối thù, cùnganh ta đoạn tuyệt sạch sẽ trơn bóng, không phải tốthơn sao?”“Anh......” Cô nhíu chân mày lại.

Hắn nhìn ra cô vô cùng không vui, hơnnữa chủ trương có cừu báo cừu, không phải kêu côchịu đựng...... Người đàn ông này khẳng địnhkhông giống bề ngoài ôn hoà của hắn, mặt ngoài ôn hòachỉ là vì ẩn núp nội tâm tà ác của hắn.

Quan Triệt...... Càng lúc càng khiếncô mê hoặc.

“Vô Song, mười hai giờ, cùng nhau ăncơm đi!” Nụ cười của hắn trở nên rực rỡ, giọng nói lạihết sức kiên quyết, tựa hồ không cho phép cô cự tuyệt.

Cô chống lại cái nhìn của hắn, ýthức giống như là bị hắn khống chế, ý muốn cựtuyệt toàn bộ nuốt trở về trong bụng.

Hắn khẳng định là khắc tinhcủa cô, khiến cô không có biện pháp cự tuyệt hắn.

Mặc dù Quan Triệt không phải là nhânviên mới của bệnh viện, thế nhưng hắn vừa xuất hiện, lại làtiêu điểm khiến cho mọi người chú ý trong tiệcđón người mới, nhân vật chính Trịnh Dư Nghĩa ngượclại phai nhạt hơn. Rất nhiều y tá lập tức phản bội, cócơ hội liền muốn muốn cùng Quan Triệt nói chuyện. ViênVô Song bị gạt bỏ sang một bên, biểu hiện phải tựnhiên hào phóng, không để bụng nhượng bạn trai lại chomọi người.

Cô hào phóng? Đúng không!

Bất quá ánh mắt của cô luôn là lơđãng liếc về phía Quan Triệt, phát hiện bản thânhắn trong đám người hết sức an nhàn tự tại, bất kể lànam nữ quen hay không quen biết, hết thảy đều tươi cười,thoải mái nói chuyện với nhau.

Trái lại là cô, trừ thỉnh thoảngcùng đồng nghiệp tán gẫu mấy câu, còn lại thờigian cũng yên lặng ngồi ở quầy ba bên cạnh uốngđồ uống.

Mãi đến khi đám người bọn họ bắtđầu chơi trò chơi, Viên Vô Song cũng bị bức bách gianhập, chẳng qua là cô hôm nay vận khí không được tốt,liền thua vài màn, không ngừng bị bắt uống rượu.

Cô tự nhận tửu lượng không tệ, lạinhư cũ chịu không nổi bị rượu cồn quấy phá, ý thức từtừ có chút tan rã.

Quan Triệt ở một bên nhìn bọn họchơi thành một nhóm, hắn là người thắng cuộc, khônghề uống đến một giọt rượu, bất quá hắn cũng không cóngăn cản cô tiếp tục vui đùa, đôi mắt nóng bỏng thủy chung (từđầu đến cuối) khóa chặt cô.

Một lát, Trịnh Dư Nghĩa đãchoáng váng một ít, ngồi xuống bên cạnh hắn, cười khan mấytiếng, nhìn chằm chằm hắn.”Đồng học, chúng ta thật đúng làlâu lắm không gặp.”

Quan Triệt nhíu mày, nhưng cườikhông nói. Hắn cùng với Trịnh Dư Nghĩa không thểxưng đồng đảng (bạn bè) hoặcbạn tốt, chỉ có thể coi như là sơ giao (quen biếtsơ sơ).

“Cuộc sống gần đây của cậu cótốt không?”. Trịnh Dư Nghĩa lại làm ra vẻ rất cógiao tình với hắn.

“Cũng không tệ lắm.” QuanTriệt qua loa trả lời.

“Phải không?” Trịnh Dư Nghĩauống một hớp rượu, cố ý nói móc: “Nếu cuộc sống cũngkhông tệ lắm, làm sao đến vùng thôn quê này? Tôi nghenói công việc của cậu ở đây là làm cho Quốc Thuậtquán, phải không? Tôi nhớ năm đó ở trường họcthành tích củacậu không tệ, làm sao lại truần luân (suy thoái)tới trìnhđộ này?”

Quan Triệt lộ ra nụ cười nhàn nhạt,“Vậy còn cậu? Thực tại, tôi với cậu cùng chạm mặt tạinơi này, bác sĩ Trịnh khoa tiết niệu?”

Trịnh Dư Nghĩa sắc mặt thay đổi, ngheđược hắn cũng là đang nói móc mình.

“Tôi là bởi vì liên quan đếnân sư, mới quyết định tới vùng thôn quê nàygiúp một tay, tới thời gian, tôi sẽ trở về Đài Bắc.”

“Vậy thì thật là chúc mừng.” QuanTriệt giọng nói ôn hoà, nghe không biết được tâmtình của hắn. Mà Trịnh Dư Nghĩa cũng căn bảnkhông phải là trọng điểm để ý của hắn, ánh mắtcủa hắn vẫn là rơi vào Viên Vô Song đang chơi đùacùng các đồng nghiệp.

Cô ở trong đám y tá, vô cùng nổi bật.

Trang phục màu hồng của y táđược cô cởi ra, tóc dài tùy ý khoác lên sau vai, theo động táccủa cô, thỉnh thoảng hiện ra đường cong phiêu dật.

Cô mặc áo ba lỗ màu đen bó sát người,phối với chiếc quần bò dài vừa người, vóc ngườiduyên dáng hiện ra không bỏ sót.

Rõ ràng ăn mặc so những ngườiphụ nữ khác ảm đạm không ít, bất quá cô vẫn rất thànhcông hấp dẫn ánh mắt của hắn.

Trịnh Dư Nghĩa phát hiện hắnvẫn nhìn Viên Vô Song, không khỏi bật thốt lên,“Cậu cũng thật là lợi hại, vậy mà có thể quen vớiViên Vô Song khó trị đó.”

Quan Triệt lạnh lùng nhìn TrịnhDư Nghĩa một cái, không hề đáp lại.

“Nhớ ngày đó tôi từng tốnrất nhiều thời gian để theo đuổi cô ấy, bất quá......Chậc, một lần ngoài ý muốn khiến cho cô ấy chia tay tôi,thành thật mà nói, tôi đang rất hối hận.” TrịnhDư Nghĩa hớp một ngụm rượu, “Bất quá nhìn bạnhọc của mình đuổi theo mã tử(giống nhưmột thứ không đạt được) của mình, tâm tìnhđầy phức tạp.”

Quan Triệt lẳng lặng nghe hắnoán trách.”Như thế nào? Chúng ta thương lượng, có đượchay không? Đàn bà trên thế giới rất nhiều, chỉ cầnhôm nay cậu đem Viên Vô Song nhường cho tôi, ngày sautôi nhất định giới thiệu một thiên kim tiểu thư củaviện trưởng một bệnh viện lớn cho cậu làm quen, nhưthế nào? Đến lúc đó cậu có thể thăng chứcrất nhanh......”

“Không bằng để lại cho chính cậuđi.” Quan Triệt thu lại hàm dưới, rốt cục nhìn vềphía Trịnh Dư Nghĩa, “Người có chí riêng, cậu giữ lạiđể cho mình một bước lên mây, thăng chức cho nhanhđi!”

“Cái gì?” Trịnh Dư Nghĩa sắc mặtđại biến(thay đổi lớn), “Tôichưa bao giờ biết cậu đối với bạn gái người khác màcòn......”

“Là bạn gái trước.” QuanTriệt không hề keo kiệt sữa chửa.

“Cậu hảo hảo nhìn chung quanhmột chút, còn nhiều phụ nữ so Viên Vô Song tốt hơn, côta căn bản không phải là người phụ nữ tốt......”

“Vậy tôi khuyên cậu, tốt nhấtbuông tha cho cô ấy.” Quan Triệt vỗ vỗ bả vai Trịnh DưNghĩa, khẳng định mà an ủi hắn, “Bởi vì cô ấy bâygiờ là bạn gái của tôi, cậu không có tư cách đụng vào mộtcộng lông tơ của cô ấy.”

Trịnh Dư Nghĩa trợn to cặp mắt, nhìn chằmchằm hắn, một câu cũng nói không ra miệng.

“Nghe kỹ, tôi và cậu không phảilà sinh tử chi giao (bạn bè chí cốt), cậukhông cần nói với tôi cái gì mà chuyệnhoang đường vợ bạn không thể đùa giỡn (vợbạn không thể đụng vào), muốn trách, chỉ cóthể trách cậu ban đầu quá sơ ý, cho nên đem bạngái của cậu giao cho người đàn ông khác đưa vềnhà. Bất quá tôi cũng phải cám ơn cậu đã tạo nênmột cơ hội cho tôi.” Quan Triệt gật đầu một cái, đểđồ uống xuống, đứng dậy rời đi.

Hắn đi về phía đám người đang chơi tròchơi kia, đỡ Viên Vô Song đang có chút men say.

“Cô ấy say quá rồi, mấy ngườibỏ qua cho bạn gái của tôi thôi!”Hắn hoà nhã nói.

“Tôi...... Tôi còn có thểuống......” Viên Vô Song muốn đẩy bàn tay hắn ra,nhưng không cách nào đã được như ý nguyện.

“Còn có thể uống?” Bên cạnh cóngười kêu to, “Vậy chúng ta lại đi quán kế tiếp đi!Quan Triệt, anh cũng cùng đi a!”

“Bạn gái của tôi say rồi, tôi đưa cô ấyvề nhà trước đã......”

“Tôi không đi, tôi có thể thay anhđưa cô ấy về nhà.” Có một gã khác giơ tay, “Tôi có xe,còn có ai muốn cùng về nhà nữa nào?”

Viên Vô Song đẩy Quan Triệt ra, caulỗ mũi, “Tôi...... Tôi ngồi xe của anh ta......”

“Anh cũng có xe.” Hắn đem cô kéotrở về trong ngực của mình, ôm cô thật chặt,“Nếu em không muốn đi quán tiếp, như vậy anh đưa emvề.” Hắn rất kiên trì, hơn nữa bá đạo, giúp cô cầm túixách, sau đó từ biệt cùng mọi người, liền dìu cô rời đi.

Bạn gái không cần người khác đưa, dohắn tự thân tự lực là đủ (tự mình làm làđược)

Bởi vì rượu cồn quấy phátrong người, Viên Vô Song cảm thấy choáng đầu hoa mắt,hơn nữa muốn ói. Cô còn một chút ý thức, biết mình hômnay uống quá nhiều, hơn nữa thành phần rượu hỗn hợpcàng thêm tác dụng chậm mười phần.

Cậy mạnh hậu quả chính là óiđến khắp người đều là uế vật (vậtdơ bẩn), cũng làm cho xe Quan Triệt bốcmùi hôi ngất trời.

Bất quá hắn không có nói một câutrách cứ, chẳng qua là hạ kiếng xe xuống, để chokhông khí lưu thông, sau đó lái xe trở lại QuốcThuật quán.

Nếu cô uống say không còn biết gì,không bằng để hắn chiếu cố, khỏi phải đưa côtrở về, lại để cho người nhà của cô loay hoay ngườingã ngựa đổ (gần tương tự té xỉu ngã vẹo). Vềphần xe bị dơ, ngày mai hắn dọn dẹp. Hắn sau khixuống xe, vòng qua đầu xe, đi tới ghế lái phụ, mở cửaxe, dễ dàng đem cô ôm ra ngoài xe.

Cô say đến nỗi khuôn mặt trắng nõnđỏ bừng, giống như trái mật đào chín, khiến ngườita nhìn vào muốn cắn một cái để nếm thử.

Hắn ôm cô đi vào trong nhà,lên tới lầu hai, đi tới phòng của hắn, đem côđặt trên chiếc giường mềm mại.

Viên Vô Song rên một tiếng, toànthân vô lực.

Hắn tiến vào phòng tắm, lấy khăn lôngướt, dùng sức vắt khô, sau đó trở lại bên giường, đemkhăn lông lạnh như băng đặt trên khuôn mặt đangnóng bừng của cô, làm cho cô thoải mái một chút.

Cô nôn đến xấu miệng, híp mắt nhìn hắn,“Cho tôi nước, tôi khát quá......”

Quan Triệt xoay người ra khỏi phòng,rất nhanh quay trở lại, đem ly nước đưa tới trướcmặt cô.

Cô nhận lấy cái ly, sảng khoáiuống hết một hơi, sau đó đem cái ly trả lại cho hắn, đưatay lau lau cái miệng nhỏ nhắn, trong mắt đều làthỏa mãn.”Cám ơn.” Hắn đem cái ly bỏ lêntrên bàn, sau đó quay đầu lại nhìn cô, phát hiệncô tựa hồ muốn tìm một vị trí thoải mái nằm xuống.Một giây kế tiếp, hắn kéo cánh tay của cô, ngăn cản côcứ như vậy ngủ ở trên giường của hắn.

“Đợi một tí.”

“Làm gì?” Cô tức giận trợnmắt nhìn hắn một cái, “Tôi muốn đi ngủ......”

“Đi tắm trước rồi ngủ tiếp.” Hắnthật sự kéo cô đứng dậy, “Em mới vừa nôn, khắp người đềudơ bẩn, trước tắm rửa sạch, mới có thể ngủ ởtrên giường của anh.”

“Không cần, tôi buồnngủ quá......” Cô lắc đầu ăn vạ.”Để cho tôi ngủ......”

“Không được.” Hắn kiên trì, đem côđi vào phòng tắm, “Anh có thể chịu được việc em nônở trên xe của anh, nhưng là không thể nhẫn nhịnbị một người phụ nữ hủ lậu (cómùi chua) mười phần ngủ ở trên giườngcủa anh.”

Cô bất mãn cằn nhằn mấy tiếng, cuốicùng vẫn là bị nhốt vào trong phòng tắm, trên tay dưra một chiếc khăn tắm cùng với một bộ quần áo.

Thấp giọng mắng mấy câu, cô mơ mơ màngmàng bắt đầu cỡi quần áo, dùng ý thức sau cùngchống đỡ, vặn vòi nước nóng, để cho nước ấm xông thẳngxuống. Quan Triệt nghe được tiếng nước chảy hoa lạplạp (tiếng nước chảy),lúc này mới yên tâm rời phòng, đến phòng tắm lầudưới tắm. Hết một giờ sau, hắn một thân nóngbừng bước vào gian phòng lầu hai, nhìn thấy cô đãnằm ở trên giường ngủ thiếp đi.

Cô không có thay y phục hắnchuẩn bị, chỉ là lấy khăn tắm bọc lại dáng ngườiquyến rũ hấp dẫn, lộ ra một đôi chân dài, cùng bộngực đầy đặn như ẩn như hiện.

Hắn là người đàn ông bình thường, thấyhình ảnh như vậy, đương nhiên là nhìn chăm chú.

Bất quá hắn coi như là mộtchính nhân quân tử, chẳng qua là thả tay xuống trêncái gì đó, leo trên giường, đắp chăn cho cô.

Hắn rất muốn làm một ít việc khôngnên làm đối với cô, bất quá lợi dụng lúc người ta gặpkhó khăn không phải tác phong của hắn, muốn hắnđối với một nữ nhân không có chút phòng bị hạ thủ,cũng quả thật làm không được.

Hắn nằm nghiêng ở bên cạnh cô,nghiêm túc nhìn khuôn mặt của cô, phát hiện cô dángdấp thật rất đẹp, lông mi dài uốn cong, lỗ mũi cao thẳng,cánh môi đỏ mọng, da thịt trắng trẻo bây giờ đỏ ửngkhẳng định vô cùng mịn màng, ngon miệng đến động lòngngười. Hắn rất quân tử, chỉ nhìn bộ dáng ngủ say củacô, cái gì cũng không có làm. Bất quá coi như hắnmuốn làm những gì, nữ nhân uống say không còn biếtgì chỉ sợ cũng sẽ không phối hợp với hắn,không bằng cứ như vậy nhìn cô, cũng có một cảm giác thỏamãn không thể nói ra.

Không sai! Người phụ nữ nàytrên giường quả thật không thể đụng, không giống vớinhững người phụ nữ khác, cho dù dùng hết tâm cơ (tâmtrí, cơ mưu) muốn theo đuổi cô, cũng phảixem cô cao hứng hay không.

Vậy mà, kể từ sau khi gặp gỡ cô,hắn cảm thấy cô hết sức thú vị.

Cô rất quật cường khả ái, hơn nữanhững lúc giận dỗi, càng thêm khả ái vạn phần.

“Em đối với tình cảm nếu cóthể thẳng thắn một chút, anh sẽ cảm thấy em rất có mịlực.” Hắn vừa nói vừa khẽ vuốt ve gò má của cô.

Cô phát ra tiếng mê sảng (lờinói mớ), lật người lại, nắm bàn tay của hắn, lạingủ thật say.

Quan Triệt lộ ra nụ cười cưng chìu, bàntay dán trên gương mặt của cô, nằm xuống bên cạnhngười cô.

Mặc dù vẫn nhìn cô, hắn cũngkhông cảm thấy chán nản, sau đó ngủ lúc nào không hay.