Ác Nữ Vương Đừng Quậy Nữa

Chương 5: Một Chút Rung Động




Thẩm Nhược Giai biết phía sau mình có sát khí nhưng vẫn không quan tâm đến, cô vẫn bỏ đi như chưa có gì.

Bỗng có một lực hút kéo cô về phía sau, lực hút mạnh khiến Thẩm Nhược Giai nhanh chóng bị kéo theo.

Thẩm Nhược Giai bị bật ngửa ra sau nhưng rất may là có thứ gì đó đã cản không cho cô té ra sau.

Sau vài giây bất ngờ thì cô bắt đầu nhận ra bất thường, cảm giác đang ngồi trên đùi và tay thì đang ôm cổ một ai đó làm Thẩm Nhược Giai có chút giật mình.

Cô phát giác quay lại nhìn người mà cô đang ôm cổ, Thẩm Nhược Giai quay phắc qua vô tình chạm vào ánh mắt lạnh tanh của Lục Tử Mặc.

Cả hai nhìn nhau một lúc thì Thẩm Nhược Giai mới giật mình, cô bắt đầu cự quậy để xuống nhưng dù thế nào thì vẫn không thể xuống được.

Lục Tử Mặc vẫn chăm chú nhìn cô gái đang quậy trên người mình, bất giác Lục Tử Mặc cười nhẹ.

Thẩm Nhược Giai thấy thì quát " Cười cái gì hả tên đáng ghét nhà ngươi, thả tôi xuống mau"

Lục Tử Mặc vẫn nhìn chăm chăm cô, dường như trong ánh mắt của Lục Tử Mặc có chút dịu dàng hơn so với lúc trước khi nhìn cô.

Thẩm Nhược Giai tức tối không chịu ngồi im, cô vẫn cự quậy và quát ầm lên " Mẹ nó, thả tôi ra mau, cái tên này ngươi có nghe ta nói gì không vậy?? "

Lục Tử Mặc hơi nghiên đầu nhìn cô rồi nói.

" mèo hoang, cô không chịu ngoan một chút được sao, quậy đến như thế mà cô vẫn không mệt sao??"

" Tôi có thể quậy nát chỗ này còn được đấy, mau thả tôi xuống nhanh lên "

Lục Tử Mặc bật cười " ha...cô cũng có gan quá nhỉ mèo hoang?"

" Dám vẽ lên mặt tôi, bây giờ còn dám đòi quậy nát chỗ này sao "

" thử tôi xem nào mèo hoang "

Thẩm Nhược Giai bất ngờ ngồi im phắc đi, cô không cự quậy nữa.

Cô quay đầu nhìn Lục Tử Mặc, đưa mặt đến gần anh, tay nâng cằm Lục Tử Mặc rồi nhẹ nhàng nói.

" Lục Tử Mặc, anh chưa biết hết tôi đâu nên vì thế anh cũng sẽ không bao giờ biết tôi có thể làm được những gì đáng sợ hơn nữa đâu "

Bỗng Lục Tử Mặc có cảm giác thứ gì đó nhọn hoắt đang cạ nhẹ vào cổ mình.

Ngón tay mà Thẩm Nhược Giai đang nâng cằm Lục Tử Mặc bắt đầu lộ ra móng dài và nhọn từ từ vuốt nhẹ cằm dưới của Lục Tử Mặc làm móng cô cạ vào cổ anh.

Cô cười nhẹ rồi rút tay lại nhanh chóng gạc phắc hai cánh tay của Lục Tử Mặc đang ôm chặc lấy mình ra, rồi nhanh chóng bỏ đi.

Lục Tử Mặc bình thản chóng tay lên ngai rồi tựa đầu vào nhìn theo bóng lưng cô.

Sau khi Thẩm Nhược Giai đi khỏi, sắc mặt Lục Tử Mặc cũng trở lại vẻ mặt đầy sát khí kia lòng thầm nghĩ.



" Con mèo hoang này mình không nên coi thường quá rồi "

Lục Tử Mặc đứng dậy đi về phòng. Lên tới phòng mình Lục Tử Mặc cởi bỏ áo khoác ngoài xoắn tay áo lên rồi ngồi xuống giường nhìn ra cửa sổ.

Bất chợt anh nhìn thấy Thẩm Nhược Giai đang chơi đùa vui vẻ với mấy đứa trẻ dưới sân vườn.

Bóng người nhỏ nhắn, gương mặt hồn nhiên vui đùa của Thẩm Nhược Giai làm Lục Tử Mặc say mê nhìn theo.

Lục Tử Mặc cười thầm, rồi lẩm bẩm

" Thẩm Nhược Giai rốt cuộc cô là ai mà sao từ khi gặp cô đến bây giờ mỗi lần nhìn thấy cô là tim tôi lại đập loạng nhịp cả lên là sao chứ"

" trước giờ chưa một nữ nhân nào khiến tôi như thế cả, mà riêng cô chỉ mới gặp vài hôm mà đã khiến tôi như thế rồi"

Bất chợt Lục Tử Mặc bị làm giật mình bởi tiếng gõ cửa của nữ quản gia.

" Thưa ngài, đã tới giờ ăn rồi ạ "

Lục Tử Mặc cau mày bực mình nói " Phiền phức thật " nói xong Lục Tử Mặc đứng dậy lấy áo khoác rồi đi xuống

Ngồi vào bàn ăn Lục Tử Mặc gọi quản gia.

" Cô ra sau vườn gọi Thẩm Nhược Giai vào đây"

" Vâng thưa ngài "

chợt có tiếng của một cô bé hốt hoảng chạy vào nói

" Thưa...thưa điện hạ, chị Thẩm Nhược Giai, chị ấy bị thương rồi ạ"

Lục Tử Mặc đứng dậy, không nói năng gì mà đi thẳng ra sau vườn "

Do chơi đùa bất cẩn nên một cậu bé đã vô tình làm rơi chậu hoa từ trên cao xuống.

Thẩm Nhược Giai nhìn thấy chậu hoa sắp rơi trúng một cô bé gần đó nên chạy đến đẩy em ra.

không may bị vấp nên chậu hoa rơi vào chân cô, khiến chân Thẩm Nhược Giai bị trật và trầy xước khá nhiều.

Cô vẫn tỏ ra vui vẻ với các bé vờ như mình không sau.

" Chị không sau, không phải lỗi của em đâu mà, nín đi "

" hít...hít em xin lỗi chị "

" chị không sau thật mà, chỉ là bị thương chút thôi, mau nín đi, mình là nam nhi không được khóc nhè như thế "

Lục Tử Mặc đi từ xa đã nhìn thấy hết, dù đau nhưng cô vẫn cố tỏ ra vui vẻ, lại còn biết cách an ủi người khác như thế làm Lục Tử Mặc có chút động lòng.

" Thành ra như thế rồi còn bảo không sao à, con mèo hoang này chịu cũng giỏi thật đấy "



" tôi không sau, măc kệ tôi "

Thẩm Nhược Giai cố gắng đứng dậy nhưng bất thành, dù vậy cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh không chút thay đổi.

Lục Tử Mặc khó chịu vì cô gái trước mặt quá ngang bướng nên đích thân đi đến bế cô lên.

" mèo hoang đừng lì lợm nữa, chân thế này rồi còn cố "

" mấy vết thương nhỏ nhặt này có là gì so với tôi đâu chứ "

Lục Tử Mặc nhìn cô gái lì lợm mà mình đang bế trên tay thở dài một cái rồi đưa cô thẳng về phòng.

Lên đến phòng của Thẩm Nhược Giai, Lục Tử Mặc nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.

Lục Tử Mặc đưa tay đến vết thương của Thẩm Nhược Giai nhắm mắt lẩm bẩm gì đó rồi rút tay lại nói.

" cô xem đỡ hơn chưa "

Thẩm Nhược Giai nhìn xuống chân mình, thì ra là Lục Tử Mặc vừa dùng phép chữa lành vết thương cho cô

" ừm ổn rồi, cảm ơn ngài "

Thẩm Nhược Giai thầm nghĩ " Mấy vết thương cỏn con này tôi dư sức nhưng vì chưa thể để lộ bây giờ thôi "

* Cốc..*

"ui da...!! sau ngài lại búng trán tôi, đau chết đi được"

" Nghĩ gì mà đơ người ra thế??"

" không có gì đâu "

" Nghỉ ngơi đi, cẩn thận đi đứng một chút "

" Ừm tôi biết rồi "

Nhắc rồi Lục Tử Mặc quay đi, ra đến cửa Lục Tử Mặc trộm nhìn Thẩm Nhược Giai một cái cười nhẹ rồi quay đi.

Thẩm Nhược Giai ngẩn người suy nghĩ.

" Sao tự nhiên cái tên này lại dịu dàng một cách kì lạ thế nhỉ??"

" Nói gì nói nhưng cái tên đáng ghét đó cũng có chút gì đó ấm áp chứ không quá lạnh lùng như mình nghĩ ".

Vì cũng khá mệt nên Thẩm Nhược Giai ngủ từ lúc nào không hay.

...----------------...