Ác Nữ Vương Đừng Quậy Nữa

Chương 17: Những bí ẩn (1)




Lục Tử Mặc nghe xong tin tức vừa rồi cũng quay lại nhìn Thẩm Nhược Giai nói.

" Kẻ nào trông cũng bản lĩnh quá nhỉ "

" tôi nghĩ chắc cũng không phải dạng vừa rồi "

" Mặc kệ, tôi chả quan tâm mấy chuyện này "

" cơm của hai bạn tới rồi, mời hai bạn dùng bữa "

" cảm ơn "

" ăn thôi, tôi đói lắm rồi "

Tv lại phát bản tin về việc vừa rồi một lần nữa.

" Tin khẩn cấp, mọi người hãy cẩn thận khi ra ngoài một mình vào ban đêm vì có thể sẽ là nạn nhân của việc bắt cóc đặc biệt là những bạn nữ, hãy hết sức cảnh giác "

" Vì vừa mới đây chúng tôi đã nhận được thông tin, những thi thể được tìm thấy điều là những người chuyên bắt và buông bán phụ nữ"

" hiện những thi thể và bằng chứng của hung thủ vẫn chưa được tìm thấy ngoài ra cảnh sát còn tìm được các dấu hiệu kì lạ trên mỗi thi thể"

" Những kí hiệu ngôi sao kì lạ được cho là rạch bằng dao và trên người mỗi thi thể điều có một cái như nhau "

" cái kí hiệu này là "

" hả, đâu kí hiệu gì "

" à không có gì, một lát cô theo tôi qua nhà kho đó xem thử không "

" anh bảo không quan tâm còn rủ tôi qua đó làm gì "

" qua xem thế nào thôii "

" cũng được "

" ừm, ăn đi "

Sao khi ăn xong cả hai tính tiền rồi rời đi, Thẩm Nhược Giai đi cạnh Lục Tử Mặc đến nhà kho.

Trời cũng sập tối, gió cũng bắt đầu lạnh hơn, Thẩm Nhược Giai ôm hay tay thở phào.

Lục Tử Mặc nhìn thấy cũng cởi chiếc khoác đang mặc khoác cho cô.

Thẩm Nhược Giai nhìn anh rồi cảm ơn.

Khi đến nhà kho thì cả hai thấy có hai nhân viên cảnh sát đang chặn cửa.

" xin lỗi, không phận sự không được vào "

" tôi là pháp y xin phép vào để khám nghiệm "

" giấy phép của anh đâu đưa tôi xem "

" đây, thưa ngài, của cô gái này nữa"

" Được rồi vào đi "

" cũng nhanh quá nhỉ "

" quá khen tôi rồi "

Thẩm Nhược Giai và Lục Tử Mặc đi vào, trước mặt là những thi thể đã được sắp xếp thẳng hàng.

Thẩm Nhược Giai giả vờ không biết gì hỏi.

" sao họ không mang về để khám nghiệm mà để đây làm gì nhỉ "

" tôi không biết, kiểm tra xem "

" ừm, đưa tôi túi zip và găng tay "

Thẩm Nhược Giai đi đến một thi thể gần đó, vén chăn ra rồi nghiêng đầu khẽ nhếch mép.

Cô nhìn về phía bắt tay của thi thể vì đây là chỗ mà cô đã khắc kí hiệu kia.

Thẩm Nhược Giai tìm xung quanh thì vô tình thấy một chiếc nhẫn.

" Đây là nhẫn của cái tên ác ma kia thì phải "

" Thẩm Nhược Giai cô làm gì đứng ngây người ra đó vậy, qua đây "

" à ừ tôi qua ngay "



Thẩm Nhược Giai bỏ chiếc nhẫn vào túi zip rồi chạy đến chỗ Lục Tử Mặc

" cô tìm thấy được gì rồi ".

" Một chiếc nhẫn, có thế thôi à "

" đưa tôi xem "

" nè "

" Giai Hảo, là hắn ta à "

" hả là ai cơ "

" chiếc nhẫn này là của Giai Hảo một tên ác ma bệnh hoạn "

" ồ hóa ra là vậy "

" hắn trốn đến đây chắc hẳn đã có ý định gì rồi "

" quả nhiên là kì lạ "

" để về tôi sẽ tìm hiểu sao "

" vậy giờ làm gì nữa "

" về thôi ở đây không an toàn "

" à ừ, về viện lấy xe mang đồ lên ngủ với dì "

" đi thôi "

" mà nè, anh định ở nhà ngủ hay lên viện ngủ với tôi đây "

" ở đâu cũng được, mà chắc theo cô vậy ở một mình cũng chán "

" ừ vậy đi thôi "

Lục Tử Mặc và Thẩm Nhược Giai đi về lấy xe về nhà mang đồ lên.

Cô bước vào nhà lên phòng thay đồ rồi đem gối với mền dự phòng theo.

Cô bước ra thì thấy anh không đem gì nên hỏi.

" anh tính ngủ không sao??"

" tôi quên mang gối "

" anh không lạnh hả "

" không cần, tôi có áo khoác rồi "

" vậy tùy anh thôi "

Lên đến viện cả hai vào phòng, cô trải một tấm niệm nhỏ ở một góc trống rồi nằm xuống.

cô thấy Lục Tử Mặc ngồi trên ghế tay ôm chiếc gối cô phì cười hỏi.

" rồi anh tính ngủ thế à "

" tôi ngủ sao cũng được, cô ngủ đi "

" tôi nhìn mà thấy đau cổ dùm anh, xuống nằm bên đây nè "

" cô cho tôi nằm cạnh sao "

" có nằm không?? "

" không "

" rồi anh nhớ đó "

Thẩm Nhược Giai quay sang bên kia ôm gối rồi ngủ.

Lục Tử Mặc nhìn cô rồi cười, đến khuya vì ngồi lâu cũng hơi khó chịu nên Lục Tử Mặc cũng tự mò xuống chỗ cạnh cô để nằm.

Anh còn tiện thể kéo cả chăn của cô để đắp.

Sáng hôm sau, Thẩm Nhược Giai thức dậy cô trở mình về bên đây thì giật mình khi thấy Lục Tử Mặc đang nằm cạnh.

Đã vậy còn đắp chung chăn rồi quay mặt về phía cô nữa.

Thẩm Nhược Giai tốc chăn đánh vào vai Lục Tử Mặc để gọi anh dậy.

" này cái tên đáng ghét nhà anh, bảo không rồi cũng mò xuống hả "



" dậy mau "

" cô ồn quá rồi đó mèo hoang "

" hah...!! không ngờ một thần bảo hộ một kẻ lạnh lùng như anh lại mê ngủ đến vậy sao, được "

Thẩm Nhược Giai quay qua bên kia lấy điện thoại để chụp hình Lục Tử Mặc.

Cô dìm anh rất nhiều, cô phìa cười rồi ngồi dậy định đi rửa mặt.

Trước khi đi cô vẫn không quên đánh vào mặt anh một cái rồi nói.

" chiến này xem anh giấu mặt vào đâu "

Lục Tử Mặc bị cái đánh vừa rồi của Thẩm Nhược Giai làm giật mình.

Anh kéo tay cô nằm xuống, mặt đối mặt làm Thẩm Nhược Giai đỏ mặt đạp anh ra.

Cô đứng dậy liếc anh một cái rồi bỏ ra ngoài.

Lục Tử Mặc ngồi dậy anh tựa lưng vào tường nghĩ.

" dạo này Lục Tử Mặc mình sao thế nhỉ, đột ngột đối tốt với một loài người, trông không giống mình tí nào "

" chả lẽ...!! "

Anh đưa tay lên ngực một lúc rồi bỏ xuống, Lục Tử Mặc đứng dậy, anh cuốn gọn mền gối giúp Thẩm Nhược Giai.

Anh cũng ra ngoài rửa mặt rồi quay vào, một lát sau Thẩm Nhược Giai cũng quay về.

Trên tay cô xách theo một hộp cháo và hai phần mì xào.

Cô đưa anh một phần rồi nói.

" cái này của anh, ăn đi "

" Chứ không phải cô ghét tôi sao "

" trả đây "

Thẩm Nhược Giai giật lại phần mì rồi đi lại bàn.

Lục Tử Mặc đứng dậy đi tới đứng sau lưng cô rồi đưa tay lên lấy hộp mì "

" thôi nào tôi đùa thôi "

" anh sang bên đây đứng xem nào, đâu có thiếu chỗ đâu sao đứng kiểu gì thế "

" tôi thích thế đấy "

" anh....đồ thấy ghét "

Lục Tử Mặc mang hộp mì sang kia ngồi, Thẩm Nhược Giai thì mang cháo đến cho dì.

" Dì ơi, dì thấy thế nào rồi "

" dì..dì...ổn rồi "

" Dì ăn chút cháo cho khỏe "

" ừm...dì cảm ơn con "

" ăn rồi nghỉ ngơi nha dì "

" vậy con...đã ăn..gì chưa "

" dì ăn cháo xong con sẽ đi ăn ngay, đồ ăn con để bên kia rồi "

" à..à "

" tôi ăn xong rồi, cô đưa đây để tôi đúc cho qua kia ăn phần của mình đi không nguội hết đấy "

" vậy cảm ơn anh "

" dì ơi,ráng ăn hết cháo nha dì con qua kia ăn sáng nha "

" ừ..mm "

" cảm ơn "

" ăn đi không phải lo đâu "

" xìa "