Lục Tử Mặc đứng bên ngoài nhà vệ sinh chờ Thẩm Nhược Giai rửa mặt.
Cô bước ra với đôi mắt đỏ hoe, Lục Tử Mặc xoa đầu cô rồi nói.
" mèo hoang, cô khóc đến đỏ hết cả mắt rồi kìa "
" Anh đưa tôi túi xách "
Thẩm Nhược Giai lấy kem che khuyết điểm trong túi ra rồi quăng túi cho Lục Tử Mặc, cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Lục Tử Mặc đeo túi của cô rồi tựa lưng vào tường ngước mặt nhìn trời chờ cô ra.
Một lát sau Thẩm Nhược Giai bước ra, cô kéo áo anh rồi nói.
" đi thôi "
" cô làm gì thế?"
" tôi không muốn để dì biết tôi khóc "
" thế thì sao này cô đừng khóc nữa "
" ừm, đi thôi "
Thẩm Nhược Giai gục mặt rồi đi thật nhanh bỏ Lục Tử Mặc phía sau.
Lục Tử Mặc nhìn dáng vẻ của cô lúc này cũng chỉ biết đi theo và an ủi cô mà thôi.
Đến khoa cấp cứu, Thẩm Nhược Giai đứng lại, Lục Tử Mặc phía sau thấy thế cũng đến hỏi.
" sao không vào đi??"
" à...ừ tôi vào ngay "
Thẩm Nhược Giai mở cửa bước vào, cô đi từ từ đến chỗ của dì.
Đứng cạnh người dì đang phải nằm thở máy, Thẩm Nhược Giai không kiềm được nước mắt mà khóc.
Dì từ từ mở mắt gọi " Nhược...Giai...là con đúng không?? "
Thẩm Nhược Giai vội gạc đi những giọt nước mắt, cô ngồi xuống nắm tay của dì nói.
" vâng là con đây "
" Nhược...Giai...dì..dì xin lỗi vì đã giấu con "
" dì không làm gì sai cả, lỗi là do con không chăm sóc tốt cho dì, con mới phải là người xin lỗi"
" Nhược Giai..con...con....đừng tự trách mình như thế, con là đứa cháu duy nhất mà dì thương nhất, nên con phải cố gắng sống tốt...biết chưa..!!"
" dì đừng nói như thế...dì sẽ không sao hết mà đúng không??"
" Thẩm Nhược Giai "
" hả "
"tôi với cô ra ngoài cho dì nghỉ ngơi đi "
" ừm, dì à..!!! dì nghỉ ngơi đi nha tụi con ra ngoài "
" này..cậu..!!"
"?? "
" cậu chăm sóc con bé Nhược Giai giúp tôi có được không "
" dì cứ yên tâm nghỉ ngơi, Thẩm Nhược Giai cứ để tôi lo "
" cảm..ơn..cậu "
" đi thôi "
" con đi nha dì "
" ừm "
Thẩm Nhược Giai theo Lục Tử Mặc ra ngoài công viên lúc nảy để ngồi.
" Cô ngồi đây đợi tôi một chút "
" anh đi đâu vậy?? "
" tôi mua chút đồ ăn "
" cũng được "
Trước khi đi Lục Tử Mặc không quên lấy áo khoác của mình để khoác cho cô.
Thẩm Nhược Giai ngước nhìn Lục Tử Mặc chằm chằm, anh thấy cô nhìn nên liền hỏi.
" bộ trên mặt tôi dính gì à??"
" à không "
" vậy tôi đi mua đồ ăn "
" Ừm "
Thẩm Nhược Giai ngồi ngắm cảnh chiều tàn chờ Lục Tử Mặc.
10p sau Lục Tử Mặc quay lại, anh đưa cho cô một phần khoai tây với một ly trà sữa socola nói.
" của cô đây, cô thích socola đúng không?"
" đúng rồi mà sao anh biết thế, tôi đâu có nói "
" nhưng bạn cô nói "
" ai cơ, Mạc Mạc à "
" ừ, mau ăn đi"
" cảm ơn anh "
Lục Tử Mặc nhìn cô một lúc rồi nói.
" trông hoàn cảnh của cô cũng không khá hơn tôi là mấy nhỉ "
Thẩm Nhược Giai vừa uống nước vừa nhìn anh.
" mẹ tôi lấy phải một người chồng ảo quyền lực, ông ta lúc nào cũng cho rằng mình là người mạnh nhất, thậm chí còn muốn cướp đi vị trí của nữ vương đời đầu nữa "
" Mẹ tôi phản đối và khuyên hết lời với ông ta nhưng ông ta thì không bao giờ chịu hiểu, còn đem mẹ tôi ra đánh đập hành hạ để mua vui "
" Lúc đó tôi cũng chỉ là một cậu nhóc nhưng đã phải chứng kiến cảnh ông ta đánh mẹ mà không làm được gì "
" tôi rất ghét ông ta, ghét đến phát điên, nhiều lúc tôi lại muốn giết ông ta nhưng điều bị mẹ ngăn cản"
" khi tôi 15t, tính ông ta vẫn thế, vẫn không bao giờ thay đổi"
"ông ta lên hẳn một kế hoạch để giết nữ vương nhưng bất thành"
"khi nữ vương biết chuyện thì ban lệnh đưa ông ta đem ra giết trước mặt tất cả mọi người."
" sự háo thắng, ngông cuồng đến chết vẫn không biết sợ của ông ta làm tôi phát ngán "
" vậy bây giờ mẹ của anh ở đâu "
" bà ấy mất do một căn bệnh "
" xem ra tôi và anh điều có quá khứ không mấy tốt đẹp nhỉ "
" bỏ đi chuyện cũng qua rồi "
Lục Tử Mặc lấy bao thuốc lá trong túi ra hút.
Thẩm Nhược Giai nhìn thấy cũng lấy một điếu để hút.
Lục Tử Mặc nhìn thấy cũng có hơi bất ngờ nên hỏi
" cô cũng biết hút thuốc sao??"
" biết từ lúc chỉ là học sinh cấp 2 "
" là ai chỉ cô thế "
"không ai cả, do áp lực nên tôi tìm đến thuốc để giải tỏa tâm trạng thôi "
" mèo hoang nhà cô thích cho tôi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác quá nhỉ "
"còn nhiều lắm, từ từ rồi anh sẽ biết hết thôi "
"huh...một gái nhỏ nhắn trông ngây thơ mà lại biết những thứ này có vẻ lạ quá nhỉ "
" do anh không thấy bọn trẻ thời nay đó thôi "
" cũng đúng, tôi cũng chỉ đến thế giới loài người này để xem ra sao chứ không tìm hiểu"
Thẩm Nhược Giai kéo nhẹ một hơi thuốc rồi nói.
" có thời gian tôi sẽ chỉ anh mọi thứ xung quanh đây "
Một làn khói bay ra từ đôi môi của Thẩm Nhược Giai làm cô có chút cuốn hút hơn bình thường khiến Lục Tử Mặc không thể rời mắt.
Thẩm Nhược Giai không thấy anh trả lời nên quay lại nhìn thì va vào ánh mắt của Lục Tử Mặc.
Cả hai nhìn nhau một lúc rồi giật mình, cô lúng túng hỏi.
"cái...cái tên đáng ghét nhà anh nhìn gì ghê thế??"
" tôi thích nhìn thế đấy, làm sao?? "
Thẩm Nhược Giai đá vào chân anh một cái rồi nhìn sang chỗ khác như chưa có gì.
Lục Tử Mặc giật mình hỏi " cô làm trò gì vậy "
" lè, cũng dừa "
" mèo hoang nhà cô đợi đó "
" đang đợi nè, lè...!!"
Lục Tử Mặc búng vào trán cô một cái thật đau, cả hai mãi đùa giỡn mà không để ý có người đang theo dõi mình.
Phát giác điều gì đó chẳng lành, Thẩm Nhược Giai ngó sang ghế phía xa kia thì thấy một người đàn ông mặc đồ đen kín mít vừa quay sang nhìn mình.
Thẩm Nhược Giai thấy có gì đó bất ổn định đứng dậy qua đó hỏi thì bị Lục Tử Mặc kéo lại hỏi.
" cô tính đi đâu thế "
" à tôi tính đi vệ sinh thôi "
Thẩm Nhược Giai ngó sang ghế bên kia thì thấy người đàn ông vừa rồi đã đi mất.
Cô dòm ngó xung quanh nhưng không thấy ai.
" Cô nhìn gì thế??"
" à không gì, tôi qua mua chút đồ cho dì "
" để tôi đi với cô "
" à thôi không cần đâu, anh lên xem dì thế nào rồi giúp tôi "
" ừm vậy cô đi cẩn thận "
" Tôi biết rồi "
...----------------...