Ác Nữ Trùng Sinh: Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia

Chương 95




-" Ta đã hỏi nghĩa phụ mới biết, ông ấy đã phi thăng."

Phượng Thiên Viễn Cổ Hoàng Tộc ?

Phượng Thiên ?

Mặc Nguyệt tâm chấn động, liệu có liên quan gì đến Phượng Thiên gia hay không ? Lão giả đã phi thăng đó nữa, rốt cuộc vì sao phải chọn trúng hắn, hay vì khi hắn sinh ra đã thiên địa dị tượng ? "Người đó" trong miệng lão giả rốt cuộc là ai, cùng hắn trở thành chí tôn ? Mặc Nguyệt cảm thấy mọi chuyện ngày càng rối tinh rối mù, quả thật như một mê cung tìm không được lối ra, hoàn toàn là bị lạc luôn ở bên trong !

Nàng có hàng ngàn câu hỏi, nhưng rốt cuộc vẫn không hỏi ra được, có lẽ có nhiều việc nên từ từ tìm hiểu, nếu không bây giờ hỏi ra nàng nhất định sẽ lâm vào trạng thái phát điên lên mất !

-" Sau đó không lâu ta được nghĩa phụ đưa đến Đế Nguyệt Quốc, lấy danh phận trở thành cửu hoàng tử, nhi tử của Lệ phi, lúc ấy nhi tử Lệ phi vừa chết, hoàng thượng không muốn bà đau lòng liền để ta thế chỗ Cửu hoàng tử. Mà ta lúc đó không biết mục đích của nghĩa phụ đưa ta đến đây là có ý gì, cho đến khi ta gặp nàng tại Mặc gia, nghe nàng gọi một tiếng "ca ca", nhìn vẻ mặt ngây ngô đơn thuần của nàng, ta đã bị hấp dẫn. Tiếp xúc với nàng hơn bốn năm, ta mới biết ta thích nàng, trùng hợp nghĩa phụ đến đón ta trở lại, ta đã từng nói với nghĩa phụ, ta yêu nàng, sau này muốn thú nàng làm thê. Nghĩa phụ khi đó chỉ cười cười không nói gì với ta. Lúc đó bỗng có rất nhiều lão quái vật phản đối, thậm chí nói ta không xứng với nàng, chỉ là một tiểu tử bị người người ruồng bỏ mà đòi trèo cao tới nàng. Nguyệt nhi, ta đã rất thất vọng, suy sụp hoàn toàn, ta không xứng với nàng, ta xuất thân ti tiện, nhưng khi lần nữa nhìn thấy nàng ta mới biết, không ai có thể ngăn cản ta tới bên nàng, ta đã dùng thời gian rất lâu để chứng minh với bọn họ, ta cố gắng leo lên ngôi vị cao nhất, cố gắng trở thành cường giả đại lục, ta muốn chứng minh, ta xứng với nàng !"

-" Nguyệt nhi, quá khứ ta xuất thân ti tiện, bản thân không xứng với nàng, nàng....sẽ không bỏ rơi ra chứ ?"

Thiên Xích Viêm câu cuối có chút sợ hãi, hắn sợ....nàng biết hắn là tai hoạ, biết hắn xuất thân thấp kém, sợ nàng sẽ không chấp nhận hắn.

Nhưng câu này nói ra lại đánh mạnh vào lòng Mặc Nguyệt, nàng nhíu mày không hài lòng. Đây chẳng phải không tín nhiệm nàng sao ? Tình cảm nàng dành cho hắn dễ bị lung lay chỉ vì thân thế hắn ? Đừng nói đùa, buồn cười đến cực điểm !

-" Huynh không yêu ta ?"

Mặc Nguyệt như rít ra từ kẽ răng, một ngọn lửa giận bùng lên đáy lòng nàng.

Mà câu hỏi này thành công làm Thiên Xích Viêm ngẩn ngơ. Hắn nói hắn không yêu nàng khi nào vậy, sao hắn không nhớ nhỉ ?

-" Tình yêu của huynh dễ bị lung lay như thế, xuất thân thì sao ? Ruồng bỏ thì thế nào ? Thiên Xích Viêm, ta yêu huynh không phải thân thế huynh, ta càng không bỏ rơi huynh chỉ vì cái lý do xuẩn ngốc đó, huynh cho ta là ai, huynh nghĩ ta là loại nữ nhân ham hư vinh sao ? Sự tín nhiệm mà huynh dành cho ta mỏng manh như thế ?".

Mặc Nguyệt tức giận mặt đỏ bừng, mà Thiên Xích Viêm lại rũ mắt, không dám nhìn thẳng vào gương mặt khuynh thế nhân tâm của nàng, cũng không dám trả lời nàng. Mặc Nguyệt đưa bàn tay trắng nõn nắm lấy cằm hắn, ép hắn nhìn thẳng mặt nàng :

-" Thiên Xích Viêm ! Nhìn ta !"

Mặc Nguyệt gọi cả họ lẫn tên của hắn, chứng tỏ nàng đang rất giận dữ.

Hắn không phản kháng nhìn thẳng mặt nàng, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo nhưng ngập tràn lửa giận của nàng, không khỏi thở dài một tiếng. Hắn cúi người hôn lên má nàng, còn nhẹ nhàng cắn một cái. Hắn sau đó rũ bỏ toàn bộ bi thương thống khổ, môi mỏng cong lên, cười đến gian trá :

-" Phải phải, Nguyệt nhi ta yêu nàng nhất, đời này nữ nhân ta yêu nhất chỉ có mình nàng !"

Hắn tay còn không thành thật chọt chọt eo nàng, còn cố tình cào cào mấy cái khiến Mặc Nguyệt bị nhột đến buồn cười, nàng lớn tiếng nói :

-" Mau buông, nếu không ta lập tức phế huynh !"

-" Chết dưới mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu."

Thiên Xích Viêm ha hả cười, càng chọt chọt eo nàng. Mặc Nguyệt hùng hổ trừng mắt nhìn hắn, xoay người khéo léo nhảy xuống nhuyễn tháp nói :

-" Quá khứ vĩnh viễn chỉ là quá khứ, đã qua thì để nó qua đi, nhớ lại cũng chẳng thay đổi được gì, Thiên Xích Viêm, nhớ kỹ bây giờ huynh là ai ! Không phải là huynh của quá khứ bị người chà đạp, mà là huynh của bây giờ! Vương gia đứng trên vạn người thân phận cao quý, cường giả của đại lục, huynh bây giờ chính là giẫm đạp người khác xuống dưới chân, hiểu chưa ? Tồn tại của huynh, chính là cao hơn đám người Bối Lạc gia đó."

Mặc Nguyệt sửa sang lại y phục có chút rối loạn, cầu mày nói một hơi dài, hoàn toàn chính là mẫu thân dạy dỗ nhi tử. Như sực nhớ ra cái gì đó, Mặc Nguyệt bĩu môi hỏi :

-" Vị hôn thê này của huynh rốt cuộc chui đâu ra ?"

Thiên Xích Viêm bước xuống nhuyễn tháp, tựa tiếu phi tiếu nói :

-" Cách đây không lâu, Bối Lạc gia dựa vào huyết mạch tìm được ta, biết ta bây giờ khác trước kia, có chỗ dựa vững chắc liền muốn bám lấy, vị hôn thê cũng là bọn chúng tự tiện đặt ra. Nguyệt nhi, ta thề với trời, ta cùng nữ nhân đó nữa xu quan hệ cũng không có, ta thậm chí còn không biết mặt nàng ta !"