Không cần Diêu Dịch Hải nói thì cô cũng biết chuyện anh ta nói là cái gì, chắc chắn là để cốt truyện quay về quỹ đạo ban đầu. Vì cả câu chuyện thì nhân vật Katherine và Huron đều sẽ chết, sau đó thì cả hai người họ sẽ được quay lại thế giới thực tại.
Nhưng mà… Nhưng mà… Cô không muốn!
Ở thực tại cô không có gia đình, không có người thân cũng không có nổi một người bạn thân lòng đối đãi.
Nhưng ở nơi này, cô có cha mẹ, có anh trai, có bạn bè,… Còn có cả người cô thích nữa… Nơi này, cô thật sự rất muốn ở lại nơi này.
Diêu Dịch Hải biết rõ tính cách của Tĩnh Tuyết Ý rất dễ xao động, ngay lập tức anh ta đã nhìn ra sự do dự trong ánh mắt của cô, nhưng anh ta cũng phải nói. Bây giờ Diêu Dịch Hải liền giữ hai vai của cô, nhỏ giọng nói:
- Ý Ý, em phải nghe anh nói, nơi này chỉ là một thế giới giả tưởng và nó không có thật. Lẽ nào em muốn sống cả đời ở trong quyển sách vô tri này sao!
- Đúng! Em muốn sống đây!
- Tĩnh Tuyết Ý! Em điên rồi à! Em có biết mình vừa nói gì không hả! Nơi này, cái nơi quái quỷ này chỉ là một nơi giả tạo được viết dưới ngòi bút của tác giả, nó không tồn tại và không có thật. Những nhân vật em gặp cũng chỉ là qua miêu tả của tác giả mà thôi, em… Em nên bình tĩnh lại, Tuyết Ý, nơi này không thuộc về chúng ta.
Nhưng cô liền lắc đầu, mặc dù nơi này chỉ là một nơi giả tạo được thể hiện dưới ngòi bút của tác giả, nhưng những người cô gặp là bằng xương bằng thịt, họ có ý thức và có tình cảm… Cả cô cũng vậy… Lúc đầu thì cô đã từng nghĩ rằng họ cũng chỉ làm điều vô ích mà thôi, vì dù sao nơi này cũng chỉ là thế giới tiểu thuyết, ấy vậy mà những con người nhỏ bé kia đã chứng minh cho cô thấy một điều… Dù rằng nơi này là giả, nó chỉ là thế giới giả tưởng trong một quyển sách vô tri vô giác, nhưng bọn họ sống là thật, họ cố gắng bảo vệ mảnh đất này là thật, tình cảm của họ dành cho nơi này cũng là sự chân thành… Cô, cô đã không nghĩ đến từ lâu rồi, nhưng sau khi nghe được tin về Ricardo lúc trước, ngay cả trong tiểu thuyết cũng chưa từng nhắc đến, khi đó cô đã thông suốt rồi.
Có lẽ đối với những vị khách không mời như cô và Diêu Dịch Hải thì nơi này chắc khác gì một vùng đất chết, nhưng đối với những thần dân ở đây thì đây là lãnh thổ của họ, là nơi họ sinh sống, là tất cả của họ… Cô không muốn nhìn thấy đất nước xinh đẹp này rơi vào loạn lạc.
- Tuyết Ý, em… Em thích nam chính rồi sao?
Cô giật mình, nhưng rồi sau đó cô liền cúi gằm mặt xuống. Nhìn biểu hiện của cô thì Diêu Dịch Hải chỉ biết cười khổ, ở bên nhau ba năm, chia tay được nửa năm thôi mà cô đã thay lòng đổi dạ rồi, bảo sao khuyên mãi mà vẫn không chịu quay về.
- Tuyết Ý, em đúng là đồ tra nữ! Chúng ta chia tay nhau mới có nửa năm thôi mà em đã… Em đã…
- Anh có chắc tất cả là do em thay lòng không?
Diêu Dịch Hải cứng đờ, nhưng sau đó anh ta cũng hỏi lại vì sao năm đó cô lại chấp nhận chia tay. Vì anh ta biết rằng con người của Tĩnh Tuyết Ý sẽ không thể dễ dàng buông bỏ đoạn tình cảm đó, hơn nữa họ đã ở bên nhau ba năm, bao nhiêu việc cùng nhau trải qua đâu thể nói bỏ là bỏ.
- Vì ở bên cạnh anh em thấy không an toàn chút nào. Hơn nữa… Diêu Dịch Hải, anh quá trẻ con rồi!
Nhưng Diêu Dịch Hải không tức giận, trái lại còn cười lớn, nhìn cô nói:
- Chúng ta biết nhau từ năm ngồi trên ghế học sinh đến giảng đường Đại học, sau khi tốt nghiệp thì mới ở bên nhau vậy mà em vẫn chê anh trẻ con? Còn bây giờ thì sao? Em yêu một đứa con nhỏ tuổi hơn cả tuổi thật của em.
- Nhưng anh ấy luôn tin tưởng em.
Diêu Dịch Hải liền khựng lại một chút. Ánh mắt của cô bây giờ khi nhắc về Ricardo thật sự rất lấp lánh, nhưng rõ ràng ánh mắt đó anh cũng đã từng nhìn thấy khi đưa Tĩnh Tuyết Ý ra mắt nhóm bạn, cô kể về anh cũng rất rực rỡ như vậy… Bây giờ, nó thay đổi rồi.
- Lúc trước người theo đuổi trước là anh, người hứa sẽ nhường nhịn em cũng là anh, người hứa chịu trách nhiệm với em… Cũng là anh… Nhưng sau đó thì sao?
Diêu Dịch Hải im lặng, năm đầu tiên bên nhau thì hai người vẫn rất mặn nồng và nhiệt huyết, đi chơi, đi ăn, đi uống thì anh ta đều chăm bẵm cô như em bé vậy. Đến năm thứ hai, mọi thứ dần thay đổi… Sau khi thất bại trong công việc thì tính cách của anh ta càng lúc càng tệ, cứ làm gì không vừa ý là liền nói ra hai chữ “chia tay”.
Khi đó Tĩnh Tuyết Ý thật sự rất yêu anh nên đã xuống nước nhẫn nhịn, một lần… Hai lần… Ba lần… Năm lần rồi mười lần,… Cứ như thế mà mối quan hệ lại kéo dài đến năm thứ ba. Cuối cùng thì Tĩnh Tuyết Ý đã nhìn thấy Diêu Dịch Hải đi cùng một cô gái khác vào quán bar, nhưng cô không hồ nháo, cũng không quan tâm nữa, dần dần cũng không biết từ bao giờ cô đã không còn quan tâm đến anh ta.
Đến một ngày cuối mùa thu thì Diêu Dịch Hải tình cờ gặp được Tĩnh Tuyết Ý đang đi cùng đồng nghiệp nam, với cơn ghen tuông vô lý thì anh ta đã nói:
- Tĩnh Tuyết Ý, chia tay đi.
Nhưng trái lại với mong muốn của anh thì cô lại lãnh đạm, nói:
- Được, chúng ta chia tay đi. Nhà là tôi thuê, bây giờ anh dọn đi được rồi.
Diêu Dịch Hải ngạc nhiên, nhưng anh ta vẫn làm mình làm mẩy, cuối cùng vẫn tự cao đi ra khỏi nhà. Nhưng có lẽ anh ta không biết rằng khi đó Tĩnh Tuyết Ý đã ôm đủ thất vọng rồi.
- Anh có biết không, khi em nghe thấy hai chữ “chia tay” từ trong miệng anh thì em đã rất đau khổ. Ngày đầu tiên em đã khóc đến ngất đi, gọi cho anh nhưng anh hoàn toàn không nghe máy… Lúc đó em hối hận rồi, em còn để lại lời nhắn xin lỗi anh, hi vọng anh quay lại… Nhưng cuối cùng thì sao? Anh không chỉ không hồi âm mà còn ngang nhiên đi với tình mới.
Dừng một chút, cô lại cười nhạt nói:
- Khi đó em đã nghĩ đến việc tự sát rồi. Em nghĩ rằng bản thân sẽ không sống thiếu anh được, vì từ khi đến thành phố xa hoa thì anh là người đầu tiên cho em được hơi ấm của yêu thương. Nhưng sau đó, em không gọi cho anh nữa, cũng chẳng hồ náo nữa… Từ từ, em thấy anh cũng không quan trọng đến mức đó. Đến bây giờ thì em đã buông bỏ rồi, Diêu Dịch Hải, chúng ta đã chia tay… Anh, hối hận sao?
- Đúng! Anh hối hận rồi… Ý Ý, anh thật sự hối hận rồi.