Phòng họp của tổng công ty Đông Phương Kim Khống.
Theo thông lệ các cuộc hợp với chủ quản đều do Đông Phương Bách tự mình chủ trì, hàng tháng vào ngày này dù các chủ quản có công việc bận hay quan trọng đến mức nào cũng không thể vắng mặt.
Đông Phương Bách là một ông chủ nghiêm cẩn, anh cũng rất hào phóng với nhân viên, tiền lương, tiền hoa hồng tiền bồi dưỡng tuyệt đối không ít, nhưng yêu cầu của anh đối với bọn họ cũng khắc nghiệt hơn những công ty khác rất nhiều.
Vào ngày này các chủ quản đều rất căng thẳng, người người buộc chặt giống như bánh mì lên men quá độ.
Khi họp mọi người đều thật nghiêm túc, dựa theo quy định, di động hoặc thứ gì có thể phát ra âm thanh đều phải tắt, để tránh quấy rầy đến cuộc họp.
Quy định này cho tới giờ không ai dám vi phạm, nhưng hôm nay –Giai điệu khiến người ta cảm thấy vui sướng vang lên khi đang họp……
Sắc mặt các chủ quản đại biến, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong lòng nghĩ: Là ai không sợ chết dám mang điện thoại di động để ở chế độ âm thanh vào phòng họp?
Phụ trách ghi chép trong cuộc họp Kiều An Na nhướng chân mày được vẽ tỉ mỉ, cô ta trộm dò xét Đông Phương Bách bên cạnh, chắc chắn một giây tiếp theo anh sẽ nổi giận……
Kết quả — không có.
Đông Phương Bách chẳng những không nổi giận, ngược lại còn nở nụ cười, mà nụ cười kia, Kiều Anh Na chưa từng thấy, rất khó hình dung, cảm giác rất dịu dàng lại mang theo chút ngọt ngào.
Đi theo Đông Phương Bách nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cô ta chưa từng thấy anh cười như thế.
Không đúng, cảm giác rất không đúng, trong cuộc họp có tiếng chuông điện thoại, Đông Phương Bách lại cười!
Rốt cuộc là di động của ai?
Một giây tiếp theo, toàn bộ người trong phòng họp đều thiếu chút rớt cằm, biểu cảm khiếp sợ của Kiều An Na cũng thật buồn cười, khuôn mặt xinh đẹp cũng thay đổi.
Bởi vì Đông Phương Bách lại lấy điện thoại trong túi áo tây trang ra, giơ tay ý bảo cuộc họp tạm dừng, đứng dậy đi qua một bên nghe điện thoại.
Toàn bộ, im lặng.
Hoàn toàn không dám tin.
Quy định khi họp không được sử dụng điện thoại là tổng giám đốc đưa ra rồi tổng giám đốc cũng là người vi phạm đầu tiên, để chuông điện thoại của mình vang lên khi đang họp, thậm chí còn đứng dậy đi nói điện thoại, tạm dừng cuộc họp.
Chuyện này thật sự không thể hiểu nổi!
Bởi vì trong phòng họp yên tĩnh không tiếng động, cho dù Đông Phương Bách tận lực đè nén âm thanh, rất nhỏ, mọi người vẫn nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện của anh.
“Ừ, nhận được hoa chưa! Thích không?” Giọng nói dịu dàng này của Đông Phương Bách đám chủ quản chưa từng được nge. “Bé ngốc, em bận đến quên rồi hả, hôm nay là kỷ niệm 11 năm ngày cưới của chúng ta…… Được, anh sẽ tan ca sớm, đưa Tiểu Húc đến nhà cha mẹ trước, sau đó về nhà đón em đi ăn tối…… Bí mật, không thể tiết lộ, anh muốn em phải tràn đầy mong đợi……”
“Được, hả, em muốn tắt sao?” Thật thất vọng, khó có khi Lạc Đình Đình chủ động gọi điện thoại cho anh. “Không, anh không vội, hiện tại không có chuyện gì, có thể nói chuyện với em lâu hơn…… Được rồi, có khách đi vào…… Tối gặp nhé, bye bye.”
Không vội? Tổng giám đốc vừa mới nói cái gì, bọn họ không có nghe lầm chứ? Anh ta nói không vội chút xíu nào, hiện tại không bận chuyện gì……
Ặc, đám chủ quản coi cuộc họp hôm nay như đang đứng trên đoạn đầu đài, nghe câu nói của anh xong mắt ai nấy cũng đều sắp lòi ra.
Đương nhiên mọi người không dám chỉ trích, lỗ tai nghe được bát quái đều vội vàng cất giấu, đợi trở lại văn phòng nhất định phải tám một trận oanh liệt.
Không phải nói, tình cảm của tổng giám đốc và tổng giám đốc phu nhân không tốt sao? Bởi vì khi tổng giám đốc đi dự tiệc hoặc những trường hợp công khai đều không dẫn tổng giám đốc phu nhân đi cùng, nếu nói ra, thì thư ký Kiều An Na có vẻ giống tổng giám đốc phu nhân hơn, bởi vì cô ta không những đẹp, mà tổng giám đốc đi đâu cũng dẫn theo cô ta!
Nhưng tận mắt chứng kiến cảnh tổng giám đốc nghe điện thoại của tổng giám đốc phu nhân, gương mặt hớn hở ngọt như mật và giọng nói dịu dàng kia…… Ừ, lời đồn quả nhiên là không thể tin.
Nhưng hình ảnh này, Kiều An Na không nghĩ giống đám chủ quản.
Hai tay Kiều An Na gắt gao nắm chặt váy dưới bàn họp…… Tổng giám đốc không phải đã ly hôn với Lạc Đình Đình sao?
Tin tức này chỉ có cô ta và đội ngũ luật sư biết mà thôi, rõ ràng cô ta đã nhìn thấy đơn ly hôn của hai người bọn họ, nhưng làm sao có thể……
Sau khi Đông Phương Bách tắt điện thoại, xoay người làm như không có việc gì cất điện thoại vào túi trở về ghế chủ.
“Lúc nãy đã nói tới đâu rồi? Tiếp tục đi.”
Đám chủ quản ào ào thu hồi cằm, nhanh chóng tiếp tục cuộc họp.
Đông Phương Bách nhìn đồng hồ, quả quyết tuyên bố: “Hôm nay chỉ có thể họp đến năm giờ, ai chưa kịp báo cáo thì dời qua tháng sau.”
Lại là một phá lệ, lúc trước tổng giám đốc chỉ biết kéo dài cuộc họp, hôm nay lại muốn kết thúc trước thời gian, là bọn họ nghe lầm sao?
Sau khi tiếp tục trật hàm, mọi người bắt đầu hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề, có người hơi bi quan cho rằng, tống giám đốc đang đùa với bọn họ, muốn thí nghiệm độ trung thành của bọn họ đối với Đông Phương Kim Khống.
Làm sao bây giờ, trong lòng mọi người bắt đầu hoảng, cảm thấy chân tay luống cuống.
Toàn phòng họp chỉ có một mình Đông Phương Bách vui vẻ đến sắp bay lên trời……
Hoa hồng đỏ lãng mạn nhập khẩu từ Châu Âu, một bó to, đóng gói tinh xảo tràn ngập mỹ cảm, được ông chủ đích thân đưa đến tay khách hàng.
Lạc Đình Đình nhận bó hoa dưới ánh mắt hâm mộ của đồng nghiệp.
Mọi người không nhịn được tò mò, muốn Lạc Đình Đình công khai người ái mộ.
Tuy rằng Lạc Đình Đình đã đoán được, nhưng chỉ cười mà không đáp.
Cô cầm tấm thiệp màu trắng trên bó hoa lên, mở ra —
Mỗi đêm đều đến ăn đồ ăn ngon của em
Đêm nay đến lượt anh biểu hiện! Nhưng, anh sợ em bị đau bao tử
Xin cho phép anh lười biến, đặt chỗ ở nhà hàng để bày tỏ thành ý của anh
— Bách!
Nội dung trên tấm thiệp làm Lạc Đình Đình không nhịn được cười trộm.
Biểu hiện của chồng trước càng ngày càng tốt, tốt đến nỗi cho cô động lòng không thôi, nhưng nên từ chối hay đồng ý đây.
Làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho anh ấy như vậy chứ?
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, Lạc Đình Đình vẫn không nhịn được mà gọi điện thoại cho Đông Phương Bách, hỏi anh tại sao vô duyên vô cớ lại tặng cho cô một bó hoa hồng lớn như vậy.
Thì ra hôm nay là kỷ niệm 11 năm ngày cưới của bọn họ, ôi, đến chuyện này mà cô cũng quên.
Nghiêm khắc mà nói, kỷ niệm 11 năm ngày cưới, hẳn là không tồn tại, bọn họ đã ly hôn rồi, không phải sao?
Trong mười năm hôn nhân, bọn họ chưa từng cùng nhau trải qua ngày kỷ niệm này, ngược lại bây giờ ly hôn rồi lại muốn cùng nhau trải qua, ngẫm lại cũng thật buồn cười.
Chờ mong không? Cô thật sự có chút chờ mong!
Về phần trải qua thế nào, đành nhìn vào thành ý và sắp xếp của Đông Phương Bách thôi!
Bảy giờ tối, đúng thời gian bọn họ hẹn nhau, Lạc Đình Đình đã trang điểm xong, nhưng Đông Phương Bách còn chưa đến, bỗng chốc, điện thoại của cô vang lên, người gọi là Đông Phương Bách.
Không phải là anh muốn hủy cuộc hẹn với cô chứ? Nhìn vào chiến tích đen tối lúc trước của anh thì rất có khả năng……
Lạc Đình Đình có chút thấp thỏm nghe điện thoại.
“Hello, công chúa xinh đẹp, hoàng tử đã đến, đang ở dưới lầu đợi em.”
“Được, em xuống ngay.” Lạc Đình Đình cười không ngừng.
Lạc Đình Đình cầm một cái ví màu trắng cổ điển, đêm nay cô váy màu lam kiểu Thổ Nhĩ Kỳ, dài hơn đầu gối một chút, hơi gợi cảm nhưng không lộ quá nhiều.
Cảm giác cuộc hẹn đêm nay giống như lần đầu tiên hẹn hò vậy, vừa khẩn trương vừa hưng phấn.
“Hi.” Đông Phương Bách dựa trên xe chờ công chúa đi xuống.
Đêm nay anh mặc quần âu màu xám kết hợp với áo phông màu hồng nhạt. Trong sự thoải mái mang theo sự thành thục.
“Bạch mã của em đâu?” Lạc Đình Đình cố ý hỏi.
Đông Phương Bách chỉ vào xe của anh, là màu trắng.
Anh mở cửa xe cho Lạc Đình Đình. “Hy vọng công chúa đừng ghét bỏ bạch mã của anh.”
“Nễ mặt sự lãng mạn của anh, em sẽ cố gắng không chê.”
Lạc Đình Đình cũng thực sự không chê.
Có người đàn ông nào sẵn sang chi một số tiền lớn cho sự lãng mạn như Đông Phương Bách, trực tiếp bao hẳn một câu lạc bộ tư nhân, chỉ vì muốn hưởng thụ không gian yên tĩnh ngọt ngào của hai người.
Đầu bếp người Pháp của câu lạc bộ tư nhân này vì muốn làm Lạc Đình Đình vui vẻ mà xuất hết vốn liếng, Lạc Đình Đình ăn vô cùng thỏa mãn, cuối cùng Đông Phương Bách còn gọi đầu bếp chính ra khen ngợi.
Lạc Đình Đình không biết tiếng Pháp, nên chỉ có thể bảo Đông Phương Bách nói giùm.
Đầu bếp chính người Pháp tóc hoa râm vô cùng vui vẻ, kìm lòng không được mà ôm Lạc Đình Đình một cái, còn nhiệt tình hôn lên hai gò má của cô.
Cách thức tiêu chuẩn nhiệt tình làm Lạc Đình Đình cười khanh khách, nhưng Đông Phương Bách lại ghen tuông tung tóe.
Sau khi người đầu bếp đi, khuôn mặt anh tuấn của anh khó nén ghen tuông.
“Sau này đừng thân mật với người đàn ông khác như vậy.”
“Đầu bếp chính đã hơn năm mươi tuổi, giống như cha vậy.” Lạc Đình Đình cảm thấy không thể hiểu nổi, bây giờ cô mới phát hiện Đông Phương Bách đang cháy rất dữ.
“Anh nói không được là không được.” Đông Phương Bách vẫn không nhượng bộ.
“Trời ạ, ham muốn chiếm hữu của anh vượt quá tưởng tượng của em rồi, vậy tại sao lúc trước lại bỏ em ở nhà không thèm quan tâm như vậy.”
“Bởi vì em ở trong nhà.”
Đối với Đông Phương Bách mà nói, gia đình chính là một tòa thành vững chắn, vợ và con anh đều ở bên trong, mà anh ở bên ngoài dốc sức làm việc, không cần lo lắng tình huống trong nhà.
“Đợi chút, rõ ràng chút đi, ý của anh là, sau khi kết hôn em luôn ở nhà, mỗi ngày không phải đợi anh về nhà, thì là trông con nấu cơm, cuộc sống như vậy làm cho anh cảm thấy an tâm, cho nên mới có thể triệt để xem nhẹ?”
“Ặc, cũng không thể nói như vậy nha.” Nhưng cơ bản hình như là vậy.
“Anh không sợ em làm bậy với người đàn ông khác sao, dù sao bình thường anh bận rộn vô cùng đâu có chú ý tới em.”
“Em sẽ không,” Đông Phương Bách chắc chắn nói.
“Tại sao?”
“Không biết nữa, dù sao thì em sẽ không làm vậy.”
Lạc Đình Đình đưa tay đỡ trán, có một cảm giác rằng mình đã bị ăn sạch.
“Sớm biết vậy em đã ly hôn với anh sớm hơn, mặc váy ngắn đi hẹn họ với người đàn ông khác.” Cô nghĩ, váy ngắn là nguyên nhân chính, Đông Phương Bách không thể chấp nhận chuyện có người đàn ông khác nhìn chằm chằm vào đùi của cô, có lẽ anh vô cùng si mê đùi của cô, hí hí! ( ha ha ha)
“Không được.”
Lạc Đình Đình cười không ngừng, cuối cùng cô cũng nắm được nhược điểm của Đông Phương Bách.
“Đừng nhắc đến đề tài hại não này, công chúa xinh đẹp, có đồng ý nhảy với anh một bản không?”
Khiêu vũ?
Đông Phương Bách giống như có phép thuật, nói khiêu vũ, toàn bộ đèn đột nhiên tối sầm lại, chỉ còn những chùm sáng ở giữa.
Âm nhạc vang lên, là bài tình ca When A Man Lovers A Woman tiếng Anh do Perey Sledge hát.
Lạc Đình Đình cười, đây là bài tình ca mà cô vô cùng thích, Đông Phương Bách vươn tay ra.
“May?”
Lạc Đình Đình đặt bàn tay mềm mại lên tay anh.
Anh dẫn cô đi vào sàn nhảy, ôm lấy eo nhỏ của cô, còn cô thì hai tay ôm gáy anh, hai người thân mật cọ sát, chậm rãi đong đưa giữa sàn nhảy —
Bọn họ cạ mũi vào nhau, trán đối trán.
“Kỷ niệm ngày cưới vui vẻ.”
“Trên thực tế, đây không thể gọi là kỷ niệm ngày cưới đúng không?” Lạc Đình Đình nhắc nhở anh, hiện tại bọn họ là vợ chồng đã ly hôn.
“Rất đơn giản, em tái giá, gả cho anh lần nữa thì chuyện này được giải quyết ngay.”
Lạc Đình Đình quay đầu đi, cố ý làm anh căng thẳng. “Trời mới biết đây có phải là thủ đoạn của anh hay không, em còn muốn nhìn xem……”
“Em hư quá……” Đông Phương Bách cắn môi cô một ngụm.
“Anh cắn em?” Lạc Đình Đình không chịu thua cắn lại.
Kết quả từ cắn biến thành hôn triền miên, hai người ở trong sàn nhảy hôn đến muốn ngừng mà không được, lửa tình cháy hừng hực……
“Trời ạ, không……” Lạc Đình Đình kêu ngừng, nghỉ để thở. “Còn như vậy nữa, em sẽ…… Em sẽ đè ngã anh ở đây……”
Sự cuốn hút tình dục giữa bọn họ quá lớn.
“A, vậy đè ngã anh đi!”
Lạc Đình Đình lườm anh một cái.
“Ý anh là, vợ yêu, vậy về nhà đè ngã anh đi!” Đông Phương Bách mở rộng hai tay, cười gợi tình với Lạc Đình Đình, hoan nghênh cô tận tình đè anh ở dưới……
Bọn họ về nhà, ngôi nhà trước khi ly hôn, trở lại cái giường bọn họ lăn lộn mười năm.
“Em có quà muốn tặng anh.” Lạc Đình Đình muốn cho anh một kinh hỉ.
“Hửm?”
Cô kéo Đông Phương Bách ngồi lên giường. “Nhắm mắt lại, không được nhìn lén.”
Đông Phương Bách ngoan ngoãn nghe lời.
Sau khi Lạc Đình Đình xác định Đông Phương Bách đã nhắm mắt, cô lấy ‘kinh hỉ’ mua lúc tan làm ra.
Cô thay với tốc độ nhanh nhất, sau đó tắt đèn trong phòng.
“Có thể mở mắt rồi.” Cô đứng trước mặt anh, tràn ngập chờ mong.
Đông Phương Bách mở to mắt, lập tức sáng ngời, cười đến vô cùng xán lạn.
Cảnh sắc trước mắt thật đẹp!
Lạc Đình Đình mặc áo ngủ hồng nhạt như ẩn như hiện, chất liệu voan mỏng có hai dây, từ ngực trở xuống rộng mở, quần lót mỏng thoắt ẩn thoắt hiện làm cho người ta thèm nhỏ giải.
Mơ hồ thấy được nụ hoa phía trên của cô qua lớp vải mỏng, còn có u cốc thần bí phía dưới giữa hai chân……
“Bây giờ đến lượt anh muốn đè em dưới thân!” Giọng của Đông Phương Bách khàn khàn, kéo cô đến gần mình, đặt cô ngồi lên đùi mình.
Anh muốn hôn cô, lại bị cô che miệng.
“Anh còn chưa nói anh có thích xem hay không?”
Đông Phương Bách cười đến thật tà ác, đặt cậu nhỏ ở giữa hai chân cô. “Anh có thích hay không chẳng lẽ em vẫn chưa cảm nhận được sao?”
Cậu nhỏ của anh đang vận sức chờ phát động trong quần lót.
Lạc Đình Đình rất vừa lòng với phản ứng của anh.
“Như vậy…… Chúng ta đè nhau đi!” Cô tán tỉnh cắn môi anh, anh cũng không chịu thua kém trực tiếp ăn đôi môi hồng mềm mại của cô.
Cô áp đảo anh, cô trên anh dưới, bàn tay to xoa nắn mông cô, miệng lưỡi triền miên.
Tỉ số kích thích trong phòng nháy mắt tăng vọt……
Anh ôm cô lăn lộn trên giường lớn, đổi anh ở trên cô ở dưới.
Xé áo ngủ gợi cảm làm cho nó trở thành vải rách, không ai kháng nghị.
đầu v* của cô bị anh ngậm càng cứng rắn hơn, nhạy cảm hơn.
“Ư……” Cô rên rỉ, tay nhỏ bé vỗ về chơi đùa, khiêu khích tấm lưng rộng lớn nhạy cảm của anh.
Mỗi khi anh cắn đầu v* của cô một cái, cô lập tức bóp lên lưng anh một cái coi như trừng phạt.
Bọn họ “bắt nạt” đối phương, cả hai đều yêu chết kiểu ‘bắt nạt’ này.
Lại xoay người, cô lấy được vị trí thắng lợi.
Lần này cô cảm thấy hứng thú với cậu nhỏ của anh, cô quỳ gối giữa hai chân anh, dùng miệng nuốt vào.
“A, không…… Trời ạ……” Cảm giác kia như được lên thiên đường, Đông Phương Bách thẳng chân, không ngừng thở gấp.
Cô thích phản ứng của anh, càng thích ‘đùa bỡn’ cậu nhỏ của anh.
Rốt cục, anh không nhịn được, lại áp chế cô lần nữa.
“Đến lượt anh……”
Anh kiềm chế hai tay của cô, cái lưỡi linh hoạt hôn liếm khắp cơ thể tuyết trắng.
“Ừ…… A……” Cuối cùng, dừng lại ở nơi ướt át nhất, học cô giở trò xấu.
Bây giờ đổi thành cô cầu xin tha thứ.
Anh đùa giỡn hoa hạch nhỏ mẫn cảm của cô, đầu lưỡi dính mật dịch của cô.
“Không……” Cô sắp không thể hô hấp, anh chế tạo khoái cảm ở trên người cô làm cô gần như bất tỉnh.
Mật dịch của cô càng ngày càng nhiều, nhiều đến nỗi anh không kịp hút lấy.
Bám chặt cánh tay anh, cô im lặng khẩn cầu nhiều hơn.
Như cô mong muốn, đặt cậu nhỏ cứng rắn trước u huyệt, anh đi vào cô……
Lúc anh đi vào cô cũng đã đạt đến cao trào, cô run rẩy cả người.
Anh không có dễ dàng buông tha dù cô khóc lóc cầu xin, anh vẫn cường thế ra vào như trước….. Thẳng đến khi hai người cùng bay lên chín tầng mây.