Toàn bộ mùi vị mờ ám cùng những tiếng rên rỉ được truyền ra ngoài qua khe cửa của phòng làm việc.
Để công việc ở nhà của Quỳnh An được thuận tiện, Đỗ Phương Cần đã đặc biệt tạo ra một căn phòng làm việc riêng ở trên lầu cao nhất, toàn bộ trang hoàng trong phòng đều mang phong cách cá nhân của Quỳnh An.
Bọn họ bình thường khá ăn ý, khi Quỳnh An ở trong phòng làm việc, chứng tỏ cô đang nghiêm túc viết bản thảo, trừ khi cần thiết, nếu không tốt nhất không nên làm phiền cô.
Thế nhưng từ sau khi Quỳnh An rời nhà bỏ đi rồi quay trở lại, Đỗ Phương Cần dường như đem toàn bộ sự ăn ý trước đó quăng đi hết. Thường xuyên xông vào phòng làm việc của Quỳnh An "quấy rối".
"Đừng." Thanh âm kháng nghị của Kiều Quỳnh An căn bản còn chưa kịp nói ra, đã bị Đỗ Phương Cần mờ ám nuốt vào trong miệng.
Hắn không thể để cho người bạn gái thân yêu của mình dễ dàng không chú ý đến hắn dù chỉ vài phút. Tuy rằng thời hạn nộp bản thảo của cô sắp tới, thế nhưng sau bữa tối, một mình hắn ngồi ở phòng khách xem ti vi dường như rất buồn bực, rất trống vằng.
"Phương Cần, anh đã đồng ý với em."
Trước đó ở dưới lầu, hắn đã đảm bảo hắn sẽ ngoan ngoãn đợi ở phòng khách, tuyệt đối sẽ không chạy lên lầu cao nhất giống như ngày hôm qua, ngày hôm trước cùng ngày hôm kia.
"Ừ, thế nhưng anh rất nhớ em."
Đây là cái lý do gì vậy.
"Chúng ta mới xa nhau chưa đến một giờ đồng hồ." Hơn nữa nói xa nhau vẫn quá gượng ép, một người ở phòng khách, một người ở lầu trên cùng, như vậy tính là xa nhau sao?
"Em đều bỏ lại anh một mình." Lại còn nhõng nhẽo, Kiều Quỳnh An không cách nào ngăn cản được bàn tay đang đặt trên cúc áo của cô.
Hắn cởi cúc áo cùng nịt ngực trên người cô ra, ôm cả người cô đi đến trước bàn đọc sách, khẽ ngậm lấy điểm nhạy cảm của cô, cảm thấy thân thể cô hơi run run.
"Em cũng thích, không phải sao?"
Hai người bởi vì hiểu lầm mà dẫn đến rời xa nhau một khoảng thời gian, mức độ nhu cầu đối với thân thể hai bên chỉ có tăng không có giảm, sau khi cô trở về nhà, Đỗ Phương Cần quả thực chỉ có thể dùng từ "yêu cầu vô độ" để hình dung.
Nhưng mà, cô cũng rất phối hợp.
"Thích." Thật thoải mái.
Hai tay ở sau gáy của hắn lồng vào nhau, hắn vùi đầu vào trước ngực cô.
Hắn dựa vào giữa hai chân cô, vật cứng rắn trong quần chọc vào nơi mềm mại của cô, ngăn cách bởi lớp quần mà ma sát khiêu khích trêu chọc.
"Ở chỗ này yêu em có được hay không?"
Đỗ Phương Cần lấy xuống ánh mắt của cô, mái tóc của cô, khiến cho một vài sợi tóc đen nhánh của cô bị tản ra, mức độ mê người nhất thời điên cuồng tăng cao.
Hắn muốn nhìn thấy cô luôn luôn chăm chú nghiêm túc trong công việc, nhưng vì hắn mà mở ra bộ dạng hấp dẫn ở trên bàn làm việc.
Đẩy toàn bộ sách vở cùng máy tính xách tay ở trên bàn ra, một mảng hỗn loạn, cô ở trên đó có hình dáng cực kỳ hấp dẫn.
Bỏ đi chiếc áo cùng nịt ngực ra khỏi người cô, cởi quần áo nửa thân dưới của cô ra, thân thể của cô bây giờ trần truồng ngồi trên bàn sách chờ hắn yêu cô.
"Thật đẹp."
Hắn quỳ một gối xuống, ở giữa hai đùi của cô, mở rộng đầu gối của cô, môi của hắn đi đến vùng tam giác nhạy cảm của cô.
"Ôi, không." Lưỡi của hắn thật là gian ác!
Nửa thân dưới của cô ưỡn ra, hai tay lui về phía sau chống đỡ trên mặt bàn, ngửa đầu rên rỉ.
Không khí thở dốc nặng nề cùng tiếng hét chói tai hoà lẫn cùng không gian kích tình xung quanh hai người.
Thăm dò vào trong, rút ra, rồi lại đi vào lần nữa, rút ra, chiếc lưỡi của hắn mô phỏng theo hành động của một bộ phận nào đó trên người hắn cuồng dã luận động trên người cô, làm cho cô liên tục thét chói tai.
Hắn không chịu bỏ qua một chút nào, ngón tay vân vê nhào nặn, trêu đùa.
"Em không được rồi."
Cô rên rỉ thét lên chói tai đến mức cổ họng đau rát khàn khàn, kháng nghị cầu xin tha thứ.
"Hôm nay nhanh như vậy đã đầu hàng rồi sao?"
Hắn luôn thích trêu đùa cô, cho đến khi không chịu được mà cầu xin tha thứ.
Hắn thừa nhận trong tình yêu hắn là người nhiệt tình đảm nhận vai trò kích tình cho đến khi Quỳnh An gào thét xin tha, khiến cho hắn hưng phấn không thôi.
"Còn chưa đủ."
Rời khỏi chỗ đó của cô, môi lưỡi của hắn lại quấn quýt cùng môi lưỡi cô, để cho cô nếm được mùi vị của bản thân.
Mùi vị rất tuyệt vời!
Hắn vội vàng cởi quần của mình, để cho vật dâng trào phách lối lộ ra.
"Muốn không?" Hắn rất xấu xa hỏi.
Cô đương nhiên muốn.
Lần này hắn không có cưỡng ép câu trả lời của cô, bởi vì hắn đã ẩn nhẫn đến sắp nổ tung rồi.
Hắn tiến nhập vào cô.
Hai người bởi vì đồng thời nhận được khoái cảm cùng thoả mãn mà thở dài ra tiếng.
Hắn cuồng dã bá đạo chạy nước rút ra vào, cô cố gắng hết sức bao lấy vật to lớn dã man của hắn.
Bàn làm việc bị động tác mãnh liệt của bọn họ làm cho rung chuyển đến sắp hỏng, giấy bút cùng một vài thứ khác vì không chịu nổi rung chuyển kịch liệt đều đã rơi xuống mặt đất.
Chỉ là không ai quan tâm.
Bọn họ lúc này chỉ để ý kết hợp lẫn nhau.
Sau đó, hắn dẫn cô đi lên cao trào, cô co rút tiếp nhận toàn bộ tinh hoa của hắn bắn ra.
Hoan ái qua đi, hắn ôm cô đến phòng tắm để tắm rửa, sức cùng lực kiệt, cô hưởng thụ sự phục vụ ngọt ngào của hắn.
Giúp cô tắm, giúp cô lau khô người, lại giúp cô mặc áo choàng tắm rồi mới ôm cô trở về giường.
Cô cảm thấy thoải mái nên dần dần đi vào giấc ngủ, nhưng vẫn không nhịn được mà nhỏ giọng "oán giận" một chút.
"Anh lại khiến tiến độ của em bị trì hoãn rồi." Đáng ghét, mỗi đêm đều như vậy.
Tuy là oán giận, nhưng trong khẩu khí không hề có trách móc.
Đỗ Phương Cần cười, tinh thần cùng thể lực của hắn chính là rất tốt.
Từ ngăn kéo thứ hai ở tủ đầu giường, hắn lấy ra chiếc nhẫn kim cương đã từng đeo trên ngón tay áp út của Kiều Quỳnh An, nâng bàn tay mềm mại của cô lên lần thứ hai giúp cô đeo vào.
"A, anh phát hiện ra rồi?" Cô thực ra vẫn chưa đáp ứng lời cầu hôn của hắn.
Lý do của cô là, sau khi hiểu lầm được tháo gỡ, kết hôn cũng không phải là con đường duy nhất, cô tình nguyện muốn hai người ở chung với nhau một thời gian nữa, để bồi đắp thêm một chút cảm giác hạnh phúc, cho đến khi cô đối với bản thân cũng như đối với tình cảm của hai người có 100% lòng tin, lúc đấy cô sẽ gả cho hắn.
"Đúng vậy." Đỗ Phương Cần vô cùng thân mật xoa xoa tóc cô.
Kiều Quỳnh An mệt mỏi ngáp một cái.
"Em còn tưởng rằng anh bận rộn như vậy, cũng sẽ không phát hiện ra mới đúng."
Bởi vì chưa đáp ứng lời cầu hôn của hắn, cho nên khi cô đeo nhẫn có chút chột dạ, vì vậy mà hôm trước đã len lén tháo ra.
"Đối với chuyện của em, anh sẽ không bận đến mức không phát hiện ra." Hắn cầm bàn tay nhỏ bé của cô. "Quỳnh An?"
"Ừ?" Mí mắt của cô thật là nặng.
"Hãy đồng ý với anh thêm một lần nữa."
"Được, đồng ý cái gì?" Cô không hề nghĩ ngợi trả lời.
"Sau này mặc kệ gặp phải chuyện gì khiến em đau lòng, khiến em khó chịu, không thể lại lần nữa bỏ đi, anh rất ghét cảm giác lại bị em che giấu tâm tư chốn chạy ra ngoài."
Kiều Quỳnh An vốn đã nhắm mắt lại, nghe thấy hắn nói như vậy lại mở ra.
Cô cầm lại bàn tay to của hắn, nhìn vào mắt hắn.
Thì ra không chỉ có cô, hắn cũng bị tổn thương.
"Được, em đồng ý với anh."
Bọn họ nhất định phải có lòng tin đối với tình cảm của bản thân, bất kể là hắn hay là cô, bọn họ nhất định phải cùng nhau đối mặt với mưa gió bên ngoài, không thể mãi mãi chỉ núp dưới sự che chở của đối phương.
Dù sao, tình yêu là chuyện dành riêng cho cả hai người, không phải sao?
Chỉ cách vài ngày kể từ khi lời hứa được nói ra, rất nhanh "thử thách" liền tới cửa ——
Sau khi tái hợp với Quỳnh An, Đỗ Phương Cần ở công ty rất kiêu ngạo công khai mình sắp kết thúc cuộc sống độc thân, cưới người bạn gái chung sống nhiều năm vào cửa.
Trước đây ở công ty, hắn chưa bao giờ đề cập đến cuộc sống riêng tư của mình. Nguyên nhân chủ yếu hắn làm như vậy là vì nhắm vào Chu Lỵ Á.
Mặc dù hắn không cảm thấy Chu Lỵ Á có ham muốn tái hợp với hắn, biểu hiện của cô ở trước mặt hắn luôn giống như bạn bè hoặc là đồng nghiệp, nhưng vì Quỳnh An, hắn phải duy trì khoảng cách an toàn với cô ta.
Mà Chu Lỵ Á rất nhanh đã biết được tin Đỗ Phương Cần tuyên bố kết hôn từ trong miệng nhân viên của FAITH, xem ra hiểu lầm giữa hắn và học tỷ đã được tháo gỡ.
Không được, cô làm sao có thể mặc cho tình huống mà mình không thể nắm giữ được trong tay xảy ra.
Mấy năm trước cô cũng đã mắc phải một sai lầm nghiêm trọng khi vứt bỏ Đỗ Phương Cần, lần này thật vất vả hai người mới gặp lại nhau, nói gì thì cô cũng sẽ không dễ dàng buông tha.
Cô đã hỏi được địa chỉ nhà của Đỗ Phương Cần thông qua một đồng nghiệp của FAITH, nếu cô không thể xuống tay từ phía Đỗ Phương Cần, vậy thì lựa chọn tương đối hoàn hảo chính là tấn công Kiều Quỳnh An.
Mười giờ sáng, Kiều Quỳnh An thừa dịp Đỗ Phương Cần đi làm, ở trong phòng làm việc cố gắng đuổi kịp tiến độ bản thảo.
Sau khi nghe được tiếng chuông cửa, cô vẫn còn sửng sốt một hồi, tại sao giờ này lại có người nhấn chuông cửa, dù cho là người đưa thư thì thời gian cũng còn khá sớm.
Kiều Quỳnh An chạy bộ từ lầu cao nhất xuống lầu một mở cửa.
"Hi, học tỷ."
Ngay lúc hai người gặp nhau, Chu Lỵ Á đã xác định lợi thế bản thân, cô nở nụ cười vô cùng sáng lạn, từ đó có thể thấy được sự kiêu ngạo của cô.
Kiều Quỳnh An đúng là cao hơn cô, thế nhưng vóc người gầy gầy không có chút đường cong nào của Quỳnh An, so sánh qua lại, mùi vị của phụ nữ còn kém xa.
Kiều Quỳnh An có chút kinh ngạc.
"Học tỷ, đã lâu không gặp, chị không mời em vào ngồi sao?" Chu Lỵ Á rất thản nhiên, cô ta không đợi Kiều Quỳnh An mời, đã tự mình lướt qua cô đi vào trong nhà.
"Oa, nhà này thật đẹp, là Phương Cần mua sao?"
Chu Lỵ Á hưng phấn nhìn chung quanh.
". . ."
Thẳng thắn mà nói Kiều Quỳnh An thật đúng là không biết nên ứng phó như thế nào với "học muội" không mời mà đến này.
"Xem ra cuộc sống của Phương Cần sau khi chia tay với em trôi qua cũng không tệ lắm, trước đây em thật không nên buông tha cho anh ấy." Chu Lỵ Á ngồi xuống ghế sô pha, cô ta cũng không làm bộ, trực tiếp nói rõ mục đích đến đây.
Kiều Quỳnh An thừa nhận, cô không phải là đối thủ của Chu Lỵ Á, nhiều năm không gặp, cô ta vẫn xinh đẹp động lòng người như trước, tất cả ánh mắt của đàn ông đều sẽ luyến tiếc không nỡ rời khỏi người của cô ta.
Thế nhưng, cô không thể tự tiêu diệt uy phong của bản thân, dù sao, cô cũng có tình yêu của Đỗ Phương Cần nha!
Một lần nữa điều chỉnh tốt tâm trạng, Kiều Quỳnh An âm thầm hít sâu một hơi, nếu "kẻ địch" đã đến cửa, cô há không có đạo lý "ứng chiến".
"Học muội muốn uống gì?" Cô hỏi.
Trong đôi mắt to đẹp của Chu Lỵ Á có chút kinh ngạc.
"Em uống nước là được rồi."
"Ừ, được." Kiều Quỳnh An đi vào phòng bếp làm hai cốc nước chanh mát.
Sau đó, cuộc chiến giữa hai người phụ nữ, bắt đầu.
"Học tỷ bắt đầu qua lại với Phương Cần từ khi nào? em nghe Phương Cần nói là sau khi xuất ngũ?"
"Đúng vậy, là bắt đầu từ khi đó."
"Ôi, khi đó em vừa mới chia tay với Phương Cần không lâu." Nói cách khác, cô chỉ là người thay thế vào vị trí người yêu còn trống.
"Tôi biết, chuyện Phương Cần bị cô lừa dối đều nói cho tôi biết." Kiều Quỳnh An ra chiêu.
Chu Lỵ Á có chút hỗn loạn.
"Em là không nên buông tha anh ấy, em hối hận rồi."
Cô ta dùng ánh mắt nói cho Kiều Quỳnh An: Tôi hiện tại muốn tới đoạt lại hắn!
Kiều Quỳnh An nhận lấy khiêu khích của cô ta
"Học muội, rất nhiều chuyện đã qua thì không thể xoay chuyển, hối hận cũng chỉ có thể đặt ở trong lòng mà thôi."
"Em không cho là như vậy." Chu Lỵ Á đối với mình tràn đầy tự tin, hoặc là nói, tự tin qua đầu.
"Em và Phương Cần trước đây không có ai là có thể phủ nhận, bọn em đã từng yêu nhau như vậy, nếu không phải em nhất thời lựa chọn sai lầm. . . Từ khi gặp lại Phương Cần, bọn em đã từng bước tìm lại được cảm giác yêu nhau trong quá khứ, vậy là chị không có cách nào thay thế được."
"Không sai, tôi thừa nhận. "mỗi người đều có quá khứ." Nhưng hiện tại tôi cùng Đỗ Phương Cần cũng là cô không thể thay thế được."
"Vậy cũng chưa hẳn."
"Xin hỏi tự tin của học muội là từ đâu tới vậy?"
Khoé miệng Chu Lỵ Á giương cao nói: "Từ sau khi em xuất hiện, tự tin đến từ sự việc chị cùng học trưởng náo loạn đòi chia tay." Đây, tuyệt đối là một uy hiếp.
Kiều Quỳnh An quả thực bị câu nói này của cô ta đả kích.
Cô có chút hoảng hốt, hai tay nắm lại. "Thế nhưng chúng tôi đã hoà hảo rồi."
"Phải không? em lại không cho là như vậy, tương lai như thế nào có ai biết được?"
Kiên định. . . Kiều Quỳnh An lần nữa tự nói với mình.
"Tôi có tự tin với Đỗ Phương Cần."
"Vậy còn chị? Chị đối với bản thân mình có tự tin không?" Bất kỳ người phụ nữ nào ở trước mặt cô, "tự tin" nhất thời đều sẽ giảm bớt.
Kiều Quỳnh An chần chờ một chút mới nói: "Có. . ." Nhưng khẩu khí cũng rất không kiên định.
Chu Lỵ Á cười thầm, xem ra mục đích cô ta tới đây đã đạt được.
Ném xuống một quả bom lớn vào giữa mối quan hệ của Kiều Quỳnh An và Đỗ Phương Cần.
"Em nghĩ, học tỷ không nên đem chuyện hôm nay em tới đây nói cho Phương Cần biết, dù sao đây cũng là chuyện giữa những người phụ nữ."
"Nếu tôi nói không thì sao?"
"Phương Cần cũng chưa chắc sẽ tin nha."
Nếu hôm nay đã dám đến đây, cô cũng sẽ có tự tin đánh cược một lần, nguỵ trang của cô ở trước mặt Đỗ Phương Cần quá tốt, tốt đến mức dù cho Kiều Quỳnh An có nói ra, Đỗ Phương Cần cũng chưa chắc đã tin.
Kiều Quỳnh An không có phủ nhận, Chu Lỵ Á nói không sai, Đỗ Phương Cần sẽ vì cô mà giữ một khoảng cách với Chu Lỵ Á, thế nhưng điều này cũng không thể biểu thị trong lòng Phương Cần thật sự cho rằng Chu Lỵ Á có "mưu đồ" với hắn.
Nên nói hay không nên nói? Trong lòng Kiều Quỳnh An lại bắt đầu nặng nề.