Cách đây bốn năm, Đỗ Phương Cần hai mươi bốn tuổi, vào buổi tối trước hôm giải ngũ.
Điều này sớm đã có dấu hiệu, tại sao hắn có thể ngốc đến mức không phát hiện ra? Hay hắn đối với bản thân đã quá tự tin rồi? Luôn cho rằng loại sự tình này sẽ không bao giờ phát sinh trên người như hắn.
Hắn đang ở Li Đảo(1) làm binh lính, phải hai tháng mới có một kỳ nghỉ dài quay về Đài Bắc nghỉ ngơi. Lúc mới bắt đầu, tình cảm của hắn với bạn gái Chu Lỵ Á còn rất tốt, tạm xa nhau để thương nhớ nhau nhiều hơn, tình cảm hai người ngày càng tăng gấp bội, thường thường vừa gặp nhau liền sẽ bùng cháy lửa tình.
Thế nhưng cùng với việc Chu Lỵ Á tìm được công việc, sau khi bắt đầu làm việc, thực tế loại sự việc này dường như làm cho tình cảm của bọn họ đột ngột đi xuống.
Trong khoảng thời gian ngắn hai người không kịp thích ứng, dần dần xuất hiện cãi vã.
Kỳ thực hoàn cảnh gia thế của hắn với Chu Lỵ Á không tệ, cha mẹ hắn kinh doanh chuỗi salon tóc nổi tiếng phía bắc Đài Loan, mà cha cô mới vừa nhận chức vụ cao ở cục cảnh chính, nên trong mắt người khác bọn họ khá môn đương hộ đối.
Nhưng hắn cũng không tiếp quản sự nghiệp theo nguyện vọng cha mẹ, hắn một lòng chuyên chú với sự phát triển trò chơi, dù sao sự nghiệp trong nhà đã có em trai có thể kế thừa.
Chu Lỵ Á vì thế mà cảm thấy bất mãn.
"Tuy rằng không thể so sanh với một vài gia đình giàu có khác, thế nhưng cha mẹ anh kinh doanh chuỗi salon tóc, bàn về tài sản tối thiểu cũng có hơn trăm triệu tệ, tại sao lại để em trai anh chiếm hết tiện nghi."
Đỗ Phương Cần không hiểu, bọn họ quen nhau gần năm năm, chẳng lẽ Lỵ Á lại không hiểu hứng thú của hắn ở đâu? Hắn dự định sau khi giải ngũ sẽ gây dựng sự nghiệp từ một kỹ sư phát triển phần mềm đơn giản, hắn coi trọng thị trường trò chơi trực tuyến ở Đài Loan, tương lai nhất định thu được lợi nhuận cao.
Hắn đã nói qua giấc mộng của mình với Lỵ Á, mà hành động bây giờ của cô quả thực đang bóp chết giấc mộng của hắn.
Mỗi khi gặp mặt, chỉ vì việc này mà ra về trong tâm trạng không vui.
Sau đó một lần lại một lần lặp lại tình huống giống nhau, dù như thế nào đi nữa thì tình cảm cũng không chịu nổi nhiều lần bất đồng ý kiến và cãi vã.
Cô trách hắn không tiếp nhận sự nghiệp của cha mẹ, lại muốn đi làm công việc kỹ sư thấp kém. Hắn oán trách cô không biết lĩnh hội giấc mơ của hắn, chỉ một lòng hướng tới tiền tài.
Có lẽ những cuộc tranh chấp đã làm hao tổn quá nhiều khí lực của họ, sau này Chu Lỵ Á dần dần giảm bớt liên lạc với hắn. Trước đây khi hắn nghỉ phép quay về Đài Bắc, hai người luôn luôn dính lấy nhau ba ngày ba đêm mới hài lòng, thế nhưng về sau lại chỉ gặp mặt qua loa đại khái một lần, ăn một bữa cơm coi như cho qua chuyện.
Cô hẳn là bắt đầu từ đó thay lòng đổi dạ?
Người xinh đẹp như cô luôn không thiếu người theo đuổi, bao gồm cả vị lãnh đạo trực tiếp của cô, một người đàn ông Mỹ đẹp trai, gia thế nổi trội, là anh ta đã làm cho Chu Lỵ Á hoàn toàn thay lòng đổi dạ với Đỗ Phương Cần.
Cô vẫn luôn giấu diếm hắn.
Nếu không phải hắn ngay trước đêm giải ngũ quay trở về, không có liên lạc trước với khu nhà trọ của cô vì muốn cho cô một bất ngờ, hơn nữa muốn xin lỗi cô, vun vén lại tình cảm của hai người, hắn cũng sẽ không nhìn thấy cảnh cô cùng một người đàn ông ngoại quốc đang ôm hôn thắm thiết trước cửa nhà trọ, coi như chốn không người.
Bất kỳ nam nhân nào khi chứng kiến một màn như vậy sợ rằng đều sẽ phát điên, nhưng Đỗ Phương Cần lại không có như vậy.
Hắn lạnh lùng đi tới, lạnh lùng chờ Chu Lỵ Á phát hiện sự hiện hữu của hắn.
"Tôi cùng với anh ấy đã gần một năm rồi." Sau khi sự việc xảy ra, Chu Lỵ Á muốn bạn trai mới vào nhà trước, cô ở lại cùng Đỗ Phương Cần "lật ngửa ván bài".
"Cô nên nói với tôi. . . . . ." Đỗ Phương Cần hai tay nắm chặt thành quyền, hắn ghét cảm giác bị lừa dối.
Chu Lỵ Á hai tay ôm ngực, có chút mất kiên nhẫn.
"Được rồi, vậy bây giờ tôi nói với anh." Trái tim thay đổi quả nhiên cái gì cũng thay đổi. "Chúng ta chia tay đi."
Trước đây cô luôn giấu diếm là vì có tính toán, nếu Đỗ Phương Cần tiếp thu lời khuyên của cô, sau khi xuất ngũ quay về tiếp nhận sự nghiệp gia đình, như vậy, cô sẽ chia tay với người bạn trai ngoại quốc, quay về bên cạnh Đỗ Phương Cần.
Nhưng bây giờ bị Đỗ Phương Cần bắt ngay tại trận, tính toán của cô cũng tiêu rồi, quyết định thật nhanh, cô phải chọn một trong hai. Chỉ sợ Đỗ Phương Cần có chết đi cũng không bao giờ nghe theo lời thuyết phục của cô.
Đỗ Phương Cần dường như không nhịn được đả kích, sắc mặt trắng bệch, nhưng hắn vẫn giữ ổn định cơ thể phát run.
"Được, chúng ta chia tay."
Mặc dù đau lòng, hắn vẫn cố bảo lưu một phần tôn nghiêm cuối cùng.
Nói xong, Đỗ Phương Cần xoay người sải bước rời đi, trái tim hắn quằn quại, chỉ vì một câu nói mà đoạn tình cảm gần năm năm tuổi thanh xuân của hắn đặt một dấu chấm hết.
"Chị Quỳnh An, có rảnh rỗi không, buổi tối ra ngoài uống một chén đi!"
Nhận được điện thoại của Đỗ Phương Cần, Kiều Quỳnh An đang chuẩn bị rời khỏi công ty, cô dự định kết thúc cuộc sống gò bó ở công ty, chuyên tâm làm công việc sáng tác tự do.
"Cậu lại được nghỉ phép rồi à?" Sau khi tốt nghiệp đại học, Kiều Quỳnh An vẫn giữ liên lạc với cậu học đệ đã từng làm cô rung động này.
"Đúng vậy, sắp giải ngũ rồi, hiện tại nghỉ một chút."
Ở Li Đảo làm lính, hắn thỉnh thoảng quay về Đài Bắc sẽ hẹn cô cùng đi ăn cơm.
"Được, coi như chúc mừng cậu sắp xuất ngũ, buổi tối học tỷ đây mời."
"Cảm ơn chị, vẫn là chị đối với em tốt nhất."
Bọn họ nhanh chóng xác định địa điểm gặp mặt buổi tối, sau khi cúp điện thoại, Kiều Quỳnh An lại cản thấy giọng nói qua điện thoại của Đỗ Phương Cần có chút kỳ lạ, tinh thần không có phấn chấn như trước.
Có phải hay không đã xảy ra chuyện gì? Kiều Quỳnh An lắc đầu một cái, cười tự mình đa nghi.
Chín giờ tối, bọn họ gặp lại nhau sau một thời gian dài không gặp ở một quán ba Tước Sĩ.
"Chị gần đây như thế nào?"
Kiều Quỳnh An nhún nhún vai, " Tôi nghỉ việc rồi."
(1) Li Đảo: Là một trong 18 quận của Hồng Kông, Li Đảo bao gồm khoảng 20 đảo lớn và nhiều đảo nhỏ tại nam và tây nam của Hông Kông.
Đỗ Phương Cần có chút kinh ngạc, hắn nhớ là học tỷ đang làm cho một công ty khoa học kỹ thuật.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Đi làm không vui sao?"
"Ừ, không sai, lúc mới tốt nghiệp còn cảm thấy đó là công việc tốt có thể nuôi sống bản thân, thế nhưng làm lâu lại thấy mình như người máy, mỗi ngày đều đi làm, về nhà, ăn cơm rồi đi ngủ, mọi hứng thú đều tan biến." Kiều Quỳnh An rất cảm khái nói.
"Sau đó ở trong một dịp lễ, tôi đột nhiên nhớ tới diện mạo vùi đầu vào máy tính của cậu ở trong văn phòng câu lạc bộ, lúc đó cậu rất vui vẻ phải không? Học đệ, làm cho bản thân cảm thấy hứng thú với công việc, dù cho quên ăn cũng sẽ có một cỗ nhiệt tình chịu đựng. . ."
Cũng vì như vậy, cô quyết định xin nghỉ công việc mà làm cho mình giống như một cái xác không hồn, để làm chuyện mình muốn.
"Vậy tiếp theo chị muốn làm gì?"
"Tôi muốn làm tác giả văn học tự do, gần đây trong đầu chứa đựng rất nhiều câu truyện cùng tình cảm tràn đầy, rất muốn đem những gì trong đầu hoá thành chữ viết để viết ra."
Vừa nhắc tới giấc mộng của mình, hai mắt Kiều Quỳnh An lấp lánh sáng bừng, giọng điệu tràn ngập hưng phấn.
"Học tỷ, cố gắng lên, em ủng hộ chị."
"Cảm ơn." Kiều Quỳnh An rất vui vẻ khi có người ủng hộ cô. "Còn cậu? Sau khi xuất ngũ chắc là cậu vẫn giữ vững lập trường đi theo con đường của mình?"
Đỗ Phương Cần gật đầu, "Đây là nhất định."
Nhưng trong lòng đột nhiên tuôn trào xúc động, làm hắn nghi hoặc không thôi ─── vì sao học tỷ lại cảm nhận được nhiệt huyết của mình đối với phát triển phần mềm trò chơi, nhưng người bạn gái thân yêu lại không thể.
"Vậy thật là tốt quá, sau này chúng ta cứ giữ vững con đường bản thân đã chọn và chị em ta sẽ khích lệ lẫn nhau như vậy đi." Kiều Quỳnh An vỗ vỗ vai hắn tỏ vẻ khích lệ.
"Học tỷ công tác mấy năm nay coi như có chút tích luỹ, vạn sự khởi đầu nan, nếu sau khi cậu xuất ngũ cần trợ giúp cứ tận lực tìm tôi, đừng ngại."
Tuy gia thế Đỗ Phương Cần không tồi, nhưng cô biết bởi vì kiên trì giấc mơ của mình, Đỗ Phương Cần rất ít khi tiêu tiền của cha mẹ.
Sự cổ vũ cùng ủng hộ của Kiều Quỳnh An khiến Đỗ Phương Cần nhất thời nói không nên lời.
Trong lòng cảm khái sâu sắc. . . Vốn muốn giấu trong lòng không định nói ra, bỗng chốc nỗi đau tuôn trào.
Đỗ Phương Cần kích động cầm ly rượu trên bàn một hơi uống sạch.
"Học tỷ, em đã chia tay cùng Lỵ Á rồi."
"Hả? Sao có thể. . ."
Đỗ Phương Cần cười đến đau khổ, rất dứt khoát đưa tay về phía quầy rượu muốn thêm chai nữa.
"Cũng không có gì, bất quá chỉ là "phản bội" cùng "bắt cá hai tay", đồng thời cùng một lúc em gặp phải hai chuyện xui xẻo này mà thôi." Đỗ Phương Cần hời hợt nói một câu.
". . ." Kiều Quỳnh An muốn mở miệng an ủi cái gì đó nhưng lại nghẹn lời.
Cô từ trước đến nay không biết an ủi người khác bao giờ.
Nhưng ánh mắt của cô đã để lộ ra sự quan tâm, cô không cần nói ra hắn cũng có thể hiểu được.
"Không cần an ủi em. . . em là đàn ông, nếu như vạn nhất học tỷ mở miệng an ủi em, em nhất định sẽ ở nơi này gào khóc thương tâm, đến lúc đó chẳng phải chị sẽ lúng túng." Đỗ Phương Cần cố gắng làm thay đổi bầu không khí gượng gạo.
"Chị cái gì cũng không cần phải nói, chỉ cần uống rượu cùng em là tốt rồi." Đây là yêu cầu duy nhất của hắn.
"Được, chị cùng uống với cậu, đêm nay chúng ta không say không về. . ." Kiều Quỳnh An khí khái vỗ vỗ vai Đỗ Phương Cần. "Nào, cụng ly ~ uống đi ~"
Vậy thì không say không về.
Hai người uống từ tối cho đến nửa đêm, lại từ nửa đêm uống đến rạng sáng, uống đến khi quán ba đóng cửa. Do còn chút ý thức, Kiều Quỳnh An đỡ Đỗ Phương Cần đã uống say không còn biết gì, nhờ sự hỗ trợ của phục vụ quán ba đón taxi về nhà.
Kiều Quỳnh An căn bản không biết Đỗ Phương Cần ở đâu, không thể làm gì khác hơn là đưa hắn về căn phòng thuê nhỏ bé của mình.
Tửu lượng của cô rất kém, nhưng hôm nay lại là Đỗ Phương Cần say, có lẽ trong lòng tổn thương nên mới đặc biệt dễ say như vậy!
Đem Đỗ Phương Cần nhét vào bên trong chiếc giường đơn của mình, cô cũng nằm xuống theo.
Chưa bao giờ uống nhiều rượu như vậy, Kiều Quỳnh An cố gắng được đến giờ phút này rốt cục cũng không thể chống đỡ nổi nữa, ngã xuống liền ngủ. . . . . .
Nóng quá. . . Hình như hắn đang lăn mình trong hoả lò.
Hắn muốn mở mắt ra lại mệt đến mức không mở ra được, hắn khua khua tay trên không trung, giống như tự quạt gió cho mình, để xua tan đi nhiệt độ cơ thể.
Bống chốc, hắn tựa hồ như đụng phải một vật thể lạnh băng.
Hô ~ thật thoải mái a!
Trong thân thể hắn nóng ran dường như trong nháy mắt được giảm bớt, cũng bởi vậy hắn dứt khoát đem toàn thân dính lên đó, ở trong mộng hắn cũng có thể cảm thấy loại cảm giác thoải mái này, mềm mại như mây giống như cảm giác ôn nhu. . .
Bỗng nhiên, cảnh tượng trong mộng biến đổi, giác quan toàn thân hắn đều dựng đứng lên, máu trong cơ thể toàn bộ đều xung kích hướng đến một bộ phận, là cảm giác khoái cảm khiến hắn kích động.
Theo bản năng của đàn ông, hắn hôn, vuốt ve. . . khi hai môi đụng chạm, tiếng rên rỉ khó kiềm chế trào ra. . .
Trời ạ, thật mềm mại, hắn cảm thấy bộ phận nào đó trong quần đã cứng rắn như thép rồi.
Lúc này, đối phương cũng đáp lại hắn.
Hơi trúc trắc một chút, dường như đối với chuyện tình cảm nam nữ không có kinh nghiệm. . . Tay cô nhẹ nhàng đặt ở lồng ngực của hắn, toàn thân hắn lại nóng lên.
Mộng xuân ─── hắn hiện tại đang thoải mái trong giấc mộng xuân, hô, cảm giác thật là tuyệt vời!
Ngón tay của hắn vuốt ve bầu ngực cô, cảm thấy nó nhô lên cứng rắn, hắn khát vọng mút vào.
Hắn dần dần trêu đùa xuống phía dưới, nghe cô hô hấp khó khăn mà phát ra những tiếng rên rỉ.
Hắn rất xấu, dùng lưỡi dò xét tuyết nhũ của cô, cố ý quanh quẩn ở chỗ đẹp nhất của tuyết nhũ, không chịu được mà hào phóng ngắt lấy hai quả anh đào hồng nhạt của cô.
Tiếng kêu của cô càng ngày càng lớn, ý tứ khẩn cầu rất rõ ràng.
Hắn thích tiếng cầu xin của cô, cô càng như vậy, hắn càng hưng phấn, vật cứng rắn của hắn ở trong quấn như muốn nổ tung thoát ra ngoài, có lẽ là do rượu cồn thúc giục, máu ở tứ chi nhanh chóng vọt nhảy. . .
Cuối cùng, môi của hắn như ban ơn, lại tiếp tục ngắt hái đỉnh núi anh đào của cô, đầu lưỡi tham lam khêu lấy.
Cô ở dưới người hắn xao động không yên, càng thêm khát vọng cầu xin.
Hắn giải phóng vật cứng rắn trong quần, chuẩn bị làm công cụ khi dễ cô, lúc này nó như vật to lớn hung ác, đường hoàng giương lên.
Bắt được tay của cô thả vào giữa chân mình, muốn cô an ủi vật cực đại trước, vật cực đại được bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô sờ nắn, hừ ~, vật to lớn càng thêm rít gào.
Chết tiệt, hắn đã cứng rắn đến sắp bắn ra rồi!
Kích động này trong mơ so với bình thường càng làm cho hắn hưng phấn!
Bàn tay to của hắn cấp tốc cởi bỏ quần áo nửa thân dưới của cô ra, đầu ngón tay tham nhập vào cửa huyệt của cô, thật ẩm ướt, thật chặt, bọc lại ngón tay của hắn thật sâu, hắn không cách nào tưởng tượng nổi nếu là vật cực đại của hắn tiến vào, vậy khẳng định là vô cùng sảng khoái.
Không thể nhẫn nại được nữa, hắn nằm rạp ở giữa hai đùi cô, hai tay banh mở đùi cô, để cho cô hoàn toàn phơi bày trước mắt hắn.
Vật cực đại điên cuống hét lên muốn tiến vào tiểu huyệt chặt ướt, nhưng đang lúc tiến vào thì gặp phải trở ngại.
Hắn nhiều lần thăm dò vào, thẳng đến khi mật dịch của cô thấm ướt cực đại của hắn, mới thuận lợi tiến vào.
Hơi cồn thúc giục, làm cho hắn không chút thương hương tiếc ngọc, vừa tiến vào sâu trong huyệt chặt chẽ ẩm ướt liền tức tốc gia tăng tốc độ chạy nước rút.
Trong mộng, người con gái ở dưới thân hắn rên rỉ thét chói tai, bắt được đôi gò bồng đung đưa của cô, hắn đưa vào nơi sâu tối nhất của tiểu huyệt.
Chịu không nổi cô liên tục co rút thít chặt, vật cực đại cuối cùng gào thét điên cuống bắn vào nơi sâu nhất của cô. . . . . .
Là mộng? Không phải là mộng?
Không, cô khẳng định đó không phải là mộng.
Tứ chi cùng ở giữa hai đùi đau nhức, trên ngực và cổ lốm đốm những điểm xanh tím, thân thể như bị xe nghiền nát hoặc bị ném mạnh từ trên xuống vậy, hơn nữa toàn thân trần trụi từ trên giường tỉnh lại. . .
Đầu của cô đau quá, di chứng của say rượu hoá ra không chỉ có đau đầu, mà say rượu mất lý trí còn làm mất đi dấu hiệu nữ tính đặc biệt, cái kia gọi là màng trinh gì đó.
Là ai lấy đi vậy?
Không cần hoài nghi, là người tối hôm qua ngủ bên cạnh cô, nhưng bây giờ đã không thấy hình bóng người đàn ông kia nữa. Xem ra loại bệnh "Say rượu mất lý trí" đã phát sinh ở trên rất nhiều người.
Kiều Quỳnh An không trách Đỗ Phương Cần.
Màng trinh, cái loại này không có giá trị, chỉ cần phái nữ gìn giữ tự chủ thì không có cũng được, mà cô lại đến năm hai mươi sáu tuổi vẫn còn, thật sự là bởi vì không tìm được đối tượng thích hợp.
Đỗ Phương Cần. . . Chí ít cho đến nay hắn là người duy nhất khiến cô động tâm.
Nhưng khó tránh oán hận chính là, hắn thực sự không cần thiết thừa dịp lúc cô ngủ mà chạy mất, cô sẽ không cần hắn phụ trách, chẳng qua chỉ là một màng lá mỏng mà thôi.
Kiều Quỳnh An đi lại khó khăn, toàn thân đau nhức, xuống giường đi vào phòng tắm tẩy rửa.
Cô thật không ngờ tới rằng, Đỗ Phương Cần rời đi là bởi vì kỳ nghỉ của hắn đã kết thúc, phải đáp máy bay quay lại nơi đóng quân, mà trước khi hắn xuất ngũ, sẽ không còn kỳ nghỉ nào nữa.
Lại một tháng nữa trôi qua.
Một tháng sau, Đỗ Phương Cần xuất ngũ quay trở lại Đài Bắc, chuyện đầu tiên chính là liên lạc với Kiều Quỳnh An, mà câu nói đầu tiên khi gặp mặt cô lại là: Chúng ta qua lại đi, Quỳnh An.
Không còn là chị em đồng môn, từ nay về sau, là quan hệ người yêu.