Người hầu không phải nô lệ, nó là quá trình cưỡng ép giữa các tầng giai cấp.
Có một ít gia đình vì quá nghèo, nên đã 'bán' cho các công ty những đứa trẻ vừa tròn 14 tuổi.
Công ty sẽ trả cho bọn họ một khoản tiền, sau đó ký một hợp đồng lao động lên tới 80 năm với đứa trẻ ấy. Nội dung hợp đồng bao gồm, công ty là đại diện bên A, sẽ chu cấp cho đứa bé tiền lương, ăn ngủ, và phúc lợi huấn luyện.
Còn đứa bé ấy là bên B, trong vòng 80 năm phải làm việc vì công ty.
Nếu trong thời gian còn hợp đồng, mà bên B muốn huỷ hợp đồng, phải bồi thường cho công ty một số tiền trên trời.
Mà cả đời bọn chúng không cách nào trả nổi tiền vi phạm hợp đồng.
80 năm, đây là giới hạn lao động mà Thế Giới Bên Trong quy định. Đứa bé 14 tuổi đã phải ký hợp đồng giới hạn cuối cùng.
Nếu như một người hầu, bắt đầu phục vụ từ năm 14 tuổi đến 94 tuổi còn chưa chết sẽ được tự do.
Nhưng trên thực tế, rất ít người hầu nào có thể sống đến 94 tuổi.
Nên dần dần cái từ người hầu này ra đời.
Cũng không phải con người tại Thế Giới Bên Trong quay trờ về thời đại nô lệ, mà thời đại này đã không còn bảo vệ kẻ yếu. Lúc đó, con người sẽ hiểu giá trị của đồng tiền mạnh đến mức nào.
Loại người hầu này thật ra có rất nhiều, phần lớn là những người không còn cách nào mới phải bán mình.
Lúc này, cậu bé chờ người trung niên ăn uống xong xuôi, mới dọn dẹp mọi thứ tươm tất. Sau đó, cậu ta dựng một chiếc lều vải thật tốt cho trung niên.
Người trung niên ung dung bước vào lều vải đi ngủ. Còn cậu bé kiếm cho mình một tảng đá tránh gió, ngồi cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giống như chiếc ba lô leo núi to tướng kia, chỉ để chứa những đồ vật cần thiết cho người trung niên. Trong đó cũng không có thứ gì dành cho cậu bé, ngay đến cả lều vải của mình cũng không có...
Thỉnh thoảng, cậu bé còn tỉnh dậy thêm củi vào trong đống lửa, để hơi nóng từ đống lửa luôn luôn có thể chiếu đến vị trí lều vải.
Thật sự, ngay cả đống lửa phía bên kia cũng cảm nhận được cuộc sống thê thảm của cậu bé.
Người trung niên kia không hề coi cậu bé ấy là một con người.
Gió đêm bỗng nhiên thổi đến một cơn, không khí lạnh kéo tới, tựa như thổi bay nhiệt độ đống lửa.
Ông lão Tần Thành nhìn qua con trai cả Tần Đồng: "Đừng đi chọc hai người này. Bọn họ dám lang thang trên hoang dã thì không phải người ngu. Nhìn người trung niên kia không phú thì quý, nói không chừng có lẽ đã sử dụng đầy đủ danh sách biến đổi gien tiến vào cấp B rồi."
Tần Đồng gật đầu: "Cha, người yên tâm, con chưa ngốc đến vậy."
Lúc này, người phụ nữ trung niên bên cạnh Tần Thành nói: "Nhìn cậu bé kia không giống với người đã tiêm thuốc biến đổi gien, thân thể cũng không hề có máy móc. Nếu là một người hầu của nhân vật lớn, sẽ không yếu đến vậy. Nói không chừng người trung niên kia còn chưa tới cấp C."
Tần Thành lắc đầu: "Đừng xem thường một ai. Giả dụ người đó là cấp C, chúng ta cũng không chọc vào được."
Ông lão lại cuốn cho mình một điếu thuốc nữa, yên lặng suy nghĩ chút rồi nói với Tần Đồng: "Con lên xe cầm cho cậu bé ấy tấm thảm. Nhân vật lớn không cần chúng ta nịnh bợ, mà cũng chẳng có gì nịnh người ta, nhưng người hầu chúng ta vẫn chăm sóc được. Có thể người hầu sau này biến thành người quan trọng bên cạnh. Những món đồ vô tình lọt từ kẽ tay họ xuống có thể giúp chúng ta ăn hai ba năm. Mà với người như vậy cũng thường xuyên tiếp xúc với nhân vật lớn. Mà công việc làm ăn của chúng ta, cũng chỉ là bắt những vật nuôi cho bọn họ."
"Vâng." Tần Đồng gật đầu, đứng dậy.
Anh ta còn chưa kịp đứng dậy, cô bé bên cạnh đã giữ chặt tay của anh nói: "Anh, để em lấy cho."
Cô bé nói xong bèn chạy thật nhanh tới chiếc xe bán tải. Tần Đồng đứng tại chỗ thở dài.
Những bé gái sống lâu trong hoang dã, bố mẹ hay anh chị trưởng thành không quản lý được, nên tính cách có phần hoang dã.
Cô bé ôm tấm thảm nhẹ nhàng tới cạnh cậu bé, trong lòng vô cùng tò mò cẩn thận.
Nhưng thời điểm cô tiến vào phạm vi cách cậu bé tầm 2 mét, đã thấy cậu bé kia hành động. Trên mặt đất từng chiếc lá rụng bị gió đè ép xuống.
Không biết trong tay cậu bé có thêm con dao từ bao giờ, mãi đến khi con dao tiến lại chuẩn bị cắt đứt cổ cô bé mới đình chỉ.
Động tác gọn gàng, nhanh chuẩn. Hoàn toàn khác xa hình ảnh đáng thương vừa rồi.
Khu vực bên cạnh bỗng nhiên có hơn 10 người đứng phắt dậy, chuẩn bị nghĩ cách cứu viện.
Mà cô gái đến cạnh thiến niên không hề có chút sợ hãi nào: "Em tới đưa cho anh tấm thảm, sợ anh cảm lạnh."
Cậu bé bình tĩnh nhìn cô rồi trả lời: "Cảm ơn. Tôi không cần."
Từ đầu đến cuối, cô bé không hề có ý định phản kháng, chỉ nhìn chằm chằm đối phương.
"Bây giờ thời tiết rất lạnh, ở bên ngoài ngồi lâu rất dễ sinh bệnh." Cô gái kiên trì khuyên bảo.
"Ừ, cảm ơn ý tốt của cô. Nhưng tôi thật sự không cần." Thiếu niên lại lần nữa ngồi cạnh tảng đá, dựa vào nó.
"Được rồi, anh nhớ kỹ em tên là Tần Dĩ Dĩ." Cô bé ôm tấm thảm về tới vị trí cắm trại của mình.
Tần Đồng cau mày nói: "Con có biết vừa rồi rất nguy hiểm hay không?"
"Con không thấy vậy." Cô bé quay đầu nhìn anh trai của mình: "Trên người anh ấy không hề có sát khí."
Với lại, thời điểm thiếu niên ngồi xuống, cô đã thấy rõ ràng hình dáng cậu ta.
Thật sự nhìn rất đẹp.
"Cô bé như con biết gì là sát khí." Ông lão Tần Thành lúc này mới nói: "Đối phương không muốn liên hệ với chúng ta, vậy đừng suy nghĩ nữa. Ta quyết định, ngày mai chúng ta xuất phát tới 'chỗ kia'. Tại biên giới tìm kiếm con mồi."
Lão nói xong bèn mở cái rương màu đen ra. Bên trong đó chứa 4 chiếc flycam, từ từ bay lên không trung, bay tới bốn hướng khu vực cắm trại.
Khi những chiếc flycam này sau khi bay đến vị trí được cài đặt, thì một ánh đèn nhè nhẹ phát ra, chiếu sáng toàn bộ khu vực ấy.
Bốn chiếc flycam này liên kết với nhau bằng những chùm sáng màu đỏ, chỉ cần có sinh vật tiến vào phạm vi ấy nó sẽ tiến hành phòng ngự và đưa ra cảnh báo.
Đám thợ săn kiếm ăn ở hoang dã, ai cũng phải có vật phòng thân.
...
Sáng sớm hôm sau, Lý Thúc Đồng thoải mái bước ra lều vải. Lão nhìn về phía Khánh Trần đang tựa đầu vào tảng đá nói: "Vết thương ở chân thế nào rồi?"
"Tốt hơn nhiều." Khánh Trần gật đầu: "Mặc dù đi lại nhiều, dẫn đến vài chỗ bong tróc. Nhưng thuốc bôi thật sự quá thần kỳ, vết thương dần trở nên tốt hơn... Theo dự tính... thêm hai ngày nữa sẽ khỏi hẳn."
"Nếu vết thương đã tốt lên." Lý Thúc Đồng mỉm cười nói: "Vậy thì chuẩn bị bữa sáng thôi."
Lão nhìn khu vực cắm trại bên cạnh. Nơi đó đã có nồi cháo to, có người đang cắt thịt khô bỏ vào trong nồi.
Khánh Trần ngẩng đầu nhìn Lý Thúc Đồng: "Con biết ngài đang rèn luyện con. Nhưng bên trong ba lô chỉ có mình đồ vật của sư phụ cũng thật sự quá đáng. Hơn nữa, còn mang theo cả bàn ghế? Không thể ngồi trên đá được à?"
"À, ngồi trên đá có vẻ lạnh." Lý Thúc Đồng giải thích: "Với lại, Diệp Vãn nói bên trong ba lô không đến 60 cân, nên ta mới bảo cậu ta bỏ thêm bàn ghế vào. Tu hành phải ra dáng tu hành, con mới bắt đầu luyện tập không lâu lại phải theo ta ra ngoài, trên đường không thể đình chỉ tu luyện được. Có thuật hô hấp trợ giúp, tăng thêm sức nặng trên con đường di chuyển sẽ khiến thực lực của con tăng mạnh. Theo tính toán của ta, tới lúc đến gần vùng đất cấm kỵ 002, khả năng thân thể vẫn còn chưa đủ mạnh."
"Nhưng có thể bỏ đi nho khô, táo đỏ, những vật cầu kỳ thế này để dành chỗ cho vật phẩm của con chứ?" Khánh Trần vẫn có chút bức xúc.
"Sự phụ lớn tuổi rồi." Lý Thúc Đồng nghiêm túc nói: "Phải để cho ta giữ gìn sức khoẻ chứ."
Khánh Trần lấy từ trong ba lô một quyển sách thật dày ra, đau lòng nói: "Cho nên sư phụ nói Diệp Vãn bỏ vào một quyển sách nói về cách giữ gìn sức khoẻ? Ngài kiếm được loại sách có chất liệu nặng thế này thật sự không dễ dàng gì?"