Chương 70: Đường dẫn
Lâm Giang đứng dậy, nhìn lấy xác của một con Hắc Lang nằm dưới mặt đất, phần đầu đã bị hủy không còn hình dạng gì cả, máu nhuộm đỏ dòng nước.
Lâm Giang còn nhìn lại cánh tay trái của mình, sắc mặt khó coi.
"Thành Lâm Dương Quá rồi, có lẽ sắp tới sẽ bắt được một con Thần Điêu"
Sau một chút xem xét, cánh tay trái cũng không bị gì quá nghiêm trọng, chỉ là xương tay sắp gãy, còn bị 3 v·ết t·hương có in rõ 3 móng của Hắc Lang. Nghĩ lại nếu lúc đó không dùng Ô Quy Giáp kịp chắc có lẽ là thành Dương Quá thật rồi.
"Lực lượng kh·iếp thật"
"Hú..............."
Còn chưa kịp nghĩ làm gì Hắc Lang, thì lại một tiếng Lang tru vang lên cũng không xa lắm, có lẽ là động tĩnh của Lâm Giang hơi lớn rồi thì phải.
Lâm Giang xoay người bỏ đi, nhưng đột nhiên hắn nhìn thấy giữa đống máu thịt lẫn lộn ở đầu Hắc Lang có một viên tinh thể nhỏ, Lâm Giang không nghĩ ngợi nhiều chỉ là cuối xuống nhặt lấy tinh thế xong là chuồn đi nơi khác.
Đi được một đoạn xa, thấy cũng không còn nghe được tiếng tru nên hắn dừng lại ở một vách đá dựng thẳng, bên dưới nó cũng có một vũng nước đọng.
Lâm Giang ngồi xuống một tảng đá rửa v·ết t·hương, đặt viên tinh thể lúc nãy xuống mặt nước. Trong lúc rửa sạch v·ết t·hương, bất chợt Lâm Giang thấy nó dần sáng lên hoàng sắc.
Lâm Giang tò mò lấy nó lên, bất chợt nó vỡ ra, một đoàn năng lượng hoàn sáng xuất hiện bao lấy hắn và biết mất.
Lúc đó, cơ thể Lâm Giang cũng cảm thấy có thay đổi, v·ết t·hương bắt đầu nhanh chóng lành lại, chỗ xương gãy cũng bớt đau hơn nhiều, quan trọng hơn nữa phần linh khí do Lâm Giang tiêu hao cũng dần được lấp đầy.
Lâm Giang yên tĩnh ngồi vận Huyền Tinh Lôi Công điều tiết, rất nhanh hắn mở mắt ra.
"Huyền Tinh Lôi Công không dẫn được dòng năng lượng đó" Lâm Giang bất mãn nói.
Rồi đột nhiên hắn nhớ tới gì đó, không vận Huyền Tinh Lôi Công nữa mà trở lại vận Linh Nha Quyết. Sắc mặt của hắn tốt hơn, Linh Nha Quyết đã có hiệu quả.
Một lúc lâu sau, Lâm Giang mở mắt nhìn lấy v·ết t·hương trên tay đã đóng vẩy, sắp lành lại, xương gãy cũng đỡ đau nhiều, tuy để lành thì không thể. Linh khí cũng được bổ sung đầy đủ trở lại đỉnh phong, dòng năng lượng kia cũng biến mất không còn tung tích.
"Tuy không phải linh khí nhưng vẫn có thể bổ sung linh khí" Lâm Giang biết chắc năng lượng kia không phải linh khí, hắn không hề cảm nhận được.
Nhưng nó hoàn toàn có thể bổ sung được linh khí tiêu hao và Lâm Giang còn cảm thấy dòng năng lượng kia còn lại nhưng do không thấy thứ gì có thể bổ sung nên đã tiêu tán.
"Đúng là một nơi quái lạ" Lâm Giang cười cười, uống một chút nước rồi đi.
Lần này có lẽ đi dễ dàng hơn lúc nãy rồi.
Không xác định được phương hướng, Lâm Giang chỉ đành tìm đại một hướng bước đi.
Đi thêm một đoạn, Lâm Giang đã thấy được thứ khác ngoài đá và nước. Một cây nấm màu trắng to lớn như một cái cây như thế, phía bên dưới mọc thêm một số cây nấm nhỏ hơn.
Bên cạnh những cây nấm là một sinh vật toàn thân là bạch sắc, dài khoảng 2m nhưng lại rất dẹp, 2 mắt nằm phía trên, cái miệng đầy răng nằm phía dưới nơi tiếp xúc với mặt đất và nó còn đang nuốt một cây nấm trắng. Nếu nhìn sơ qua cũng chưa chắc nhìn thấy được nó nằm cạnh những cây nấm màu trắng.
Không công kích mà Lâm Giang tránh ra, đi một vòng xung quanh xem xét.
Xác định là không còn cá thể nào hay là bất cứ sinh vật nào khác. Lâm Giang bắt đầu ẩn nấp tiến tới định tập kích một đòn bất ngờ.
Nấp sau tảng đá gần đó, nhưng bất chợt cảm thấy không đúng cho lắm. Ngước mặt lên trên nhìn, một cái miệng tròn đầy răng nhọn xuất hiện phía trên đầu hắn nằm trên tảng đá.
Lâm Giang bị giật mình, lập tức dùng Lưu Ảnh Thân Pháp chạy sang một bên. Cái miệng tròn kia cũng lập tức gập xuống, in xuống những dấu răng bên dưới mặt đất.
Tấn công hụt, nó lại nhìn về phía Lâm Giang, cả hai đối đầu.
Lâm Giang lao đến, dùng đấm thẳng vào vị trí đầu nó nhưng chỉ cảm thấy rất mềm, nấm đấm cũng trượt qua một phía, hoàn toàn không để lại bao nhiêu tổn thương tới nó.
Bỗng chốc nó hất cái đuôi của mình về phía Lâm Giang, cứ tưởng là một đòn t·ấn c·ông mãnh liệt, Lâm Giang khởi động Ô Quy Giáp. Nhưng cuối cùng lại chỉ cảm thấy mềm nhũn. Cái đuôi nó hút lấy tay Lâm Giang, dù hất thế nào cũng không hất ra được.
Tiếp theo là thân nó quấn quanh cơ thể Lâm Giang, nó giống như keo dính vậy không thể tách ra được. Toàn bộ cơ thể của sinh vật này quấn lấy Lâm Giang, chỉ chừa lại cái đầu với một cái miệng đầy răng định bổ nhào xuống cắn vào Lâm Giang.
"Lôi Bạo"
Lôi điện xuất hiện quanh cơ thể nó và bao phủ. Cuối cùng cũng chịu thả Lâm Giang ra, nó tên cứng nằm trên mặt đất.
Lâm Giang ngay lập tức lui ra sau, tránh một đoạn ngắn. Sau đó liên tục di chuyển và bắn lôi bạo về phía sinh vật thân mềm kì quái kia.
Mỗi một đòn lôi điện đều p·hát n·ổ tạo thành những v·ụ n·ổ nhỏ.
Sinh vật kia t·ê l·iệt, cơ thể giật giật liên tục, không thể di chuyển.
Lâm Giang thì liên tục di chuyển xung quanh và phóng ra lôi điện, mất một thời gian sinh vật kia thân thể đầy v·ết m·áu, nằm bất động trên mặt đất, sinh cơ không còn nữa.
Lâm Giang lúc này mới dừng phóng ra lôi điện, nhìn sinh vật kì quái rồi chầm chậm bước đến xác của nó. Còn chưa kịp xem xét tình hình. bất chợt sinh vật kì quái đó đột ngột cử động, sinh cơ cũng xuất hiện trở lại, đưa miệng máu cắn về phía đầu Lâm Giang.
Tất cả diễn ra vô cùng đột ngột, tưởng chừng như nó sẽ thành công ăn mất đầu của Lâm Giang, nhưng đón nó lại là một nắm đấm được bao quanh bởi một quả cầu điện còn to hơn cả miệng nó.
Đấm thẳng vào miệng nó, sau đó là một v·ụ n·ổ lớn, cơ thể của sinh vật kì quái bị phá hủy thành nhiều mảnh bay khắp nơi xung quanh.
"Lôi Áp"
Lúc Lâm Giang ngừng phóng điện cũng là lúc hắn sử dụng Lôi Áp, hắn không tin một sinh vật như thế lại dễ c·hết như vậy, và hắn đã đoán đúng.
Vô số mảnh thịt da của sinh vật kia văng đi khắp nơi, nhưng lần này là c·hết thật. Những mảnh thịt da nhanh khô héo và tiêu tán biến mất, vô cùng kì quái.
Lâm Giang nhìn xung quanh, lần này không hề thấy hoàng sắc tinh thể nữa mà là một viên bạch sắc tinh thể, nó không bị tan biến. Lâm Giang bước đến giữ lấy bạch sắc tinh thể, sau đó là quay người về phía cây nấm lớn kia.
Ở trong bóng tối dưới vực sâu này, đây là lần đầu tiên Lâm Giang thấy được thực vật.
Lâm Giang bước lại gần nó, còn chưa định ăn thử như sinh vật kì quái lúc nãy thì đầu óc Lâm Giang đột ngột mơ hồ.
Hắn giật mình nhảy lùi ra phía sau nhưng đã muộn, xung quanh những cây nấm này được bao bọc bởi một loại phấn nào đó, Lâm Giang bước vào và đã hít phải nó. Đầu óc của Lâm Giang càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng là ngất đi.
Vừa ngất đi, hắn lại bắt đầu thấy những hình ảnh khác lạ. Từ cây nấm trắng khổng lồ kia, có một đường dẫn đầy màu sắc kéo theo một hướng khác. Ý thức của Lâm Giang cũng bị di chuyển theo đường dẫn đó càng ngày càng nhanh.
Cho tới khi lại gặp một cây nấm khác, có tử sắc, từ tử sắc cây nấm, càng nhiều đường dẫn nhiều màu sắc lan rộng ra nhiều phương hướng khác nhau. Mỗi một đường dẫn đều được nối với một cây nấm khác, cứ như thế số lượng đường dẫn đã trải ra vô cùng rộng. Lâm Giang cũng nhớ được các hướng đi ở đây.
Tất cả đường dẫn hình thành nên tạo thành một bản đồ mô phỏng trong đầu của Lâm Giang. Bản đồ chỉ hiển thị được một khu vực, ở xa hơn nữa Lâm Giang không thể thấy được các đường dẫn.
Thứ mà hắn để ý nhất, có vô số đường dẫn dẫn tới một cái hồ nhỏ, ở giữa hồ có một hòn đảo nằm nơi đó, không quá lớn nhưng lại là trung tâm cả các đường dẫn.
Ý thức của Lâm Giang thấy được đến nơi này cũng kết thúc, Lâm Giang giật mình tỉnh lại.
Nhìn xung quanh, tất cả vẫn y như cũ, Lâm Giang vẫn nằm trên một tảng đá, phía trước mặt là bạch sắc cây nấm đứng sừng sững ở nơi đó, thời gian sơ bộ thì trôi qua không được vài phút.
Lâm Giang lặng nhìn cây nấm trước mặt, cảm giác có chút khó nói. Gợi lên cho hắn kí ức cũng về một loại nấm như thế ở kiếp trước nhưng bị cấm, hiện tại kiếp này hắn lại trải qua.
Cũng đứng không lâu Lâm Giang lặng lẽ đi về hướng những cây nấm khác, bản đồ sơ bộ hiện tại cũng đã có trong đầu hắn. Hắn muốn tới cạnh hồ nước xem tình hình như thế nào, dù sao hiện tại hắn cũng không có mục tiêu gì.