Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ác Mộng Chi Lăng

Chương 44: Kinh dị sinh vật




Chương 44: Kinh dị sinh vật

"Mệt quá........" Tiếng thê thảm vang vọng trong căn phòng đá đổ nát.

Lâm Giang cố gắng ngồi dậy không khác gì một thây ma trỗi dậy.

"Thời gian không còn nhiều, khoảng 2 canh giờ nữa bí cảnh đóng" hắn lẫm bẫm.

Đứng dậy thành công ngước xuống nhìn chuôi kiếm theo mình bao lâu nay vỡ nát, Lâm Giang lắc đầu thả phần còn lại của Toái Nham vào trữ vật.

Bước đến một khối kim loại hình người đang nằm trên mặt đất, Lâm Giang nhịn không được cho nó hai đạp. Sau đó Lâm Giang dùng tay lấy 2 thanh đao trên cả 2 tay nó bỏ vào trữ vật giới chỉ. Cả hai thanh đao theo Lâm Giang xác định là Nhị phẩm linh khí, tuy không biết có gì đặc biệt nhưng độ cứng và sắc bén thì lại là tuyệt đối, bán đi cũng đổi được ít tài nguyên.

Vừa định quay người đi thì Lâm Giang lại xoay người lại nhìn xuống phần lỗ thủng trên bụng của khôi giáp, nơi đó Lâm Giang thấy được một chút ánh sáng lam sắc.

Cuối người xuống hắn thò tay vào nơi phát ra ánh sáng, vừa đến gần Lâm Giang cảm thấy một chút lạnh, cảm giác vô cùng quen thuộc.

"Linh thạch!"

Lâm Giang mừng rỡ, nói đến tài nguyên tu luyện thì hắn đã khô cạn từ lâu rồi, đổi lại là cảnh giới của hắn gần như đạt đến cực hạn Luyện Thể, nhưng do thiếu tài nguyên nên hắn chưa hề xông phá cực hạn tầng 9.

Dùng tay rút nó ra, một viên tinh thể màu trắng đục, hơi tỏ ra ánh lam, kích cỡ khoảng chừng lòng bàn tay.

"Không phải Hạ Phẩm linh thạch, hình dáng như thế này là Trung Phẩm linh thạch!" Lâm Giang kinh ngạc sau đó là mừng rỡ.

Nhìn xuống lỗ thủng ở bụng, thấy còn một chút ánh sáng thế là Lâm Giang lại tiếp tục đưa tay vào lấy ra. Tổng cộng có 3 viên, đều là Trung Phẩm linh thạch, nhưng có một vấn đề không phải cả 3 đều hoàn hảo mà là đã bị sử dụng gần một nửa. Dù thế Lâm Giang vẫn rất vui mừng, không chỉ lượng linh khí ở trong Trung Phẩm linh thạch nhiều hơn Hạ Phẩm linh thạch mà còn là chất lượng linh khí tốt hơn nhiều.

"Phát tài, phát tài lớn!" Lâm Giang cười ha hả quay người đi. Nhưng ngay sau đó Lâm Giang lại quay về lần này hắn chọn lựa những phần còn nguyên vẹn của khôi lỗi đều mang theo, dùng như v·ũ k·hí tạm thời của hắn. Phải nói cơ thể khôi lỗi cũng được tạo từ vật liệu làm Nhị Phẩm linh khí, nên cũng vừa nặng vừa cứng, Toái Nham của hắn chém vào còn bị nứt vỡ, nhưng chỉ để lại được một vết cắt trên bề mặt nó.

Coi như tận dụng được toàn bộ khôi lỗi, Lâm Giang lại quay sang tìm kiếm trong căn phòng, bên trong không có gì cả ngoại trừ khôi lỗi và một thạch trụ.

Nhưng bệ đá lúc nãy do cuộc chiến nên đã bị vỡ nát, Lâm Giang cũng không còn thấy cái gì đặc biệt.

Chợt Lâm Giang nhìn sang đ·ống đ·ổ n·át, bước tới đào ra lớp đá, bên dưới gần thạch trụ bị vỡ có một tấm da bị c·hôn v·ùi trong đ·ống đ·ổ n·át.



Nhặt lên tấm da không biết làm bằng chất liệu da gì nhưng nó lại khá bền chắc. Lật ra phía sau tấm da thì Lâm Giang thấy được những đường nét vẽ uốn lượn.

"Khá giống bản đồ!" Lâm Giang lại soi trên đó, ngoại trừ những nét vẽ thì còn có một số màu sắc khác, là chấm đỏ và xanh và trắng.

"Nếu xem chấm trắng này là vị trí của ta hiện tại thì....."

Lật lật suy nghĩ một chút Lâm Giang bước tới vách đá, nắm trong tay cái chân của khôi lỗi Lâm Giang đánh mạnh vào vách đá, như dự đoán. Phía sau vách đá xuất hiện một lối đi, có chút ánh sáng.

Vừa bước vào đường hầm, Lâm Giang hơi choáng và cảm giác mệt mỏi từ sâu trong linh hồn lại ập tới, con ngươi của hắn cũng trở lại hắc sắc, nhưng vẫn còn lưu lại một chút xích tử sắc nếu nhìn kĩ.

Hắc quang bao quanh người Lâm Giang cũng biến mất, cơ thể hắn trở lại bình thường.

"Thần Thông gì mà mệt mỏi ghê gớm!" Lâm Giang nhịn không được nhả rãnh.

Lâm Giang gần đây phát hiện một số công dụng khác của Thực Tại Chi Nhãn, khi hắn sử dụng nhiều lần mà phát hiện Thực Tại Chi Nhãn chính xác là đôi mắt có thể nhìn thấu thực tại, ở trạng thái đó Lâm Giang không nói là có thể thấy mọi thứ nhưng có thể nói là biết được mọi thứ trong tầm mắt của hắn, giống như khi nhìn thấy khôi lỗi lúc nãy, trong mắt của hắn hiện lên tên nó - Vệ Binh Hình Khôi Lỗi.

Đổi lại nó giống như tiêu hao linh hồn lực, cần thời gian phục hồi khá lâu, lần này sau khi Lâm Giang sử dụng Thực Tại Chi Nhãn thì phải 2 tuần sau mới tiếp tục được nữa.

Còn về phần hắc quang bao quanh cơ thể cũng như tăng tốc khôi phục và phản xạ, tốc độ, sức mạnh đều được nâng lên khá cao đó là thể chất của hắn. Đúng, Lâm Giang cũng có thể chất cho riêng mình, tuy hắn chưa biết nó là gì vì nó đang thức tỉnh nhưng Lâm Giang đã một phần nào đó mượn được một chút sức mạnh thể chất của mình rồi.

Nhược điểm, mỗi lần dùng Lâm Giang lại lâm vào mệt mỏi, thứ đó thì có thể hiểu, nhưng khi sử dụng Lâm Giang cảm giác mình sẽ hăng hái, nói đúng hơn là ham chiến hơn lúc trước, càng chiến Lâm Giang càng tỉnh táo.

"Ta không muốn làm chiến đấu cuồng ma đâu" Lâm Giang rùng mình, hắn thích sống bình thường tự do thoải mái hơn, nếu thật là chiến đấu cuồng ma thì Lâm Giang xin tặng thể chất cho Vô Danh, hắn thích hợp hơn.

Cố gắng tiếp tục di chuyển, hiện tại nếu tấm bản đồ này đúng thì Lâm Giang đã có con đường rời khỏi mê cung.

Đi được một đoạn thì mặt Lâm Giang đen lại, phía trước mặt hắn là một bức tường đá. Hắn đã rẻ theo như tấm bản đồ nhưng rõ ràng nói này trên bản đồ là lối đi nhưng trước mặt hắn là tường đá.

Chờ một chút, Lâm Giang lại lấy chân của Vệ Binh Hình Khôi Lỗi, dùng sức đánh mạnh vào tường đá. Lâm Giang cảm thấy cái chân này có chút giống gậy bóng chày ở kiếp trước, hắn cảm thấy có chút thuận tay khi sử dụng.

Đùng....

Cái chân va vào vách tường đá, tường đá thì vỡ tung, cái chân vẫn còn nguyên vẹn. Tường đá nổ tung làm xuất hiện một lối đi phía trước.



Lâm Giang nhìn vào tấm bản đồ xong lại quay sang nhìn cái chân Vệ Binh.

"Đồ tốt" nói xong Lâm Giang lại tiếp tục đi vào bên trong cũng không biết là khen tấm bản đồ hay cái chân nữa.

Cứ như thế Lâm Giang cứ mỗi khi gặp lấy bước tường nào cản trở lối đi trên bản đồ thì hắn sẽ đập nát nó bằng chân.

Hắn tiếp tục đi thì chợt phát hiện mình sắp đi tới nơi điểm đỏ đầu tiên, sau cái ngã rẻ tiếp theo là sẽ tới, điểm đỏ nằm trên lối đi.

Vừa bước đến ngã rẻ, chợt sắc mặt Lâm Giang hơi đổi, hắn ngửi thấy một mùi tanh của máu. Lâm Giang ngước đầu nhìn sang, nơi đó có một dòng máu đang chảy ra về phía hắn, phía xa hơn nữa cũng chính là gần 10 t·hi t·hể, là của một đội nào đó, bị toàn diệt.

Rải rác xung quanh là v·ũ k·hí hư hỏng, các bộ phận cơ thể, mũi tên, thậm chí Lâm Giang còn thấy một cỗ khôi lỗi nhưng đã bị phá hủy. Mỗi người có một tử trạng khác nhau, bị tên xuyên c·hết, b·ị c·hém c·hết,....Nhưng nếu như nơi này có khôi lỗi và mưa tên cùng những thứ khác vậy, khôi lỗi bị phá rồi tại sao họ lạ toàn diệt.

Sặc...Gộp.....Gộp.......

Câu hỏi vừa hiện lên, một vài tiếng động vang lên từ trong đống t·hi t·hể, chợt Lâm Giang lại cảm giác thấy không lành, thậm chí Lâm Giang còn cảm thấy chán ghét. Tiếng động giống như đang nhai nuốt một thứ gì đó, và nó càng tiến lại gần hắn.

Từ trong đống t·hi t·hể kia, một thứ đang tiến lại gần hắn mang theo âm thanh kia. Một bóng đen lơ lửng trên không trung, bóng đen mọc ra 2 cánh tay và một cái đầu, nó nhai nuốt lấy một cái cánh tay.

Chợt nó quay người về phía Lâm Giang, đôi mắt huyết sắc cùng nụ cười kinh khủng trên miệng, nhìn Lâm Giang giống như đang nhìn một con mồi ngon lành còn đang di chuyển.

Một cảm giác sợ hãi từ sâu trong linh hồn Lâm Giang toát ra nhưng chưa kịp thể hiện thì cảm giác đó bị Lâm Giang dập tắt, cũng như nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Thứ đó giống như là được tạo nên từ nỗi sợ hãi, nhân loại đối với nó mang một cảm giác e dè sợ hãi, giống như gặp phải thiên địch. May mắn là linh hồn Lâm Giang đã giải phóng, hắn phần nào đó điều khiển được cảm xúc.

"Thức ăn........há haaaa" Thứ đó mở cái miệng máu kinh khủng của nó ra và nhanh chóng nhào tới Lâm Giang.

"C·hết tiệt!" Lâm Giang ngay lập tức xoay người lại chạy đi, hiện tại Lâm Giang không hề muốn đánh nhau một chút nào.

Tốc độ của nó cũng tương tự như tốc độ tối đa của Lâm Giang nên cả hai đều giữ một khoảng cách nhất định.

"Há........thức ăn" Liên tục gào thét cùng tiếng cười rùng rợn từ phía sau lưng Lâm Giang.



Chạy được một đoạn chợt tiếng gào thét biến mất, Lâm Giang cũng thả chậm tốc độ quay người lại thì không thấy nó nữa. Chợt, Lâm Giang giật mình lùi ra sau một khoảng xa.

Chỗ lúc nãy bỗng chốc giống như biến thành hắc ám, luồng hắc khí từ phía mặt đất tràn đây chỗ lúc nãy.

"Haaaaa.......thức ăn" tiếng cười ghê rợn lại vang lên từ sau lưng hắn.

Lâm Giang quay người lại, thứ đó đang lơ lửng nhìn hắn với một nụ cười kinh khủng ở không xa.

Bất chợt, hắc quang xung quanh người hắn lại hiện lên làm Lâm Giang cũng có chút ngạc nhiên vì hắn không điều khiển, nhưng nhận thấy tình hình hiện tại chỉ có thể chiến, nên Lâm Giang cũng hiểu được nỗi lòng của thể chất hắn.

"Ta không biết ngươi là ma quỷ hay thứ gì nhưng tới đi" Lâm Giang hét lớn.

Không phụ lòng Lâm Giang, thứ gớm ghiếc đó nhào tới mở miệng máu như muốn nuốt chửng Lâm Giang.

Lâm Giang lùi lại một bước, đợi thứ đó tiếp cận hắn.

Chợt xung quanh Lâm Giang nổi lên Lôi Điện phát sáng cả một khu vực, lôi điện nhanh chóng lan rộng.

Vừa thấy lôi điện xuất hiện, thứ đó lập tức dừng lại, biểu lộ trên khuôn mặt được thay thế bằng sự sợ hãi. Nó lập tức quay đầu chạy đi, nhưng khi vừa quay đầu thì đã thấy lôi điện bao vây xung quanh nó.

Nó quay trở lại nhìn Lâm Giang thì thấy hắn cười

"Chào mừng tới sân đấu của ta!" Lâm Giang cười mỉm ngay lập tức cơ thể mang tử sắc lôi điện phóng tới chỗ thứ đó.

Thứ đó có một chút chần chờ sợ hãi, ngay sau đó cũng dữ tợn lao về phía Lâm Giang.

Cả hai v·a c·hạm, vô số lôi điện cũng ngay lập tức p·hát n·ổ, bao phủ toàn bộ lối đi.

Bước từ trong lôi điện bước ra, Lâm Giang hơi phủi bụi bẩn trên áo mình, nhìn thì thấy khá thong dong nhưng sắc mặt thì tái nhợt lại không còn chút máu.

Thứ đó thì vừa bị Lâm Giang tiêu diệt, Lâm Giang vừa rồi chính là đánh cược, nếu may mắn thì thứ đó sợ hãi lôi điện, còn nếu không thì Lâm Giang chắc chắn phải tìm cách chạy trốn khỏi nơi đây.

Nằm trên mặt đất, thứ kia hiện đang chậm rãi bị lôi điện làm cho tan biến, nó đang dần dần tan biến thì Lâm Giang bước tới. Bỗng chốc, hắc quang xung quanh thân thể Lâm Giang chợt đâm thẳng vào thứ đó giống như đuôi của hạt tử đang đâm vào con mồi. Lâm Giang cũng không hề ngờ tới, nhưng do cũng không cảm thấy gì nên hắn cũng không cản trở.

Đâm cũng nhanh mà rút về cũng nhanh, toàn bộ hắc quang lập tức rút về bao quanh cơ thể Lâm Giang. Còn thứ đó thì sau khi hắc quang rút về, nó cũng hoàn toàn tan biến và để lại một viên đá màu đen nhỏ.

Hắc quang sau khi làm thứ gì đó với thứ đó thì Lâm Giang lại thấy hắc quang xuất hiện nhiều hơn, có xu hướng bao phủ cơ thể Lâm Giang, Lâm Giang vẫn thu phóng hắc quang như bình thường. Hơn thế nữa Lâm Giang cảm giác thương thế và linh khí khôi phục khá nhiều, quan trọng nhất là Lâm Giang cảm giác giống như mình vừa được level up ấy. Cảm giác rất khó tả, nói đúng hơn là giống như được tăng cao thứ bật trong chuỗi thực vật.

Không quan tâm nữa, để ra ngoài hãy tiếp tục quan tâm, Lâm Giang nhặt lên viên đá màu đen và tiếp tục di chuyển, lần này hắn chọn con đường có chấm xanh.