Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ác Mộng Chi Lăng

Chương 40: Cơ hội trốn thoát




Chương 40: Cơ hội trốn thoát

Bước đi lặng lẽ trong rừng, không ánh lửa cứ thế mà bước đi theo sự chỉ huy của đội trưởng.

Tiến đi rất xa, cũng đến nửa đêm, chợt Lâm Lưu Phong ra hiệu dừng lại, sắc mặt khó coi.

"Trinh sát mất liên lạc" Lâm Lưu Phong nói nhỏ, đầu ngước nhìn về phía xa, khu rừng vẫn im lặng, hoàn toàn không có tiếng động hay báo hiệu gì.

Sắc mặt hơi khó coi, xong Lâm Lưu Phong chìm vào suy nghĩ.

Mất một chút thời gian, hắn như chợt nghĩ ra đối sách.

"Các ngươi!" Lâm Lưu Phong bất chợt chỉ một nhóm người cách đội của Lâm Giang khá gần.

Bị chỉ mặt, bọn người kia cũng hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng nghiêm mặt lại.

"Mười người các ngươi, tiến về phía trước thám thính và làm trinh sát cho cả đội 3" Lâm Lưu Phong chỉ mặt bọn họ hét nhỏ.

Bất chợt bị ra lệnh không thuộc phận sự của mình cùng với việc vừa mất liên lạc với nhóm trinh sát phía trước, có một vài người tỏ ra hơi chần chờ lo lắng.

Không đợi bọn hắn mở miệng, ngay tức khắc, một chưởng vỗ mạnh vào cơ thể 6 người vừa có thái độ chần chờ. Cả 6 người đều b·ị b·ắn ngược về phía sau, những người ở gần còn nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc của 6 người kia.

"Quân lệnh như sơn, các ngươi cũng dám chần chờ?" Lâm Lưu Phong nổi giận, nhìn xuống đám người đang hộc máu dưới mặt đất, chân có chút bước lên định cho bọn hắn thêm một đòn nữa.

"Thưa đội trưởng, như thể để ta thay thế cho bọn hắn làm trinh sát"

Đúng lúc đó, Lâm Giang đứng ra, khụy một chân xuống mặt đất, cuối đầu chặn lại đường tiến tới của Lâm Lưu Phong không cho hắn tiếp tục t·ấn c·ông.

Hành động đó của Lâm Giang khá làm đám người bất ngờ, ngay cả Lâm Lưu Phong cũng dừng bước nhìn xuống hắn. Nhưng ngay sau đó, Hạo Hiên, Vĩnh Nghi, Vô Danh, Minh Viễn cũng đứng ra, khụy một gối động tác nhận lệnh, nói như Lâm Giang.

Cả 5 người đứng ra làm Lâm Lưu Phong đứng lại suy nghĩ, nhưng trong chốc lát, một chưởng vỗ trúng vào Lâm Giang khiến hắn bị hất ra phía sau vài mét.

Vẻ mặt hơi nhíu nhưng vẫn giữ tư thế khụy một chân, rõ ràng chưởng này nhẹ hơn so với chưởng lúc nãy đánh 6 người kia.

"Được rồi, vậy thì 9 người các ngươi đi trinh sát phía trước, có gì thì lập tức bật pháo sáng" Lâm Lưu Phong hơi nhìn Lâm Giang một chút sau đó thì cũng

giao cho bọn hắn mỗi người 1 pháo sáng dùng để phát ra báo động.

Đương nhiên là kèm theo việc bọn hắn sẽ bị giá·m s·át bởi Lâm Lưu Phong. Làm trinh sát sẽ bị đội trưởng đánh dấu bằng một bí thuật, có thể biết rõ trạng thái và vị trí của kẻ đang b·ị đ·ánh dấu, miễn là không quá xa.

Việc hiện tại làm trinh sát thì không khác nào đào hố chôn mình cả, việc mất liên lạc đa phần là những kẻ trinh sát phía trước đã bị g·iết.



Bọn người Lâm Giang và 4 người khác cũng nhanh chóng lên đường tiến về phía trước tìm hiểu tình hình cho đội 3.

Bọn họ không phải đi cùng nhau về một hướng và là chia ra đi theo nhiều hướng khác nhau, giữ một khoảng cách an toàn.

Lâm Giang đang lặng lẽ bước đi trong rừng rậm âm u, cũng được một khoảng khá xa từ vị trí lúc nãy của đội 3. Chợt hắn đứng lại trong một khu vực có nhiều bụi rậm và cây lớn. Từ lúc bắt đầu làm trinh sát thì Lâm Giang luôn có cảm giác bị theo dõi, đó chính là của Lâm Lưu Phong để lại bằng bí thuật.

Nhưng hiện tại, hắn lại phát hiện thêm 3 người đang theo dõi hắn, cũng chính là đang mai phục nơi này.

Bị mai phục Lâm Giang không bất ngờ, cái làm hắn bất ngờ là tại sao chỉ có 3 người và đúng đường di chuyển của hắn, giống như đang đợi hắn như thế.

Giả vờ không biết, Lâm Giang tiếp tục đi tới, không ngoài dự đoán của Lâm Giang.

Ngay lập tức 2 mũi tên tiến về phía Lâm Giang với tốc độ cực kì nhanh. Ngoài dự đoán của cung thủ, mũi tên xuyên thẳng qua Lâm Giang, cũng ngay lập tức hình ảnh Lâm Giang mờ dần và tan biến.

Vừa định thần lại, thì chợt một người trong số đó sắc mặt kinh biến xoay người lại nhưng đã chậm. Một kiếm rơi xuống mà không có bất kì sự chống cự nào, dễ dàng đoạt lấy mạng của một tên cung thủ.

"Đả Vân Chưởng"

Một tiếng hét lao nhanh về phía Lâm Giang, cũng chính là của người còn lại ẩn nấp.

"Thiết Sa Quyền"

Lâm Giang quay người lại quyền chưởng đụng độ, khác với tưởng tượng của tên đánh lén, cánh tay của hắn bị Thiết Sa Quyền phá nát, quyền bộ cứ như thế đâm thẳng vào lồng ngực của hắn và xuyên thủng nó.

Vừa ngước nhìn cánh tay đầy máu xuyên thẳng qua ngực hắn chợt cả người hắn bị nhấc bổng lên, một mũi tên từ phía xa xuyên thẳng vào đầu hắn.

"Hi sinh cả tính mạng của đồng đội ư?" Lâm Giang chợt lên tiếng.

Vừa rồi mũi tên kia là của tên cung thủ còn lại bắn vào Lâm Giang.

Thấy đánh lén bất thành, tên cung thủ run sợ nhanh chóng kéo tên chuẩn b·ị b·ắn, nhưng khi hắn ngước lên, một thanh Cự Kiếm đã bay đến trước mặt hắn. Đâm xuyên qua cơ thể hắn và phá nát thân cây sau lưng hắn.

Cả quá trình chỉ trong chốc lát, không có quá nhiều tiếng động phát ra. Cả 3 người phục kích chỉ chú trọng vào đánh lén bằng cung tên, chỉ có tên dùng võ kỹ thì chắc là Luyện Thể tầng 8, với đội hình như thế trong nhiều tháng nay Lâm Giang đã g·iết không ít, còn chưa nói đến là ở nơi rừng vắng không ai thấy này.

"Nếu như đoán không lầm thì chắc có lẽ cả 9 người đều bị phục kích nhỉ?"

Cũng rất nhanh, Lâm Giang thấy được 1 đốm sáng bừng trong rừng của pháo sáng, ngay lập tức hắn chạy về phía đó tiếp viện.

Vừa đi được một đoạn Lâm Giang thấy được Minh Viễn, sau đó lần lượt là cả Hạo Hiên, Vô Danh, Vĩnh Nghi, như có hẹn trước vừa thấy được toàn bộ cả đội bắt đầu thả chậm tốc độ lại.



"Chắc tất cả đều bị phục kích nhỉ?" Lâm Giang lên tiếng.

"Đúng rồi, có 3 người cứ như đợi sẵn ta ở nơi đó vậy" Minh Viễn nói, hai tay của hắn còn dính một ít máu.

3 người còn lại cũng biểu thị đồng ý.

"Thế việc tiếp theo cần làm là gì lão đại" Vĩnh Nghi cười nhẹ lên tiếng hỏi.

Nghe Vĩnh Nghi nói, Lâm Giang cười khổ. Lúc đứng ra tình nguyện làm trinh sát cũng như ra hiệu cho bọn người Vô Danh thì hắn nghĩ đây là một cơ hội để dễ dàng t·ẩu t·hoát, nhưng nào ngờ lại dính phải bí thuật của Lâm Lưu Phong, vị trí của bọn hắn đều bị Lâm Lưu Phong biết rõ, thế thì trốn như thế nào được nữa.

Ngay cả vào c·hiến t·ranh, thì bí thuật vẫn còn, trừ khi Lâm Lưu Phong tự nguyện giải trừ nếu không làm gì có chuyện bọn Lâm Giang có thể trốn được. Bọn hắn không hi vọng mình vừa trốn khỏi thì cả q·uân đ·ội và cao tầng đều biết được, phải biết cao tầng tuy hiện tại không ở nhưng bọn Lâm Giang cuối cùng cũng chỉ là Luyện Thể kỳ, đối với cao tầng tới mà nói thì tìm bọn hắn có lẽ không quá khó, vì thế không thể để cao tầng biết.

"Chỉ còn cách tách hắn ra thôi, mà có lẽ chúng ta vừa có cơ hội" Lâm Giang ngước nhìn ánh sáng phía trước.

Bọn người Vô Danh cũng hiểu ý, Vĩnh Nghi cười cười nói:

"Theo thông tin ta biết được, Lâm Lưu Phong là Linh Hải kỳ tầng 3, không phải là quá cao, cái khó nhằng nhất là linh khí của hắn nhiều hơn chúng ta rất nhiều nên không thể lâu dài đánh nhau được"

"Thứ đó ta có lẽ lo được" Minh Viễn lên tiếng.

Mọi người cũng hơi gật đầu có chút đồng ý, muốn tốc chiến tốc thắng thì Minh Viễn là một lựa chọn tốt.

"Khoan đã, để ta ra tay trước, nếu không được thì đến ngươi, có 10 phút thoát lực, rất nguy hiểm cho việc chạy trốn" Lâm Giang lên tiếng.

"Được vậy để cho ngươi" Vô Danh lập tức lên tiếng đáp lại.

Mọi người cũng không có phản đối, vì người nào cũng tin tưởng Lâm Giang.

Thống nhất ý kiến, cả đám lặng lẽ hướng về phía ánh sáng mà đi tới.

Nếu có người nghe được đối thoại này, chắc có lẽ sẽ nói là bọn hắn bị điên rồi. Luyện Thể kỳ nhưng lại đang định ra tay với Linh Hải kỳ, hoàn toàn không có lời nào nói ngoài câu "bọn hắn chán sống rồi".

Tiến lại gần nơi phát ra ánh sáng chợt Lâm Giang ra hiệu tất cả dừng lại và nhìn về phía trước.

Nơi đó, một tên đang nằm thoi thóp dưới mặt đất, trên ngực cắm thẳng 2 mũi tên, trên tay là pháo sáng đang cháy. Rõ ràng là một trong 9 người bọn hắn lúc nãy, cũng là người đốt cháy pháo sáng.

Chắn trước mặt hắn là một người dáng cao lớn, khuôn mặt có chút giận dữ, mặc một bộ giáp bóng loáng, có chút lấp lánh nhìn sơ qua cũng biết là một kiện linh khí, không ai khác chính là Lâm Lưu Phong.

Dưới mặt đất còn có 3 cái t·hi t·hể khác nhìn cũng biết là của q·uân đ·ội Yên Vân thành, nhưng không biết là ai đã g·iết bọn chúng.



Lâm Lưu Phong vừa định quay lưng nhìn lại tên trinh sát đ·ốt p·háo sáng, chợt hắn ngừng lại động tác, quay mặt nhìn về phía sâu trong rừng.

Một bóng người đi tới, là một thanh niên khác nhìn quân phục là của Yên Vân thành, trên người cũng mang một kiện linh khí bảo giáp cùng một thanh kiếm dài phía sau lưng.

"Lưu Phong lâu quá không gặp ngươi ở Thiết Mãng thành lăn lộn cũng tốt quá nhỉ?" tên thanh niên kia cười nói, liếc nhìn Lâm Lưu Phong.

"Hoành Nghi ngươi nhìn cho vẻ sống cũng tốt nhỉ" Lâm Lưu Phong nhìn chằm chằm Hoành Nghi nói.

"Nhờ phúc của ngươi cả" Hoành Nghi cười lớn.

"Bớt nhiều lời! Vào việc chính" Lâm Lưu Phong chợt nói lớn, có chút tức giận.

"Đây là sơ đồ đường di chuyển của toàn bộ Tiên Phong quân đoàn, còn đây là những nơi đóng quân" Lâm Lưu Phong lần lượt ném từng cuộn giấy cho Hoành Nghi.

Hoành Nghi tiếp lấy, nhanh chóng mở ra xem sau đó đóng lại.

"Được rồi, ta trở về báo cáo với tướng quân, yên tâm ta sẽ quy công cho ngươi" Hoành Nghi cười lớn chuẩn bị bước đi, chợt hắn dừng lại.

"Ngươi không có ý định để đám chuột nhắt kia sống chứ?" Hoành Nghi tươi cười nhìn Lưu Phong sau đó lại liếc về phía hướng bọn người Lâm Giang đang trốn.

Lâm Lưu Phong cũng nhìn nhẹ qua, sau đó nói:

"Đương nhiên là không"

"Được rồi, vậy ta đi trước đây" Hoành Nghi bước vào rừng sâu tuy bước chân có vẻ bình thường nhưng lại nhanh không tưởng.

Vừa nói xong Lâm Lưu Phong hạ đao chém c·hết tên trinh sát đang nằm thoi thóp dưới mặt đất và biến mất. Lần nữa xuất hiện hắn đã đứng trước mặt bọn người Lâm Giang.

Tất cả sắc mặt đột biến lùi về phía sau, Lâm Giang lấp bấp, run rẩy nói:

"Đội..đội trưởng, ngài định phản bội Thiết Mãng sao?"

"Các ngươi thì không cần biết nhiều như thế đâu" Lâm Lưu Phong cười một nụ cười có chút man rợ, cầm theo bảo đao bước từ từ về phía bọn người Lâm Giang.

Lâm Giang tay chân run rẩy sợ hãi:

"Chạy...chạy mau!"

Vừa nói xong hắn chạy thục mạng, bọn người Hạo Hiên, Minh Viễn, Vô Danh, Vĩnh Nghi cũng sợ hãi nhanh chóng chạy thoát thân.

"Chạy đi, chạy mau lên!" Lâm Lưu Phong không lập tức đuổi theo mà hắn cười lớn một nụ cười điên cuồng, hắn thích nhất là g·iết chóc, nhất là g·iết những con mồi đang sợ hãi tìm đường sống, nên hắn chỉ từ từ và thưởng thức cảm giác đó.

Lâm Lưu Phong bước chậm rãi về hướng bọn hắn chạy thục mạng.