Chương 2: Bắt đầu mới
"7119 tỷ lẽ 9900"
"7119 tỷ lẽ 9901"
"7119 tỷ lẽ 9902"
...
Đã qua vô cùng lâu kể từ khi Lâm Giang bị đẩy từ bàn tay kia, hắn dần mất đi khái niệm thời gian. Nhưng ngược lại Lâm Giang lại đã quá quen với thời gian, không gian xung quanh hắn, nó có thể giúp Lâm Giang cảm nhận xung quanh cùng biết là thời gian đã trôi qua vô cùng vô cùng lâu.
Lâm Giang đã trôi dạt bao lâu rồi, 1 năm? 10 năm? 100 năm? 1000 năm? 1 vạn năm? Bản thân Lâm Giang cũng không biết, nhưng chắc chắn rất lâu. Ban đầu Lâm Giang còn xác nhận được thời gian trôi qua bao lâu, nhưng về sau thì không thể nữa.
Vì thế hắn lựa chọn đếm, đếm gì? Đếm số hành tinh, thế giới hoặc đại lục bị hủy diệt.
Ân, trong khoảng thời gian dài đằng đẳng ấy. Lâm Giang thấy được vô số thứ mới, lúc đầu hắn kinh sợ, rồi sửng sốt, bất ngờ, ngạc nhiên, hơi nhướng mắt và rồi như không cảm xúc đồng dạng.
Hắn thấy cả 1 tinh hệ bị một quái vật khổng lồ há miệng thôn phệ biến mất không thấy gì nữa.
Hắn thấy một cái hố đen di động thôn phệ từng hành tinh, hằng tinh, thế giới một.
Hắn thấy một thế giới sinh ra và hủy diệt.
Hắn thậm đôi khi thấy một số sinh vật bay ngoài vũ trụ.
...
Nhưng tất cả, không ai thấy hắn, theo logic của người bình thường thì linh hồn không ai thấy. Nhưng ngươi nghĩ, cả 1 cái tinh hệ chỉ là cái điểm tâm quái vật thế mà không thấy hắn cũng như đi xuyên qua cơ thể hắn.
Lúc đầu có lẽ hắn còn nghi ngờ, nhưng về sau Lâm Giang gặp được chính thống linh hồn, cũng trôi dạt nhưng gặp những sinh vật kia, chỉ khí tràng của nó cũng đủ hôi phi yên diệt.
Có lẽ hắn được bảo hộ bởi vòng sáng hình cầu bên ngoài nhưng điều này cũng quá bất khả tư nghị. Hắn suy ra, thế thì bàn tay kia ở cái cấp độ nào mới tiện tay ra tay với hắn như thế.
Trên đường 'bay' hắn không thể giao tiếp hay nói chuyện, cũng không hề ngủ hay b·ất t·ỉnh. Lâm Giang dùng cách đếm số thế giới bị hủy diệt.
"7119 tỷ lẽ 10901"
"Theo suy luận đơn giản cũng như những gì thấy được, chia thế giới thành nhiều loại khác nhau dạng đại lục, dạng hành tinh, dạng hố sâu,..." Lâm Giang lại ngước nhìn thêm 1 thế giới bị hủy diệt và cộng thêm 1.
"Không biết nên vui hay buồn, việc linh hồn xiềng xích bị phá đi, khiến linh hồn ta thăng hoa tồn tại lâu hơn, nhớ kĩ nhiều thứ, ít nhất là tên ta hiện tại, nhưng cũng mang lại cực khổ, ta chứng kiến quá nhiều thứ rồi" Lâm Giang thở dài và tiếp tục công việc.
Không phải có quá nhiều thế giới san sát bị hủy diệt mà là tốc độ 'bay' của Lâm Giang cực kì nhanh, nếu không thăng hoa linh hồn, hắn không bao giờ thấy được gì.
Lâm Giang xuyên qua vô số lớp màng, đi qua vô số khu vực nguy hiểm, à đó là đối với sinh vật khác, với ta cứ việc xuyên qua là xong, thấy được nhiều thứ hùng vĩ, cũng như thấy gió tanh mưa máu. Chắc chắn hắn đi qua vô số vũ trụ, ở khoảng cách vũ trụ luôn có 1 khoảng không hoặc 1 mảnh hỗn độn. Cứ đem vũ trụ là lục địa thì khoảng không hỗn độn là đại dương trên Trái Đất và nhân cho hàng nghìn vạn tỷ số lần sẽ hiểu đại khái bố cục nó như nào.
"Gần đây ta cảm giác không gian xung quanh chậm lại một ít, không phải là tốc độ của ta chậm lại một ít. Có lẽ đây là dấu hiệu sắp kết thúc" ngừng than thở, Lâm Giang lại suy nghĩ.
"A, tinh hệ kia lại sắp bị quái vật nuốt chửng rồi" phía trước 1 con lớn vô cùng 'cá' chuẩn bị đớp 1 ít điểm tâm tinh hệ, cụ thể thì viên kia tinh hệ còn rất xa đại khái to khoảng 1/10 miệng 'cá'.
Lúc đầu hắn có lẽ sẽ suy nghĩ về sinh linh bỏ mạng, triết lý cuộc sống các loại, nhưng nhìn nhiều thành quen nha.
Nếu cho hắn trọng sinh về năm nhỏ tuổi, hắn chắc chắn sẽ đi tranh luận về cấu tạo vũ trụ, hình thức và các thuyết pháp sự tồn tại của vũ trụ. Không cầu chiến thắng chỉ cầu về sau sẽ có người biết hắn nói đúng.
...
Lại qua một khoảng thời gian khá dài có lẽ khoảng vài mươi năm.
"Tốc độ của ta đã giảm kha khá rồi, chậm hơn lúc bắt đầu nhiều, có lẽ sắp đến đích đi. Ta không tin một cái tồn tại như bàn tay kia lại làm việc vô nghĩa, rõ ràng lúc trước 'nó' có suy nghĩ"
Hắn cũng không phải trôi dạt không hi vọng, ít nhất Lâm Giang tin vào phán đoán của mình, đã rất lâu rồi hắn vẫn tin. Tốc độ giảm lại chính là bằng chứng.
"Sắp đến vũ trụ kế tiếp nha, biết đâu ta lại trọng sinh hay xuyên không gì đó ở đó, thế giới song song chẳng hạn"
Hiện tại Lâm Giang đang trôi dạt trong một mảnh hỗn độn cực lớn đã lâu rồi hắn chưa thấy cái vũ trụ nào.
Chợt,
"ĐÙNG" một tiếng
Cả hỗn độn như thấp sáng, chiếu rõ mọi thứ phía trước.
Một khu hỗn độn khác ở phía sau đang có dị biến, đây là lần đầu tiên hắn thấy việc này.
Cả cảnh tượng cực kì hùng vĩ và kinh khủng. Mảnh hỗn độn kia đang dần bị phá hủy, hoặc nói bị thôn phệ hóa thành 1 dòng sông màu vàng chói mắt chảy về hướng cái vũ trụ kia.
Phải biết, hỗn độn là bất khả x·âm p·hạm, vô số sinh vật cực kì kinh khủng đều phải khép nép ở hỗn độn mà giờ đây nó như bị thôn phệ với tốc độ kh·iếp người.
Nhìn kĩ hơn về hướng vũ trụ kia, thấy một sự kiện làm con ngươi hắn co rút lại.
Hắn thấy một người, đúng một con người đang đứng cạnh dòng sông màu vàng kia, nhìn nó chảy vào vũ trụ kia.
"Không thể nào" chợt một chuyện khiến Lâm Giang phải kinh sợ thốt lên.
Tên kia là một lão giả râu tóc hai màu đen trắng, nhưng khí thế lại kinh người, hắn đứng đó như cả hỗn độn xoay quanh hắn. Khi Lâm Giang nhìn thấy lão giả, như cảm ứng, lão giả cũng nhìn về phía Lâm Giang, con mắt thoáng qua vẻ suy tư rồi biến mất, xong lão giả lại không nhìn lên hắn nữa.
Đây là một chuyện không thể nào, hắn đã trôi dạt vô cùng lâu và chưa từng có sinh linh nào thấy hắn.
Đương nhiên, điều này cho thấy lão giả ở cấp độ vô cùng cao, có lẽ chưa đạt tới bàn tay kia nhưng cũng rất cao.
Kinh sợ nối liền kinh sợ, Lâm Giang chợt cảm nhận được một lực hút cực mạnh.
Ban đầu hắn còn tưởng là lão giả, nhưng không, dòng sông màu vàng kia có thể cuốn đi linh hồn được bảo hộ.
"aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!" đó là những lời Lâm Giang nói trước khi bị hút vô dòng sông màu vàng kia và biến mất vào vũ trụ kia.
Bây giờ Lâm Giang đã bị cuốn vào vũ trụ, nếu như hắn thấy tình huống hiện tại chắc có lẽ kinh sợ tới rớt con mắt ra ngoài.
Lão giả kia nhìn thấy hắn, nhìn theo bóng hắn bị cuốn đi.
Ánh mắt suy tư một lúc chợt giật mình
"Tính không ra!" ánh mắt lão giả nhìn nơi linh hồn của Lâm Giang biến mất.
Chợt, lão giả kia cười:
"Thú vị a! Một thế này tất biến, mấy lão gia hỏa đừng có tính nữa, hahaha"
Ánh cười thu đi.
"Cháu của ta, ngươi hiện tại không thể xuất thế ở gia tộc, nên tạm thời ngươi ở tạm nơi này, nơi này có dị biến, không nằm trong tính toán của mấy lão già họm hẹm kia. Ngươi tạm thời sẽ không bị phát hiện, đợi gia tộc xong việc chắc lúc đó ngươi cũng đó quát tháo phong vân"
Lão giả nói nhỏ.
"Ta tạm thời phong ấn thiên phú của con, lấy đi tu vi sinh ra của con, để tránh bị những lão già khác biết được, nhưng yên tâm con cháu Lý gia không bao giờ chịu thiệt thòi"
Hắn đưa tay, dòng sông màu vàng ngừng chảy, mảnh hỗn độn kia ngưng bị thôn phệ nhưng hiện giờ nó cũng gần như bị rút khô.
Chỉ là suất sinh, phải thôn phệ một mảnh hỗn độn, cái này bất kì ai khác biết có lẽ bị hù c·hết.
Còn về Lâm Giang hiện giờ?
"Oa oa oa...."
"Đại nhân, đại nhân, phu nhân sinh rồi, là một đứa con trai"
"Con ta ra đời rồi?" một trung niên nhân dáng người uy nghiêm chạy vào phòng.
"Họ Lâm, nhanh nhanh đưa con ta ôm ôm một tý"
"Được rồi nha, phu nhân" trung niên nhân ôm đứa bé đưa tới bên người mẫu thân nó.
"Hừ hừ, được rồi. Vậy đặt tên cho nó?" nữ tử hỏi
"Hay gọi là Lâm Thần đi" trung niên nhân trả lời.
"Được, con ta gọi Lâm Giang" nữ tử nhìn đứa bé cười nói.