Chương 27: Ám thương được chữa khỏi, thu thập tài nguyên
Hôm nay có lẽ bọn họ thật may mắn, ngoại trừ địa hình khó di chuyển và chật hẹp, thì gần như không có xuất hiện bất cứ vấn đề nào cả.
Hang động ẩm ướt, không có chút ánh sáng và di chuyển ngày càng đi xuống phía dưới.
Tất cả cùng đề cao cảnh giác, sợ bất kì lúc nào cũng từ vách tường nhảy ra một con Mộc Lâm Cự Mãng.
Đi lại càng sâu, cảm giác của Lâm Giang càng rõ hơn nữa, cũng không thấy bất cứ một con dã thú nào, nhưng nếu nó là Mộc Lâm Cự Mãng thì Lâm Giang không chắc.
"Nơi này linh khí bắt đầu đậm hơn một chút so với phía ngoài" Vĩnh Nghi hơi cảm nhận xung quanh rồi lên tiếng.
"Khả năng cao sẽ có linh dược các loại, hoặc là có thứ gì đó đặc thù phát ra linh khí" Hạp Hiên cũng lên tiếng
Khuôn mặt mọi người cũng có càng nhiều vui mừng nhưng vẫn không quên đi cảnh giác.
Không quá lâu, bọn họ đi tới cuối cùng của hang đá, nơi đây có một khoảng trống khá lớn, cỡ một căn phòng, mặt đất thì có chút ẩm ướt, trong đó lại có một chút ánh sáng của một loại quặng nào đó phía trên trần hang động.
Bên trong hang động lại có nhiều đốm sáng mờ ảo, có cả khá là nhiều linh dược được chất thành đống, có cả bạc được chất đầy cả một rương báu, còn nhiều thứ khác nữa.
Vừa thấy tất cả như không kìm được sự vui mừng, nhưng không ai lao lên mà nhìn khắp toàn bộ nơi đây. Bình thường luôn có dã thú canh gác ở trong phòng báu của mình.
Mất vài phút dò xét khắp nơi trong khoảng trống này, chắc chắn không có bất cứ con dã thú hoặc là cạm bẩy nào, bọn người bắt đầu chạy về phía nơi chất đống tài nguyên.
Yên lặng trong chốc lát mà không ai bổ nhào vào đó hay làm gì khác thường, chợt Minh Viễn lên tiếng
"Tiền tài động nhân tâm, ai muốn g·iết ta đoạt bảo không, ta đang b·ị t·hương nè"
"Vậy để ta g·iết ngươi" Vĩnh Nghi lên tiếng hắn lấy tay đấm vào v·ết t·hương của Minh Viễn, khiến cho Minh Viễn nằm la liệt trên mặt đất, vừa than đau đớn vừa khóc lóc dãy dụa.
"Được rồi vậy kiểm tra nó rồi quyết định chia ra như thế nào?" Lâm Giang lên tiếng.
"Đồng ý!"
+1
+1
Vô Danh thì mắt lạnh như băng nhưng cũng không ý kiến.
Bắt đầu mọi người tiến đến, dò xét các loại bảo vật và linh dược.
Không lâu sau có kết quả, Vĩnh Nghi lên tiếng:
"Có 401 vạn bạc, linh thảo 18 cây, một số loại quặng dùng rèn linh khí, một số bộ phận của dã thú khác..." đến đây hắn dừng một chút, sau đó là ánh mắt không kiềm được vui sướng đọc tiếp.
"Có 12 viên Hạ Phẩm linh thạch và một cây Địa Nguyên Quả còn đang sinh trưởng".
Vừa nghe tất cả đồng loạt ánh mắt mừng như điên, tuy không biết Địa Nguyên Quả là gì nhưng thấy mọi người có vẻ biết nên hắn cũng tỏ vẻ biết.
Thời gian vui sướng trôi qua, Vĩnh Nghi bắt đầu chia ra kỹ hơn, có 5 cây Ngọc Lộ Hoa khoảng 14 năm dược lực 8 cây Hôi Nham Thảo khoảng 13 năm dược lực, 3 cây Khô Thạch Thảo 16 năm dược lực, 2 cây Huyền Linh Tham 26 năm dược thảo, tất cả đều là Hạ phẩm Hoàng cấp linh thảo
Ngọc Lộ Hoa là một thành phần trong Khí Huyết Đan cấp 1 đan dược, có nhiều linh khí và có hiệu quả trị liệu thương thế. Hôi Nham Thảo là thành phần chính của một số cấp 1 đan dược, có thể dùng rèn thể cũng khá tốt.
Khô Thạch Thảo có tác dụng đẩy nhanh linh khí, cùng như xử lí v·ết t·hương rất tốt, ngăn không cho chảy máu và nhiễm trùng, tăng cường hiệu quả trị liệu.
Huyền Linh Tham chứa một lượng lớn linh khí là chủ dược của nhiều loại đan dược cấp 1.
Linh thảo được phân chia thành Hoàng, Huyền,Địa Thiên cấp, mỗi cấp chia thành Hạ, Trung, Thượng phẩm. Dược lực của linh thảo càng nhiều hiệu quả càng tốt nhưng bình thường mỗi phẩm cấp linh thảo đều có dược lực giới hạn, vì đến mức đó bọn nó sẽ tiến hóa lên phẩm cấp kế tiếp hoặc biến dị thành loại linh thảo khác.
Địa Nguyên Quả là Thượng phẩm Hoàng Cấp linh thảo có chứa rất nhiều linh khí, bổ sung nhiều khí quyết khi phục dụng có thể tăng lực lượng bản thân, khôi phục thương thế cũng rất tốt, phục dụng một viên có thể giảm đi rất nhiều ngày tu luyện.
Quặng thì có nhiều loại nhưng phần lớn là bình thường quặng chứ không phải linh quặng nên không nhất thiết phải lấy. Nhiều bộ phận của dã thú tuy không biết là gì nhưng có thể mang về làm chiến lợi phẩm nộp lên.
Hạ phẩm linh thạch, thứ vô cùng quan trọng và thiết yếu trong tu luyện, có chứa rất nhiều linh khí dưới dạng thạch. Chia thành Hạ, Trung, Thượng, Cực phẩm.
"Được rồi giờ là chia ra, nếu mọi người đồng ý tất cả sẽ được chia đều ra, mỗi người 80 vạn bạc và 2 viên linh thạch, nhưng công lớn là Lâm Giang nên hắn có 4 viên linh thạch và 81 vạn bạc" Vương Hạo Hiên lên tiếng, tất cả mọi người cũng đồng ý, Lâm Giang cũng không nói gì.
Còn số tài nguyên còn lại mỗi người chia đều ra, chỉ còn lại trên mặt đất một cây Địa Nguyên Quả đang sinh trưởng, cũng có thể nói, Mộc Lâm Cự Mãng là dã thú thủ hộ cây Địa Nguyên Quả này.
"Thượng phẩm Hoàng Cấp linh dược, khoảng 100 năm dược lực, chỉ một chút nữa thôi là Huyền Cấp linh dược. Trên cây có đúng 5 quả, mọi người quyết định thế nào?" Vương Hạo Hiên lên tiếng hỏi.
"Mỗi người một quả, tuy chỉ còn 1 chút, nhưng đó lại là vạch trời, cũng không thể đợi nó đột phá rồi phục dụng được" Vĩnh Nghi giải thích, hắn có kiến thức khá cao thâm nên hiểu rõ nhiều chuyện.
Địa Nguyên Quả chưa thành thục cũng như nó hiện đang trong giai đoạn đột phá. Nhưng cuối cùng mọi người đồng ý quyết định của Vĩnh Nghi, mỗi người một quả, chừa lại một cây Địa Nguyên Quả tiếp tục phát triển.
Thế là tài nguyên phân chia hoàn tất, không mắc phải bất kì sai lầm hay ý kiến nào.
"Ta nghĩ mọi người nên phục dụng Địa Nguyên Quả đi, nó phát ra linh khí và mùi hương rất dễ dàng dẫn dụ thêm nhiều dã thú cũng như con người, chưa kể để càng lâu dược lực càng biến mất" Vĩnh Nghi lên tiếng, sau đó là ăn vào Địa Nguyên Quả và ngồi xuống hấp thu.
Mọi người cũng nhanh chóng làm theo.
Lâm Giang nuốt vào Địa Nguyên Quả, không có ngọt dịu mà là một vị chua chát nặng nề cùng hương vị không mấy tốt đẹp. Nhưng kèm theo đó, một dòng linh khí rất lớn xuất hiện, được Huyền Minh Công luyện hóa và rèn thể.
Không chỉ linh khí xuất hiện, lực lượng cơ thể của Lâm Giang đang được đề thăng nhanh chóng hơn nữa, vượt qua giới hạn mà Luyện Thể tầng 5 cho phép, một cảm giác cực kì kì diệu.
Không những thế, Lâm Giang đã từng có ám thương khi cố phá vỡ Thiên Môn, hiện giờ ám thương dần dần bị bù đắp và chữa khỏi, đó luôn là mối lo ngại của Lâm Giang nhưng giờ nó cũng dần được chữa khỏi.
Theo ám thương dần chữa khỏi, Lâm Giang vận dụng linh khí càng thêm chuẩn xác giống như vừa mất đi một cái rào cản nào đó, ám thương mất đi, Lâm Giang cũng nhận ra hắn tu luyện chưa hề triệt để. Nếu như mỗi tầng là một lọ nước thì Lâm Giang hiện tại giống như một lọ nước với nhiều vết nứt tuy không chảy ra nhưng không hoàn thiện.
Hắn còn thấy lọ nước chưa hề đầy mà nó chỉ tới một cái mức có thể đột phá đến cảnh giới tiếp theo, còn 1 phần nhỏ chưa được lấp đầy. Hắn hiện đang lắp đầy khoảng trống đó ở tầng 5, nếu không hắn có thể đột phá tầng 6 rồi.
Mọi người chìm đắm vào tu luyện, bên ngoài hang đá thì lâu lâu cũng xuất hiện một chút dã thú đi ngang nơi đây, còn những người khác thì sinh tồn chưa chắc giống như bọn họ nhìn thì đơn giản như vậy.
Những người khác hiện tại không ít đã bỏ mạng dù là bị dã thú hay nhân loại g·iết và đây cũng là một kết quả cao tầng mong muốn, kẻ mạnh được quyền sống.
Một đêm tất cả đều chìm đắm trong tu luyện, sáng hôm sau tất cả mở mắt ra, tất cả đều không che lấp được vui mừng, ai cũng có tiến bộ khi phục dụng Địa Nguyên Quả, lực lượng tăng lên khá nhiều, lực lượng hiện tại của Lâm Giang là 6300 cân, tăng trọn vẹn 800 cân chỉ nhờ một viên Địa Nguyên Quả.
Thương thế của mọi người cũng hoàn toàn khỏi, tinh thần phấn khởi, thể lực dồi dào, tất cả lại bắt đầu đi săn, không ai thích chui rút một chỗ mà trốn qua 6 ngày còn lại. Đây là một lần đi săn tài nguyên theo đúng nghĩa đen.
Thực lực tổng thể tăng lên, bọn họ đi săn dã thú tốc độ cũng tăng lên nhiều, đánh nhau với dã thú tầng 6 không phải quá khó nữa, di chuyển cũng nhanh nhẹn hơn nhiều.
Chợt đang đi, Lâm Giang nhận thấy một khí tức quen thuộc đang tiến lại gần, thấy Lâm Giang dị dạng như một thói quen tất cả thủ thế chuẩn bị t·ấn c·ông hoặc chạy thục mạng, đó là mỗi lần Lâm Giang dị dạng đưa ra kinh nghiệm xương máu.
Một bụi rậm đằng xa hơi động, bọn họ đều thấy được nhưng Lâm Giang lại không nói gì, dựa trên sự tin tưởng lẫn nhau, tuy có nghi hoặc nhưng bọn họ vẫn chờ đợi.
Phía trước, một hình bóng thong dong đi bộ đi đến trước mặt đội ngũ là một con sói đen từ đầu đến đuôi, kích thước cũng bình thường như sói thông thường nhưng đôi mắt lại cực kì sâu xa, bộ lông đen một cách đặc biệt, dáng dấp cũng thong dong đi tới bộ dạng lại có chút lười biếng.
Vừa muốn tất công bọn người, Lâm Giang lại lên tiếng:
"Không cần, đó là đồng bạn của ta, chó nhà ta nuôi"
Vừa vang lên, thì con sói đen kia cũng đã đi tới chỗ bọn người nhưng lại không công kích mà đi thẳng tới chỗ Lâm Giang nhìn hắn, một bộ dạng lười biếng.
"Lâu không gặp nha Tiểu Hắc, ngươi lại mập!"