Nụ hôn sâu của anh như muốn rút hết dưỡng khí trong người của Lâm Di vậy, sau một lúc mà anh vẫn không có dấu hiệu buông tha cho đôi môi của cô. Lâm Di khó chịu đẩy anh ra:
“Anh không đi tắm à.” Cô cau mày ngồi bật dậy, giọng cục súc. Ngôn Thần Ngạo không vui, anh nằm ngửa trên giường không buồn ngồi dậy, đôi tay vắt ra sau đầu làm gối:
“Em đi tắm trước đi. Kệ anh.” Biểu cảm luyến tiếc pha thêm chút dỗi hờn của Ngôn Thần Ngạo làm Lâm Di như mở hội trong bụng, thật là vui và mãn nguyện.
“Chụt” Lâm Di bất ngờ nhào tới không ngại ngùng đặt lên má anh một nụ hôn như xoa dịu sự mất mát trong lòng anh.
Xong rồi cô đi nhanh ra cửa mất hút, Ngôn Thần Ngạo ở trong phòng ngơ ngác nhìn theo, chính bản thân anh còn không biết cảm xúc trong lòng mình là thật lòng hay đang giả vờ nữa, nó cứ dâng tràn hạnh phúc kì lạ lắm.
Bởi vì quần áo tư trang của Lâm Di chưa kịp chuyển qua phòng anh nên cô đành phải chạy về phòng mình để tắm.
Tắm xong bước ra, bộ quần áo để trên giường không thấy đâu, Lâm Di hớt hải chạy lại chỗ cái tủ mở ra, số quần áo treo trên mốc cũng không thấy, lúc này cô liền nghĩ ngay đến Ngôn Thần Ngạo nên chạy sang phòng anh, mặc kệ đầu tóc đang ướt, trên người chỉ quấn một cái khăn tắm lỏng lẻo.
Vừa bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến Lâm Di sửng sốt, đại não chấn động mấy giây. Ngôn Thần Ngạo đang ngồi trên giường tỉ mỉ sắp xếp quần áo của cô.
Bộ đồ ngủ mà cô lấy ra định mặc sau khi tắm, anh cũng đem sang phòng mình treo gọn gàng ngay cửa tủ.
Lâm Di nhìn anh ngẩn ngơ, không nhịn được bèn lên tiếng hỏi:
“Anh đang làm gì vậy?” Lâm Di tiến về cái tủ cầm lấy bộ đồ vắt trên vai.
“Đang xếp quần áo cho em.” Giọng nói anh rất tự nhiên không một chút gượng gạo làm Lâm Di xúc động.
“Đi thay đồ đi. Rồi tới lượt anh tắm.” Thấy cô cứ đứng ngẩn người, anh buộc miệng: “Chưa từng thấy đàn ông xếp quần áo bao giờ à.”
“Ờ... Em đi ngay.” Cô hơi ngượng, quay mặt vọt vào phòng tắm.
Ngôn Thần Ngạo thở dài nhìn bóng lưng Lâm Di khuất sau cánh cửa: “Phải làm sao với em đây. Cô ngốc à.” Lời ở trong suy nghĩ cũng đủ khiến Ngôn Thần Ngạo buồn não ruột chứ đừng nói chi thốt ra thành tiếng chắc là khó xử lắm.
Lâm Di trở ra là đi thẳng xuống phòng bếp nấu bữa tối cho hai vợ chồng.
Ngôn Thần Ngạo tắm xong là đi thẳng ra ngoài phòng khách, lúc bước xuống cầu thang Lâm Di nhìn anh đến ngẩn ngơ, anh mặc gì cũng đẹp, không biết vô tình hay cố ý mà bộ pijama anh mặc cùng màu cùng kiểu với cô, nhìn giống y như đồ dành cho cặp đôi. Lâm Di nhìn anh bất giác cười, gương mặt cô ánh lên niềm hạnh phúc khó tả.
Gấp quá không kịp nấu cơm nên cô nấu nhanh hai tô mì cho hai đứa.
Đang ăn cô đột nhiên dừng đũa rồi lặng người nhìn anh:
“Em đã từng mơ ước một cuộc sống giống như vậy, chỉ anh và em trong một ngôi nhà nhỏ ấm cúng, hai đứa mình yêu thương nhau.”
Giọng cô nghẹn ngào, Lâm Di hít hít chiếc mũi cay xè, khóe mắt rưng rưng.
Ngôn Thần Ngạo sững sờ, bàn tay đang cầm đũa dừng lại, anh ngước mắt lên chỉ thấy cô đang cúi đầu rồi bất ngờ nói nhanh : “Em ăn xong rồi.”
Nói xong cô bịt miệng chạy lên lầu.
Ngôn Thần Ngạo ngỡ ngàng đứng bật dậy sau đó, dường như cô đang khóc.
Anh thở dài, đáy mắt chứa nhiều phiền muộn:
“Anh còn không biết mình đang thật lòng hay giả vờ thì làm sao an ủi em đây.”
Ngôn Thần Ngạo ăn xong rửa chén dọn dẹp rồi đi lên phòng. Thấy cô nằm bất động trên giường, tưởng cô ngủ anh rón rén bước chân. Khi anh nhẹ nhàng nằm xuống, Lâm Di bất ngờ trở mình rút đầu vào vòm ngực anh ôm anh cứng nhắc.
Ngôn Thần Ngạo ban đầu có hơi không thích ứng, nhưng sau đó nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, cất giọng ngọt ngào: “Bà xã ngủ ngon.”
Lâm Di ở trong ngực anh ngỡ đang ngủ lại bất ngờ chảy nước mắt.
Nửa đêm Ngôn Thần Ngạo bị Lâm Di mò mẫm khắp người, cô còn giả vờ như đang nằm mơ để cưỡng hôn anh. Anh đành phải vào phòng tắm giải quyết sao bao phen gặp sóng gió với cô vợ hợp đồng này.
Những ngày sau đó
Ngôn Thần Ngạo cũng thoải mái chia sẻ cùng cô như khó khăn áp lực trong cuộc sống, với lại anh không cần phải cố che giấu tâm tư của mình nữa.
Một hôm Ngôn Thần Ngạo cùng cô đến công ty, sau đó anh đột ngột ra ngoài. Anh đến nghĩa trang thăm mộ mẹ của cô để tâm sự cùng bà.
Lúc anh 6 tuổi bị bắt cóc, may mắn chạy thoát được nhưng lại chịu đói rét, anh được Lâm Ngọc nhặt về cưu mang. Anh sống với bà và cô con gái nhỏ vài tháng tuổi suốt một năm trong một ngôi nhà nhỏ. Trước khi được gia đình đón về anh hứa sẽ quay trở lại nhưng số trời khiến anh không được như ý nguyện...Và khi anh trở lại bà đã không còn và cô bé Linh Linh cũng được đưa vào cô nhi viện.
Anh thấp một nén nhang, từ trong thâm tâm nói ra vài câu khó xử rằng lời hứa năm xưa anh xin gác lại và hứa sẽ thực hiện.
Ở công ty. Trịnh Vỹ Tuấn cứ đến trưa là lại nhắn tin rủ Lâm Di đi ăn.
Lâm Di ban đầu định từ chối nhưng vì cũng muốn xem phản ứng của Ngôn Thần Ngạo nên cô đồng ý. Đồng thời cô cũng muốn tìm hiểu con người thật của Trịnh Vỹ Tuấn.
Ngôn Thần Ngạo thấy cô và Vỹ Tuấn thường xuyên đi chung nên nổi nóng, anh nén cơn giận trong lòng trước mặt cô, nhưng lại âm thầm hẹn Trịnh Vỹ Tuấn ra ngoài nói chuyện.
“Tới sân bóng đi.”
Sân bóng này đã bỏ hoang được vài năm rồi, nó nằm trên một bãi đất trống được Ngôn Thần Ngạo cải tạo lại, hồi xưa anh, Thế Thanh và hắn thường tụ tập lại cùng nhau để giải khoay tâm sự. Nhưng khi Mai Oanh qua đời tình bạn giữa anh và hắn rạn nứt, sân bóng này cũng trở thành dĩ vãng bị lãng quên của ba người.
Một lát sau Trịnh Vỹ Tuấn đến, hắn ta mang bộ mặt lạnh tanh khi đối diện với Ngôn Thần Ngạo.
Anh không nói gì tung cú đấm thép vào mặt của Trịnh Vỹ Tuấn, hắn chảy máu mồm loạng choạng ngã xuống đất.
Dường như hắn đã đoán trước được ý đồ của anh rồi nên không có biểu hiện gì ngạc nhiên.
“Tao cấm mày ve vãn lại gần Lâm Di nghe chưa, nếu tao còn thấy nữa thì đừng có trách.”
Ngôn Thần Ngạo chỉ tay thẳng mặt Trịnh Vỹ Tuấn, anh cao giọng bực tức, biểu cảm gương mặt lúc này sát khí ngút trời. Nhìn mặt anh đỏ bừng đủ biết Ngôn Thần Ngạo đã tức giận tới mức nào.
Xã giận xong anh mặc kệ Trịnh Vỹ Tuấn còn ngồi dưới đất ôm mặt, bản thân thì ung dung lái xe rời khỏi.
Từ lúc Mai Oanh mất đi, chưa bao giờ hắn gặp anh mà mở miệng nói chuyện cả, cứ trưng ra cái bộ mặt như đưa đám.
Anh cũng đã từng cho người điều tra hắn, cái anh nhận được ngoài tình trường không mấy hay ho thì cũng chẳng có gì đáng để anh bận tâm cả.
Sau khi Ngôn Thần Ngạo đi, Trịnh Vỹ Tuấn từ từ đứng dậy, hắn nhếch môi cười đểu: “Rồi có ngày tao sẽ khiến cho mày mất cả chì lẫn chày luôn, tới lúc đó mày lấy cái gì để ra oai với tao, mày quan tâm tới Lâm Di như vậy thì tao sẽ khiến cô ta dính bùn cả đời cũng không rửa được.” Hắn nói thầm trong bụng nói xong cười lên ha hả như một kẻ điên.
Buổi tối.
Khi đối mặt với Lâm Di anh đã cố nhịn rồi, nhưng khi thấy cô cười nói như không có chuyện gì, lại chẳng lấy một câu giải thích, anh đã tức giận cởi áo khoác ngoài vứt mạnh xuống sàn, trong khi Lâm Di vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì Ngôn Thần Ngạo quát lên:
“Anh đã bảo em không được lại gần Trịnh Vỹ Tuấn mà, em xem lời anh nói không có kí lô nào sao.”
Lâm Di giật thót tim khi thấy Ngôn Thần Ngạo đột nhiên hét lên đầy tức giận.
Cô biết anh giận thật rồi nên mở miệng bông đùa xoa dịu sát khí trong lòng anh: “Anh la lớn như vậy ai không biết còn tưởng anh ghen đấy.”
“Anh không có anh đi tắm đây.” Ngôn Thần Ngạo đỏ mặt, không biết trả lời thế nào đành chữa ngượng bằng cách lãng sang chuyện khác, chuyện của Trịnh Vỹ Tuấn anh cũng quên luôn.
Lâm Di đứng ở bên ngoài mỉm cười hạnh phúc.
Tối đó, trên đường về nhà
Trịnh Vỹ Tuấn phát hiện có người theo dõi mình, hắn nghĩ Ngôn Thần Ngạo đã phát hiện ra điều gì đó. Nên nãy sinh kế hoạch ám sát để dằn mặt anh. Hắn không hề biết Hoàng Thiên Phong đã nhúng tay vào chuyện này từ lâu.
Cô và anh tình cảm thắm thiết dù biết chỉ là đang diễn nhưng cô vẫn thấy hạnh phúc và anh cũng vậy, nhưng anh và cô không nói ra mà giữ ở trong lòng.
Hôm nay anh là người vào bếp nấu cơm.
Khi món sườn xào chua ngọt được bày ra, cô đã xúc động muốn khóc.
“Anh vẫn còn nhớ em thích ăn món này à?”
Anh nhìn cô tươi cười rồi trả lời tỉnh bơ:
“Em thích mà anh cũng thích.”
Câu trả lời của anh khiến Lâm Di lặng lẽ rơi lệ.
Cả hai sau đó tình ý nồng đượm, pha chút bỡ ngỡ e thẹn y như những cặp vợ chồng mới cưới.