Lâm Huệ Mẫn đích thị là mẹ chồng trong mơ của các cô gái, ở cùng bà có một tuần Lâm Di trắng trẻo mập mạp, nhìn có sức sống hơn lúc ở với Ngôn Thần Ngạo. Trước khi về, Lâm Huệ Mẫn dẫn Lâm Di đi trung tâm thương mại mua sắm đủ thứ, quần áo giày dép, mỹ phẩm,...
Lâm Huệ Mẫn lái xe đưa Lâm Di trở về, vừa bước xuống xe cái là Ngôn Thần Ngạo một thân tây trang chỉnh tề từ trong nhà đi ra.
Cả hai mặt đối mặt nhìn nhau mấy giây, Ngôn Thần Ngạo còn chưa kịp xử lý tình huống bối rối này như thế nào thì Lâm Huệ Mẫn đi tới chỗ Lâm Di khoác vai cô, bà ngước nhìn thằng con trai cứng đầu của mình và nói:
“Thấy sao. Ở với mẹ có tốt hơn ở với mày không? Còn một lần nữa là mất vợ nhe con.” Lâm Huệ Mẫn nói xong là ngồi vào xe rời đi.
Lúc này ánh mắt Ngôn Thần Ngạo mới chăm chú nhìn Lâm Di kĩ hơn một chút, trắng hơn, đẹp hơn, có da có thịt hơn, đặc biệt bộ váy lệch vai màu tím, chân váy xếp tầng rất hợp với vóc dáng của cô.
Ánh nhìn kì cục của Ngôn Thần Ngạo khiến Lâm Di bối rối, cô vội nhìn xuống cơ thể mình để xem có cái gì khác thường hay không, không có gì khác thường hay đặc biệt gì cả cô mới ngước mặt lên thì Ngôn Thần Ngạo đã đứng ngay trước mặt cô từ bao giờ. Khoảng cách quá gần làm trái tim của Lâm Di đập thình thình liên hồi như muốn nhảy khỏi lồng ngực, hai má phiếm hồng ngượng ngùng khi Ngôn Thần Ngạo bất ngờ cúi người xuống ghé sát vào mặt cô ánh mắt long lanh như biết cười làm mặt Lâm Di đỏ thêm, anh nói rằng:
“Chỉ đẹp hơn ngày thường một chút thôi, lùn thì vẫn hoàn lùn.” Anh nói xong đứng thẳng người lên, còn cố tình xoa đầu cô như cái tổ quạ xong rồi lướt qua người cô ung dung bước đi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lâm Di thẫn thờ mấy giây sau đó nhoẻn miệng cười gian, cô quay người lại khi Ngôn Thần Ngạo còn chưa đi được vài bước chân thì đã bị Lâm Di kéo lại.
Cô nắm lấy cà vạt của anh kéo mạnh xuống, còn mình thì nhón chân lên, môi cô chạm nhẹ lên môi anh, Ngôn Thần Ngạo mở to mắt kinh ngạc với hành động của Lâm Di.
Cô để nụ hôn ấy trôi qua mấy giây mới buông ra, Lâm Di nhướn mày đắc ý:
“Lúc anh hôn tôi còn bạo lực hơn thế này nhiều, tôi chỉ là đáp lễ lại anh thôi.”
Nói xong cô le lưỡi trêu chọc, rồi chạy tút vào nhà bỏ mặc Ngôn Thần Ngạo ngơ ngác nhìn theo, chôn chân tại chỗ mấy giây mới chịu ngồi vào trong xe rời đi. Xe chạy được một đoạn ngắn lại dừng, Ngôn Thần Ngạo để tay lên ngực trái, cau mày cảm thán: “Sao mà nó đập nhanh dữ vậy trời. Mình giống như đang bị cô ta quay như chong chóng.”
Về phần Du Nguyệt, bởi vì cách vài hôm là có người lại gửi thực phẩm đến cho khiến Du Nguyệt sinh nghi ngờ.
Buổi tối. Cô đến nhà bà chủ nhà trọ hỏi cho ra lẽ thì được đáp rằng: “Người ta thấy hoàn cảnh con khó khăn nên thương tình cho con đấy mà nghĩ nhiều làm gì.”
Du Nguyệt định hỏi thêm thì bà ấy liền cố tình lảng sang chuyện khác, cô quay đi khỏi cần nghĩ nữa có vấn đề rồi vì đâu ai rảnh mà cách hai ba ngày lại đem một đống đồ tới, cô tính sơ sơ thôi là cả triệu bạc chứ ít gì đâu.
Du Nguyệt quyết định núp lùm chờ đợi xem ai là người rảnh rỗi đến như vậy.
Thấy một chiếc xe hơi chạy tới, Thế Thanh tay xách nách mang đi vào trong khu trọ rồi để xuống trước cửa nhà cô, anh còn chưa kịp quay đi thì Du Nguyệt từ lùm cây đi vội vào vỗ lên vai anh một cái:
“Thì ra cái người rảnh rỗi là anh à, còn tưởng là ai lạ lắm, anh muốn gì?”
Thế Thanh giật mình quay người lại, dường như đã lường trước sẽ bị phát hiện nên đối mặt với Du Nguyệt đang khó chịu biểu cảm trên mặt anh khá bình tĩnh, anh đăm chiêu mấy giây rồi nhẹ nhàng cất giọng:
“Chị cô từng là bạn của tôi lúc còn học đại học nên mới giúp thôi không có ý gì khác, còn cô có tin hay không thì tuỳ cô.” Thế Thanh nhún vai thong dong giải thích cho Du Nguyệt hiểu.
Du Nguyệt khoanh tay trước ngực lười biếng đáp lời:
“Cám ơn, giờ anh đi được rồi đấy.” Chất giọng không mấy thân thiện của Du Nguyệt khiến Thế Thanh có chút không quen. Dường như cô vẫn còn cay cú chuyện cũ nên thấy anh là như thấy kẻ thù, Thế Thanh biết vậy cũng không chấp nhặt gì.
Anh ngập ngừng một lúc sau đó lại nói:
“Tôi có một ngôi nhà nhỏ gần chỗ cô làm hiện không có ai ở, cô có thể dọn tới đó sẵn tiện giúp tôi giữ nhà luôn, tôi sẽ không lấy tiền thuê nhà, nếu đồng ý thì gặp tôi.”
Thế Thanh mặc kệ Du Nguyệt có phản ứng thế nào, anh lại tiếp tục:
“Ngôi nhà nhỏ nhưng tiện nghi đầy đủ phù hợp cho mẹ và chị cô tĩnh dưỡng, tới tháng còn tiết kiệm một đống tiền thuê nhà.”
Thế Thanh nói xong quay mặt bỏ đi, Du Nguyệt nhìn theo bóng anh đăm chiêu, cau mày tỏ ra khó hiểu: “Bạn cũ ư? chị cũng đã nghỉ học lâu lắm rồi mà, trên đời này còn có bản cũ thâm tình như vậy sao?” Du Nguyệt dù có chút nghi ngờ nhưng không phủ nhận lời đề nghị của Thế Thanh thật quá hấp dẫn đi.
Sau một đêm suy nghĩ Du Nguyệt quyết định cơ hội ở chùa tốt như thế không thể bỏ qua được. Sáng hôm sau cô lên văn phòng gặp Thế Thanh và rất nhanh cả hai đã kí xong hợp đồng thuê nhà.
Chiều tối tan làm, Du Nguyệt ngồi xe của Thế Thanh về nhà mới và bất ngờ khi thấy mẹ, chị và tất cả hành lý đều đã được anh sắp xếp đâu vào đấy, Du Nguyệt nhìn Thế Thanh với một ánh mắt cảm kích.
Du Nguyệt há hốc mồm kinh ngạc khi nhìn sơ qua ngôi nhà một lượt, rồi cảm thán một câu:
“Nhà như vầy mà anh nói nhỏ á hả, nó như cái biệt thự luôn rồi.”
“Đối với tôi thì nó rất nhỏ.”
Thế Thanh thong thả đi lên lầu:
“Ba phòng ở dưới là của ba người, phòng lớn trên lầu là của tôi.”
“Ờ tôi biết rồi.” Du Nguyệt còn chưa kịp vui mừng thì một giây sau đã to giọng:
“Cái gì anh cũng ở nữa hả.”
Không để Thế Thanh trả lời Du Nguyệt đã hét lên: “Đồ lừa đảo.”
Thế Thanh vẫn cứ thong dong bước đi: “Kiện đi, nói sao cho người ta tin cô. Trong hợp đồng đâu có ghi là tôi không được ở đâu, với lại tôi là chính nhân quân tử cô sợ cái gì.”
Du Nguyệt tức đỏ mặt, anh nói đúng quá làm cô cứng họng chẳng thể phản bác.
Du Hòa thần trí không bình thường nên cứ nửa đêm là lại la hét, mỗi lần như vậy là Thế Thanh và Du Nguyệt hớt hải chạy qua.
Trong lúc vô tình Thế Thanh phát hiện sợi dây chuyền trên cổ của Du Hòa chính là sợi dây chuyền năm xưa anh để lại trên người cô gái ấy…lúc đó anh bị trúng thuốc kích dục do người ta gài bẫy và đã làm chuyện sai trái với một cô gái. Để tránh mặt truyền thông, sau khi thực hiện hành vi thấp hèn anh chỉ kịp để lại trên người cô sợi dây chuyền, lúc đó xung quanh căn phòng tối đen như mực anh còn không nhìn thấy được gương mặt cô đã hấp tấp rời khỏi, lúc sau anh quay lại thì cô đã đi rồi.
Thế Thanh chộp lấy sợi dây chuyền trên cổ Du Hòa ngắm nghía, anh quay sang hỏi Du Nguyệt:
“Sợi dây chuyền này có từ đâu? Chị cô trước khi bị bệnh làm nghề gì.”
Du Nguyệt quay mặt sang chỗ khác rủ mắt xuống như cố che giấu một điều gì đó, cô nhẹ giọng:
“Nó có từ hơn 5 năm rồi, có trước khi chị ấy bị bệnh, chị ấy làm rất nhiều việc tôi không rõ việc gì, có một lần chị ấy trở về trông bộ dạng quần áo rách tả tơi trên người đầy thương tích tôi còn tưởng chị ấy sẻ chết nữa, tôi rất sợ nên đem vào viện, bác sĩ nói chị ấy bị cưỡng hiếp tập thể, còn bị bạo dâm, sau khi xuất viện chị ấy trở nên điên điên khùng khùng, tới tối thì la hét.”
Du Nguyệt mỗi lần nhắc lại chuyện này đều đau lòng đến rơi nước mắt, ba mẹ có báo công an nhưng không điều tra được gì, ba sau đó vì quá sốc nên nhồi máu cơ tim mà qua đời.
Thế Thanh nghe được vội ôm chặt Du Hòa vào lòng, trong thâm tâm anh tưởng mọi chuyện đều do mình mà ra cả, Thế Thanh lén rơi nước mắt, Du Hòa nhìn bóng lưng của em gái mà lòng đau như cắt nước mắt âm thầm chảy ra. Sau lần biết Du Hòa là cô gái năm xưa, Thế Thanh chi rất nhiều tiền mời bác sĩ giỏi nhất nước Anh chữa bệnh cho chị, anh còn đưa mẹ của Du Nguyệt vào bệnh viện tốt nhất để kéo dài tuổi thọ cho bà. Việc làm của anh khiến Du Nguyệt vô cùng cảm kích.
….
Bạch Tuệ San ở công ty, dùng một cọc tiền toàn giấy 500 ngàn mua chuộc một nữ lao công.
Và nhân lúc Ngôn Thần Ngạo ngủ trưa trong phòng nghỉ, nữ lao công lợi dụng công việc của mình đã lén lút chụp trộm bản thiết kế đang dần hoàn thiện của Ngôn Thần Ngạo. Để che mắt mọi người tránh khỏi nghi ngờ Bạch Tuệ San lấy thân quyến rũ tên nhân viên phòng giám sát, sau khi mây mưa một trận đã đời hắn cũng xóa đoạn camera bằng chứng đi. Những gì cô ta chụp được đem về cho Trịnh Vỹ Tuấn và hắn ta tự mình thêm thắt một chút để bản thiết kế sao cho hoàn chỉnh rồi bán lại cho công ty đối thủ của Ngôn Thần Ngạo.
Thời hạn nộp bản vẽ đã tới, ngày đấu thầu cũng cận kề nhưng chỉ có mỗi bản thiết kế của anh là hoàn thành… Tới lúc đấu thầu cả hai công ty cùng nhau trình bày bản vẽ thiết kế của mình, bởi vì đây là thiết kế tòa nhà quốc hội nên chọn lựa cũng kĩ càng cuối cùng bên đối thủ lại được trúng thầu, lúc này Ngôn Thần Ngạo mới bắt đầu nghi ngờ nội gián.
Hai bản vẽ giống nhau hoàn toàn về phần trong, nhưng phần ngoài và sau đuôi lại khác nhau, anh cũng thừa nhận bản vẽ kia nổi bật hơn anh. Ngôn Thần Ngạo chợt thấy mình kém cỏi vì suốt thời gian qua anh đã không hoàn toàn chăm chút cho nó mà nghĩ tới Lâm Di là nhiều.
Vậy là tập đoàn JIP mất trắng một mối làm ăn lớn mà tiền lời có thể lên tới hàng triệu đô. Trịnh Vỹ Tuấn thì ngư ông đắc lợi vô tình có được một số tiền khá lớn.