Một lúc sau. Ngôn Thần Ngạo từ phòng tắm đi ra, anh nhìn cô gái đang nằm co người trên giường lòng chợt bồi hồi, anh bất giác đưa tay lên sờ đôi môi đang sưng tấy ửng đỏ của mình, cái cảm giác tự vả vào mặt này thật khó chịu. Anh thở dài, cảm thán một câu:
“Rốt cuộc mình đang trả thù cô ta hay là tự mình trả thù mình đây.”
Đương nhiên câu nói này chỉ dừng lại trong suy nghĩ của anh mà thôi, rõ ràng là rất ghét nhưng anh lại không thể khống chế trái tim mình khi cô gặp nguy hiểm, Ngôn Thần Ngạo buồn bực vỗ trán mấy cái để bản thân tỉnh táo lại một chút rồi sau đó lại bước lên giường.
Khi anh lại gần, tiếng rên khe khẽ của Lâm Di làm anh cau mày. Lại là không tự chủ được mà sờ lên trán cô, anh hốt hoảng kêu lên: “nóng quá.” Sau câu nói ấy là anh chạy vọt ra ngoài gõ cửa phòng Uyển Nhu, vừa gõ ầm ĩ vừa kêu lên với giọng điệu khẩn trương:
“Uyển Nhu dậy đi. Lâm Di hình như bị sốt rồi.” Qua mấy giây không thấy Uyển Nhu trả lời, động tác gõ cửa của anh càng thêm dồn dập. Uyển Nhu ở trong phòng bực bội giọng cau có:
“Anh tự làm thì tự chịu.” Uyển Nhu vừa dứt câu là bịt miệng cười hí hí, cuối cùng cô cũng có cơ hội được trêu anh trai lạnh lùng cao ngạo của mình rồi, thật vui.
Ngôn Thần Ngạo đứng bên ngoài thất vọng rời khỏi, Uyển Nhu trong phòng lập tức gọi điện cho bác sĩ gia đình bảo chị ấy là hãy tắt điện thoại ngay lập tức.
Ngôn Thần Ngạo bên này vội vàng đi lấy thuốc hạ sốt cho Lâm Di uống, rồi lấy điện thoại gọi cho bác sĩ, gọi nhiều cuộc chỉ toàn là thuê bao. Anh rầu rĩ ngồi cạnh Lâm Di liên tục lau mồ hôi cho cô, dự tính trong đầu là nửa tiếng nữa mà không thấy hạ sốt là sẽ đưa cô đi bệnh viện. Anh nằm gục xuống giường, đến khi giật mình thức dậy, anh liền đưa tay lên sờ trán của Lâm Di rồi lại sờ trán mình: “Hạ sốt nhiều rồi, mát hơn rồi.”
Ngôn Thần Ngạo rủ mi mắt mệt mỏi bò lên giường, vừa nằm xuống một cái, Lâm Di bất thình lình trở mình ôm trọn vòng bụng của anh, còn tựa đầu vào vai anh ngủ.
Ngôn Thần Ngạo đờ người mấy giây, sau đó giơ tay lên định đẩy Lâm Di nhưng cánh tay ở giữa không trung đành ngậm ngùi thu lại vì anh nghe được lời cô nói mớ:
“Tinh Húc đừng đi. Đừng bỏ em mà.”
Khóe mắt Lâm Di nhắm nghiền còn chảy ra hai hàng lệ dài, Ngôn Thần Ngạo thấy cô như vậy tim bất giác nhói lên, ban tay run run nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. Anh còn nhẹ nhàng nâng đầu cô lên để cô gối lên bắp tay vững chắc của mình.
Ngôn Thần Ngạo cau mày, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo nhìn người con gái đang mê man trong lòng, nội tâm thầm nghĩ: “Sẽ không có lần sau đâu.”
Loading...
Sáng hôm sau, một cảm giác nặng nề khó thở khiến cô choàng tỉnh giấc, cái đầu đau râm ran, cả thân người uể oải, cô đảo mắt nhìn quanh khung cảnh quen thuộc làm cô nhẹ nhõm, còn chưa kịp thở phào đã sững sờ phát hiện bàn tay ai đặt ngang eo mình. Lâm Di nuốt nước bọt, nhẹ quay đầu:
“Ngôn Thần Ngạo sao lại ngủ trong phòng của mình.”
Nội tâm của Lâm Di liên tục gào thét xen lẫn ngạc nhiên cô xem việc Ngôn Thần Ngạo ngủ trên giường của mình chính là một việc hy hữu khó lòng xảy ra nhưng hôm nay nó lại ở ngay trước mặt đã khiến Lâm Di trong phút chốc chẳng thể nào tin nổi.
Lâm Di nhìn anh thẫn thờ, sống mũi cao thẳng, gương mặt thon dài, Ngôn Thần Ngạo trong lúc ngủ vẫn toát ra thần thái của minh tinh khiến phái nữ điêu đứng.
Lâm Di nhẹ nhàng gỡ tay anh ra khỏi người mình, co bước xuống giường khe khẽ đi vào nhà tắm. Ngay lúc này đây, những hình ảnh đêm qua bất ngờ xuất hiện thoáng qua trong đầu, làm cô cứng cả người, còn chưa kịp cảm kích thì Lâm Di đã đen mặt khi phát hiện bộ quần áo hôm qua nằm vương vãi khắp sàn.
“Chắc là không phải Ngôn Thần Ngạo thay quần áo cho mình đâu nhỉ, có Uyển Nhu ở đây mà.” Lâm Di cau mày bất an, nhưng khi nghĩ đến Uyển Nhu cô lại nhẹ nhõm hẳn.
Lâm Di thay một bộ váy đơn giản, mở tủ lấy vài trăm ngàn bỏ túi rồi rón rén bước ra khỏi phòng, vừa xuống tới phòng khách cô đã thấy Uyển Nhu ngồi trên sofa, nhìn thấy cô Uyển Nhu liền cất giọng:
“Điện thoại của chị này. Hôm qua chị ngủ ngon không?” Uyển Nhu cất giọng khẽ khàng, ánh mắt nhìn cô tràn ngập ý cười.
Lâm Di nhận lấy điện thoại từ tay Uyển Nhu còn không quên hỏi một câu:
“hôm qua em thay đồ cho chị phải không?”
Lâm Di nói xong ngập ngừng vài giây định hỏi thêm gì đó nhưng lại thôi.
Uyển Nhu cười trộm trong lòng, cô không trả lời mà chỉ nhẹ gật đầu. Lâm Di thấy an tâm hơn, cô nói với Uyển Nhu một câu: “Chị đi làm trước nhé.” rồi sau đó quay ngoắt đi ra cửa.
Uyển Nhu nhìn Lâm Di đi khuất hẳn mới mở miệng cười ra tiếng. Mặc dù không chứng kiến tận mắt nhưng cô có thể ngầm đoán ra ông anh của mình sẽ bịt mắt của chị dâu lại, còn mắt mình thì sẽ nhắm chặt đến nhăn nheo mò mò mẫm mẫm thay đồ cho chị. Ngôn Uyển Nhu đứng cười như được mùa, nếu không có Trần Linh Linh đáng ghét kia chắc họ sẽ thành một cặp, Uyển Nhu bất giác thở dài luyến tiếc.
Lâm Di trên đường đến công ty phát hiện thời gian vẫn còn sớm, mới ghé bệnh viện để thăm anh trai. Hoàng Thiên Phong không bị gì nguy hiểm, cô còn chưa kịp tạ ơn trời phật thì sững sờ biết được một vài thông tin về trung tâm thương mại Phúc Ân từ miệng của anh trai. Ngay khi sự cố xảy ra Ngôn Thần Ngạo đã nhanh chóng bù vào phần thiệt hại để kịp tiến độ thi công, đồng thời phối hợp với phía công an và ngành chức năng, điều tra thủ phạm.
Lâm Di thất thần bước ra khỏi bệnh viện, lần đầu cô thấy mình thật tệ hại, thật ngu xuẩn chỉ biết hành sự theo cảm tính bồng bột, nông nổi mất hết lý trí mà không chịu động não.
Biết mình nghĩ oan cho Ngôn Thần Ngạo, Lâm Di mang bộ mặt đầy day dứt đến công ty.
Ở nhà, sau khi Lâm Di đi được một lúc Ngôn Thần Ngạo mới giật mình tỉnh dậy, anh thở phào nhẹ nhõm khi bên cạnh trống trơn, nghĩ đến viễn cảnh Lâm Di làm ầm ĩ chất vấn anh về bộ quần áo là anh thấy thực áp lực còn hơn cả làm tổng thống.
Ngôn Thần Ngạo một bộ tây trang đến công ty, cứ tưởng rằng chuyện hôm qua như gió thoảng bên tai rồi vụt mất, nhưng không nó cứ lặng lẽ, âm thầm đeo bám anh, suốt cả buổi anh cứ bị phân tâm bởi nụ hôn bộc phát đêm hôm qua.
Lâm Di như người mất hồn, cô đứng trước cửa văn phòng của anh cứ đi tới rồi lại đi lui, định gõ cửa mấy lần nhưng lại không có dũng khí, muốn xin lỗi Ngôn Thần Ngạo nhưng lại chẳng biết mở miệng thế nào…
Về phần Du Nguyệt, sau khi phát hiện bị mất điện thoại, cô thấp thỏm lo lắng chờ đợi đến sáng để có thể mượn điện thoại của đồng nghiệp nhắn tin. Thâm tâm hy vọng người nhặt không phải là Thế Thanh đi, cô thật không muốn gặp lại anh ta.
Thế Thanh thì vẫn luôn giữ cái điện thoại của Du Nguyệt bên người.
“Ai đó đã nhặt được điện thoại của tôi làm ơn cho xin lại, có được không.” Tin nhắn được gửi đến, Thế Thanh cầm lên xem.
Đọc xong anh không chần chừ nhắn lại: “Được rồi, đến bàn lễ tân dưới đại sảnh nhận lại.
Trong lúc vô tình anh đã nhìn thấy bức ảnh hai chị em Du Nguyệt chụp cùng nhau mấy năm trước nằm ở màn hình khóa.
Một gương mặt quen thuộc một lần nữa khiến tim anh thổn thức, anh sững người nhìn chằm chằm vào Du Hòa. Và tại đây anh đã nhận ra cô hoa khôi xinh đẹp của trường khi ấy Lệ Nguyên Hòa. Anh cũng thầm đoán ra người mà anh đụng trúng hôm qua chính là Du Nguyệt. Thế Thanh không muốn trực tiếp đối mặt với Du Nguyệt nên đã nhờ người đem điện thoại xuống. Du Nguyệt sau khi đọc được tin nhắn vội vã đến ngay bàn lễ tân.
Nam sinh đại học khi ấy không ai là không biết Nguyên Hòa cả vì cô có gương mặt thanh tú ưa nhìn lại tốt tính, Thế Thanh cũng nằm trong số những năm sinh ấy trót đem lòng nhớ thương nữ thần thanh xuân đến quên ăn mất ngủ, rồi một ngày, hai ngày cho đến 1 năm và đến khi ra trường anh không còn thấy Nguyên Hòa nữa.
Buổi chiều. Sau khi tan làm anh không vội về mà đứng đợi Du Nguyệt ở bên đường. Anh muốn biết Nguyên Hòa sống như thế nào.
Thế Thanh đi theo Du Nguyệt đến một khu nhà trọ khang trang sạch sẽ, anh hỏi thăm một số hàng xóm xung quanh mới biết Du Nguyệt hiện đang nuôi một mẹ già bị bệnh nặng và người chị gái bị tâm thần lúc tỉnh lúc mê, thảo nào Du Nguyệt không màng đến tự tôn của bản thân bất chấp tất cả để kiếm tiền, hoá ra hoàn cảnh của cô lại éo le như vậy, Thế Thanh hối hận tự dưng thấy mình thật hèn hạ làm sao.
Thế Thanh chỉ nghe hàng xóm nói lại thì đã mơ hồ đón ra cô gái bị điên đó chính là Nguyên Hòa. Anh có cảm giác tim mình đang se lại vô cùng khó chịu. Thế Thanh kìm nén xúc động lại, anh thẫn thờ rời khỏi.
Ngôn Thần Ngạo vì nụ hôn hôm qua mà không thể tập trung làm việc, anh không muốn nhìn thấy Lâm Di nên đã lái xe về trước.
Bản thân Lâm Di cũng không biết phải đối mặt với Ngôn Thần Ngạo như thế nào nên không về ngay mà ghé trung tâm thương mại mua sắm ít đồ.
Tối hôm đó, Bạch Tuệ San sau khi bị Trịnh Vỹ Tuấn hành hạ thảm hại thì cũng đã trở lại. Uyển Nhu cũng là lần đầu nhìn thấy Bạch Tuệ San, nhìn cái vẻ ngoài tựa tựa Trần Linh Linh là cô lại không vừa mắt.
Bạch Tuệ San vừa vào tới cửa, thấy Uyển Nhu, cô ta nghênh ngang lớn giọng:
“Rót tôi ly nước uống coi. Nhanh lên.” Bạch Tuệ San đặt mông xuống sofa, thái độ hách dịch thấy ghét.
“Vâng.” Uyển Nhu gằn giọng, giả vờ cúi đầu, cô rót một ly nước chuẩn bị đưa đến tay Bạch Tuệ San.
Bạch Tuệ San đưa tay nhận lấy ly nước nhưng mà theo một cách thật đen đủi.
Uyển Nhu không ngần ngại tạt ly nước vô mặt của Bạch Tuệ San, biểu cảm hùng hổ như muốn dọa người, giọng điệu cay cú:
“Cô là ai, ở đây không ai gọi gái đâu mà vênh mặt tới, làm khách mà nhìn bản mặt ngông cuồng hách dịch là không ưa rồi, cút ngay trước khi tôi lấy chổi chà tôi quét ra.” Uyển Nhu hai tay chống hông, hừng hực khí thế, mặt đỏ bừng vì tức.
“Mày… mày là ai mà dám đánh tao…” Bạch Tuệ San tức giận quát lớn.
Ả vừa dứt câu còn chưa kịp để Uyển Nhu phòng bị thì đã nhào đến định đánh cô.
Cả hai có một trận chiến nhau dữ dội. Một lúc sau Ngôn Thần Ngạo lái xe trở về, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì vội vàng can ngăn.
Ngôn Thần Ngạo không cần biết đúng sai, anh nhìn Bạch Tuệ San cau mày, anh nói:
“Ngày mai cô dọn đồ rời khỏi đây đi.”
Sau câu nói của Ngôn Thần Ngạo, Bạch Tuệ San liền thay đổi sắc mặt, cô ta níu lấy tay của anh, giả vờ yếu đuối, giọng cô ta nức nở: “Anh cho em ở lại đây 1 tuần nữa thôi, khi nào em tìm được phòng trọ thì sẽ dọn đi ngay.”
Ngôn Thần Ngạo cũng mệt mỏi, anh không muốn giải quyết mấy chuyện không đâu, nên tùy tiện chấp nhận: “Được rồi.”
Bạch Tuệ San mừng rỡ như được mùa, cô ta rối bời rít: “em cám ơn anh, cám ơn anh.” Cô ta dứt câu, liền thay đổi thái độ, cúi đầu trước mặt Uyển Nhu nói một câu: “Xin lỗi.” rồi bỏ đi.
“Ụa Ụa… ” Uyển Nhu đáp lại cô ta bằng một tràng hành động mắc ói.
Cô ta đáp lại Uyển Nhu bằng một cái liếc xéo sắc như dao.
“Anh đó Ngôn Thần Ngạo, anh làm em quá thất vọng. Ở thành phố này nè ai mà giống Trần Linh Linh anh đem về nhà ở hết luôn đi, thật không ưa nổi, đẹp thì có đẹp thật nhưng xem lại cái nết coi còn thua mấy cô bán cá ngoài chợ nữa.”
Uyển Nhu bất mãn nhìn anh trai, cô bực tức hơi cao giọng, nói xong hậm hực quay người đi về phòng.