Ác Ma Tổng Tài Xin Nương Tay

Chương 28




Đứng trước căn nhà sang trọng bề thế, Du Nguyệt căng thẳng trái tim không khỏi đập loạn lên, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm tấm lưng. Cô bước vào trong, càng bước thì càng thấy trống vắng, cô quạnh, càng thấy thấp thỏm bất an, cô cảm nhận người mình đang lạnh dần.

Điện thoại vẫn còn siết chặt trong tay, mỗi lần nó run lên là tim cô như loạn một nhịp.

“Đến lầu 2, phòng đầu tiên.” Cô nhìn vào màn hình điện thoại đang sáng đèn mà lòng dạ cồn cào, chẳng khác gì đang ngồi trên đống lửa.

Cô nhấc từng bước chân nặng nề đi lên lầu. Theo lời chỉ định mở cửa căn phòng đầu tiên ở lầu hai.

Cô vừa bước vào, con tim đập nhanh liên hồi như muốn nhảy khỏi lồng ngực khi thấy một tên cao to đứng chờ mình, biết sắp có chuyện chẳng lành, cô theo bản năng quay đầu định chạy ra ngoài thì cửa đã bị ai ở ngoài đóng sầm lại.

Du Nguyệt nắm chặt hai tay lại cố gắng để bản thân bình tĩnh, cô dựa vào cửa, trước khi đến đây cô đã có chuẩn bị tinh thần rồi nhưng vẫn không tránh khỏi sự kinh sợ đang len lỏi vào tất tế bào trên da thịt cô lạnh toát, mặt Du Nguyệt tái đi trông thấy vì run, con tim như muốn ngừng đập.

Cao Thế Thanh ư - thiếu gia nhà họ Cao, người thừa kế duy nhất của tập đoàn sữa tươi lừng danh đất nước, nhiều tiền lắm của vậy mà lại ghi thù với một cô gái như cô sao, Du Nguyệt cười ra nước mắt, 10 triệu đó đổi lấy một trận sinh tử như thế này có đáng không. Những giọt nước mắt hối hận in hằn trên gương mặt nhỏ nhắn của cô. Mấy giây sau cô đưa bàn tay gầy guộc lên lau nước mắt, bây giờ không phải là lúc để khóc mà để chiến đấu.

“Anh muốn gì? Nói thẳng ra luôn đi.”

“Đánh gục tôi, cô sẽ được trở ra, còn không thì cô do tôi xử lý.”

“đàn ông đánh với phụ nữ.”

“Tôi chỉ làm theo lệnh, với lại phụ nữ biết võ nghệ như cô không phải tầm thường.”

Du Nguyệt cười trộm trong lòng, thám tử của Cao Thế Thanh cũng nhanh quá nhỉ, còn biết chuyện cô từng học võ, nghĩ tới đây đôi mắt Du Nguyệt bất ngờ chùng xuống vì lo lắng, hy vọng anh ta sẽ không điều tra quá sâu về cô và chị gái của cô.

Cao Thế Thanh, âm thầm quan sát Du Nguyệt qua màn hình lớn trong một căn phòng khác, anh cau mày hết cỡ, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên vì sức chiến đấu kiên cường của Du Nguyệt. Anh nhếch môi cười gian, miệng không tự chủ ngân nga một câu: “Thú vị thật.”
Loading...

Một lúc sau.

Đánh một hồi, cả hai đều bị trúng đòn nhưng không quá nghiêm trọng, trong khi người đàn ông kia vẫn còn hung hăng thì Du Nguyệt sức cùng lực kiệt, không còn sức lực để đánh nữa mà vẫn phải cố gắng...

“Xong rồi, mình sắp không chịu nổi nữa rồi, mệt quá.”

Cô khóc nức nở vì nghĩ bản thân sẽ không còn đường trở ra nữa, thì đột nhiên cánh cửa bật mở, Du Nguyệt thở hì hục mồ hôi đầm đìa, cô cởi bỏ sự lạnh lùng gai góc của mình ngồi xuống sàn mệt muốn ngất đi nhưng vẫn phải cố mở to mắt nhìn Cao Thế Thanh đi vào và người đàn ông đó đi ra.

Lúc này cô mới ngỡ ngàng, những gì mình vừa mới trải qua chỉ là một trò đùa tàn nhẫn mà Cao Thế Thanh đã bày ra.

Du Nguyệt cười chua chát, căm hận nhìn biểu cảm dửng dưng, hả hê của Thế Thanh mà lòng Du Nguyệt càng thêm bất mãn ấm ức.

Thế Thanh nhìn sao cũng chẳng ưa nổi Du Nguyệt.

Du Nguyệt tức giận khi thấy thái độ như không có gì của Thế Thanh nhưng cô không biểu lộ cảm xúc ra ngoài, mà vẫn sự được sự bình tĩnh...

“Anh muốn gì nói thẳng ra luôn đi, đừng vòng vo làm gì.” Du Nguyệt cất giọng trong trẻo, ánh mắt lãnh đạm nhìn chàng trai cao ngạo trước mắt với biểu tình lạnh lùng còn có một chút căm ghét.

“Kí giấy bán thân cho tôi đêm nay đi, xong việc rồi tôi sẽ để cô đi. Còn cho cô một công việc làm cả đời không sợ thất nghiệp.” Thế Thanh khoanh tay trước ngực, thái độ ung dung mắt nhìn cô gái như đang thưởng thức một ly rượu vang hảo hạng. Du Nguyệt đang ngồi dưới đất mồ hôi nhễ nhại, tuy gương mặt đã trải qua nhiều gió sương nhưng những đường nét trên mặt vẫn xinh đẹp mĩ miều đến phát hờn làm Thế Thanh đấm chìm nhìn không chớp mắt.

Nghe được câu này, lòng của Du Nguyệt chùng xuống. Anh ta đang xem cô là gì chứ? Là gái sao? Thật là chói tai gai mắt, Du Nguyệt nhịn xuống những lửa giận trong lòng, cô nhẹ nhàng cất giọng:

“Nếu tôi không ký thì sao, anh sẽ giết chết tôi à.”

Sự mạnh mẽ, kiên cường của Du Nguyệt khiến Thế Thanh mở mang tầm mắt. Lần đầu trong đời anh gặp được một cô gái như Du Nguyệt vậy, rơi vào tình cảnh như thế này mà vẫn có thể bình tĩnh như thế, anh phát hiện trêu đùa cô gái này cũng là một thú vui, Cao Thế Thanh nhếch môi cười gian xảo. Chất giọng trông có vẻ nghiêm túc, anh nói:

“Vậy cô có thể đi được rồi. Bước ra khỏi chỗ này trừ khi cô đi ăn xin nếu không cô làm ở đâu tôi sẽ phá đến đó, cô đừng mong làm ăn yên ổn. Nhưng mà khỏe mạnh, sức dài vai rộng như cô sợ rằng có đi xin ăn cũng chẳng ai cho.”

Du Nguyệt từ dưới đất đứng lên, cô từ từ đi về phía Thế Thanh đang đứng, đối mặt với anh cô bất ngờ cười lên, một nụ cười chua xót, cất giọng mỉa mai:

“Người giàu các người, mở miệng ra là tiền sao không vung tiền giúp đỡ những người kém may mắn trong xã hội mà lại ức hiếp một cô gái như tôi, tưởng làm vậy là hay lắm.” Du Nguyệt cười khẩy một cái, sau đó nhổ một ngụm nước bọt xuống đất giọng thâm thúy: “ai ngờ nhân cách hèn mọn xấu xa.”

Nói xong câu này, cô thấy người đàn ông trước mắt thay đổi sắc mặt lúc trắng lúc xanh trong có vẻ đang rất giận dữ cả, người Du Nguyệt lạnh đi, cô quay mặt đi hướng khác.

“Cô còn nuôi một mẹ già và chị gái bị điên mà vẫn có thể mạnh miệng như vậy được à. Nếu có lòng tự trọng thì đã không ăn vạ ngay ở bệnh viện, cô có tin tôi công khai danh tính mặt mũi cô lên, hay là tôi đưa luôn mẹ cô lên mạng xã hội để người ta xúm lại cho tiền, còn cô không cần phải đi làm.”

“Chát” Thế Thanh vừa dứt câu, Du Nguyệt vung tay quá trán không ngần ngại tát anh một cái đau điếng, mặt Thế Thanh lệch sang một bên, bàn tay Du Nguyệt đang trên cao nắm chặt lại rồi từ từ hạ xuống.

Thế Thanh cau mày, nghiến răng tức giận, anh quay đầu lại đã thấy Du Nguyệt rưng rưng muốn khóc, trưng ánh mắt oán trách vừa bất lực vừa phẫn nộ nhìn chằm chằm vào anh, cô cất giọng:

“Tôi bán thân cho anh là được chứ gì.” Nói ra được câu này lòng cô thật sự chết lặng, cái khoảnh khắc này, cái cảm giác sợ hãi bao trùm toàn châu thân này y như cái đêm hơn 5 năm trước cô bị một người đàn ông lạ mặt cưỡng hiếp, lúc đó cô mới hiểu được cảm giác rơi xuống 18 tầng địa ngục là như thế nào, cô lúc đó chẳng khác nào con chim nhỏ đang bay bất ngờ gặp bão tố, chơi vơi giữa trời không biết bám víu vào ai.

Một câu của Cao Thế Thanh giống như sấm sét bất ngờ xuất hiện giữa trời quang, Du Nguyệt ngẩn người nước mắt lưng tròng tại chỗ, vỏ bọc ngụy trang còn lại cũng bị Thế Thanh đánh vỡ, cô không thể vì bản thân mà đánh đổi cuộc sống vốn đang bình yên của mẹ và chị gái.

Thế Thanh cười gian xảo, cơn tức giận cũng tan sạch, anh cuối xuống bế ngang người của Du Nguyệt sải bước đi ra ngoài, Du Nguyệt cả người cứng ngắc như khúc gỗ nằm trong lòng anh, cô cảm nhận được tim mình sắp nhảy ra ngoài rồi.

Thế Thanh bế Du Nguyệt bước vào một căn phòng khác. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống đất.

“Đi tắm đi.” Thế Thanh mở tủ ra lấy một quần áo đưa cho Du Nguyệt rồi đẩy cô vào phòng tắm, trước khi đóng cửa anh còn không quên lớn giọng đe dọa: “Tôi cho cô nửa tiếng, nếu cô dám trốn trong đó, tôi sẽ phá cửa xông vào, hãm hiếp cô luôn trong đấy.”

Du Nguyệt run rẩy bước vào phòng tắm, mặc dù dòng nước ấm ấp cứ liên tục xối vào người như nhưng cô lại có cảm giác thân thể mình càng ngày càng lạnh. Mấy lời hăm dọa của Thế Thanh vẫn còn văng vẳng đâu đây bên tai, Du Nguyệt căng thẳng trong lòng, muốn kéo dài thời gian mà không thể.


Nữa tiếng sau, Du Nguyệt mặc bộ quần áo mà Thế Thanh đưa cho bước ra ngoài. Tinh thần của cô như bị rút cạn sắp đứng không vững khi Cao Thế Thanh ngồi trên cái ghế dựa cách chỗ cô đứng chừng 3 mét, hai chân bắt chéo tinh thần sảng khoái, hai mắt nhìn cô đầy vẻ bí ẩn.

Du Nguyệt còn chưa kịp hít thở sâu, thì đã nghe chất giọng êm ái của anh vang lên bên tai:

“Cởi hết quần áo ra.”

Đối với người khác giọng nói của Thế Thanh trầm ấm êm tai dễ nghe nhưng khi lọt vào tai của Du Nguyệt lại trở thành một cực hình như trút hết linh hồn của cô vậy.

Du Nguyệt lúc này đã không kìm được cảm xúc, nước mắt cô lặng lẽ rơi, cô từ từ cởi ra.

Khi chỉ còn duy nhất đồ lót trên người, cô mới theo bản năng dùng tay che chắn trước ngực.

Thế Thanh nhìn chằm chằm vào cô gái có thân hình mảnh mai quyến rũ, làn da trắng mịn mà không kìm được cảm xúc, anh lên tiếng:

“Cởi tiếp.” Cái anh muốn nhìn thấy không chỉ có bấy nhiêu thôi.

Quá một lúc lâu vẫn không thấy Du Nguyệt có động tĩnh gì ngoài việc im lặng cúi đầu, Thế Thanh mới đứng dậy kéo cô lại, quật ngã xuống giường.

“Không... Đừng mà.... Đừng mà.” Du Nguyệt bất lực kêu gào, vùng vẫy.

Động tác của anh rất nhanh và dứt khoát, chỉ vài động tác cơ thể trần truồng của Du Nguyệt lập tức được phơi bày trong mắt anh.

Du Nguyệt cảm nhận được một sự thỏa mãn trong đáy mắt của Thế Thanh, thì nước mắt đầm đìa.

Thế Thanh đứng sừng sững nhìn người con gái khóc thút thít trên giường, người trần truồng co quắp lại, cố che chắn cơ thể.

Anh không có ý định sẽ buông tha cho Du Nguyệt, anh cuối xuống nắm tay cô lôi dậy.

“Đừng mà.” Sau tiếng hét ấy là Du Nguyệt đã bị anh tẩn vào tường, Thế Thanh cuối đầu xuống dùng môi mình chà xác đôi môi căng mọng của Du Nguyệt, anh càng hôn càng say, nơi nào đó cũng đã bắt đầu rụt rịt căng cứng muốn giải phóng, anh lại tiếp tục quật Du Nguyệt xuống giường, nằm đè lên người cô, chuẩn bị hành sự thì.

“Đừng.... Cứu với.” Du Nguyệt bất ngờ rơi vào trạng thái mê sảng.

“Tôi đa mất lần đầu rồi...Đừng mà.” Thế Thanh ngỡ ngàng trước câu nói của cô. Đoạn kí ức kinh hoàng năm xưa bất ngờ xẹt qua đầu làm Du Nguyệt rơi vào cảm giác tuyệt vọng, cô khóc nức nở như một đứa trẻ?

Một lúc sau. Tiếng nấc đứt quãng nghẹn ngào thê lương của Du Nguyệt ngày một nhiều hơn khiến Thế Thanh cảm thấy mình rất tệ, tâm trạng chùng xuống hẳn.

Ưc hiếp một cô gái cũng không phải quân tử gì nên anh đứng dậy, chỉnh trang lại y phục.

Anh cúi xuống bế Du Nguyệt vào phòng tắm, liên tục xối nước lạnh để cô tỉnh táo.

“Cút khỏi đây nhanh trước khi tôi đổi ý.” Anh vừa xối nước vừa hét lên giận dữ.

Xong, anh bỏ mặc Du Nguyệt trong đó rồi đẩy cửa bước ra.

Qua nửa tiếng sau, Du Nguyệt mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra, cô bước ra ngoài mặc lại quần áo.

Du Nguyệt dùng hết sức lực còn lại chạy như điên ra khỏi ngôi biệt thự tráng lệ này, cô vừa chạy vừa khóc, chạy ra đến cổng nước mắt đã tràn ngập khóe mi....

....