Lâm Di quay mặt đi ra cửa, trước khi bước hẳn ra ngoài, cô dừng lại lau nước mắt rồi nhẹ nhàng quay đầu nhìn người đàn ông ngồi trên giường cũng đang nhìn cô bằng ánh mắt căm giận. Đối mặt với ánh mắt như muốn giết chết mình, Lâm Di không hề sợ hãi hay nao núng, cô cao giọng đanh thép, dằn mặt Ngôn Thần Ngạo:
“Tôi sẽ không ngồi yên để anh ức hiếp đâu, nếu hận tôi quá thì một dao giết chết tôi đi, còn không thì anh có đem mười cái tập đoàn Thịnh Thế để uy hiếp tôi thì tôi cũng không sợ đâu, bất quá tôi và anh sẽ cùng chết.”
Ngôn Thần Ngạo bị câu nói của Lâm Di đả kích, trong phút chốc chẳng biết nói gì mà chỉ biết nghiến răng tức giận.
“Ha Ha. Ngôn Thần Ngạo anh cũng có ngày phải câm như hến trước mặt tôi sao. Thật nực cười làm sao?”
Lâm Di thấy Ngôn Thần Ngạo vẫn ngồi yên một chỗ không nhúc nhích, ánh mắt đăm đăm nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, Lâm Di không nhịn được cười giễu cợt, sự bất mãn trong lòng của cô đã đạt đến đỉnh điểm, hôm nay cô nhất quyết phải để Ngôn Thần Ngạo giết chết mình, để thành công cô còn không ngại lấy Trần Linh Linh người con gái mà anh yêu nhất để đả kích Ngôn Thần Ngạo:
“Trần Linh Linh mà có đi ngoại tình sau lưng anh chắc là anh cũng sẽ tha thứ cho cô ta thôi vì anh xem cô ta thiên sứ mà và anh cũng sẽ không ngại mà đội cô ta lên đầu cho đến hết đời... ha ha...”
Sau câu nói có phần khích bác, sỉ nhục mà Lâm Di nhắm đến Trần Linh Linh, cô có cảm giác được cơ thể mình đang lạnh đi, trong không khí một sự áp bức vô hình khiến lồng ngực cô nặng nề không ngừng phập phồng căng thẳng, dưới ánh đèn nhàn nhạt tuy không quá sáng chói nhưng Lâm Di có thể đoán ra Ngôn Thần Ngạo đang rất tức giận, thậm chí là muốn giết chết cô luôn. Bởi vì Trần Linh Linh là giới hạn cuối cùng của anh đối với cô.
Ngôn Thần Ngạo từ từ đứng lên, bước nhanh về phía Lâm Di, anh như một con hổ đói khát bất cứ lúc nào cũng có thể đem cô nuốt chửng, đối mặt với Ngôn Thần Ngạo đang xăm xăm đi tới Lâm Di không hề sợ hãi, cô đứng bất động tại chỗ, đôi tay nắm chặt vạt áo cố cất giấu sự căng thẳng vào trong.
Một cái tát ập vào má Lâm Di loạng choạng ngã ngồi xuống đất.
Loading...
“Một tờ giấy hôn thú đã đủ tư cách chưa.” Ngôn Thần Ngạo căm ghét nhìn xuống cô gái chật vật dưới sàn, cất cao giọng đáp trả.
“Có vẻ như cô không muốn tự do nhỉ, hay là cô thích một cuộc sống giam cầm tù túng cả đời.” Giọng nói nhàn nhạt vang lên bên tai làm trái tim của Lâm Di như ngừng đập, gương mặt của cô lập tức tái đi, nếu bị giam cầm cả đời chi bằng chết đi để được giải thoát.
Nói xong, đôi chân Ngôn Thần Ngạo sừng sững trước mặt bất ngờ nhấc lên lạnh lùng đá Lâm Di một cái.
Sau tiếng hét đầy đau đớn là Lâm Di nằm dài xuống sàn nhà lạnh ngắt, Ngôn Thần Ngạo ngồi xuống dùng một tay bóp cổ của Lâm Di, tay anh càng siết chặt tình cảm trong cô dành cho Trần Tinh Húc dần nguội tàn lạnh lẽo, cái chấp niệm này, giống như một liều thuốc độc, dần dần giết chết một chút tình yêu còn sót lại trong tim cô.
Ánh mắt Ngôn Thần Ngạo toàn là một mảng âm u, anh như biến thành một con người khác, nhìn Lâm Di nằm yên bất động phó thác cho số mệnh, nội tâm anh càng tức giận, lực đạo nơi bàn tay vẫn không ngừng dùng lực. Giọng anh rít lên từng hồi:
“Nếu cô đã muốn thế thì đừng trách tôi ác, tôi muốn cô thê thảm đến tận cùng, còn anh trai cô đừng mong yên ổn.”
Từng câu từng chữ anh nói ra như băng ngàn năm khiến cả thân người Lâm Di lạnh toát, từng hơi thở như đang bị rút cạn, đứng trước lằn ranh sinh tử, Lâm Di bình thản đón nhận cái chết đang cận kề thì Ngôn Thần Ngạo đột ngột nới lỏng bàn tay, anh nhìn cô gằn giọng từng chữ:
“Tôi muốn cô sống không bằng chết chứ không phải một cái chết thoái thác trách nhiệm giải thoát tất cả.”
Ngôn Thần Ngạo đứng lên, Lâm Di nằm dưới sàn ho sặc sụa không ngừng, cô còn chưa kịp định thần bên tai đã nghe thêm giọng cao vút của Ngôn Thần Ngạo:
“Nếu cô dám mách lẻo cho ba mẹ tôi biết thì đừng mong tôi để cô sống tốt cho đến khi ly hôn.”
Ngôn Thần Ngạo nói xong túm lấy cổ áo lôi Lâm Di ra ngoài một cách mạnh bạo.
Cô bị anh hất xuống đất thêm lần nữa.
Đôi mắt đỏ hoe của Lâm Di rủ xuống.
Khi Ngôn Thần Ngạo nhìn thấy bả vai của cô run nhẹ còn có tiếng nức nở rất khẽ, chẳng hiểu sao tim mình rối loạn đập nhanh hơn lẽ thường, nội tâm bất giác xao động, còn có một chút day dứt. Ngôn Thần Ngạo khó chịu, theo bản năng cứ muốn đóng cửa thật nhanh để khỏi phải thấy cảnh tượng đau đầu này.
Trước khi Cánh cửa bị Ngôn Thần Ngạo đóng sầm lại, Lâm Di đã kịp bình tĩnh, cô cất cao giọng mắng một câu: “Anh là tên hèn hạ.”
Ngôn Thần Ngạo dựa lưng phía sau cánh cửa, bên tai dường như vẫn còn nghe được tiếng mắng chửi khe khẽ của Lâm Di, còn có tiếng nức nở rất nhỏ, Ngôn Thần Ngạo lắc đầu ảo não tiến về chiếc giường cố gắng ru bản thân vào giấc ngủ.
Buổi sáng hôm sau, Ngôn Thần Ngạo đi làm bình thường nhưng khi trở về còn dẫn theo một cô gái rất xinh đẹp, vừa mới bước vào nhà đã ra lệnh:
“Cô đi dọn dẹp một căn phòng cho cô ấy.” Lâm Di làm lơ không trả lời, cô không muốn nói chuyện với Ngôn Thần Ngạo, nên âm thầm lặng lẽ lấy dụng cụ vệ sinh rồi đi lên lầu 3.
Thấy Lâm Di lơ mình, Ngôn Thần Ngạo khó chịu ra mặt, nhưng phải ghim xuống sự bực bội.
Lâm Di lên tới nơi, tâm trạng trở nên thoải mái, cô điên cuồng mắng chửi:
“Đồ khốn nạn, đồ tồi, mở miệng ra là Linh Linh vậy mà dẫn gái về nhà công khai. Ta khinh.” Lâm Di bực tức vừa phun vừa mắng. Ngoài mặt cô làm cứng với anh nhưng nội tâm thật lo lắng, dù bản thân không muốn làm vẫn phải nhẫn nhịn mà đi dọn phòng, vì xuất thân và thế lực ở thành phố S của Ngôn Thần Ngạo vẫn lớn anh trai cô rất nhiều.
Khỏi đoán cô cũng biết cô gái xinh như thiên sứ ấy sẽ ở lại đây lâu dài, Ngôn Thần Ngạo đưa cô ta về chỉ để làm khó mình.
Dọn dẹp phòng xong, Lâm Di trở xuống, cô thở hổn hển cầm hành lý của Bạch Tuệ San mang lên phòng, cô ta và Ngôn Thần Ngạo thì đi theo phía sau cô.
Vào đến phòng, trong khoảng cách gần thế này Lâm Di mới có cơ hội nhìn kĩ dung nhan của Bạch Tuệ San, quả thật người Ngôn Thần Ngạo nhắm trúng đều thuộc hàng chất lượng cao. Cô ta từ trên xuống dưới cái gì cũng đẹp hơn cô, đầy đặn hơn cô.
“Sau này cô sẽ ở đây, mọi sinh hoạt ăn ở cần gì cứ sai bảo cô ta thoải mái.” Ngôn Thần Ngạo nhìn Bạch Tuệ San, rồi nhìn Lâm Di nhàn nhạt mở miệng: “Cô ở đây giúp đỡ cô ấy sắp xếp hành lý một chút.” nói xong anh quay người rời khỏi phòng.
Bạch Tuệ San nhìn bóng lưng anh trong tiếc nuối, muốn nói với Ngôn Thần Ngạo vài câu nhưng lời ra cửa miệng cũng đành ngậm ngùi nuốt xuống.
“Chào chị! Em là Bạch Tuệ San hân hạnh được biết chị. Sau này em sẽ ở đây mong chị giúp đỡ tận tình.”
Bạch Tuệ San đứng bên cạnh luyên thuyên mấy câu, Lâm Di bỏ ngoài tai không thèm để mắt đến cô ta mà chú tâm vào công việc của mình, xem cô ta như không khí bị ô nhiễm không dám lại gần.
“Để em giúp chị.” Bạch Tuệ San vừa dứt câu thì ngoài mặt gượng cười thân thiện nhưng trong lòng thì thầm rủa: “con quỷ nhỏ, làm osin cũng bày đặt chảnh chọe, đợi tao lên làm bà chủ thì mày chết với tao.”
Lâm Di nghe được giọng nói nhỏ nhẹ liền ngoảnh đầu lại nhìn Bạch Tuệ San thì thấy cô ta đang cười tươi. Nụ cười của cô ta rất đẹp nhưng Lâm Di không thấy một chút thành ý nào thật lòng từ trong mắt của cô ta cả. Lâm Di có cảm giác cô ta cố gồng mình diễn vai tốt đẹp, thân thiện dễ gần chứ thật ra Bạch Tuệ San cũng chẳng ưa gì cô cả.
Sau đó, Bạch Tuệ San cố gắng bắt chuyện với cô, nhưng Lâm Di chỉ trả lời qua loa cho có lệ rồi thôi, Lâm Di không muốn tiếp xúc nhiều với cô gái này vì linh cảm nói cho cô biết Bạch Tuệ San này không hề đơn giản, làm cho Ngôn Thần Ngạo đối xử dịu dàng ân cần như vậy chắc cô ta cũng không phải hạng tầm thường thậm chí là cáo già đội lớp cừu non cũng nên ….. Mọi chuyện sau đó diễn ra bình thường phòng ai nấy ngủ…..
Khi mọi thứ chìm trong tĩnh lặng, Lâm Di lấy điện thoại ra nhắn tin cho mẹ chồng, ban đầu là thăm hỏi sức khoẻ sau là xin phép mẹ cho cô được đến công ty làm việc.