Người đàn ông đó có thân hình hơi mập tuổi ngoài bốn mươi, hắn ta được bà Tâm đích thân dẫn vào phòng.
“Ở đây toàn là nhân viên tốt nhất của chúng tôi, cậu muốn chọn ai cứ việc chỉ định.”
Bà Tâm vừa dứt câu, hắn ta tiến lên mấy bước đảo mắt nhìn khắp phòng, rồi bất ngờ đi tới chỗ Lâm Di đang đứng nhìn cô từ trên xuống dưới không sót chỗ nào, sau đó quay lại nhìn bà Tâm và nói:
“Cô này đi. Mới đến phải không? Nhìn điệu bộ che che chắn chắn biết là hàng ngon rồi.”
Nghe hắn ta nói hai chữ "hàng ngon" là Lâm Di tức điên lên, đáy lòng lăn tăn gợn những cơn sóng ngầm, cô nghiến răng trợn má rất muốn lao tới chỗ hắn đấm cho lão vài cái cho bõ tức.
Những vì đại cuộc Lâm Di nhịn xuống những bực tức, căng thẳng trong lòng. Cô chỉ có một mình, nếu cứ vậy mà phản kháng e rằng chỉ nhận lấy toàn phần thiệt về mình.
Người đàn ông sau khi đã chọn xong thì bước ra ngoài, còn Lâm Di thì bị hai tên đàn em của bà Tâm áp chế đưa đi lên tầng một của khách sạn.
Càng vào sâu ánh đèn trên trần nhà càng hiu hắt, quang cảnh xung quanh vắng lặng, âm u rùng rợn khiến cô nổi cả da gà, nơi đây chẳng khác cái nhà tù là mấy. Lâm Di nhìn đến nỗi thần kinh căng thẳng, đầu choáng mắt hoa.
Hai tên đó đưa cô đến một căn phòng đang đóng kín cửa.
Đứng trước căn phòng như đứng trên đống lửa, lồng ngực Lâm Di phập phồng lên xuống, căng thẳng tới mức muốn vụt chạy nhưng vẫn cố nén nội tâm đang kích động của mình lại.
Một tên mở cửa, tên còn lại đẩy cô vào bên trong, động tác rất nhanh làm Lâm Di không kịp trở tay thì đã bị đẩy vào, cô quay đầu lại thì thấy cánh cửa dần được đóng kín, theo bản năng cô đưa tay vặn nắm cửa một cách gấp gáp, bị khóa rồi, Lâm Di hụt hẫng, nỗi sợ trong lòng cô càng tăng thêm một bật.
Loading...
“Đừng có làm chuyện vô ích, đã vào đây rồi thì không có hai chữ hối hận đâu.”
Một âm thanh với chất giọng khàn đục làm Lâm Di giật mình, cô quay đầu lại thấy người đàn ông lúc nãy đang cởi trần nằm sấp trên giường, hắn ngốc cái đầu dậy đưa ánh mắt tràn đầy dục vọng nhìn cô chằm chằm.
“Em xin lỗi anh, tại em mới vào còn bỡ ngỡ.” Giọng Lâm Di õng ẹo, cô nở một nụ cười gượng gạo, tiến về phía người đàn ông đang nằm sấp trên giường.
Hắn ta vừa quay đi là Lâm Di trở về biểu cảm lạnh lùng của mình, trời ạ chính cô còn kinh tởm cái giọng điệu chướng tai của mình, thật không ngờ tới cô cũng có ngày phải diễn sâu như này.
Lâm Di nhìn căn phòng này một lượt, có khăn, có bồn tắm, mắt cô dừng lại cái áo choàng màu da mỏng tang đang treo gần đó, cõi lòng chợt run rẩy khi phát hiện nơi này chính là cái tụ điểm massage kích dục đây mà.
“Nhanh đi...tới chỗ này chẳng phải phơi thân để kiếm tiền hay sao, còn đứng trơ ra đó làm gì.”
“Vâng. Em tới ngay đây.”
Lâm Di chạy lại chụp vội chai dầu xoa mở nút đổ vào lòng bàn tay một ít rồi xoa bóp trên lưng của hắn, cử chỉ của cô tỏ ra hết sức thuần thục.
“Anh à em mỏi tay quá hay là chúng ta đổi tư thế đi.”
Vẫn là chất giọng õng ẹo ấy, nhưng hắn rất thích thú.
“Được được.”
Hắn ngồi dậy bước xuống giường, Lâm Di làm điệu bộ nhào tới ôm eo hắn làm nũng.
“Nếu anh bao em hết đêm nay thì anh trả em bao nhiêu tiền.”
“Em muốn bao nhiêu thì anh trả bấy nhiêu.”
Hắn vừa nói xong thì cúi người xuống, vùi mặt vào hõm cổ cô mà hôn hít, đầu lưỡi thì liếm láp xung quanh vùng cổ của Lâm Di, cô nhăn mặt nhíu mày vừa khó chịu vừa tởm lợm, nhưng vẫn phải chịu trận vài giây.
Nhân lúc hắn không đề phòng, Lâm Di giơ chân phòng thủ rồi đột ngột lên gối khiến hắn đau đớn ôm bụng, cái miệng còn chẳng kịp kêu la gì đã bị Lâm Di cho ăn ngay một đòn cùi chỏ ngay mặt, tiếp sau đó chính là một cước ngay hạ bộ.
Từng cú đòn của Lâm Di như muốn lấy mạng người.
Hắn choáng váng lảo đảo, hai mắt bắt đầu trợn trắng rồi ngã xuống.
Lâm Di nhìn hắn hai tay nắm chặt thành quyền, cả người cô bắt đầu run rẩy lùi ra xa khi hắn nằm yên bất động như người chết.
Bà Tâm cùng với đám thuộc hạ ở trong một căn phòng khác, lén lút quan sát nhất cử nhất động của Lâm Di qua màn hình camera ẩn được giấu trong phòng.
Suốt những năm qua ngoài thu lợi từ khách hàng bà ta còn đút túi một số tiền lớn nhờ bán những clip mây mưa mà bà ta thu được từ khách hàng và nhân viên cho những trang web đen. Hôm nay cũng vậy cứ ngỡ sẽ thuận buồm xuôi gió ai ngờ đâu bị Lâm Di phá đám, bà Tâm hậm hực bước ra khỏi căn phòng ấy.
Lâm Di ngồi xổm xuống nền gạch, nội tâm vẫn còn kích động và sợ hãi làm cả người cô run lên.
Cánh cửa đột nhiên bật mở, bà Tâm cùng đồng bọn hùng hổ đi vào. Bà ta xăm xăm tiến về phía Lâm Di đang ngồi, đưa tay ra nắm tóc cô lôi dậy một cách mạnh bạo, Lâm Di cau mày đau đớn nhưng vẫn đủ tỉnh táo, để nói với bà ta rằng:
“Hắn ta sẽ chết nếu bà không đưa đi bệnh viện ngay lập tức, hắn chết rồi công an sẽ vào cuộc, cái động thối nát cũng sẽ bị phanh phui.”
Lâm Di trợn mắt, ánh nhìn đằng đằng sát khí liếc bà ta một cái, bà ta xanh mặt, buông tay khỏi ra khỏi tóc cô, vội dời ánh mắt sang tên kia.
Thấy hắn nằm bất động, bà ta hô hoán:
“Nhanh đưa nó đi bệnh viện đi.”
Sau câu nói gấp gáp của bà Tâm, đám đàn em chạy ùa vào phòng đưa hắn ta đi viện.
Trong lúc hỗn loạn, Lâm Di cũng lao nhanh ra ngoài theo đám người kia.
Trong lúc nội tâm của cô chỉ có một ý nghĩ là chạy trốn, đôi chân của cô đang bước một cách gấp gáp thì cửa của một căn phòng đang đóng kín đột nhiên mở ra và có một cô gái đi ra từ căn phòng ấy.
Lâm Di ban đầu không chú ý lắm, đôi mắt của cô chỉ kịp lướt qua khuôn mặt của cô gái ấy rồi chạy vụt về phía trước, chạy được mấy mét cô chợt sững người, nhịp điệu bước chân giảm xuống rồi dừng hẳn.
Lâm Di nhẹ nhàng quay đầu lại, cô gái cũng vừa vặn ngước mắt lên, cả hai bốn mắt nhìn nhau.
“Du Nguyệt.”
“Lâm Di.”
Điều duy nhất mà cả hai cô gái nghĩ đến đầu tiên chính là cái tên đã in hằn sâu trong tâm trí của mình.
Bờ vai Lâm Di khẽ run, hai tay nắm chặt thành quyền như đang cố kìm nén cảm xúc, đôi mắt cô bắt đầu đỏ lên, ánh nhìn dành cho Du Nguyệt trở nên man dại như sói.
Du Nguyệt nhìn thấy người quen, cô tỏ ra bình thản, gương mặt dửng dưng như chưa từng quen biết, đôi mắt bất cần nhìn Lâm Di mấy giây rồi lại ngoảnh mặt bước đi.
Một màn trước mắt khiến Lâm Di đau đớn nhớ lại những tháng ngày bị hành hạ trong tù nhưng vẫn phải cắn răng chịu để sớm ngày được trở ra.
Cuộc gặp gỡ vô tình lại trở thành định mệnh, khiến những uất ức trong tù do một tay Du Nguyệt bày ra, đang ngủ yên bỗng trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng của Lâm Di.
Phát hiện không thấy Lâm Di đâu, Bà Tâm hoảng hốt chạy đi tìm, bà ta thở phào nhẹ nhõm khi thấy Lâm Di vẫn còn ở đây.
“Mày còn đứng đó làm gì nữa, bắt nó lại ngay đi.”
Bà ta cau mày hướng tầm mắt về phía Du Nguyệt ra lệnh.
Du Nguyệt vẫn còn đang phân vân thì Lâm Di đã chạy tới kéo Du Nguyệt vào trong phòng và khóa trái.