Ác Ma Tổng Tài Xin Nương Tay

Chương 16




“Đừng có dại mà đe dọa anh, anh cho em đi du học, cho em ăn sung mặc sướng cho em tiếp cận với Ngôn Thần Ngạo là để em có điều kiện bước chân vào hào môn, nếu không có anh chắc giờ em vẫn còn là một con nhỏ đầu đường xó chợ không xu dính túi rồi. Em nợ anh ân tình, giờ đến lúc phải nên trả lại chứ.”

Trịnh Vỹ Tuấn cau mày, anh đã tốn bao tâm tư, tiền bạc để tạo ra một Bạch Tuệ San giống hệt Trần Linh Linh để gây sự chú ý của Ngôn Thần Ngạo, vậy mà con khốn này lại không biết điều, nếu kế hoạch năm xưa không gặp trục trặc, Linh Linh không vô tri vô giác thì hắn có cần đến một con cờ phụ gian xảo này không. Trịnh Tuấn Vỹ nhếch mép cười thâm độc, bồi thêm cho cô ả một câu:

“Được voi đòi tiên coi chừng chết cũng không trả hết nghiệp đâu nha em.”

Đầu dây bên kia, Bạch Tuệ San bất giác rùng mình, chỉ là một câu nói rất đỗi bình thường, vậy mà từ miệng của Trịnh Tuấn Vỹ thốt ra lại khiến cô ả e dè, cảm giác như hắn ta đang đe dọa mình chứ không phải là một câu nói suông hay bông đùa.

Bạch Tuệ San nuốt một ngụm nước bọt, điều chỉnh âm điệu, cô ả nói:

“Anh nói giỡn vậy không vui chút nào cả. Cái nghiệp của em là do anh tạo ra nên anh cũng có một phần trách nhiệm mới đúng chứ.”

Vừa dứt câu, một chiếc điện thoại khác cũng đang đổ chuông liên tục, cô ả mừng rỡ vì cuối cùng có thể chấm dứt cuộc trò chuyện căng thẳng này, giọng cô ả vang lên gấp gáp:

“Em không nói nữa, mà hình như em trúng tuyển rồi.”

Tiếng tút tút vọng ra trong điện thoại làm Bạch Tuệ San thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ muốn cảnh cáo hắn ai ngờ lại bị hắn đe dọa lại, dù tức giận nhưng cũng đành phải nuốt xuống những bực tức trong lòng mà cầm điện thoại lên.

Đầu dây bên kia chính là giọng của Bạch Linh: “Chúc mừng cô, cô đã được nhận rồi, ngày mai cô đến công ty để điểm danh.”

“Vâng... Vâng. Ngày mai em sẽ đến đúng giờ.”

Buông điện thoại xuống, đôi mắt Bạch Tuệ San trở nên sáng rực: “Ngôn Thần Ngạo phải không? Thật mong chờ được gặp anh.”

Tối muộn.

Lâm Di nằm trên sofa cố gắng lật lại kí ức ở cùng mẹ trong bệnh viện, mẹ nói rất nhiều chuyện về anh cho cô nghe.

Nào là anh thích ăn mì thịt bò.

Mì hải sản, bào ngư.

Phở.
Loading...


Bún bò.

Và đặc biệt anh rất thích cùng ai đó nướng khoai lang ăn, mẹ không nhắc đến người nướng khoai cùng anh lúc nhỏ là ai, nhưng cô cũng đã ngầm đoán ra được người đó không ai khác chính là Trần Linh Linh. Lâm Di vừa hâm mộ lại có chút ganh tị khi mỗi lần nghĩ đến cô Linh này, chắc kiếp trước cô ta giải cứu nhân loại nên kiếp này mới gặp được Ngôn Thần Ngạo.

Lâm Di thở dài không nghĩ nữa, cô ngước mắt lên nhìn đồng hồ, gần 11 giờ đêm rồi. Ngôn Thần Ngạo chắc cũng sắp về, cô đứng dậy đi thẳng vào phòng bếp.

Loay hoay một lúc cuối cùng cũng xong nồi nước lèo hải sản để ăn mì, lúc này ở ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ xe.

Ngôn Thần Ngạo từ ngoài cửa đi vào, không nói không rằng đi một mạch lên phòng.

Lâm Di ở dưới nhà, làm cho thành phẩm tô mì hải sản rồi mang lên phòng.

Cửa phòng chỉ khép hờ, cô đá nhẹ một cái nó liền bung ra, cô cẩn thận đặt hai tô mì hải sản xuống bàn nhỏ cạnh cửa sổ rồi kéo ghế ngồi xuống, tay chống cằm, ánh mắt thơ thẩn nhìn vào cánh cửa nhà tắm đang đóng chặt.

Không phụ lòng mong mỏi của Lâm Di, chỉ vài giây sau cánh cửa phòng tắm mở ra, Ngôn Thần Ngạo mặc một cái quần dài ngang gối bước ra ngoài, chiếc khăn tắm đang vắt trên vai bị anh kéo xuống trùm lên đầu lau khô tóc, những giọt nước đọng lại ở đuôi tóc chưa kịp khô rơi xuống thân hình đang cởi trần của anh, làn da màu đồng săn chắc, body sáu múi lộ ra ngay trước mắt của Lâm Di, cô nuốt nước bọt hai má phiếm hồng vì ngượng, mắt thì nhìn chằm chằm vào anh không chớp, Lâm Di không nhịn được lấy điện thoại trong túi ra chụp anh vài tấm.

Ngôn Thần Ngạo dường như không để ý đến xung quanh mình đang có người nên cứ thoải mái phô diễn body, ngay khi khăn tắm vừa trượt khỏi đầu, cái điện thoại của Lâm Di vẫn còn giơ lên giữa không trung, biết anh đã thấy chuyện lén lút cô làm nên cô chột dạ nhanh tay chụp thêm vài tấm trước khi Ngôn Thần Ngạo cau mày giận dữ:

“Cô làm gì ở đây?” Anh vừa nói vừa đi lại lấy cái áo đang để trên giường mặc vào.

“Tối nấu đồ ăn khuya, sẵn tiện tôi mang lên phòng cho anh luôn.” Lâm Di cười gượng gạo, chữa cháy bằng cách chụp cho chính mình vài tấm ảnh rồi mới nhanh tay hạ điện thoại xuống.

Thấy anh định đi sấy khô tóc, Lâm Di nhanh chân chặn lại, cô nói:

“Anh lại đây ăn mì trước đi, để lâu nó nguội ăn không ngon đâu.” Cô vừa dứt câu thì nắm lấy cổ tay anh kéo lại chỗ cái bàn.

Hai người ngồi xuống, nhìn tô mì ngon lành trước mắt, Ngôn Thần Ngạo buột miệng cất giọng ngạo mạn:

“Tôi sợ lãng phí thực phẩm nên mới ăn đấy nhé, hy vọng cô đừng ảo tưởng.”

Ngôn Thần Ngạo vừa nói vừa cầm đũa lên còn chẳng thèm nhìn Lâm Di một cái, trực tiếp ăn liền ngay tức khắc.

Lâm Di ngồi cạnh cười khẽ khàng, cô bĩu môi thầm nghĩ: “Ai mà không biết anh thích ăn mì chứ, còn bày đặt làm bộ.”

Tối đó, cô bị anh đuổi khỏi phòng nhưng Lâm Di không thấy buồn chút nào ngược lại còn hơi vui bởi vì Ngôn Thần Ngạo đã nói chuyện với cô rồi, mặc dù không nói gì nhiều nhưng đã không còn lạnh lùng dửng dưng như trước nữa.

Ngày hôm sau.

Lâm Di lại dậy sớm nấu bữa sáng và lần này Ngôn Thần Ngạo đã chịu ăn.

Vừa bước vào đại sảnh công ty Ngôn Thần Ngạo đã gặp ngay Bạch Tuệ San đang đứng chờ trước cửa thang máy.

Nhìn vóc dáng trang phục, ngay cả mái tóc đều toát lên vẻ diễm lệ mỹ miều, mặc dù chỉ thấy được góc nghiêng thôi mà Ngôn Thần Ngạo đã nghĩ ngay đến Trần Linh Linh rồi, một cái nhíu mày hay vén tóc đều phảng phất bóng dáng của Linh Linh. Ngôn Thần Ngạo không dám nhìn lâu vì sợ bản thân bị u mê rồi lại không phân biệt nổi.

Hai người đi chung thang máy, Bạch Tuệ San nhìn hình phản chiếu của mình bên trong rồi vô tình liếc mắt sang người bên cạnh, cô ả thầm thốt lên một câu “trời ơi đẹp trai quá” sau đó cô ả liền nghĩ ngay đến Ngôn Thần Ngạo, một sự khẳng định chắc nịch làm tim cô ta đập loạn lên.

Thấy Ngôn Thần Ngạo không để ý gì đến ngoại hình diễm lệ sắc nước hương trời của mình nên Bạch Tuệ San đánh liều đổi chỗ, để có thể đứng đối diện với anh.

“Xin hỏi anh làm ở bộ phận nào... Anh có thể...”

Ting. Cửa thang máy mở ra, Ngôn Thần Ngạo xem cô ả như người vô hình, né cô ta sang một bên lạnh lùng bước ra.

Bạch Tuệ San đơ như trời trồng mấy giây sau đó mới bước vội ra thang máy.

Cái khí chất sang trọng và lịch lãm ấy chỉ có Ngôn Thần Ngạo mới có, cứ tưởng sẽ thành công thu hút sự chú ý của anh, ai ngờ Bạch Tuệ San bị anh lơ đẹp tức muốn thổ huyết, cô ả nghiến răng mặt đỏ lên tức tối: “Cứ việc ngạo mạn đi, để tôi xem anh chịu đựng được bao lâu.”

Cả một ngày hôm đó Bạch Tuệ San không nhìn thấy Ngôn Thần Ngạo xuất hiện nữa, mà người giao phó công việc cho cô ả chính là Bạch Linh.

Công việc như là ghi chép lại lịch trình của tổng giám đốc, gặp gỡ đối tác, truyền thông, dạ tiệc đều do Bạch Tuệ San phụ trách và báo cáo cho anh.

Đến tối. Ngôn Thần Ngạo ngày nào cũng mở cuộc họp hội đồng quản trị nên anh thường xuyên về muộn. Từ miệng của Bạch Linh, Bạch Tuệ San biết được chuyện này nên cố tình đợi Ngôn Thần Ngạo ngoài cổng.

Cô ta nhất quyết phải quá giang bằng được Ngôn Thần Ngạo mới thôi. Không ngờ trời xui đất khiến thế nào trời trút cơn mưa tầm tã, cô ả sợ lem hết lớp phấn trên mặt lại càng sợ lộ mặt mộc hơn nên bắt taxi về trước, thế là kế hoạch tiếp cận Ngôn Thần Ngạo không thành.

Ngôn Thần Ngạo sau một ngày làm việc mệt mỏi thì cũng về đến nhà.

Lâm Di nấu cơm để sẵn, anh về sẽ đi tắm rửa sau đó xuống dưới nhà ăn cơm cùng cô, tiếp sau đó thì chỗ ai người nấy ngủ.

Cho đến nửa đêm, Lâm Di mặc chiếc áo sơ mi của anh, lén la lén lút mở cửa phòng, rón rén bước chân đi tới chỗ anh nằm.

Cô vén chăn chui vào, cả người của Lâm Di nằm đè lên người của anh. Ngôn Thần Ngạo đang ngủ ngon cảm giác cả người của mình nặng trịch khó thở nên choàng tỉnh, đập vào mắt anh chính là gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi mắt long lanh lấp lánh biểu hiện ý cười, khuôn miệng nhỏ xinh của Lâm Di cười tươi hết cỡ như hoa cỏ mùa xuân, khóe môi run run cất lời nỉ non:

“Trần Tinh Húc, em thật lòng yêu anh đấy? Ngôn Thần Ngạo anh thử chấp nhận em một lần thôi có được không?”

Dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt, gương mặt nhỏ nhắn thanh tú của Lâm Di càng thêm mỹ miều, đôi mắt đong đầy ánh nước của cô dưới ánh đèn mờ mà trở nên sáng rực.

Hành động bất ngờ này của Lâm Di khiến Ngôn Thần Ngạo phút chút cả người hoá đá, đầu anh hơi ngước lên, môi mỏng hé mở:

“Lâm Di cô định làm cái trò gì đấy hả?”

Lâm Di lấy đà trườn lên trên một chút, đôi môi cô lúc này đã kề sát vào môi anh, ánh mắt cô nhìn anh đầy mê đắm thâm tình như thuở mới yêu, giọng cô khẽ khàng nức nở:

“Em yêu anh rất nhiều, thật lòng thật dạ yêu anh.”

Từng giọt nước mắt rơi xuống hai bên má, cô nức nở nói tiếp:

“Anh thử chấp nhận em một lần thôi cũng được.”

Ngôn Thần Ngạo thật muốn đẩy Lâm Di ra nhưng lý trí lẫn con tim của anh lại không cho phép anh nhẫn tâm làm vậy, thấy nước mắt của cô đáy lòng của anh càng thêm bứt rứt khó chịu. Anh nhếch môi cười gian xảo, giọng trầm thấp lạnh lẽo vang lên:

“Cái này là em nói đấy nhé, đừng có trách anh xuống tay không lưu tình.”

Ngôn Thần Ngạo nói xong, liền xoay người một cái thành công đè Lâm Di dưới thân.

Ngôn Thần Ngạo cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Hành động của anh nhanh đến nỗi Lâm Di còn không kịp chuẩn bị tinh thần.

Anh xốc cô dậy để cô ngồi lên đùi mình, nụ hôn vẫn tiếp tục nhưng nó lại chẳng có chút dịu dàng lãng mạn nào, mà cứ như là phong ba bão táp đột ngột kéo tới làm cô thấy ngột ngạt, khó thở làm sao.

Ngôn Thần Ngạo dùng lực giật bung cúc áo, chiếc áo sơ mi màu trắng bị anh hất tung lên không trung, quần và áo lót bị anh xé rách, mỗi một động tác đều rất thô lỗ rất ác liệt như muốn dồn cô vào chỗ chết. Lâm Di cả người như hoá đá, sống lưng truyền tới một luồng khí lạnh toát, cô rùng mình một cái ngầm đoán ra được kết cục của bản thân nếu cứ tiếp tục cùng anh dây dưa.

Ánh mắt của anh nhìn cô, sắc như dao thật đáng sợ. Cô muốn dừng lại, cô muốn chạy trốn, Lâm Di hoảng sợ lùi lại.

Cô bị hụt tay, té xuống giường, Ngôn Thần Ngạo vội bước xuống, muốn đỡ cô dậy nhưng tay vừa đưa ra đã bị Lâm Di gạt ra.

“Anh lại gạt tôi nữa phải không? Tôi thật lòng với anh mà.” Lâm Di nước mắt ngắn dài rơi xuống hai bên má. Cô cứ cúi đầu không dám nhìn lên, cô sợ phải nhìn thấy cái ánh mắt tuyệt tình ấy của anh.

Tay đang giơ ra đành ngậm ngùi thu lại rồi biến thành nắm đấm như đang kìm nén cảm xúc trong lòng.

“Biết sợ rồi thì đừng bao giờ lại gần tôi. Bây giờ cô biến đi được rồi đó.” Giọng anh lạnh lùng cất lên, rồi quay mặt đi chỗ khác, anh không muốn nhìn thấy cái dáng vẻ chật vật này của cô thêm nữa.

Lâm Di quẹt ngang dòng nước mắt trên mặt, cô nhìn tới nhìn lui nhìn trúng cái áo sơ mi liền chộp lấy nó mặc vào, xong rồi lồm cồm bò dậy thơ thẩn ra khỏi phòng.

Cô điên rồi nên mới nghe theo mẹ chồng để rồi chuốc lấy nhục nhã ê chề như thế này đây.

Căn bản người chồng trên danh nghĩa này của cô chưa từng rung động với cô, nếu cô thì chỉ là những cảm xúc mơ hồ mà có lẽ bản thân anh cũng không nhận ra.

Ở nước Mỹ xa xôi.

Vị bác sĩ già tên Max, sau khi từ phòng bệnh của Linh Linh đi ra thì gấp rút lấy điện thoại gọi cho Trịnh Vỹ Tuấn cũng đang ở khách sạn gần đó.

Vài phút sau. Trịnh Vỹ Tuấn hớt hải chạy vào bệnh viện.

“Cô ấy mới vừa cử động bàn tay, cô ấy có thể tỉnh lại rồi.”

“Thật sao. Tốt quá rồi.”

Vị bác sĩ hớn hở nói với hắn, còn Trịnh Vỹ Tuấn thâm tâm vui mừng, trong đôi mắt tinh ranh ấy ẩn chứa một chút gì đó xảo quyệt mà người khác khó lòng nhận ra.