Lâm Khả Tâm vươn tay sờ khuôn mặt của mình , sau đó mới phát hiện không biết từ lúc nào thì mặt cô đã đẫm nước mắt , thật ra từ lúc ký hạ ba chữ 「 Lâm Khả Tâm 」 vào bản hợp đồng thì nước mắt đã tụ lại , việc cô ký tên vào bản hợp đồng thì có khác gì cô bán đi chính tự do và hạnh phúc của bản thân mình !
Bởi vì gia đình của cô không hạnh phúc , thiếu sự ấm áp nên từ nhỏ Lâm Khả Tâm chỉ còn trông vào cuộc sống sau hôn nhân ,chính là cô mơ mộng quá nhiều ,
không nghĩ tới người đàn ông mà trở thành chồng cô lại là người sẽ không ôn nhu chăm sóc cô như những đôi vợ chồng khác mà ngược lại anh còn như ác ma , ma vương !
Sự thật tàn khốc như cái roi đánh tan giấc mộng đẹp của Lâm Khả Tâm , đánh cho tới cô mang đầy thương tích , tuy rằng muốn khóc một trận to nhưng Lâm Khả Tâm quật cường không cho phép mình làm vậy trước mặt Tư Đồ Viêm.
Nếu cô đã đem sự tự do của mình giao cho tên ác ma này , thì chắc chắn sẽ không
đem tôn nghiêm của mình bại dưới tay anh !
Cho nên sau khi Tư Đồ Viêm rời đi , Lâm Khả Tâm mới ngồi khóc một trận , khoảng 10phút sau , cô cũng tập làm quen , chấp nhận sự thật.
Thời thơ ấu đã trải qua những thứ không mấy tốt đẹp nên Lâm Khả Tâm đã sớm học tính lạc quan kiên cường , tuy rằng cô sẽ không thể cự tuyệt những bi kịch sắp tới nhưng cô có thể lựa chọn nở nụ cười và đối mặt với nó , lúc này , Lâm Khả Tâm bắt đầu nghĩ về một khía cạnh của mối quan hệ này tốt hơn ..
Mặc dù trong lòng Lâm Khả Tâm thập phần hiểu được nếu làm vợ của một ác ma thì cuộc sống sau này của cô chắc sẽ không mấy mà dễ dàng , nhưng để cách nhanh nhất để trả 600 vạn thì chỉ cũng có một đường lựa chọn .
Cô tự khuyên nhủ chính mình dù sao 600 vạn cũng không phải số tiền nhỏ , nếu dựa vào bản thân cô thì chắc cả mấy kiếp sau cô đều không trả được , mà nếu đã vậy thì làm sao cô có thể cho mẹ cô một cuộc sống hạnh phúc? Cô cũng không thể để cho mẹ cô cùng cô trả nợ cả đời được !
Cho nên , dùng một năm đau khổ để đổi lấy cuộc sống sau này không phải lo toan nhiều thì cũng tạm chấp nhận đi , trải qua những suy nghĩ đó , rốt cuộc Lâm Khả Tâm cũng dịu xuống không còn khó chịu như lúc nãy.
Dù sao cũng chỉ là 1 năm , thời gian sẽ trôi qua nhanh thôi , cô tin chỉ cần mình nhịn một chút thì sẽ vượt qua được 1 năm này .
Nghĩ đến đây , Lâm Khả Tâm hít sâu , trấn an lại bản thân , nhặt hợp đồng dưới
đất lên sau đó ngồi lên sofa .
"Cái gì?" Vừa rồi vì bực bội nên Lâm Khả Tâm không để ý đến nội dung trong
hợp đồng , bây giờ cô mới để ý những nội dung trong đây rất khắc nghiệt.