Chương 96: Sóng thần 1
Thành phố Ánh Sao Sáng, trong ngoài hai mặt đều rối ren.
Thế giới dark web vỡ tan, thành phố dưới lòng đất lại sụp cả một khu, Bí tộc ưu tú chết như ngóe, quỷ quái hút tỏi và gián rệp chạy trốn tứ tán. Bóng tối và vì vua trong bùn lầy lặng lẽ sạt lở ở chốn không ai hay, bí mật hệt như sự quật khởi của chị ta vậy.
Nỗi căm hận mà tới lúc chết chị ta cũng chưa từng nói ra lặng lẽ giống như hằng tinh nổ tung chốn sâu thẳm trong vũ trụ, dư ba lan khắp mà không hề biến mất, sẽ làm ô nhiễm cả thành phố Ánh Sao Sáng, cả khu Đuôi, thậm chí là cả đại lục Ma Kết sau lưng chị ta.
Những cư dân ngu xuẩn trên thế gian không biết gì hết, rồi lại tỏ vẻ gì cũng biết tất. Họ như lũ sâu không có đầu óc, rõ ràng không có khả năng hiểu cái gì cả nhưng lại sợ hãi trước nhất.
Lý trí hữu hạn tan tác trước sự khủng hoảng vô hạn, vặn vẹo thành đủ thứ hình thái dị dạng hay ho: Lời đồn đại còn quét sạch mặt đất trước cả tia bức xạ, không đến nửa giờ sau, ý kiến “trẻ con chào đời trong 10 năm sắp tới đây ở khu Đuôi đểu sẽ có đuôi” đã khuếch tán như virus, đoạt hết sức nóng của “Tội phạm chiến tranh Malkav”.
Đám người không ai sắp xếp như nắm cát rời, có kẻ nhân sợ hãi bức xạ mà lâm trận cướp đoạt y phục chống nắng, có kẻ không biết đi đâu về đâu trong cảnh mịt mờ, còn có cả kẻ lột áo da, phanh ngực trần dưới nắng, ý bảo ta đây không sợ gì hết - Cuối cùng đám bại não đó làm gián đoạn hệ thống y tế.
Xe tuần cảnh vô dụng sủa như điên chạy lung tung trên phố giống con ruồi mất đầu, thế mà lại chẳng hề phát hiện ra chiếc xe chạy cách làn đường là “quả mọng”.
Quạ Đen nhẹ nhàng phanh xe, lịch sự hơn hẳn trước đầu xe cảnh sát, đã vậy còn lễ phép nhường đường cho người đi bộ… cho “ma” đi bộ ngay ngã tư.
Ma cà rồng qua đường cầm chặt vành nón che chắn ánh mặt trời, hơi gật đầu chào hỏi hắn, sau đó mới mệt mỏi đi tới xếp hàng trước chiếc máy bán hàng tự động bên con đường đối diện. Chỗ đấy thiếu niên tụ tập hút thuốc, thanh niên đỏ mặt tía tai cãi gì đó, dân trung niên đi lại như thây ma, còn cả kẻ lặng lẽ đi theo sau đám người nhặt rác, đám quái vật khoác da người nọ càng nhìn càng thấy giống con người.
Trong đóa “hoa bìm bìm” dùng để liên lạc nọ đang truyền tới giọng của con người hàng thật bên đầu kia.
Trẻ con nghịch ngợm làm sai với Gấu con đều bị xua vào thùng xe phía sau, chỉ có Eric ngồi lên thuyền giặc… không, ngồi lên ghế phụ, bị ép bàng thính mà lòng kinh hồn táng đảm.
Ngài Thợ Thủ Công tên “Ngày Một Tháng Ba” không phải trầm mặc kiệm lời mà gã thật sự nói năng không lưu loát: Đầu lưỡi to, lúng búng như ngậm nước nóng ấy, còn nuốt chữ phát kinh, Honey không thể không thường xuyên ngắt lời, kêu gã nói lại.
May mà mồi lửa sẽ không nghễnh ngãng lúc về già, chứ không đúng là làm khó hai người cao tuổi đây.
“Quỷ hút máu đó bắt giữ người thân nào của mi?”
“Con, con gái tui.”
“Con gái mi bao lớn? Trông ra sao, sao lại rơi vào tay ma cà rồng?”
“Tui không, không biết.”
“Sao lại không biết?”
“Tui, tui chưa thấy con nhỏ lần nào, thậm chí tui, tui còn không biết con, con nhỏ…”
“Mi nói gì đó? Nói lớn lên.”
Im phăng phắc.
Đối với một người gặp chướng ngại về mặt ngôn ngữ thì mở miệng nói là một chuyện đòi hỏi phải nhẫn nhịn chịu đựng nhục nhã rất lớn. Nhưng chẳng cần phải nghi ngờ, nỗi nhục nhã xuất phát từ lòng tự trọng chẳng chịu được một đòn của kẻ yếu là thứ mà các chiến sĩ chỉ đổ máu chứ không rơi lệ không thể nào đồng tình nhất.
May mà hai vị trưởng lão đây đều là người dày dạn, có gì mà chưa từng thấy, có đôi khi cũng có thể bao dung những điều khác với bản thân mình. Ngay lúc người hỏi kiên nhẫn chờ thì giọng nói mơ hồ nghe như có chướng ngại về trí lực ấy cầu xin: “Tui, tui viết chữ được không…”
Hai vị “Phẫn nộ” không hẹn mà cùng nhau thở dài.
Bên đó truyền tới tiếng sột soạt cùng với tiếng thuật lại khe khẽ của trưởng lão Honey.
Ngài Ngày Một Tháng Ba nói rất nhiều lời thừa thãi, đã viết chậm lại còn dài dòng, vừa nhìn là biết không được chỉ dạy đàng hoàng.
Honey đọc mà đầu đau gấp đôi, cụ rì rầm: “Hiệp hội Thợ Thủ Công rác rưởi.”
Những kẻ sống ở trấn nhỏ, trận doanh bất đồng mà cuộc sống cũng khác nhau xa.
Trấn nhỏ trực thuộc “thần thánh”... Không phải cái loại nộp phí bảo hộ cho họ “thánh” trên danh nghĩa nhé, nhóm này khá có quy tắc, quy củ như các mồi lửa vậy. Cuộc sống của mọi người không thể nói là giàu có sung túc - các mồi lửa thần thánh thường phổ tuổi nhỏ, chẳng người nào có kinh nghiệm dốc sức làm ăn - nhưng sẽ không có ai nghèo kiết xác, có thể nhận được sự giáo dục cơ bản, kẻ tư chất tốt còn có cơ hội chọn làm mồi lửa.
Tiểu trấn “thần bí” lại không do thánh địa quản lý thống nhất mà phân cho các mồi lửa khác nhau, cuộc sống của mọi người thế nào thì phải xem mình đi theo chủ nhân ra sao.
Nhưng hiệp hội Thợ Thủ Công thì khác.
Không giống “Bác Sĩ” tản mác khắp nơi, không cách nào gắn với nhau, Thợ Thủ Công vĩnh viễn giấu ở sau màn, vĩnh viễn ở trong hiệp hội bất khả xâm phạm, cơm tới chỉ việc há mồm. Môi trường như thế tất nhiên sẽ nuôi ra lòng tham, thế là hiệp hội Thợ Thủ Công sinh ra lắm cặn bã phong kiến y hệt lũ quỷ hút máu khu Sừng vậy. Bọn họ ký kết minh ước, cho nhau mượn sức, lôi kéo nhau thông qua hôn nhân, nhấn mạnh họ tộc, lại dựa vào họ tộc mà chia con người ra năm ba bảy loại.
Kẻ thượng đẳng nhờ vào huyết thống mà nhận được sự giáo dục, tham gia tuyển chọn, định kỳ tiếp xúc ngọn lửa thủy tinh, cố gắng trở thành kẻ đứng trên người khác mới.
Giai cấp trung thượng lưu thì không có cơ hội tiếp xúc ngọn lửa thủy tinh, song phục vụ giai cấp thượng đẳng nhờ vào sở trường gì đấy cũng có thể sống ra dáng ra hình.
Loại trung và trung hạ lưu thì lao động, phục vụ, làm công cụ, không có cơ hội chạm vào giấy bút cao quý, không có cơ hội biết chữ. Bọn họ bị kẻ quản lý tổ chức sinh đẻ như trâu ngựa, sinh ra sức lao động mới, trấn nhỏ của hiệp hội Thợ Thủ Công luôn luôn kín chỗ hết suất. Nhưng cho dù là thế thì bọn họ vẫn luôn đòi người từ các dịch trạm lớn. Dịch trạm đều phải dựa vào tạo vật Thợ Thủ Công, đâu thể nào hoàn toàn không nể mặt.
Vậy là vì sức lao động dư thừa nên ở lại trấn nhỏ Thợ Thủ Công làm việc chính là bánh trái thơm ngon đối với những người bất hạnh sinh ra ở đó, phải cướp, phải cạnh tranh, chỉ dành cho người trẻ khỏe, nhanh nhẹn được người ưa thích nhất.
Kẻ thất bại trong cuộc cạnh tranh giẫm đạp ở đáy xã hội đều sẽ trở thành kẻ hạ lưu trong số những kẻ hạ lưu, trở thành “kẻ lượm mót”.
Vật liệu cần thiết để làm tạo vật Thợ Thủ Công rất nhiều, bộ phận trên cơ thể ngoại tộc có thể gửi nhiệm vụ cho các tiểu đội mồi lửa, nhưng những món khác thì phải tự nghĩ cách, vậy là “kẻ lượm mót” ra đời theo tiếng gọi của thời vận.
Vì sinh tồn, bọn họ phải mạo hiểm trúng độc, bị động vật tha đi để vào chốn núi sâu rừng già nhặt nhạnh thực vật quý hiếm, tìm kiếm khoáng thạch, hoặc là tới chỗ còn nguy hiểm hơn…
“Bọn tôi là “đội cảm tử” trong nhóm lượm mót, là vì bọn tôi hoạt động ở khu thành phố Ánh Sao Sáng,” Ngày Một Tháng Ba vạch từng nét bút, “Thăm dò tin tức, trộm đồ bên ngoài. Bình quân cứ hoàn thành 3 4 nhiệm vụ, có thể góp đủ vật tư cho cả nhà sống qua một tháng là bọn tôi có thể về nhà, sinh hoạt, chờ tiêu hết thì vẫn phải về đội.”
“Các người?” Honey cúi đầu nhìn Ngày Một Tháng Ba.
Tác dụng cường hóa cơ thể đối với mồi lửa hướng Thợ Thủ Công có hạn, dù đã tới cấp hai thì vẫn là một người gầy gò hơi khòm như vậy. Thoạt trông gã có thể bị con nít như Hoa Nhài đấm phát chết dở.
Cho dù là tiểu đội mồi lửa thì sau khi rời khỏi dịch trạm cũng cần đủ thứ tạo vật Thợ Thủ Công vũ trang bảo hộ, nghĩ thôi đã biết mấy “kẻ lượm mót” không có được điều kiện này.
Người đàn ông viết: “Cả nhà tôi đều thế. Tôi với vợ, nhà chị tôi, nhà em trai tôi. Còn cả ba vợ tôi nữa, ổng là ông già mù một con mắt, còn bị bệnh phổi, hễ chạy là y chang cái ống bễ, nhưng mà mẹ bả bệnh nặng, bọn tôi cần tiền.”
Có lẽ Damianos cảm thấy bầu không khí có chút ngột ngạt mới nói câu dễ nghe: “Coi bộ gia đình cậu cũng đông đúc nhỉ, tương thân tương ái ghê.”
“Không thể nói như vậy, tôi với chị không cùng một ba, tôi cũng khác mẹ với em trai.” Người đàn ông đờ đẫn không nhận tình cảm, “Trước lúc tôi với vợ được phân phối ở chung thì không biết nhau, ba mẹ bả cũng từa tựa vậy, mọi người sống sượng cạp rổ rá lại với nhau. Chắt mót ở bên nhau thì cùng nhau chắt mót sống qua ngày.”
Thế nhưng con người ta có bao nhiêu rẻ rúng, bị bày bố ở bên nhau như vậy, lâu rồi cũng mơ mơ màng màng thành người một nhà, lại còn hết lòng nghiêm túc sống qua ngày đoạn tháng.
Honey: “Các người sống thế nào?”
Quạ Đen coi Lạc là máy ATM vung tiền như rác, thuốc thang với thuốc khử mùi cần bao nhiêu có bấy nhiêu. Thế nhưng Honey quanh năm ra ngoài làm nhiệm vụ, giao dịch đủ thứ, biết rõ giá thị trường của mấy “món be bé” không hút mắt đó. Nếu mua nổi chúng thì con người ta có lẽ cũng không phải ra ngoài làm “đội cảm tử” nữa.
Ngày Một Tháng Ba cười một cái, cuối cùng viết ở một trang giấy: “Chó hoang sống thế nào thì bọn tôi sống như thế ấy.”
Nhưng ma cà rồng không ăn thịt chó, mà tuổi thọ của lũ chó hoang chưa bao giờ vượt quá 3 năm.
“Đội trưởng của bọn tôi khi đó nói, anh ta có con đường có thể lấy được chút thuốc của hiệp hội “Bác Sĩ”, là do Học Nghề cấp 1 luyện tay nghề làm ra, không thể xem như thành phẩm nên rẻ lắm, mọi người đều giành giật. Anh ta cũng biết tiền trong tay bọn tôi không đủ, giật gấu vá vai mượn lung tung cũng không đủ… Bên chỗ bọn tôi, mọi người có tí tiền thì sẽ về tiêu sạch trong trấn, sống dăm tuần, không tiết kiệm được xu nào hết… Cho nên anh ta hỏi bọn tôi, có muốn tham gia nhiệm vụ thu lại được nhiều hay không…”
Honey: “Nhiệm vụ gì?”
Bên kia im ắng.
Chốc sau thì nghe Honey thắc mắc: “Sao không viết nữa?”
Damianos ý thức được gì đấy, đoạn chen vào nói: “Có phải các người từng điểm chỉ vào “ron niêm phong” không? Gật đầu lắc đầu là được.”
Chắc là Ngày Một Tháng Ba gật đầu, bên đó truyền tiếng chửi có chút bực bội của trưởng lão Honey.
Eric khẽ giải thích: “Bí tộc có “Bí Khế”, tạo vật Thợ Thủ Công cũng có thứ có tác dụng không kém, cắt tay điểm chỉ vào là không thể để lộ dù chỉ một chữ.”
“À, không sao,” Quạ Đen mới nãy vẫn luôn giống kẻ đờ đẫn không có phản ứng gì hắng giọng, “Để tôi nói.”
Eric ngơ ngác: “Cậu… ơ? Gì chứ?”
Quạ Đen chuyển hướng vô lăng, lái xe vào một công viên còn đang thi công dang dở. Thành phố Ánh Sao Sáng có rất nhiều công trình hạ tầng xã hội đầu voi đuôi chuột, xây một nửa thì tài chính cạn kiệt, cứ thế vội vàng đưa vào sử dụng. Nơi đây không đủ cơ sở hạ tầng che nắng, không gian thoáng đãng bị bỏ hoang với những con mương hôi hám bên trong rất hợp để tắm nắng vào “đêm trắng”, trời vừa sáng thì cả gã lang thang cũng không ghé.
Hắn lái xe đến nơi ánh mặt trời rực rỡ nhất.
“Vẫn là mời ngài Ngày Một Tháng Ba gật đầu lắc đầu là được.” Quạ Đen mở cửa sổ xe cho thoáng, “Là tỏi nhỉ?”
Honey: “Cậu ta gật đầu, sao cậu biết?”
“Lúc đầu hiệp hội Thợ Thủ Công có cầu tất ứng mớ yêu cầu vô lý của tôi thì tôi đã nghi rồi.” Quạ Đen nói, “Châu Ma Kết quản lý khống chế chuyện gieo trồng cây tỏi rất nghiêm, chuyến này tôi luồn lách giữa đám con buôn tỏi ở thành phố ngầm, phát hiện ra mấy bang phái nhỏ chỉ có thể làm buôn bán lẻ, không lấy được nguồn cung… nên tôi mới dễ dàng lẫn vào đó nhờ “nguồn hàng tự cung”. Tôi đã thống kê sơ số lượng tỏi lưu thông trên thị trường, định giá và lượng hàng xuất ra rất ổn định, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng bởi mấy chuyện quản chế giao thông chiến loạn gì đó, có thể thấy tỏi thương có nguồn hàng giá thấp ổn định, không cần vận chuyển đường bộ cũng không phải đi đường thủy.”
Eric nghe mà há hốc.
“Vậy nên vị đội trưởng Dương đó khóa tôi rất dễ kể cả khi tôi có đổi biển số, thay áo xe.” Quạ Đen nhún vai. “Còn nữa, hiệp hội Thợ Thủ Công đột ngột làm khó còn không phải do nhận được tố cáo nặc danh, nói trạm Ẩn Mình trà trộn vào thành phố ngầm sao? Bên ngoài tố cáo nặc danh, bọn họ không tra xét tí nào đã chạy tới trước mặt bà Honey kiếm chuyện, chứng tỏ rất tự tin với nguồn gốc tin tức.”
“Đợi chút,” Eric thở hồng hộc. “Đợi chút… hiệp hội Thợ Thủ Công lén lút liên lạc với bọn buôn thuốc ở thành phố ngầm, lại còn là đầu nậu của bọn chúng… sau đó cậu đã biết từ lâu…”
Anh ta còn chưa nói hết, cả người chợt thấy nổi da gà. Ban ngày ban mặt mà hơi thở âm lãnh nói không rõ phủ lên mình, trên đóa hoa bìm bìm truyền tin kết lớp băng sương. Eric đột ngột cả kinh, không kịp nghĩ nhiều đã đè lên vũ khí bên hông, đồng thời tập trung “giảm lực” lên tay thì bất ngờ nhận ra mình không nhúc nhích được!
—Ron niêm phong: Ron (thường là cao su) dùng để bịt khe giữa cửa và trần nhà, sàn nhà…