Ác Ma Thuần Sắc Trắng

Chương 94: Avalon 29




Chương 94: Avalon 29

“Thánh quang” là kịch độc, gặp máu chết tươi đối với ma cà rồng, thương tổn tới Bí tộc xếp kế, tác dụng tiêu cực lên con người là thấp nhất, nhất là ba đứa tụi Hoa Nhài tránh dưới cống.

Đến khi không gian như bị phơi sáng chậm rãi dịu lại, trong Gương Vô Biên mới trình hiện cảnh tượng hệt như hiện trường vụ nổ hạt nhân. 

Toàn bộ nghĩa địa tựa như được dọn sạch sẽ. 

    

Hoa Nhài cũng là “thánh” tuyến, có chung nguồn cội với “Thánh quang”, có thể cảm nhận đại khái tàn dư “Thánh quang” hiện giờ không còn tổn hại quá lớn lên con người, thế là nó dúi Gương Vô Biên cho Dâu Tây với Tháng Năm, quyết định tự mình lên đó nhìn.

Cảnh tượng thực tế còn tàn khốc hơn cả trong Gương Vô Biên. 

Vô số ma cà rồng, thú khổng lồ gần nửa tấn đều ngã dưới đất, máu của đám thích khách bị “Gió lốc” giết chết văng lên đống rác kim loại, trông cứ như được phết lên lớp nhựa đường sền sệt vậy. Đám ma cà rồng phơi mình trực tiếp trong Thánh quang đều chẳng còn ra hình thù gì, áo da quả mọng lỏng lẻo che đậy gương mặt đã biến dạng, chỗ áo da hư hại, máu thịt lộ ra trong ấy đều bê bết. 

    

Xa xa “bang” một tiếng, Hoa Nhài giật bắn, nó cúi người chui tới phía sau thi thể của một Bí tộc to con. Kế đó con nhỏ trông thấy một gã ma cà rồng loạng choạng bò ra từ phía sau vật chắn.

Dư vị Thánh quang lúc này rõ ràng còn chưa tản ra hết, gã ma cà rồng ấy lột áo da trên người mình ra như kẻ điên, ai ngờ lớp da của mình cũng bị lột ra theo, gã ta phát ra tiếng kêu rên khàn khàn hệt như xác sống.

Tiếng kêu rên vang vọng lại trong nghĩa địa xe trống không, nghe tan nát cõi lòng. Hoa Nhài không khỏi rùng mình, đoạn lùi về sau mấy bước. 

Vừa lùi một cái, nó đã chạm phải một chiếc xe cảnh sát ma cà rồng để mở cửa, cánh cửa “cót két”, thuận thế mở ra, một quân cảnh ma cà rồng cả người run rẩy trượt ra khỏi xe. Hoa Nhài nhảy dựng, ánh sáng trắng trên tay con nhỏ sáng lên theo bản năng, một luồng “xét xử tử hình” ụp xuống. 

    

Gã ma cà rồng ấy vốn chỉ còn thừa lại chút hơi tàn, thả ra cũng chỉ ngoi ngóp được mấy phút không hơn, cứ thế, gã được “Xét xử” tiễn đi mau lẹ.

Hoa Nhài: “...” 

Đây là đòn “Tử hình” thành công đầu tiên trong đời nó.

“Xét xử” thành lập!

Ngay tích tắc đó, dường như bàn tay nó đã chạm tới thứ gì đó cứng rắn lạnh căm, hệt như bức tường quy tắc của thế gian này vậy. Hoa Nhài cả kinh, nó rút mạnh tay về, phát hiện ra hình như ánh sáng “Xét xử” sinh ra trong lòng bàn tay mình… tươi hơn một chút.

Đập vào mắt toàn là dị tộc, giữa tầng tầng lớp lớp bao vây đó, mồi lửa trên người cô gái dường như đang bị thứ gì đó kích thích, bành trướng. Trước kia, trong những lúc nguy hiểm nó đều một đòn là lui ngay, người lớn bên cạnh sẽ không để nó rơi vào hiểm cảnh quá lâu. Vậy nên khi nhớ lại, Hoa Nhài cảm giác được mình trở nên mạnh mẽ hơn, song cảm giác đó không hề rõ ràng như lần này. 

Chẳng trách mồi lửa muốn mạnh mẽ thăng cấp đều buộc phải không ngừng ra ngoài làm nhiệm vụ!

Con nhỏ phấn chấn, ánh mắt quét khắp nghĩa địa xe như điện, chẳng khác gì con chuột đồng lọt vào ruộng đậu phộng, phải hí hửng nhảy cẫng lên. 

Nhảy mấy cái, nó lại nhớ tới gì đấy bèn quay đầu lại, trộm cây súng trên người quân cảnh ma cà rồng nọ đi. Vũ khí nóng nặng trịch lạnh căm, trên đó hãy còn dấu máu, ngập tràn vẻ đẹp bạo lực, rất hợp với khẩu vị của thiếu niên thời kỳ nổi loạn. 

Hoa Nhài ướm thử, đoạn xách súng lên, học tư thế ngắm chuẩn, lòng thì thỏa mãn: Tới cũng tới rồi.

Gabriel để điện thoại xuống, y biết nhiệm vụ của mình đã xong. 

Ánh sáng màu bạc thuộc về Thấy rõ trong mắt y lui đi, song ảo giác lại vẫn còn đó.

    

Hẳn là bên Quạ Đen xảy ra chuyện gì gấp gáp, chỉ nói tiếng “đợi đã” thì cúp máy. Gabriel nhìn “Quyến rũ” gần như chẳng còn sót lại gì rồi lại nhìn xuống dưới chân mình.

Trong mắt y bây giờ, từ phần đùi trở xuống đều đã lún trong đầm lầy. Dù rằng lý trí biết đấy là ảo giác, thế nhưng chân lại không thể nào đứng lên.

Theo ánh mắt của y, dòng nước bùn lưu động dần dần hội tụ thành hình người với mái tóc dài vừa phải, vai rộng eo thon, sau lưng mang đôi cánh màu đen. 

Là cái bóng của y. 

    

Y từng săn giết một ma cà rồng có thiên phú khống chế cái bóng, tiếc là đã dùng sạch rồi, vậy là cái bóng sẽ không còn bị y khống chế nữa ư? Gabriel chớp mắt, cảm giác ảo giác này cũng có logic phết. 

Nhưng dù y cũng có logic như cái bóng thì cũng không thể nào ngăn cái bóng đó bò lên đùi y, lây nhiễm lên cơ thể y, vươn tay về phía cổ họng của y như muốn nuốt trọn chủ nhân của nó, kéo y vào nơi hỗn độn chẳng có lấy ánh sáng.

Thở dài một hơi, trước khi đôi tay Gabriel bị nước bùn và cái bóng trói buộc, rốt cuộc y vẫn lấy lọ máu nhỏ ấy ra. 

    

Dĩ nhiên máu người đâu dễ uống, Gabriel đã chẳng phải con muỗi thì chớ, lại còn không mọc hệ thống vị giác của ma cà rồng. Đầu lưỡi chỉ truyền tải trung thực thông tin tanh và mằn mặn. Song có lẽ giờ đây trạng thái tinh thần không còn giống với bình thường nữa, dường như Gabriel đã cảm nhận được hơi thở của chủ nhân dòng máu ấy bằng bộ phận nào đó ngoài đầu lưỡi.

Vật chứa máu chính là lọ giữ tươi do ma cà rồng đặc chế, quả nhiên có chuyên môn, rời cơ thể lâu tới vậy mà vào miệng vẫn còn nhiệt độ cơ thể. 

Đầu tiên là mùi mê điệt hương rất nhẹ. Chắc là để dung nhập với môi trường, lúc nào tay Quạ Đen cũng có một điếu, hơi thở của cái thứ đó như in lên vân tay hắn vậy. 

Sau đó là mùi mực bần hàn. Thẩm mỹ chính thống ở châu Ma Kết thiên về phức tạp, hoa lệ, có cảm giác nghi thức kiểu rảnh quá thì tìm việc cho bớt rảnh, chỉ có đám bần cùng trung hạ lưu mới dùng bút tùy thân ký tên. Hồi ấy hiệp hội Thợ Thủ Công muốn lấy lòng nên có tặng cho hắn “hàng thượng đẳng”: Bút chấm mực vàng ròng nạm rất nhiều đá quý. Hình như Quạ Đen vô cùng đau đầu với loại bút này, chàng trai cả ngày đòi “giàu sụ” lại không cam lòng để ngòi bút vàng đó không dùng, thế là tay cứ hay dính mực.

Gabriel như bị phân thành hai nửa, nửa có lý trí biết đấy là một ống máu, hơn nữa còn là rút ra từ bên mặt trong khuỷu tay, nhiều lắm là có mùi cồn khử trùng bất cẩn trộn vào, ngoài nó ra thì không thể nào còn mùi gì khác. 

Thế nhưng nhắm mắt lại, nhiệt độ cơ thể của tay áo đó và mùi vị trên đầu ngón tay tựa như đều là thật, thật như bóng ma chiếm cứ dưới chân y vậy.

Thật tới nỗi y xuất thần, lọ giữ tươi đã chẳng còn lại gì. 

Ngay giây sau, yết hầu y như nuốt trọn ngụm nước cốt bạc hà nồng độ cao thật lớn, hơi kích thích dây thần kinh tam thoa, gần như gây ra cảm giác bỏng rát. Máu của mồi lửa đặc biệt vừa xuống đã dập tắt sự ô nhiễm của thiên phú ma cà rồng. Gabriel ho sặc sụa, cơn lạnh kéo thẳng từ cổ họng xuống ngực rồi lại lên tới đầu. Nước mắt sinh lý rửa sạch sẽ hết thảy những cái bóng rối loạn, huyễn thính bên tai, ảo giác mịt mờ cũng bị y ho văng ra. Tâm trí phân liệt của y đột ngột hợp nhất với nhau, tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Gabriel: “...”

Ngụm máu này thật sự hệt như chính con người Quạ Đen, rõ ràng là chất gây ảo giác, song trong tay áo hắn luôn giấu một bát nước lạnh, sẵn sàng tạt vào kẻ nào xui xẻo trúng chiêu của mình. 

Y vừa ho vừa bật cười, mãi mới thở được

Vừa hé mắt đã thấy hai gương mặt không dám thở mạnh của Tấn Mãnh Long và Liszt.

Ba người giương mắt nhìn nhau, Liszt hoàn hồn, thành thạo nhận ly nước sạch đưa cho: “Anh trùm, kế tiếp đi đâu, mời ra chỉ thị.” 

“Đợi chút.” 

Giọng Gabriel hãy còn hơi khàn, chỉ thấy y lấy một tấm thẻ công tác ra khỏi túi: Thuộc về nhân viên trực Tổng vụ bị y cắt cổ, kế đó y mở máy tính của đội trưởng Dương lên, đăng nhập vào bằng mã số cảnh sát trên thẻ công tác, tự nhiên như ở nhà vậy, đoạn vào trình đăng ký phê duyệt theo lớp lang rõ ràng.

    

Trừ áo da ra thì đấy là thu hoạch của y ở phòng Tổng vụ: Nhân lúc Tấn Mãnh Long đang khắc phục chướng ngại tâm lý, Gabriel đã lục được một tờ “Điều lệ xin phê duyệt và quản lý sử dụng vật thiên phú ở Tổng cục sở An ninh” - Trông thì có vẻ phức tạp chứ thật ra liếc nhìn thôi đã thấy lỗ hổng trong khâu quản lý, đoán là đội trưởng Dương nọ cố ý để lại cho chính chị ta.

Gabriel điền “hàng tồn kho sắp hết” vào dòng “nguyên nhân xin phê duyệt” cho có lệ, sau đấy log out tài khoản của kẻ xui xẻo tử hẹo nọ rồi đăng nhập vào tài khoản quản lý bằng quyền hạn thay mặt cảnh sát trưởng của đội trưởng Dương, dăm ba bước hoàn thành quy trình “tự xin tự duyệt”.

“Đi thôi.” Làm xong, y ném thẻ công tác của ma cà rồng lên rồi lại chụp lấy, “Tới kho vật thiên phú, mang ít vật kỷ niệm đi.” 

Đến cũng đến rồi.

Dương Charlie giật mình vì di động rung, báo có tin nhắn tới, chị ta vừa định lấy ra xem thì bàn tay bị Thánh quang làm tổn thương hoàn toàn trượt xuống, di động lăn ra.

Chị ta vội chụp lại, thế nhưng cánh tay lại chạm tới làm cửa xe mở ra. 

Ngay giây sau, chị ta với một quả mọng cái tuổi nhỏ giương mắt nhìn nhau. 

Đó là một quả mọng nhỏ rất xinh đẹp lại khỏe mạnh, vết bẩn dính trên bím tóc dài màu sợi đay đều là “ngoài mặt”... khí sắc còn hơn cả thú cưng quý tộc tỉ mỉ nuôi dưỡng trong nhà. 

Nhưng quả mọng thú cưng tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở nơi như thế này, đó là một con dã quái nhỏ. 

Con oắt đó còn xách khẩu súng nó nhặt của xác chết trong tay, tay đặt lên đầu một ma cà rồng. Bằng vào sự hiểu biết của mình với dã quái, Dương liếc nhìn đã nhận ra vật nhỏ này là một “Xét xử”, cấp bậc cực thấp, còn cần tiếp xúc hoặc ở vào cự ly cực gần để tấn công…

Dương thầm hít một hơi, khóe mắt liếc thấy chiếc xe tải giữ chân “Gió lốc”, vừa liếc thấy không giang rộng thênh thang ấy, nháy mắt chị ta đã hiểu ra rất nhiều điều. 

    

Tin tức trong đầu ùa như vũ bão, thế nhưng trong hiện thực, Dương Charlie chỉ ngẩn ra 1 giây, sau đó chị ta làm ra vẻ “mệt mỏi dưới đất” như thật chỉ trong tích tắc, giãy giụa mấy cái rồi không còn cử động nữa. Chỗ này ai cũng bị bỏng Thánh quang nghiêm trọng, lại thêm đồng phục áo da thống nhất… Chị ta biết, dựa vào độ nhạy ngũ cảm của quả mọng thì hoàn toàn không thể phân rõ ai với ai.

Dương nín thở, nhắm mắt, đoạn lắng nghe bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển mang theo nét trẻ thơ tới gần, trong tay chị ta nắm một món “hàng lậu” cực bé. 

Thứ đấy nhỏ cỡ hộp diêm, bên trong là 5 cây kim mảnh như lông trâu, người bị bắn trúng sẽ cứng đờ tới chết. Hiệu quả nguyền rủa khuếch tán đến tất cả những ai mà mục tiêu từng tiếp xúc nội trong 24 giờ, tiếp xúc càng nhiều, hiệu quả nguyền rủa càng thấy rõ. 

1 mét… không, đối với dã quái nhỏ cấp thấp như vậy, cho dù chị ta có bị run tay cũng có thể chắc chắn bắn trúng trong phạm vi 3 mét. 

Quả thật Hoa Nhài không nhìn ra có gì không ổn, suốt dọc đường, con nhỏ đã gặp tận mấy ma cà rồng chưa chết hẳn, gã nào cũng từa tựa nhau hết, về cơ bản đều đã mất đi khả năng hành động, chỉ cách cái chết một phát “Xét xử” nữa thôi.

    

Nhưng ngay lúc Hoa Nhài tới cách ma cà rồng chẳng còn động địa kia khoảng 3 mét, đột nhiên có thứ gì đó ngăn bước chân nó lại. Cảm giác đó rất huyền diệu, không có căn cứ gì hết, trong vận mệnh đó, thứ ấy cứ như u linh chẳng thể trông thấy đang liều mạng lải nhải lời cảnh báo vào đôi tai không thể nghe thấy của nó. 

Tim Hoa Nhài đánh thịch. 

“Chỗ này dưới đất toàn là tàn tích thi thể, không cần thiết phải phí sức với chúng.”

Con nhỏ nghĩ vậy, đoạn cẩn thận chuyển hướng đi tới chỗ khác. 

Hôm nay đúng là không may mà, Dương Charlie thầm thở than, sau đấy chị ta quyết định không thể để lỡ thời cơ.

Ngay chớp mắt Hoa Nhài quay người đi, “thi thể ma cà rồng” chẳng còn nhúc nhích bất chợt ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt màu đỏ sẫm, nhắm chuẩn món hàng lậu dùng để nguyền rủa vô lưng Hoa Nhài…

Đoàng! 

Hoa Nhài ngạc nhiên ngoảnh lại, chỉ thấy “thi thể” mình mới bỏ qua hồi nãy đã vươn tay ra tự bao giờ, nhưng một viên đạn từ xa bay tới đã nhắm chuẩn bắn trúng bàn tay nọ. Trước mắt nó lóa nhòa lên khi máu đen bay ra tự cháy, quả cầu lửa bành trướng nuốt trọn ma cà rồng đó. 

Đó là… Súng Nghiệp Hỏa!

Giữa ngọn lửa Nghiệp Hỏa ấy, Dương Charlie cũng ngạc nhiên ngoảnh lại. Chị ta nhìn thấy một bóng dáng nâng món hàng lậu quen thuộc cách đó không xa.

    

Cả gương mặt của “quả mọng” nọ bị vành nón rộng che khuất, chỉ có thể nhìn ra mái tóc xoăn màu đen thật dài. Dương biết mái tóc này, hình như là quả phụ trách bàn bạc với con buôn tỏi, không biết học lái xe chỗ nào nữa. Trong mắt chị ta, tên oắt này không giống dã quái mà giống vai quả mọng bình thường chuyên lo liệu mấy chuyện lặt vặt trong đội ngũ dã quái hơn… sao khẩu súng đấy lại nằm trong tay gã? 

Ngọn lửa chuyên trị ma cà rồng chớp mắt đã thiêu đứt thần kinh của chị ta, nhất thời Dương không cảm thấy đau. Trong ánh lửa, đồng tử ma cà rồng co lại còn bằng đầu kim, chị ta trông thấy quả mọng tóc đen đó ngả mũ với mình từ đằng xa, lộ ra đôi mắt đen láy tựa như vực sâu, thăm hỏi chị ta từ xa… Tích tắc đó, Dương đã hiểu ra, quả mọng nổ súng biết chị ta là ai. 

Là “Chúc phúc” nhỉ…

Cõi lòng Dương không cách nào chế ngự mà để suy nghĩ này nảy ra, nhất định là thiên phú “Chúc phúc” của ma cà rồng. 

Chị ta đã chẳng còn lý trí đâu mà xem xét xem “Chúc phúc” có thể làm được cách không nguyền rủa mình hay chăng, chỉ là vô duyên vô cớ mà tin chắc là thế. Nếu không, trừ bỏ thân phận được định sẵn ngay khi chào đời và thiên phú ma cà rồng ra thì còn có vận mệnh nào là chị ta không thể chống lại đây? 

Dương không thừa nhận, vậy nên chị ta rơi vào hoàn cảnh này chỉ có thể là do “Chúc phúc”. 

    

Thịt xương tan chảy, trái tim bành trướng bị Hỏa Nghiệp làm nổ tung, mạch máu trên đầu bị đốt cháy, sau đó dẫn nổ bộ não vĩ đại nhất khu Đuôi. Khu não dần mất đi sự nhạy bén, Dương mất đi suy nghĩ, mất đi hơi thở tự nhiên…. Theo đà mất khống chế cơ bắp toàn thân, biểu cảm trên mặt chị ta cũng trở nên hỗn loạn.

Cuối cùng, đầu lâu “crắc”, lăn khỏi chiếc cổ cháy khét, rơi xuống đất. Trên gương mặt cháy thành than cốc hướng lên đó như đọng lại một nụ cười quái dị.

Nụ cười ấy không phải là ý của chị ta, đó là kết quả mà xúc xắc vận mệnh tung lần sau cuối có được 

Cùng lúc ấy, một sợi khế ước đen kịt mới toanh quấn lên tay Quạ Đen, đến từ quý bà kẻ thù truyền kiếp vừa mới bị hắn hóa kiếp thành “khách hàng”: Chị ta muốn tất cả những kẻ ở tít ngôi cao đều ngã xuống bụi bặm, muốn trật tự cố hữu cứng nhắc sụp đổ, muốn hủy diệt, để cả châu Ma Kết chìm trong dung nham, hóa thành tàn tro.

“Đơn này cũng khủng quá rồi ha?” Quạ Đen thở dài, đoạn vươn tay ra giữa lấy khế ước, “Được thôi.”

—Dây thần kinh tam thoa (dây thần kinh sinh ba) hay còn gọi là dây thần kinh sọ não V là một trong những dây thần kinh chính trên vùng mặt. Dây thần kinh này dẫn truyền cảm giác đau và cảm giác sờ chạm ở vùng mặt, miệng, răng đến trung ương thần kinh (não).Bút chấm mực: