Ác Ma Thuần Sắc Trắng

Chương 90: Avalon 25




Chương 90: Avalon 25

Tấn Mãnh Long là quả dẫn đường xuất sắc do ma cà rồng bồi dưỡng, quen cửa quen nẻo dẫn đồng bọn lẻn vào từ doanh trại quả cảnh sát, thẳng tiến không kính động tới ai: Quả cảnh sát có thể được chọn tới Tổng cục đều là quả được huấn luyện kỹ lưỡng nhất, không hỏi han, giỏi khắc chế lòng hiếu kỳ, làm việc nghỉ ngơi chuẩn xác như được lên dây cót. 

Lúc này đang là đêm trắng, dựa theo quy định, các quả cảnh sát buộc phải đảm bảo yên lặng, nghiêm túc nằm trong ổ của mình, trừ còi của huấn luyện thì dù có nghe thấy gì thì bọn họ cũng sẽ không thò đầu ra nhìn. 

Liszt che chắn camera, cả 3 cứ thế quang minh chính đại băng qua nhà ăn quả cảnh sát trống huơ rồi cạy cửa, đằng sau chỗ đó thông với văn phòng Tổng vụ - Hậu cần của sở An ninh. 

Tấn Mãnh Long dừng lại, nghiêm túc ra dấu tay với Liszt, tỏ ý chỗ này không có camera nhưng e là có văn chức ma cà rồng ở lại trực. Liszt biết ý, vậy là hai vị đây bắt đầu cẩn thận đối chiếu chặt chẽ kiến trúc trong bản đồ, khua tay múa chân thảo luận phương án lẻn vào kế tiếp. 

Họp nhanh mở được giữa chừng, Liszt mới đột nhiên ý thức được cái vị “dẫn đội” đứng cạnh nãy giờ vẫn không cho ý kiến: Cũng không thể trách “thằng đệ mất tư cách”, thật sự là đại ca mà còn im hơn vali hành lý nữa. Liszt vội nhìn sắc mặt Gabriel, kết quả vừa “vặn” đầu… 

    

Liszt: ?

Cậu ta quay đầu như chiếc đu quay quả lắc: Người đâu?

Tấn Mãnh Long cũng mịt mờ theo, ngay sau đó vẻ mặt chợt thay đổi, hốt hoảng nhìn qua sau lưng Liszt. 

Liszt quay đầu lại, nhìn theo ánh mắt của Tấn Mãnh Long, kế đó mặt mày xanh lét. 

Không biết từ khi nào mà Gabriel đã đi tới cửa văn phòng Tổng vụ!

Liszt hít ngược khí lạnh, cậu ta điên cuồng huơ tay múa chân với Gabriel: Chỗ đó có ma cà rồng!

Gabriel liếc thấy động tác của cậu ta thì dừng lại, tưởng là “Cực lạc” phát huy sức mạnh, vậy là y yên lặng đứng đối diện với ma cà rồng qua cánh cửa, kiên nhẫn nhìn Liszt lên đồng. 

Liszt: Quay lại! Mau quay lại!

Gabriel chẳng hiểu gì cả: “Cực lạc” cấp 1 phát huy sức mạnh thật làm người khó hiểu. 

Chờ hết nửa phút, Gabriel mới ra dấu “OK” kèm vẻ mặt thắc mắc với Liszt nhằm bày tỏ nghi vấn của mình: Cậu làm xong chưa?

Liszt thấy thủ thế như vậy thì thở phào: Cuối cùng y cũng hiểu rồi, đang nói “OK”. 

Sau đó trông thấy Gabriel gật đầu với mình, tay không buông xuống đã quay người gõ cửa văn phòng ma cà rồng.

Liszt: “...” 

Y lại còn gõ cửa! Y cũng văn minh gớm!

Đêm loạn lạc thế này, quả nhiên bên Tổng vụ có ma cà rồng bị kéo tới trực “ca đêm” tạm, văn phòng nghe tiếng mở cửa, một cái đầu ma cà rồng mệt mỏi thò ra.

Gabriel: “Chào anh.” 

Bọn họ đã dùng thuốc giấu mùi, ma cà rồng trực ca còn chưa dụi mắt không ngửi ra mùi quả mọng ngay, vô thức đáp lại: “Ờ, chào anh, anh kiếm… phụt…” 

Giọng của ma cà rồng chợt im bặt, con dao bạc - “Quan Tài” mua ở chỗ Bí tộc dưới thành phố ngầm quét từ trái sang phải, vạch rơi nửa cái đầu của gã. 

Gabriel lùi về sau nửa bước, thành thạo che lại dòng máu đen văng tung tóe bằng bàn tay có mang găng. 

“Ai thế?”

Cùng lúc đó, gã ma cà rồng khác trong văn phòng nằm nhoài trên bàn chợp mắt nghe tiếng nên ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa nhìn vào đôi mắt áo da đồng phục thì một luồng sáng bạc như tuyết lóa xuất hiện trong tầm mắt.

Không biết thính lực hấp hối của gã có bắt được câu trả lời của vị khách ghé qua không nữa: “Mượn mấy bộ đồ, không cần phiền thế đâu, tôi tự tìm là được.” 

Đến khi Tấn Mãnh Long với Liszt bò trườn lê lết tứ chi tới nơi, Gabriel đã bày hai cỗ thi thể về lại chỗ ngồi của chúng, lau hung khí sạch sẽ, hơn nữa còn lục mấy bộ đồng phục công tác dự phòng - Cái loại da liền vải ấy. 

Liszt hiểu ý ngay, quả thật bọn họ trời sinh đã bài xích với… da người, cho dù là da người nhân bản, có thể không chạm thì quyết không chạm. Nhưng là một mồi lửa chấp hành nhiệm vụ trong địa bàn của ngoại tộc thời gian dài, mình với chiến hữu sống chết khó lường, chỗ nào cũng phải lĩnh vào, có khi cũng chẳng từ thủ đoạn nào cả. 

Trái lại là Tấn Mãnh Long ôm áo da người cách chiếc túi nilon, giãy giụa cả ngày. 

Chờ tới khi bọn họ thay quần áo xong xuôi, bước ra ngoài thì thấy Gabriel đang lục lọi trong một đống lớn tài liệu giấy, không biết rút ra tờ giấy gì trong tập hồ sơ nữa. Y xem nhanh lướt hết các dòng rồi tiện tay lau máu trên bàn bằng trang giấy đó, đoạn làm như không có gì mà chào hai hướng dẫn viên du lịch vô dụng, bảo họ dẫn đường tiếp.

Nhân lúc sở An ninh không có ai, ba con người đã uống thuốc trừ vị sử dụng đồng phục che giấu mình, lẻn vào Đội Khủng Hoảng, cả quãng đường hữu kinh vô hiểm. 

Đội Khủng Hoảng là đội ngũ ưu tú trực thuộc cảnh sát trưởng, khu vực văn phòng nằm ngay dưới tầng phòng của cảnh sát trưởng. 

Nếu như cảnh sát trưởng là một cây đèn thì e là dù nhìn từ góc độ vật lý đi nữa, Đội Khủng Hoảng cũng là “khoảng tối dưới chân đèn” danh xứng với thực.

“Khoảng tối dưới chân đèn không giấu được gì cả, là tôi thì chắc chắn sẽ cảm thấy thật đáng tiếc, dù sao thì vành “tối dưới chân đèn” này có thể nói là một trong số các chiến lợi phẩm chị ta có được sau khi khử “Thấy rõ”.” Trước lúc tới đây, người kia có nói, “Nhưng quý bà ma cà rồng đây là một đối thủ rất đáng sợ, tôi không muốn tự cho mình thông minh, phỏng đoán quá nhiều về chị ta. Là vì bất kỳ tin tức nào cũng rất có thể là mồi câu của chị ta, bất kể dự đoán nào chị ta cũng có thể dự đoán ra. Tất cả những gì chúng ta có thể dựa vào chỉ là chút lợi thế dùng một lần, dùng chút nào sẽ ít đi chút đó: Đó là những thông tin chị ta tạm chưa biết, cũng không thể phán đoán dựa trên các cách thức khác.” 

Ví dụ như lúc đó Gabriel chỉ uống một ngụm đã hắt óc của Thấy rõ cạnh thi thể gã. Xét đến đội trưởng Dương làm việc xong sẽ cẩn thận thăm dò xung quanh, khả năng cao là chị ta sẽ biết Gabriel tạm thời có được sức mạnh thiên phú “Thấy rõ”, có thể dùng nhiều nhất 2 lần. 

Dù sao thì trừ “thiên thần sa đọa” bọn họ tự tạo ra, làm gì có ai giết “ma” lấy tủy, nhưng còn sự kiện “thiên phú thần thánh sẽ để lại dấu ấn vĩnh viễn” thì trước đó chính Gabriel còn không biết. 

Gabriel sờ trên người mình, lấy nửa ống “Quyến rũ” còn thừa lại ra và một cái lọ thủy tinh nhỏ chứa khoảng 20 ml máu. 

Y bổ sung ít “Quyến rũ”, nạp điện cho “Thấy rõ”, phớt lờ ảo giác đột ngột chụp xuống ngũ cảm như bao lần. Gabriel do dự chốc lát mới vuốt ve, mở cái lọ nhỏ chứa máu ra, cuối cùng chỉ keo kiệt ngửi chút ít rồi lại kiềm chế mình, đóng nắp lại. 

Sau đó, trước ánh mắt kính sợ của Liszt, Gabriel lấy di động dự phòng Quạ Đen để lại cho bọn họ, quen cửa quen nẻo cắm tai nghe, đoạn gửi tin nhắn cho Quạ Đen: “Có thể nói chuyện với tôi không?” 

Hoàn cảnh bên chỗ Quạ Đen không thể khống chế như bên bọn y, để tránh di động phát ra âm thanh không nên phát, mic bên Gabriel vẫn luôn tắt âm trong lúc gọi, trừ khi nhận được thông báo “tạm thời an toàn”. 

Lát sau, đối phương hủy tắt âm, Gabriel nghe thấy giọng Quạ Đen men theo dây tai nghe, đè ép tầng tầng lớp tạp âm xuống như Moses xẻ biển: “Ống máu cho anh không được việc à?” 

Tần suất hô hấp bị Gabriel kìm nén trở lại bình thường như thể y lại nhô đầu khỏi mặt nước ngộp thở. 

“Chắc là có ích.” Y trả lời trong lòng, dù sao y cũng không bật mic, dù có nói thành tiếng đối phương cũng có nghe thấy đâu, “Nhưng chưa tới nỗi, không cần thiết phải lãng phí.” 

Kỳ quái là rõ ràng Quạ Đen không nghe thấy bất kỳ câu trả lời nào nhưng đợi lát sau, hắn lại tiếp lời rất khớp: “À, cũng phải, trước lạ sau quen, anh dùng “Quyến rũ” ngày mấy bận, chắc đã luyện ra sức đề kháng từ lâu.” 

Thần kỳ, chẳng những hắn có thể giao lưu cách sóng điện não mà còn biết cà khịa nữa. 

Kiểu giao lưu này cũng rất giống ảo giác, hơn nữa, vừa xuất hiện đã mạnh tay xua hết những hình ảnh, âm thanh khác đi, khiến cho thế giới tinh thần đang rung lắc của y bình tĩnh trở lại. Vẻ mặt căng cứng của Gabriel trở nên thoải mái vui vẻ, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng màu bạc thuộc về riêng “Thấy rõ”.

Chỉ lướt vài cảnh, y đã tìm ra văn phòng cá nhân của đội trưởng Dương, chỉ một cái liếc của “Thấy rõ”, mấy cơ quan nhỏ chị ta gài ở cửa văn phòng đã chẳng chốn dung thân

Thậm chí “Thấy rõ” có thể “đọc” được thời gian chị ta bố trí chúng. Quả nhiên giống như Quạ Đen dự liệu, chính là cái hôm sau ngày chủ nhân cũ - “Thấy rõ” chết.

Kêu “tấm chắn sáng” Liszt tới, để “Cực lạc” làm mờ hai chiếc camera ở nơi kín, Gabriel vào văn phòng của đội trưởng Dương “tự nhiên như về nhà”. 

Trong tay nghe, Quạ Đen bấm đốt tính thời gian, hắn hỏi khẽ: “Anh đã tới nơi chưa?” 

Gabriel đánh giá văn phòng trang trí đơn giản tới mức gần như là nghèo nàn của đội trưởng Dương bằng “Thấy rõ”, im lặng đáp lại: “Ừ.”

“Chậc.” Người trong điện thoại chợt phát ra tiếng cảm khái cõi âm, “Tuy là kế hoạch… nhưng việc này làm cứ như hai khổ chủ “Quyến rũ” với “Thấy rõ” bắt tay nhau tới dọa ma, đúng là trăm nhân ắt có quả.” 

Ánh sáng bạc của Thấy rõ bị gián đoạn trong tiếng cười bất chợt không thể nhịn được nữa của y. 

Liszt với Tấn Mãnh Long đang nhìn quanh quất cũng nhìn theo ánh mắt của y, chẳng hiểu mô tê gì cả, không biết y đang cười cái gì nữa. 

““Quyến rũ” từng có những cống hiến vĩ đại cho nền hòa bình hai tộc “ma cà rồng và Bí” ở khu Đuôi. Tôi nghĩ điều này đã trở thành nhận thức chung; Nhưng “Thấy rõ” ra sân khá hấp tấp nên khó tránh khỏi bị người ta xem thường, so với “Gió lốc” cũng là một trong bảy đại thiên phú thần thánh thì có vẻ ảm đạm khó coi hơn.” Quạ Đen vừa xem tin tức đổi mới liên tục trên dark web vừa lầm bầm, “Đánh nhau đông vui quá, không có bình luận hiện trường tiếc ghê… Vậy nên chúng ta buộc phải lấy lại tên tuổi cho “Thấy rõ”.”

Eric phóng thích “giảm lực” phạm vi rộng xung quanh bọn họ. Sức mạnh mồi lửa có hạn, phạm vi càng lớn, hiệu quả đương nhiên càng kém, “giảm lực” phạm vi rộng thế này, tác dụng lên ma cà rồng và Bí tộc suy yếu, gần như bằng 0, thậm chí kẻ bước vào phạm vi còn không biết mình dính chiêu, nhưng sẽ có ảnh hưởng nhất định tới khả năng phối hợp dưới tác dụng lặng lẽ thấm nhuần vạn vật của “giảm lực”, từ đó tạo ra động tĩnh. Đây là cách mồi lửa già có kinh nghiệm mở hình thức cảnh giới. 

Lúc này có anh ta áp trận, Quạ Đen to gan diễn vai độc thoại với chiếc di động.

Quạ Đen: “Nhìn từ tốc độ hành động của sở An ninh, trước đấy hẳn là quý bà Dương vẫn luôn ở lại sở An ninh đợi lệnh. Trước khi xuất phát, chị ta vẫn luôn chờ trong văn phòng mình… Hẳn là anh đã dùng “Thấy rõ” rà văn phòng chị ta rồi nhỉ?” 

Dường như mỗi một món đồ trong phòng đều “sống” dậy trước “Thấy rõ”, ánh mắt tập trung vào nơi nào, nơi đấy sẽ tự động hiện lên rất nhiều tin tức: Ví dụ cô Dương khi ngồi thích bắt chéo chân, hơn nữa lúc nào chân phải cũng gác trên, về lâu về dài, dù có là ma cà rồng thì cột sống cũng khó mà không lệch, chị ta thường hay đau lưng; Chị ta không hút thuốc… hương liệu, quen uống máu ăn nhanh kém chất lượng từ chiếc máy bán hàng tự động dưới lầu, thi thoảng còn bất cẩn để rơi lên bàn làm việc; Dưới bàn phím có ngăn bí mật, hẳn chỉ để đồ tạm, lúc này người đi vắng, ngăn bí mật cũng trống không, khí tức tàn lưu lại bên trong cũng lai tạp, có vết tích của vật thiên phú, hàng lậu, thậm chí là tạo vật Thợ Thủ Công của con người; Nhìn bàn phím có thể “Thấy rõ” chị ta quen dùng mật khẩu, mở máy tính lên, kết hợp các loại hồ sơ truy cập, còn “Thấy rõ” được cảnh sát trưởng Malkav hoàn toàn không quản lý gì, chị ta còn chưa giao lại quyền cảnh sát trưởng lâm thời…

“Rà xong rồi, không thấy gì có ích hết,” Gabriel im lặng trả lời, “Chắc là không khác tác dụng cậu tới liếc nhìn là bao.” 

Quạ Đen nói: “Theo như tôi quan sát, cái kiểu quét bừa này hẳn là cách “Thấy rõ” mà cảnh sát trưởng tiền nhiệm sử dụng.” 

Quạ Đen vẫn luôn cảm thấy việc đưa ra các giả thiết và suy luận hẳn là dựa trên các manh mối mà mắt thường có thể nhìn thấy, không cần tới “sức mạnh dị năng”. “Thấy rõ” tiền nhiệm hơi lười quá rồi, hoàn toàn coi coi đôi mắt Thấy rõ là máy đọc sách, chỗ nào không làm được thì bấm nút. Thêm nữa là gã chỉ có cấp 1, sức mạnh hữu hạn, cũng giống kiểu “giảm lực” phạm vi rộng của Eric thôi, nhắm mắt rà soát một cách ngu ngốc thì chắc chắn chỉ có thể “đọc” được những thứ cực kỳ dễ hiểu. 

Vậy thì rốt cuộc tại sao “Thấy rõ” lại có thể trở thành thiên phú đứng đầu bảy đại thiên phú thần thánh?

Làm sao có thể dõng dạc nói mình đi theo con đường “Biết tuốt”.

Phải biết, dù là con mắt trái có thể câu thông âm dương của Quạ Đen cũng buộc phải có mặt ở “hiện trường án mạng” mới có thể lập thành mối liên hệ tạm thời với người đã khuất, kém “Biết tuốt” rất xa, không thì hắn tham quan kho vật lưu lại mồi lửa một tí là ký được cả tá đơn hàng rồi. 

Theo Quạ Đen thấy, cái khái niệm “Biết tuốt” ít nhất có thể bao gồm “quá khứ và tương lai”, “tại chỗ và cách xa ngoài ngàn dặm”, cũng tức là hai nguyên tố “thời” và “không”. 

“Thật ra tôi có suy nghĩ này, nguyên lý thì đúng đó nhưng không đảm bảo là thật. Thử nhé.” Quạ Đen nói, “Giờ anh tìm chỗ nào có khí tức của đội trưởng Dương nặng nhất - chỗ chị ta ở lại lâu nhất đó.” 

Gabriel nhìn quanh, kế đó đi tới phía sau bàn làm việc của đội trưởng Dương, ngồi lên ghế dựa của chị ta, học bắt chéo chân phải lên theo nguyên mẫu.

“Nhắm mắt, duy trì yên tĩnh, bài trừ hết thảy những tin tức quấy nhiễu… Nếu khó quá, anh có thể thử ngậm ngụm máu.”

“Không sao, nhịn một chút.” Gabriel trả lời hắn trong thế giới của mình, “Không tôi sẽ bất cẩn uống hết đó.” 

Quạ Đen chờ y chốc lát, đồng thời nhanh chóng suy đoán bày trí của đội trưởng Dương: “Tôi đoán lúc Malkav tới, chắc chắn gã đã từng thử câu thông với “hoàng đế ngầm” khu Đuôi, bọn Mark chính là lợi thế giao dịch lần đó. Nhưng rõ là hai bên nhìn có ăn khớp chứ thật ra không ai thật lòng cả. Tuy quý tộc khu Đuôi đã tự giác hạ thấp sự tôn quý của mình, song lệ làng ở khu Đuôi vẫn sẽ tức giận vì vẻ trịch thượng yếu ớt nhất…” 

    

Hắn phân tích cặn kẽ, sắp xếp lại đủ thứ hành động, bố trí, logic sau lưng và động cơ của chị ta, sau đó hỏi: “Hiện giờ hoàn cảnh của anh ở đó ra sao?” 

“Chẳng ra sao hết.” Gabriel trả lời trong lòng, cả người y gần như bị mắc kẹt vào chỗ ngồi làm việc: Chỗ này nhỏ tới mức người già cả nhỏ con gầy gò cũng thấy chật chội; Trần nhà thấp bé đè nén, quạt trần trên đầu như thể sẽ rơi xuống bất kỳ lúc nào, mà cửa sổ thì đối diện ngay lâu đài thành phố Ánh Sao Sáng nguy nga. 

“Chị ta chờ nơi như vậy nguyên ngày, chắc cả người cũng cứng đơ,” Quạ Đen nói, “Lúc gần sáng thì nhận được mệnh lệnh, chỉ lo không kịp dẫn đá kê chân lao ra xem kết quả, anh có thể “Thấy rõ” lộ tuyến hành động của chị ta khi đó không?”

Gabriel mở mắt ra, con ngươi màu hổ phách đã biến thành thủy ngân lưu động. Trước mắt y chợt hiện ra cành tượng: Dương để điện thoại xuống, đoạn lấy ra 2 món đồ trong ngăn bí mật, một cái di động đời cũ, một… tấm lót chuột bằng nhựa? 

Khoảnh khắc tấm lót chuột thoát ly khỏi mặt bàn đã biến thành thứ gì đó trong suốt như màng nước. “Thấy rõ” nói với y, đó là một tạo vật của Thợ Thủ Công. 

Còn chiếc di động cũ có hơn trăm tin nhắn chưa đọc. 

“Dùng “Thấy rõ” truy tìm hành tung của chị ta.” Quạ Đen nói - Nếu hắn đoán không nhầm, “Thấy rõ” cấp thấp cần tích cóp số lượng tin tức nhất định, điều bọn họ cần làm là không ngừng chồng Thấy rõ lên người chị ta, “Anh có thể thấy tới không? Thẻ công tác của thuộc hạ theo cạnh chị ta? Biển số chiếc xe chị ta chạy ra ngoài?”

“Thấy rõ” lần nữa có hiệu quả. 

“Chị ta tựa như con nhện, trên mạng nhện có chính khách khu Sừng châu Ma Kết, tay trong kích động gây sự trong học sinh và các công hội, nội gián 2 mang trong Bí tộc, lái buôn ở chợ đen… Chị ta lăn lộn giữa đám người, sắm vai phụ bé xíu xiu, toàn bộ vai chính trên sân khấu đều giống như con rối để chị ta giật dây.”

Theo giọng hắn nói, “Thấy rõ” tập trung nháy mắt đã xuyên qua không gian và thời gian, “nhìn” thấy đội trưởng Dương điều động nhân mã của sở An ninh, vội đi gặp cảnh sát trưởng, sau đó lại đích thân đến khu 7 thành phố dưới lòng đất, xem xét “Xét Xử Ngày Tận Thế” trong kho, lục soát đường cống thoát nước… Gabriel khó có thể khống chế, không khỏi mất tập trung giây lát, y tạm thời thoát ly khỏi góc nhìn của đội trưởng Dương, muốn dùng “Thấy rõ” tìm Quạ Đen. 

    

Trong tai nghe truyền tới giọng của Quạ Đen: “Chị ta soát qua loa lắm, không nhìn thấy tôi…. Có thấy cũng không nhận ra. Lúc này hẳn là chị ta nghĩ người ở hiện trường là anh, tập trung tìm tóc trắng phản quang.”

Gabriel: À. 

Đắm mình vào góc nhìn của đội trưởng Dương, y chẳng có sự mong đợi của riêng mình, tập trung “chăm chú nhìn” lời Quạ Đen nói bằng “Thấy rõ”, nhanh chóng đuổi theo góc nhìn của đội trưởng Dương.

Đúng ngay lúc này, bên Quạ Đen có tiếng vang rất lớn truyền tới, Quạ Đen nhanh chóng nói: “Mới nãy “Gió lốc” bị một vật thiên phú loại hình không gian chụp lại, giờ chắc đang cưỡng chế giãy thoát, Thấy rõ “bây giờ”!”

Thính giác và ánh mắt của “Thấy rõ” đồng bộ với hiện trường liên kết với nhau. Tích tắc đó, “Thấy rõ” tập trung vào Dương Charlie, đã hiểu chị ta đủ nhiều, cuối cùng đôi “mắt vô dụng” cũng thể hiện được vẻ thần kỳ của nó… 

Nó phớt lờ không gian, trực tiếp nhìn thấy thành phố dưới lòng đất nơi Dương Charlie có mặt ngay lúc này! 

Chị ta ở ngoài vòng vây, trong tay là thiết bị thăm dò năng lượng đơn giản: Đây là thiết bị dùng chung của sở An ninh, có thể kiểm tra trình độ vật thiên phú ma cà rồng ở quanh đó. 

Con số hiển thị trên đó là mạnh cấp 1. 

Xuất phát từ sự hiểu biết đối với vật thiên phú ma cà rồng, Gabriel không dùng Thấy rõ cũng nhìn ra được: Gió lốc vô hạn nhưng sức người hữu hạn, bản thân cảnh sát trưởng Malkav là kẻ có thiên phú tới gần cấp 2, song cũng chỉ là “tới gần”. Cưỡng chế đột phá vật thiên phú chất lượng cao cùng cấp, Gió lốc chắc chắn sẽ thoát lực!

Hẳn nhiên đội trưởng Dương cũng nghĩ thế, tranh thủ hiện trường binh hoang mã loạn, không ai để ý tới chị ta, Gabriel thấy chị ta đã mỉm cười. 

Malkav vốn bị treo lơ lửng trên không đã phải rơi xuống, chỉ còn cách mặt đất không tới 2 mét…

Ngay giây sau, tận mấy cái bóng không biết đã náu mình trong bóng tối bao lâu đã vọt lên, Gabriel gần như cảm nhận được hơi thở vật thiên phú dư dả qua “Thấy rõ”. Mà đội trưởng Dương lại nhìn về một góc của nghĩa địa xe, cánh tay chị ta hiện ra dòng chữ: Bọn họ đã giữ Honey lại, phát hiện tọa độ liên lạc của dịch trạm và cứ địa mới đã bị xóa sạch, hiệp hội tức giận, cô cần tôi làm thế nào?