Ác Ma Thuần Sắc Trắng

Chương 88: Avalon 23




Chương 88: Avalon 23

Liszt cứ như mọc búi trĩ vậy. Cậu ta ngồi trên ghế xe mà cứ lắc tới lắc lui, ba lần bốn lượt há miệng thử trò chuyện phiếm, thế nhưng lời tới bên môi lại cứ tập thể dọn đường hồi phủ.

Cậu ta nhìn vào kính chiếu hậu, liếc Tấn Mãnh Long như cầu cứu, Tấn Mãnh Long cũng nhìn lại như cầu cứu. Hai người giương mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ ngộp thở của mình trên gương mặt của đối phương.

Đã nghẹn chết rồi còn không dám mở cửa sổ xe cho thoáng khí - là vì hiện tại bọn họ đang ở trên mặt đất. 

Mà nguồn cơn của trận ngộp thở chính là cái người ngồi ở phía sau, không ư hử tiếng nào - Gabriel. 

Thật ra Gabriel cũng không phải rất thích yên tĩnh, đã không giống bà Honey treo câu của miệng “ngậm miệng lại” cũng không như Eric cái gì cũng có chút “cách nhìn”. Y cũng chưa bao giờ tới bãi huấn luyện đánh nhau với mấy bạn nhỏ, bình thường cũng xem như dễ nói chuyện, lúc họp hành cũng chưa bao giờ đưa ra ý kiến phản đối… Mà vì bản thân Liszt là quái vật qua loa chỉ biết ôm đùi, không có cơ hội quan sát cảnh đánh nhau cự ly gần, tới nay Liszt chỉ biết trên tay Gabriel có mấy mạng ma cà rồng, chưa chính mắt thấy y ra tay với ai. Mà nói đi cũng phải nói lại, mồi lửa lợi hại có ai mà không dính máu “ma” chứ?

Lúc trưởng dịch trạm có mặt, Liszt không cảm thấy bắt chuyện với Gabriel có gì là khó, thậm chí lúc chia trái cây cũng hỏi y muốn cái gì trước theo thói quen. Dẫu sao thì yêu cái đẹp là thiên tính của “Cực lạc”. 

Nhưng mà giờ trưởng dịch trạm không có ở đây, sự tình chợt có chỗ sai sai.

Liszt cũng không nói rõ được là sai chỗ nào, vì dù sao thoạt trông Gabriel chẳng có gì khác với lúc thường hết.

Nếu buộc phải hình dung thì đó là cậu cảm thấy Gabriel giống người trong tranh, “tăng thứ nguyên” đi vào chạm tay có thể với tới thế giới thật, cứ thế sống dậy, có máu có thịt có độ ấm, nói cười như người bình thường.

Còn giờ đây, Gabriel lại biến trở về tờ giấy, hơi ấm và độ dày mất đi cùng với nhau, quay trở về trong bức tranh xa xôi… Mà chủ đề của bức tranh có khi còn là quỷ quái dọa người, âm linh đoạt mạng gì đó nữa. Giao tình qua lại lúc trước hết thảy đều thành đồ bỏ, hình như y cũng trở thành một sự tồn tại khác. 

Cho tới khi giọng nói của Quạ Đen vang lên từ chiếc di động khác trên xe, “bức tranh” mới khẽ biến, mở lối về phía dương gian.

Nghe xong lời trưởng dịch trạm dặn dò, Liszt cẩn thận dè dặt nhìn vào Gabriel trong kính chiếu hậu, thấy y không có ý nói chuyện mới vội hắng giọng: “Thuyền trưởng, nhận được, đã rõ!”

Nói xong thì cẩn trọng bấm tắt âm, còn kiểm tra hai lượt nữa - Liszt vẫn còn sự kính sợ mộc mạc với các sản phẩm điện tử, bình thường cách xa nó 8 trượng, lúc cần thao tác thì ghi chép tỉ mỉ sẽ để cạnh di động, mỗi bước đều nghiêm khắc chiếu theo cách Quạ Đen dạy, chỉ sợ làm sai gì đó sẽ bị di động nguyền rủa chết.

Ngay lúc Liszt đang cung kính “phong ấn” di động, Gabriel chợt mở miệng hỏi: “Quy định trưởng dịch trạm không thể tùy ý thay đổi dịch trạm là thật sao?” 

“Đúng vậy,” Liszt cào tóc, sau đấy phát biểu ý kiến lạc quan mù quáng, “Nhưng chắc chắn không sao đâu, trưởng dịch trạm giỏi thế, ắt có kế hoạch khác, hơn nữa hãy còn đội trưởng bọn tôi mà. Đội trưởng thành trưởng lão rồi, phía trên chúng ta có người.”

Gabriel quay gương mặt đang nhìn ra ngoài cửa sổ xe của mình lại: “Tôi có câu hỏi này.”

“Ừa ừa, anh nói đi.” 

“Quạ Đen muốn làm cái gì?” 

Liszt: “...” 

Dù là “Cực lạc” phái lạc quan cũng ngắc ngứ: “Hở, không phải… anh hỏi tôi á?”

Bên chúng ta không phải anh trùm đây dẫn đội sao

    

Liszt có hơi ngơ ngác, sau đó bắt đầu hoang mang bèn phân tích thử.

Thử rồi mới hay, hình như “kẻ bệnh trời sinh làm thằng đệ cho người ta” không thể phát động chức năng “suy nghĩ độc lập”, thế là Liszt càng thêm hoảng: “Đợi chút, có phải hồi nãy tôi không nên nói “đã rõ” với trưởng dịch trạm không? Hở? Có phải bây giờ chúng ta nên đối chiếu kế hoạch với cậu ấy…”

Gabriel phẩy tay ngắt lời: “Cái đó tôi biết đại khái rồi.”

Liszt căng thẳng nhìn y. 

Gabriel im lặng chốc lát: “Cậu xem, hắn đã xây dựng “rương nuôi trồng” mà hắn muốn rồi.” 

Hắn đã lấy được “Ẩn Mình”, Gabriel cũng thừa nhận món này thiết kế không tệ, không hổ là thánh vật của hiệp hội Thợ Thủ Công. 

Kẻ sống trong “rương nuôi trồng” đều không làm người ta ghét, sinh hoạt cùng nhau cũng rất náo nhiệt, lái xe muốn đi đâu thì đi, cho dù là tới khu Sừng…

“Hết thảy những gì mà hắn cần, giờ xem như có cả rồi nhỉ?” 

Gabriel nhớ lúc bọn họ vừa tới dịch trạm, sau khi khử Thẩm Phán và Zoey thấy ghét xong, Quạ Đen mới tụ tập đám người lại với nhau dựng xây giấc mơ, nói phải có gì mà “môi trường tương thích với các lộ tuyến mồi lửa khác nhau”, phải an toàn, có cái ăn, có tự do, có tài nguyên… Giờ chẳng thiếu gì cả. Cho dù sau này có thiếu cái gì cũng không sao hết, tới chỗ ma cà rồng tìm là được, ““Ẩn Mình” cũng chẳng có mấy người, tốt xấu gì cũng nuôi được cả. 

“Tôi không hiểu, hắn còn muốn gì kia chứ?” 

Liszt bị lời nói không đầu không đuôi của y làm cho ù cạc: “Ờ… Còn nhiều lắm nhỉ?”

Ánh mắt của Gabriel rơi lên người cậu ta, Liszt chỉ đành đội áp lực như núi lên mà bắt đầu hoạt động não: “Thì… Lý tưởng gì đó đó. Vừa nhìn là biết trưởng dịch trạm là người làm chuyện lớn mà, tôi thấy cậu ấy còn muốn làm đại Vu Sư… trưởng dịch trạm của chúng ta trẻ vậy đã tới cấp 3 rồi. Àiz, nếu về sau thuyền trưởng đại nhân vĩ đại của chúng ta cũng tới thánh địa làm Vu Sư, vậy là tôi từng đi theo hai Vu Sư đó.” 

Người anh em hướng “Cực lạc” chuyên ngành “cười ngớ ngẩn” đây còn nói tới mức phù phiếm lạc quẻ: “Sau này còn không thể đi ngang ở thánh địa nữa chắc?” 

Gabriel lạnh lùng vô tình cắt ngang giấc mơ giữa ban ngày của đối phương: “Tôi không cảm thấy hắn muốn làm “Vu Sư” đấy.”

    

Quạ Đen không phải “mồi lửa” cấp 3 gì đó, theo Gabriel quan sát, cách hắn sử dụng sức mạnh mồi lửa giống với bắt chước và mượn dùng hơn, khác hẳn những người từng được mồi lửa cải tạo cơ thể, đại khái là không thể nào “thăng cấp” giống người khác. 

Hơn nữa… 

“Làm “Vu Sư” cần phải có cái gì đó phải không? Giết mấy Vu Sư khác, lấy cái đó đi không phải là được rồi à.” Gabriel đưa ra chứng cứ xác đáng, “Sao phải phiền tới vậy?” 

Liszt: “Anh đang đùa ha, hở… ha ha, điểm cười tiểu chúng ghê ha ha…”

Gabriel: “Tôi không đùa.” 

Liszt: “...” 

Suốt khoảng thời gian từ sau khi rời khỏi “Ẩn Mình”, Gabriel chẳng dành chút tâm tư nào cho nhiệm vụ mà vẫn luôn nghiên cứu Quạ Đen. 

Tối hôm trước ở Ẩn Mình, y cố ý không tới tìm Quạ Đen ngay. Gabriel không có “lòng người” không có nghĩa là y không biết đùa bỡn thứ ấy ra sao, suy cho cùng thì tuyệt đại đa số con người, ma cà rồng hoặc Bí tộc chỉ có vẻ ngoài là khác nhau mà thôi.

Y biết lòng người cũng giống như than hoạt tính vậy, cứng nhưng có lỗ, ngoại lực va chạm mạnh sẽ bật ra, lực đâm càng lớn, bắn càng xa. Vì vậy phải tiếp cận từng bước, phải giữ yên chốc lát, để bản thân mình thẩm thấu vào, “đúng hẹn không tới” là thủ đoạn bá chiếm sự chú ý cao minh, có thể đẩy nhanh tiến độ. 

Thế nhưng còn chưa đợi y “giữ yên” đủ lâu thì đã trông thấy Quạ Đen nửa đêm thức dậy đi tìm xe, nom có vẻ sắp “không từ mà biệt”. Khoảnh khắc ấy, Gabriel cảm nhận được rõ ràng, sát ý đã bình lặng trong con tim mình rất lâu đương trỗi dậy. Mà sát ý này lại không giống với bất kỳ lần nào trước đó: Bắt giết ma cà rồng có thiên phú là vì y “muốn”, còn lần này lại xuất phát từ “nỗi sợ”.

Săn bắt rất vui vẻ, giết chóc sẽ mang tới niềm vui thu hoạch. Thế nhưng sát ý bị nỗi sợ kích thích là lở loét đau đớn, là lời nguyền méo mó. 

Gabriel bức thiết muốn bắt lấy gì đó, thoát khỏi thứ này. Là vì y sâu sắc hiểu rõ, nỗi sợ sẽ mài mòn linh hồn, bị nỗi sợ hãi dây dưa lâu ngày sẽ biến thành giòi bọ ngu xuẩn, sẽ tìm một chỗ trong hố xí làm lao tù cho chính mình giống như tuyệt đại đa số sinh vật tự xưng là “con người” trên thế gian này. 

Gabriel vừa im lặng là Liszt dần như đứng đống lửa như ngồi đống than, cậu ta nỗ lực cười gượng cho bầu không khí sinh động hơn: “Trưởng dịch trạm muốn cái gì, anh có thể đi hỏi cậu ấy mà. Vậy nên “anh trùm” anh có phải là linh vật cát tường của chúng ta, ước nguyện là có thể thực hiện như lời trưởng dịch trạm nói không?” 

“Không thể,” Gabriel nói, “Hắn trêu mấy cậu chơi đó.” 

Nụ cười gượng của Liszt cứng đờ. 

Gabriel: “Tôi phải bắt được dục vọng của hắn, như vậy mới có thể bắt được con người hắn mãi mãi.” 

Nụ cười gượng của Liszt dần nứt toạc.

“Nếu không một ngày nào đó hắn trốn đi, tôi sẽ…”

Đúng ngay lúc này, tiếng còi cảnh sát ma cà rồng chói tai ngắt lời Gabriel. 

Liszt giật mình, Tấn Mãnh Long vẫn luôn vờ như mình không hề tồn tại cũng hệt như được đại xá. 

Bầu không khí trong xe lưu chuyển trở lại, Tấn Mãnh Long ngắm ống nhòm, nói bằng chất giọng phấn chấn hết sức lố: “Bắt đầu rồi!”

Trên mặt đất đã sáng tỏ. 

Đêm trắng ở thành phố Ánh Sao Sáng không ngủ, ma cà rồng làm việc ca đêm quấn áo da quả mọng chất lượng kém mệt mỏi thò đầu ra khỏi những tòa kiến trúc đủ dạng, nhìn xe cảnh sát của sở An ninh hò hét lướt qua. 

    

Cảnh tượng này dạo gần đây nhìn cũng chán chê cả rồi.

Trong cửa hàng tiện lợi 24 giờ ven đường, nhân viên ở lại trông vừa quét mã cho vị khách cuối cùng vừa tiện tay bật chiếc TV trên trần nhà, quả nhiên nhìn thấy tin tức khẩn cấp phát xen ngang.

“Được biết, đêm nay phía cảnh sát đã phát hiện được vụ án buôn lậu và mua bán đá sinh mệnh ở khu 7 thành phố dưới lòng đất, bắt quả tang Bí tộc tham gia vào vụ án nhưng chưa tìm được tang vật. Trong quá trình lục soát đó, đội lục soát đã gặp phải phần tử khủng bố Bí tộc đánh bom tập kích, nhiều toà kiến trúc ở khu 7 hư hỏng, hiện trường xuất hiện lượng lớn “vũ khí có tính sát thương quy mô lớn không chính thống”...”

Khách hàng trong cửa hàng tiện lợi mặc tấm áo da quả mọng sẫm màu, là đồng phục của ngôi trường gần đó. Nhóc ta liếc nhìn tin tức: ““Thức uống tươi mới hôm nay” hết rồi hả? Sau khu thức ăn nhanh còn mỗi “cường tráng” vậy nè?” 

“Hết hàng, còn chưa bổ sung,” Nhân viên ma cà rồng thở dài, “Mấy nay khâu hậu cần khu làm ăn khó khăn lắm, khu thành phố lại cứ hay giới nghiêm.” 

Học sinh bực dọc “chậc” một tiếng.

“Nhà gái xa không? Không xa thì về lẹ đi.” Nhân viên nghiêm túc nhìn đồng phục học sinh trên người cô gái, có lòng nhắc cho, “Nếu mà xa thì tốt nhất là về trường ở tạm một đêm đi, ai mà biết hôm nay lại xảy ra loạn lạc gì nữa chứ.”

Học sinh lơ đễnh chỉ vào túi đồ to mình mới mua - Máu ăn nhanh, mê điệt hương giá rẻ và gan ướp lạnh, đồ khô ăn vặt: “Phải về trường đó, cái này rõ có phải đồ mình em ăn đâu. Chết cũng làm ma no ò.” 

“Hê, ăn với nói, bậy bạ hết sức… Hôm nay mấy đứa lại phải đi biểu tình à?” 

“Ừa, ba trường đi chung,” Học sinh trả lời, “Bên hội học sinh vẫn đang liên lạc với hiệp hội vận tải đường bộ và công đoàn taxi, còn cả nhóm dân tị nạn nhà bị phá hủy đợt thành phố ngầm nổ hồi trước ấy, cứ chờ đi, tối nay khéo lại có trận lớn.” 

“Nhưng mà hôm nay ngoài đó loạn vậy rồi…”

“Há! Chứ không chị nghĩ tụi tui đang kháng nghị cái gì hả bà già?” Học sinh cười khẩy, răng nanh nhọn hoắt lộ ra, “Bao nhiêu năm rồi, khu Đuôi như cái bãi rác này luôn là các tộc sống lẫn với nhau, tuy tụi lông dài vừa khai vừa thúi nhưng cũng coi như luôn an phận, vậy mà mấy ông tai to mặt bự khu Sừng cứ phải tới quậy. Bọn họ ở phòng tổng thống, uống nước ép quả mọng tươi, mặc áo da quả mọng còn quý hơn hàng tự nhiên, sau đó chỉ tay năm ngón từ xa, khuấy cuộc sống của chúng ta thành nồi cám heo! Chừng nào nữ thần mới hốt bọn họ đây?” 

Nhân viên nghe xong cũng xúc động: “Đúng vậy, nếu để chị nói á hả, còn không bằng hồi lãnh chúa người lai heo còn sống. Chết một cảnh sát trưởng lại tới một cảnh sát trưởng mới, còn lắm chuyện hơn quỷ chết tiệt hồi trước nữa. Từ hồi vụ đó tới giờ, cứ dăm ba hồi không phải bạo loạn thì là giới nghiêm… 307 đồng, không, lấy chẵn thôi, mấy đứa nhớ phải hết sức chú ý an toàn đó.”

Ma cà rồng học sinh trẻ tuổi không kiên nhẫn phẩy tay, đoạn ôm túi đồ ăn đêm lên, trùm mũ áo hoodie bên ngoài áo da quả mọng rồi đội mặt trời hãy còn chưa gay gắt, nhanh chóng chạy xuyên qua đường phố.

Ở ngã tư cách đấy không xa đã thấp thoáng có đám người giơ khẩu hiệu. 

Nhân viên cửa hàng tiện lợi nhìn xa xa rồi lật sang bảng “đóng cửa”, mà chiếc TV trên trần vẫn còn đang lải nhải đưa tin. 

“Trước mắt, phía cảnh sát, quân đội, bộ đội cứu viện đang khẩn trương lên đường tới hiện trường, dân cư ở khu vực tương ứng đang tổ chức rút lui. Cảnh sát trưởng - ngài Malkav đã ký lệnh khẩn cấp tạm thời cấm đi đêm, các cư dân thành phố trước mắt vẫn đang hoạt động ở ngoài vui lòng tránh nguy hiểm ở nơi trú ẩn an toàn, xe cơ động dân dụng không chiếm cứ tài nguyên giao thông công cộng…” 

“Tài nguyên giao thông công cộng mắc trời.” Nhân viên cửa hàng ma cà rồng vừa chửi vừa kéo mành cuốn xuống. 

Trên mặt đất, dân chúng phẫn nộ ấp ủ bão táp, dưới lòng đất, khu 7 cũng loạn như nồi cháo. 

Tình thế gần như leo thang ngoài dự liệu của Malkav… 

    

Đầu tiên là sở An ninh gặp mai phục trong lúc điều tra địa điểm giấu đá sinh mệnh.

Ở nghĩa địa xe hỏng và khu vực phụ cận, 5 6 quả bom được chôn trước đó đồng loạt phát nổ, mấy đội vũ trang ma cà rồng thình lình bị nổ bay tung trời.

Mà lúc này, người Sói Ngôi Sao Đen trốn chạy thê thảm không cam lòng tự dưng để mất trắng số đá sinh mệnh quý giá ấy, từ đó tới giờ cũng không chạy xa, giờ đang dẫn tộc nhân mình lảng vảng quanh đó. Khi vụ nổ và hoảng loạn bắt đầu, Ngôi Sao Đen vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, thủ hạ vẫn luôn đi theo gã đã hét to: “Chắc chắn chúng nó đã tìm thấy đá sinh mệnh rồi! Xông lên!”

Tiếng hét đó như phát súng lệnh, không ít người Sói bị bom nổ ù tai tin là thật, cũng không nghe rõ là đứa nào gào đã lớ ngớ xông lên. Một đứa kéo theo cả đám, thằng này tưởng thằng kia làm rõ tình hình rồi. Trước nay người Sói vẫn luôn là di dân bất hợp pháp ở châu Ma Kết, là đám liều mạng dưới thành phố ngầm, Ngôi Sao Đen ngập ngừng chốc lát thôi mà đã có mấy tên đồng tộc chân dài chạy qua mặt, chỉ còn thấy mỗi tấm lưng. 

Gã không kịp nghĩ ngợi gì nữa đã vội chạy sát theo.

Người Sói không biết không chỉ có bọn gã là Bí tộc lảng vảng quanh đó lúc này.   

Ba tộc Sư Tử, Hổ và Cáo tạm thời kết minh để tìm kiếm Bí Khế đã mất, đêm nay chúng cũng có mặt. Bọn chúng biết được huyết mạch cuối cùng của cha đỡ đầu người Gấu Antony ở đây từ “con đường bí mật đáng tin cậy”, mà cũng không biết phải ảo giác của chúng không nữa, cứ cảm thấy ngửi được mùi người Gấu quanh đây thật. 

Tam đại Bí tộc vốn đang quan sát, đột nhiên bị tiếng nổ bất thình lình với đám người Sói xông ra làm giật bắn.

“Bỏ mẹ,” Không biết ai phát ra yêu ngôn hoặc chúng trong liên minh Bí tộc, “Người Sói! Chắc chắn người Sói dòm ngó Bí Khế. Chúng chưa từng ký Bí Khế, để chúng khống chế là chúng ta toi hết đó!”

Lúc Malkav nhận được tin của thành phố ngầm thì tiếng người tập kết phi pháp với quy mô lớn đã lan tới từ xa. 

Cả sở An ninh, dù là cảnh sát hình sự hay tuần tra, dù là đang trực hay đã tan tầm cũng đều bị gọi về chi viện. Cũng trong lúc đó, đánh nhau dưới thành phố ngầm đã không chỉ giới hạn trong súng ống đạn dược nữa, số lượng lớn hàng lậu có tính ăn mòn đã được Bí tộc mang lên sân khấu.