Ác Ma Thuần Sắc Trắng

Chương 77: Avalon 12




Chương 77: Avalon 12

Chính giữa chiếc bàn dài trong phòng họp, một chiếc gương nhỏ trên bàn chợt trải ra, biến thành mặt gương đồng kích cỡ hơn một người - Gương Vô Biên. 

Vô số ánh sáng hình ảnh chồng chéo nhau hiện lên trong gương. Trong cơn lóa mắt ấy, Quạ Đen thành thạo tìm ra vị trí phát nổ. 

Ven con đường u ám ở thành phố dưới lòng đất, một vũng nước phản quang thoáng lóe sáng. 

Trong tiếng hô hào khí thế, một đám linh miêu mặt đầy máu me che chở cho một người mặc áo choàng đen kín mít. Đuổi giết bọn họ đều là ma cà rồng mang gương mặt đồng phục, súng ống đạn dược sẵn sàng, linh miêu bắn trả bằng súng nước trộn với tủy sống của con người. Động tác của cả hai phe đều nhanh đến độ mắt thường khó nhìn rõ. 

Không đợi mấy người trong phòng họp nhìn rõ tình hình qua những vũng nước nối với Gương Vô Biên, một con Chim Kinh Sơn cỡ lớn không biết bị cái gì bắn trúng rơi thẳng xuống từ trên trời. 

Hẳn đấy là kẻ duy nhất còn sót lại trong số bảy sát thủ bầu trời đi theo cha đỡ đầu người Gấu dạo trước, chạm đất thì chỉ còn sót lại nửa người. Gà nhép đã tắt thở trước khi rơi xuống đất, đúng lúc cắm đầu vào vũng nước.

Hiệu quả thị giác của Gương Vô Biên thật đáng kinh ngạc, mọi người chỉ nhìn thấy một cái bóng đen khổng lồ từ xa bay tới gần, mặt chim dữ tợn trông cứ như sắp vọt ra khỏi mặt gương, vậy mà chớp mắt thôi, hình ảnh đã đâm mạnh vào “mặt gương”.

Mắt thấy vũng nước nối với mặt gương sắp sửa bị thi thể của người Chim đâm vỡ, trong cảnh nghìn cân treo sợi tóc đó, Quạ Đen mau chóng cắt cảnh Gương Vô Biên sang mặt gương cầu lồi giao thông đã vỡ hơn phân nửa ở con đường phía đối diện, vất vả censored hộ 5 đứa trẻ vị thành niên. 

Đúng ngay lúc này, Gabriel vốn chẳng quan tâm gì tới chợt khựng lại, kim may trượt ra khỏi tay áo khoác dày của Quạ Đen, đâm vào ngón tay y. Ngón tay y thì chẳng hề hấn gì nhưng kim may lại bị cong. 

Qua lớp áo, Gabriel nắm lấy tay Quạ Đen.

Hơi thở lạnh lẽo thình lình đổ ập tới làm Quạ Đen run lên, hắn lập tức ý thức được có chỗ nào đó đang sử dụng vật thiên phú ma cà rồng.

Nhưng trên mặt gương, trừ bỏ giao lưu súng đạn kịch liệt thì trông không còn gì nữa cả.

Quạ Đen phản ứng rất nhanh, nháy mắt đã lướt qua mặt gương đồng, Gương Vô Biên mang theo ánh mắt của hắn chuyển đổi qua lại vô số ô cửa sổ, màn hình camera, kính chiếu hậu trên ô tô… thậm chí là mấy món hàng bằng kim loại có khả năng phản quang. Đảo mắt đã thấy có ít nhất bốn năm bóng người quấn áo choàng đen, được linh miêu bao quanh tủa ra chạy trốn khắp bốn phương tám hướng hòng quấy rối tầm mắt của ma cà rồng. 

Bỗng dưng ánh mắt của Quạ Đen dừng lại, hình ảnh chuyển đổi không ngừng trên mặt Gương Vô Biên cũng ngưng đọng theo, dừng lại trên một cái chuông cửa bằng kim loại. Trên chiếc chuông cửa rỉ sét loang lổ đó phản chiếu hình ảnh một chiếc “áo choàng đen”. 

Chỉ thấy đột nhiên một quả cầu tơ nhện trắng như tuyết nổ trên người áo choàng đen, bám lấy áo choàng đen và linh miêu quanh đó, đôi chân lơ lửng trên không của chúng vẫn giữ nguyên tư thế lao tới trước đấy! 

Cùng lúc đó, vài sợi tơ nhện cực mảnh nhảy ra khỏi đầu ngón tay Gabriel, y có hơi chán ghét mà vân vê chúng, không thầy cũng tự thông thiên phú ma cà rồng đó sử dụng như thế nào.

Đây là vật thiên phú không có tính sát thương gì, nhưng dùng để bắt người rất tiện, có thể nhanh chóng khóa chặt đối tượng có đặc trưng phù hợp nào đấy trong một phạm vi nhất định, trên người mục tiêu bị khóa chặt sẽ phun ra tơ nhện, ngăn cản hành động bất kỳ.

Biết càng nhiều về mục tiêu, đưa điều kiện càng tỉ mỉ thì khóa càng chuẩn xác. Nếu như có thể khóa chính xác một mục tiêu, vậy thì mạng nhện do vật thiên phú tạo ra sẽ kiên cố không gì sánh bằng, một chiếc xe tải hạng nặng chạy hết mã lực cũng không thoát ra được.

Song lúc này, điều kiện người sử dụng vật thiên phú cài đặt là khóa chặt hai “áo choàng đen”, tơ nhện bị điều đi, dĩ nhiên cường độ của mạng nhện cũng… Một phần sức mạnh của vật thiên phú còn bị động chảy về phía Gabriel nữa, số tơ nhện trên người mục tiêu thật sự chắc chỉ còn 40% kích thước ban đầu.

Gabriel khẽ cau mày, y nghĩ thầm: “Người sử dụng vật thiên phú có 2 mục tiêu sao?” 

Không đúng. 

Rõ ràng Bí tộc đâu phải không chuẩn bị gì, trên người trang bị không ít hàng lậu và vật dụng bảo hộ chuyên nhắm vào vật thiên phú. Chỉ trong chớp mắt, “áo choàng đen” và nhóm linh miêu bị tơ nhện vây lấy đã vùng vẫy tự cứu mình, ánh sáng xanh le lói như ma trơi sáng lên, bắt đầu ăn tơ nhện cứng rắn kia như tằm ăn rỗi.

Sức chịu đựng của vật thiên phú có giới hạn, nếu muốn vây bắt Bí tộc có sức mạnh gấp hàng chục thậm chí hàng trăm lần so với con người thì phân tán sức mạnh là hành vi tham ăn nhiều nhai không hết, không chút khôn ngoan. Vì vậy nên mục tiêu đuổi bắt mà người sử dụng vật thiên phú cài đặt mới chỉ về hai nơi, ấy là do tin tức tình báo thiếu hụt.

Gabriel chọt Quạ Đen: “Hai mục tiêu, một thật một giả.” 

Muốn nhắc nhở Quạ Đen cũng không cần nhiều lời, có đôi khi chỉ cần từ khóa là đủ, dù sao thì hắn cũng có chức năng “đọc tâm” và “Thấy rõ”. 

Tới giờ Gabriel vẫn thấy thần kỳ như cũ, song y đã dần quen với điều ấy, còn học một biết mười: Ví dụ như trong dịch trạm “Ẩn Mình”, không cần camera giám sát, chỉ cần dấu vết thôi thì đã đủ để Quạ Đen biết mỗi một người từng đi tới đâu, làm chuyện gì… Vậy nên Gabriel tin chắc mình có thể đường hoàng dạo chơi trong nhà của trưởng dịch trạm như trong sân nhà mình. Dù sao thì cái gì trưởng dịch trạm cũng biết hết, hắn làm thinh tức là đã ngầm đồng ý rồi. 

Quả nhiên, Gabriel còn chưa nói xong, Quạ Đen đã hiểu cả. Hắn lại lục lọi xung quanh thông qua Gương Vô Biên, chỉ trong mấy giây đã tìm ra “áo choàng đen” khác đang bị tơ nhện vây chặt.

Không ai biết sao chỉ nháy mắt hắn đã đưa ra phán đoán, Gương Vô Biên nhanh chóng khóa lấy một mục tiêu, vứt bỏ cái còn lại. 

Quạ Đen khóa Gương Vô Biên lên một cái nút kim loại phản quang trên một người “áo choàng đen” trong số đó, “áo choàng đen” đã giãy thoát khỏi tơ nhện, giờ đang chạy trốn như điên dưới sự yểm hộ của bầy linh miêu. 

Màn ảnh không ngừng rung lắc theo động tác của mục tiêu, chỉ thỉnh thoảng có vệt lông sẫm màu mờ mờ lấp ló. 

Cuộc trốn chạy hỗn loạn và đuổi bắt đầy kịch tính, “áo choàng đen” bị vô số Gương Vô Biên khóa lấy không biết đã làm gì mà mặt gương lập tức như bị tầng hơi nước phủ lên. Ngay sau đó, “áo choàng đen” đâm mạnh vào vách tường, Gương Vô Biên tối sầm, chẳng còn thấy gì nữa. 

Còn trong loa, động tĩnh ở ngoài xe cũng chậm rãi trôi xa. 

Cho tới lúc này, đám người nín thở trong phòng họp mới thở ra một hơi mắc nghẹn suốt từ nãy tới giờ, đưa mắt nhìn nhau với vẻ kinh ngạc xen lẫn bất an. 

“Bây giờ là… tình hình gì đây?” Liszt đi đầu phá tan sự lặng thinh.

Eric trầm ngâm chốc lát: “Tộc linh miêu, Kinh Sơn bị vây săn, chủ lực truy bắt chặn đường chúng là ma cà rồng, hình như có vài Bí tộc lẫn vào đục nước béo cò, trong đó có sử dụng một món vật thiên phú quy mô lớn, mục tiêu bắt là người mặc áo choàng đen kia, giờ xem ra “áo choàng đen” hẳn là sử dụng công cụ gì đó để che giấu bản thân…”

Mồi lửa già với kinh nghiệm phong phú nhớ lại tướng mạo đặc trưng của “áo choàng đen”: “Tên này cao phải hơn 2 mét, Bí tộc tôi biết chỉ có người heo là có hình thể tương đương, nhưng động tác chạy trốn lại không giống… vậy có lẽ là con non của loài Bí tộc hình thể lớn nào đấy nhỉ? Ồ… Tộc linh miêu là tâm phúc của người Gấu, khoan đã, đừng nói “áo choàng đen” đó là con cháu Antony nha?!”

Hai tay áo của Quạ Đen đều đã vắt con mèo bò sữa, hắn chậm rãi nhét một múi quýt vào miệng, đoạn gật đầu, cảm thấy có Eric tốt thật, hắn bớt được bao nhiêu là lời. 

Eric kinh ngạc: “Vậy là chúng ta vừa khéo chạm trúng cảnh ma cà rồng truy bắt con trai của cha đỡ đầu Bí tộc à?” 

“Em cảm thấy không phải vừa khéo.” Chưa bao giờ Hoa Nhài thấy mình là con nít trên bàn họp hết, nó lập tức đưa ra nghi vấn, “Hồi nãy Quạ Đen nói có người bán đứng hành tung của chúng ta.”

“Ồ,” Quạ Đen giơ ngón cái vô Hoa Nhài, “Chân truyền sâu sắc, con ngoan, chờ ta chết rồi con có thể kế vị… á! Ssh…” 

Cùng với tiếng phun “phì” của Hoa Nhài là Gabriel đâm hắn một cái bằng cây kim đầu cong vẹo.

Quạ Đen choáng: “Đây là mưu phản!”

Gabriel: “Ừ.”

Hoa Nhài: “Đáng.”

Eric tiếp tục thở ngắn than dài: “Các… Quạ Đen, đứng đắn chút đi.” 

“Thành phố ngầm vốn có 9 tộc 18 khu, chúng ta vừa tới đây, không thể nào tùy tiện thâm nhập phạm vi thế lực nào đó, chỉ có thể giữ mình, trà trộn vào bãi đổ xe công cộng cỡ lớn, chỗ càng lớn, nhân khẩu càng phức tạp càng tốt, tất nhiên “lệ làng” cũng có thể tính ra chúng ta dừng chân ở chỗ nào. Vậy nên tôi nói, tôi dám chắc chắn cái vị ma cà rồng Dương thần bí kia đã biết tỏng hành tung hiện giờ của chúng ta cùng với trạng thái của “Ẩn Mình”.” 

Eric: “Nhưng cậu… không phải cậu cũng biết rồi à? Còn đổ ở đây nữa?!”

“Còn không phải sợ lão nhân gia không tìm thấy chúng ta hay sao, thế thì chị ta sẽ biết ngay nội gián của mình đã bị lộ, chúng ta vừa vào trận đã lật bàn cờ, rõ là không lịch sự đâu.”

Quạ Đen nhún vai, quan trọng nhất là dựa theo giả thiết của Gabriel, dù y có hợp tác với con người thì cũng là theo nhu cầu. Một sát thủ hành sự đơn độc đuổi từ khu Sừng tới khu Đuôi không thể nào mới đó mà thông thuộc tổ chức “dã quái” rắc rối phức tạp và trò nội đấu. 

“Có khi phải giẫm vào cạm bẫy,” Quạ Đen dùng giọng điệu nghĩ thông tý để khuyên nhủ ông anh Bi thương, “Người xưa có câu, giờ chắc thất truyền rồi - Tiếc con sao bắt được gấu.”

“Tiếc cái gì… không quan trọng,” Eric căng cứng từng thớ thịt, cứ cảm thấy ngay giây sau bọn họ sẽ bị ma cà rồng ở đâu nhảy ra bao vây, anh ta muốn đề nghị “rút lui”, nhưng lời tới bên môi thì vòng đi, “Có phải chúng muốn đánh rắn động cỏ không? Có phải chúng chờ chúng ta phản ứng để tiện bề khóa xem xe chúng ta ở đâu không?” 

“Đừng căng thẳng, không tới mức đó,” Quạ Đen an ủi, “Quả mọng chúng ta là cọng hành nào đâu? Trong cục diện này thì chỉ là công cụ hình người thôi, còn phải tranh nhau với mấy vị Bí tộc kia để chiếm ưu thế nữa… Mục tiêu trong giai đoạn hiện tại của chúng ta là PK thắng đám lông xù, tranh làm “công cụ A”.”

Eric: “...”

Được an ủi nhưng không đáng kể.

“Tan họp, trời tối rồi, giờ là chiến trường của ma cà rồng và Bí tộc, quả mọng chúng ta “ngày ngủ đêm bay” giờ nghỉ ngơi dưỡng sức.” Quạ Đen vỗ Eric. “Chuyện của hiệp hội Thợ Thủ Công, đừng quên nói một tiếng với trưởng lão Honey.” 

Hắn không dặn, Eric cũng sẽ đi nói, tra tay trong cần trưởng lão Honey ra mặt. 

Nhưng “trưởng lão” chỉ là cái chức hờ, cứ địa mới còn chưa xây xong, Eric biết đội trưởng ở lại hậu phương đang bị các hiệp hội dây dưa đủ kiểu. Tiền bối mà anh ta vừa gia nhập đã ngước lên nhìn mạnh mẽ là vậy, giờ vẫn sức cô thế yếu trong cái xã hội này. 

Người đàn ông trung niên lau mặt, anh ta biết gương mặt của mình nhìn rất ủ ê, cũng không muốn lời ủ dột này làm ảnh hưởng đám trẻ tuổi bồng bột phấn chấn nên chỉ đáp một tiếng, đoạn cười gượng: “Được, giờ tôi đi mách với đội trưởng, tóm được ai thì để đội trưởng nướng tên khốn ấy.” 

Quạ Đen ngẩng đầu liếc nhìn đối phương, không biết sao trước ánh mắt thấu hiểu hết thảy đó, khóe môi Eric miễn cưỡng nhếch lên suýt không giữ được. 

“Đẩy hết trách nhiệm cho một người, nhóm người này nát cả rồi, chiếm mồi lửa tranh quyền đoạt lợi, tính kế chiến lợi phẩm người khác phải vào sinh ra tử mới có, đối ngoại thì nơm nớp, đối nội lại ỷ thế hiếp người, lấy đó làm thể diện.” Quạ Đen thờ ơ nói, “Làm cho những người bạn muốn giành lại cái tên “con người”, đầu óc toàn mộng tưởng trông cứ như con chó ngốc nghếch vậy…”

Eric lặng lẽ thở dài, đoạn dịu giọng nói: “Thật ra cũng không tới mức…”

Thì thấy Quạ Đen gỡ cái mũ viết lời thô tục của mình xuống, ụp lên đầu Hoa Nhài: “Vậy nên hãy theo thuyền trưởng đại nhân vĩ đại đâm chết chúng đi… Mau cổ vũ!” 

Hoa Nhài nắm vành mũ: “Ơ, cổ vũ thế nào?”

Quạ Đen: “Hulaaaa. Hét chung nàoooo!”

Một đám loai choai rất dễ chạy theo tên điên rửng mỡ nhất kia, chớp mắt đều theo Quạ Đen “hula hula” chạy ra ngoài.

“Thuyền trưởng đại nhân, em xin mượn “Súng Hỏa Nghiệp” luyện bắn bia di động!”

“Để anh làm bia di động cho, anh có thể “bóp méo nhận thức”.”

“Hula… Hulo!”

Eric: “...”

Trong phòng họp chỉ còn lại anh ta, Tấn Mãnh Long và Gabriel. 

Gabriel ung dung thu dọn công cụ chọc nỉ, sau đó đưa tay ra ấn vào Gương Vô Biên: Nháy mắt, trên lòng bàn tay tái nhợt của y bùng lên sợi tơ nhện lạnh lẽo đáng sợ. Eric và Tấn Mãnh Long cùng nhau lùi ra xa theo bản năng.

Y khóa lấy “Mặt gương phản quang cuối cùng nối với Gương Vô Biên” nhưng tạm không phát động tơ nhện, chỉ đánh dấu vào “áo choàng đen” đã trốn đi trước, mất công nửa đêm chú gấu con lại chạy lung tung, chui ra khỏi phạm vi mặt gương quan trắc được. 

Tiếc rằng đây là sức mạnh hưởng ké của vật thiên phú, mục tiêu lại là Bí tộc cỡ lớn nên ước chừng chỉ có thể dùng một lần, bằng không lần kế, nếu không tìm thấy Quạ Đen thì có thể thử rồi.

Gabriel tiếc nuối nghĩ thầm, đoạn lịch sự gật đầu chào Eric rồi đi ra ngoài.

Để lại Eric và Tấn Mãnh Long, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

Tấn Mãnh Long: “Hula?”

Eric: “...” 

—Tiếc con sao bắt được gấu: Câu đúng là Tiếc con sao bắt được sói, muốn đạt được điều gì thì phải trả bằng cái giá đắt ngang thế. Muốn bắt sói đừng sợ lạc, đừng sợ phí giày, “con” và “giày” phát âm nên tương tự nên trong quá trình lan truyền xảy ra sai lệch.