Chương 74: Avalon 9
Trên dưới cả tổng cục An ninh thành phố Ánh Sao Sáng đều căng như dây đàn.
Ngày đó mặt trời đã lặn nhưng hoàng hôn hãy còn gay gắt, toàn bộ thành viên của sở An ninh đều đã vào vị trí, nhóm lính mới đều đang vờ tất bật với công việc của mình, có người cầm báo cáo hết hạn so tới so lui, có người trừng mắt nhìn camera giám sát trước cửa hàng tiện lợi dưới lầu, sắm vai đang theo dõi, đi toilet đều gần như là chạy, giành giật bảo vệ sự bình an của thành phố Ánh Sao Sáng trên từng giây.
Ai có chút chức vụ cũng đều đã thay sang “đồng phục nghi lễ”, toàn thể ra cửa chờ đón. Loại đồng phục da người này thường thì chỉ có tết đến lễ lộc, lúc nhận khen ngợi hay phỏng vấn mới dùng tới, có sẵn lớp trang điểm, bờ môi đã được xử lý sẽ vểnh lên một cách mất tự nhiên. Đồng phục da người freesize bị ma cà rồng với các kiểu hình thể khác nhau căng ra, tạo thành đủ loại hình thù kỳ quái, nhìn từ xa trông cứ như hai hàng quái vật biến hình nở nụ cười mỉa mai.
Bọn họ đang chờ đại nhân vật sắp đến - Cảnh sát trưởng tân nhiệm.
Mấy năm trở lại đây, hai châu Ma Kết và Thiên Yết va chạm nhau mỗi lúc một nhiều, quan hệ giữa ma cà rồng, Bí tộc căng cứng. Cái chết của lãnh chúa, sở An ninh bị tập kích đợt vừa rồi đương nhiên tính cả lên đầu Bí tộc: Chuyện hung thủ là quả mọng, đội trưởng Dương còn dùng tới, vì vậy chị ta không báo lên.
Bổ nhiệm, bãi nhiệm lãnh chúa liên quan tới một loạt vấn đề như đất phong, liên lụy rất nhiều. Vậy nên khu Đuôi quyết định tạm thời Tổng cục An ninh sẽ phụ trách công việc hành chính ở thành phố Ánh Sao Sáng, các phòng ban khác của tòa thị chính hỗ trợ, cảnh sát trưởng tân nhiệm thay mặt cho chức trách của lãnh chúa.
Cảnh sát trưởng mới, Andrew Malkav nhỏ là kẻ sở hữu thiên phú thần thánh thế hệ mới trong gia tộc Malkav, một trong những đối thủ cạnh tranh mạnh nhất cho vị trí cầm quyền gia tộc thế hệ kế.
Biểu tượng của nhà Malkav là một con vượn khổng lồ với cái miệng to đầy máu cất tiếng gầm lặng lẽ, còn được gọi là “con vượn giận dữ”. Ở khu Sừng, người nhà này được xưng là bệnh thần kinh dồi dào, trai gái nhiều chí hướng lạ. Năm nào buổi Halloween tụ hội của gia tộc cũng kết thúc trong cảnh đánh nhau tưng bừng. Nhiều năm trước, vào dịp khu Sừng tổng tuyển cử, bên nhánh bên của gia tộc họ có đôi vợ chồng cãi nhau tới mức “phang nhau trên giường” đúng nghĩa đen, cuối cùng một lên bàn thờ, một chung thân. Lúc đó, chuyện này bị gia tộc đối thủ nắm được, coi đó là nhược điểm, đi rêu rao khắp nơi, nói gia tộc Malkav bọn họ có chứng hưng cảm di truyền, thế nên Ưng phái chủ chiến thất bại, chính sách di dân ở khu Đuôi được giữ lại cho tới tận hôm nay.
Thiên phú thần thánh của gia tộc Malkav cũng tràn ngập hơi thở cảm hứng cáu kỉnh, đó là “Gió lốc” - thiên phú có tính công kích mạnh nhất trong 7 đại thiên phú, sức phá hủy lớn nhất.
Lúc giết người gấu dưới thành phố ngầm, cảnh sát trưởng tiền nhiệm “Thấy rõ” từng sử dụng vật thiên phú ma cà rồng dựa trên “Gió lốc” nhấc nên bức tường gió đến súng liên thanh còn không xuyên thủng, lật tung gấu chó cả con phố. Còn quý ngài “Gió lốc” mới tới này nghe nói cấp bậc thiên phú đã gần đến cấp 2, còn kinh khủng hơn vật thiên phú kia. Còn có lời đồn, sở dĩ ngài Malkav đây từ khu Sừng đi tới khu Đuôi chim chẳng buồn ị này, khéo là do trên lưng gánh án mạng ẩu đả dẫn tới chết người.
Cấp trên cao quý, giận vui vô chừng, còn ngờ là có ghi chép phạm tội không thể đắc tội dư sức làm cho mỗi một kẻ làm công trào dịch mật.
Nơm nớp chờ từ hoàng hôn cho tới khi trăng lên đầu cành, đã giữa ngày mà “Gió lốc” còn chưa quét qua. Chờ tới khi sao Khải Minh treo cao, thư ký của ngài Malkav mới ung dung tới nơi, chỉ nói “cảnh sát trưởng đại nhân vừa tới, thấy hơi khó chịu do chênh lệch múi giờ giữa khu Sừng và khu Đuôi, phải nghỉ ngơi ít hôm nên hôm nay sẽ không tới đây”.
Đội trưởng Dương nghe xong thì cũng không giận, còn nhiệt tình nói: “Tất nhiên sức khỏe của cảnh sát trưởng quan trọng nhất mà. Ngài Malkav đích thân tới đây là niềm mong mỏi của cả thành phố Ánh Sao Sáng, toàn thể sở An ninh sẽ xem ý chí của ngài cảnh sát trưởng là phương hướng của mình. Chúng tôi trông đợi bất kỳ chỉ thị nào của ngài Malkav, có thể làm gì đó cho cảnh sát trưởng đại nhân, dù là chuyện nhỏ bé không đáng kể thì đó cũng là niềm vinh hạnh lớn lao cho chúng tôi.”
Thư ký đi theo Andrew Malkav nhỏ quanh năm, đã quen với đủ lời xu nịnh, dĩ nhiên không hề để bụng tới bài phát biểu buồn nôn của đội trưởng Dương. Chỉ là giơ tay không tát người mặt cười, người ta khách sáo với mình, mình là thư ký cũng đâu tiện làm mặt kênh kiệu thay cho cố chủ, vậy là anh ta xin lỗi ba lần, đủ lịch sự mà cũng không mất thể diện, hàn huyên hồi lâu mới đi.
Trước lúc sắp lên xe, ngài thư ký lại bị gọi lại, anh ta ngoảnh đầu nhìn thì thấy đội trưởng Đội Khủng Hoảng đầu tóc hoa râm đã giải tán thuộc hạ, mình mình đi sang, lặng lẽ dúi cho anh ta đèn xe cảnh sát và túi máu tiện lợi.
“Chỗ này của chúng tôi không thể so với khu thủ đô, trình độ nhận thức giáo dục không cao, mọi người chỉ biết đèn xe cảnh sát tuần tra, lúc tắc đường nếu bật cái này lên sẽ dễ đi hơn một chút.” Người phụ nữ có tuổi mang theo vài phần chất phác đôn hậu lại chỉ vào mấy túi máu tiện lợi làm thành kẹo viên, đoạn nói, “Chắc chắn cảnh sát trưởng đại nhân sẽ mang theo thú cưng bên mình, còn số làm công thay cho người ta ăn được ngày ba bữa là may mắn rồi, bận thì toàn dựa cả vào máu ăn nhanh, tôi hiểu mà. Chỉ là cậu mới đến nên không biết, máu ăn nhanh ở khu Đuôi gì cũng trộn vào, uống vô dễ đau bụng, cái này là do thư ký cảnh sát trưởng trước kia từng thử đó.”
Người phụ nữ trước mắt mặc tấm áo da kém chất lượng đến nực cười, lúc nói chuyện riêng bớt đi vài phần câu nệ, thân thiết hơn nhiều, lộ ra vài phần vụng về và chân thành làm người ta chua xót, đối lập hẳn với cái vẻ a dua nịnh hót quá liều trước đó. Ngài thư ký có chút động lòng, có một khoảnh khắc, anh ta nhớ tới mẹ của mình, cũng không từ chối ý tốt của đối phương mà rụt rè tỏ lòng cảm ơn, ấn tượng về thành phố Ánh Sao Sáng tồi tàn cũng tốt hơn đôi chút.
Trước lúc đi, anh ta mang theo vài phần trịnh trọng nói với đội trưởng Dương: “Vậy thì chúc ngài hôm nay may mắn.”
Đội trưởng Dương ngẩn ra, có chút khó hiểu, mãi tới khi xe của thư ký hòa lại vào dòng xe hối hả, chị ta mới thẳng cái dáng lưng lam lũ của mình lên.
“Có họ với không có họ đúng là khác nhau,” Chị ta vác theo bộ đồng phục da người cười mà như không cười, “Tới cả thư ký cũng là kẻ có thiên phú.”
Số 36 theo lời chị ta dặn dò, mang đèn xe tuần và huyết tương tới ngẩn ra: “Quý ngài ban nãy thế mà cũng là kẻ có thiên phú ư?”
“Họ Carver, xuất thân là bình dân khu Lưng, kẻ có thiên phú “Chúc phúc” cấp 1,” đội trưởng Dương nắm bối cảnh của người khu Lưng mà chị ta gặp mặt lần đầu rõ như lòng bàn tay, “Thiên phú gã thức tĩnh rất yếu, miễn cưỡng đạt tới ngưỡng đủ tư cách cấp 1, bản thân cũng không thực dụng, nghe nói chỉ có thể gia tăng may mắn cho mình hoặc người khác ở một mức độ nhất định.”
“Hả?” Số 36 cả kinh, “Thế này còn yếu, thế…. Thế không phải chẳng kém thần minh là bao hay sao?”
“Gia tăng may mắn chỉ là gia tăng khả năng, không nhất định sẽ đạt được kết quả cậu cần. Nếu như cậu đổ xúc xắc, cược lớn bé với ma cà rồng có thiên phú cấp cao, gã có thể ban phước cho “lời chúc” hoặc tăng tỉ lệ thắng của cậu từ 50% lên tới 51%. Nếu chuyện càng phức tạp thì lời chúc của gã có hiệu quả hay không càng khó nói.” Đội trưởng Dương nói khẽ, “Cái này về cơ bản tương đương với thiên phú vô dụng, kết quả năm nọ gã lại đứng đầu đại học Thánh Nguyệt Hoa, sau khi tốt nghiệp thì được gia tộc Malkav chào mời… Có lời đồn gã là do người mẹ đơn thân tần tảo nuôi lớn, không chờ được gã có tương lai thì người phụ nữ đó đã chết, giờ xem ra đúng là thật.”
Số 36 nghe tới nỗi há hốc.
“Nghe nói người này rất giỏi tính toán, am hiểu lợi dụng thiên phú của mình để gia tăng tỉ lệ của một chuỗi việc nhỏ, cuối cùng dẫn dắt sự việc theo kết quả mà gã muốn. Gã là một trong số những vũ khí bí mật của gia tộc Malkav, thế mà cũng theo “thái tử” về quê.” Đội trưởng Dương thở dài, “Xem ra trong lần đại tuyển năm nay, tình hình nhà họ ở khu Sừng lại không lạc quan rồi, muốn kiếm phiếu bầu của đám nhà quê hang cùng ngõ hẻm chúng ta đây mà.”
Số 36 ù cạc hỏi chị: “Vậy… đội trưởng, chúng ta làm sao đây?”
Đội trưởng Dương bị số 36 chọc cười, đoạn vươn tay gõ đầu đối phương: “Ngốc rồi à, nên làm gì thì làm nấy, bên trên dặn gì chúng ta cứ chấp hành theo thế ấy, đại nhân vật khu Sừng đấu đá nhau thì liên quan gì tới chúng ta chứ?”
“Cũng phải ha…”
Một đường gần gũi bình dân trả lời tiếng thăm hỏi của đồng nghiệp và thủ hạ, chốc chốc lại dừng lại nói vài câu chuyện nhà người ta, đội trưởng Dương về tới văn phòng, kéo áo da ra, cũng kéo cái gương mặt hề buồn cười kia xuống.
Lúc này, chiếc di động khác của chị ta nhận được tin nhắn nặc danh: Tiền đã vào tài khoản, dù lập trường gia tộc thế nào đi nữa thì tôi cũng sẽ mãi là bạn bè của Bí tộc.
Đây là email được chuyển tiếp cho chị ta.
Trong 7 đại gia tộc, có một tiểu quý tộc thuộc phe ưu tú Montenegro, trưởng tử của người này chết trong tay một kẻ điên nhà Malkav, do chứng cứ không đầy đủ nên cuối cùng hung thủ chỉ vào trại giam một chuyến tượng trưng, cuối cùng vô tội được thả: Chuyện này chính là “thái tử điện hạ” Andrew nhỏ đây ra tay dẹp yên.
Hiện tại, cảnh sát trưởng đại nhân đã rời khỏi nơi gã có thể một tay che trời là khu Sừng, khổ chủ đã bỏ ra số tiền lớn treo thưởng ở chợ đen. Sát thủ Bí tộc dưới thành phố ngầm đã ra mặt nhận đơn, tất nhiên, tiền về tay ông chủ sau màn - đội trưởng Dương “chất phác đôn hậu”.
Nhân vật lớn ở khu Sừng đấu đá nhau không liên quan tới bọn họ, ngoại trừ trường hợp có người trả tiền.
Muốn có phiếu bầu cũng không thành vấn đề, nhưng trực tiếp vươn tay vào khu Đuôi thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị băm vằm.
Đội trưởng Dương lấy túi máu ăn nhanh trong tủ lạnh, vặn ra, mùi vị kỳ lạ dư sức làm cho các nhân vật tai to mặt lớn khu Sừng phải nôn ọe xộc tới - Đây là một túi máu chuột, bao nhiêu tinh dầu thơm cũng không đè nổi mùi nước cống tẩy không sạch đó. Dương không uống mà đi tới bàn làm việc, nhấc bàn phím rồi đổ túi máu lên tấm lót bàn phím.
Nháy mắt, máu đã bị tấm lót bàn phím “nhựa” kém chất lượng hút vào, không ít bọt khí trồi lên như sôi sục, ngay sau đó, vết máu ngưng thành mấy dòng chữ.
“Trừ việc cung phụng cứ địa của ngọn lửa thủy tinh mới ra, “Ẩn Mình” không hề báo tọa độ liên hệ mới lên, tọa độ của chính mình cũng không, chắc là bọn họ chưa chuẩn bị xong, cũng có thể là do quyền hạn của tôi không đủ. Đừng hỏi thêm, tôi không muốn giúp cho các người nữa!”
Tấm lót bàn phím bình thường đấy không có hơi thở âm lãnh của “hàng lậu”, cũng không có “vật thiên phú ma cà rồng” quý báu mà là hung khí do dã quái làm ra trong lời đồn. Quả mọng bình thường trí lực đều thấp, dã quái càng sợ hãi sản phẩm điện tử, vì vậy chúng chế tạo ra rất nhiều công cụ nhỏ dùng để truyền tin, khá là thú vị, có lúc cũng khá là hài hước. Ví dụ như bảng liên lạc này, chỉ có đổ máu động vật khác lên mới hiện hình, hễ nhỏ máu quả mọng vào, dù chỉ một giọt thì thứ này cũng sẽ tự động báo hỏng ngay lập tức.
Đội trưởng Dương ngẫm nghĩ, đoạn chấm máu chuột, viết lên bảng: “Chủ nhân của con gái anh rất yêu con bé, năm nay còn báo danh đánh giá cấp bậc cho nó.”
“...”
Dương kiên nhẫn chờ một chút, trên bảng lần lượt hiện ra từng chữ: “Đúng vậy, bọn người đó tới sau khi thành phố ngầm xảy ra rối loạn, vào một dịch trạm tiền đồn thuộc hiệp hội khác. Tôi không biết tọa độ dịch trạm đó. Nghe nói trong số bọn họ có mồi lửa, còn dẫn theo phụ nữ và trẻ em, tình hình cụ thể thì tôi không biết, bọn họ qua lại thân thiết với bên “thần bí” hơn.”
Dương nghĩ ngợi: “Không có tọa độ, bọn họ có cần thứ khác không? Ví dụ như đồ ăn thức uống chẳng hạn?”
Tấm bảng im lặng giây lát rồi “nói”: “Đúng vậy, dịch trạm không có khả năng sản xuất, cần phải bổ sung từ bên ngoài, bọn họ từng hỏi một đợt tiếp viện.”
Dương: “Bao nhiêu?”
“Đồ ăn không nhiều, số lượng ăn trong 3 4 năm của một người trưởng thành, nước thì rất nhiều, giống như phải xây nguyên cả trấn lớn vậy.”
Dương: “Dịch trạm không có tọa độ, cần số lượng đồ ăn và nước trước?”
“Đúng vậy, nhưng tôi không biết là chuyện gì, đừng hỏi tôi.”
Dương chậm rãi cau mày, ngón tay gõ xuống mặt bàn: Chị ta dùng “hàng lậu” để lại lời nguyền trên người của người phía đối diện, đối phương không thể nói dối.
Trữ số ít thức ăn và số lớn lượng nước… thường thì ngược lại mới đúng. Lũ dã quái trốn trong núi sâu rừng già, đồ ăn không dễ thu hoạch, song nước uống có thể tìm cách lấy từ xung quanh.
Dương cân nhắc viết xuống: “Trừ chi viện đồ ăn với nước ra, gần nhất bọn họ còn nhận cái gì nữa?”
“Chắc không liên quan đâu… một ít máy móc thiết bị, chủ yếu của xe cơ giới.”
Dương: “...”
Chị ta nhìn tấm bảng hồi lâu rồi bật cười: “Cũng to gan thật.”
—Hưng cảm: Tâm trạng cực kỳ hưng phấn và dễ bị kích động thường liên quan đến rối loạn lưỡng cực.Sao Khải Minh: Sao Kim hiện ra vào lúc sáng sớm ở phương đông, hay gọi là Sao Mai. (Ờm, mình thích Khải Minh nên sử dụng ở đây thôi. :3. Có thể bạn đã biết, Sao Kim hiện ra vào chiều tối ở phương tây gọi là Trường Canh (Sao Hôm).)