Ác Ma Thuần Sắc Trắng

Chương 71: Avalon 6




Chương 71: Avalon 6

Bá Tước dễ tìm, mụ không thích mất mặt nên không sáp vào mấy chỗ đông người, thường chỉ đứng nhìn đằng xa, mượn chút tiếng người xua cái lạnh là đi, bên người thi thoảng sẽ có một hai cô gái nhỏ hoặc nhóc mập nhỏ tuổi.

Năng lực hồi phục của con nít làm người ta phải thán phục, không tới một tháng đã biết làm người, đã chẳng còn co rút không dám gặp ai nữa, có đứa lanh trí, thậm chí còn có thể chạy chân sai vặt, giúp Bá Tước mấy chuyện linh tinh. 

Trong giai đoạn ấy, có 2 đứa trẻ chào đời, một đứa sống sót, một đứa chắc do mẹ nó còn nhỏ tuổi quá nên chết rồi. Lạc cũng không có cách gì, Bác Sĩ ở dịch trạm tiền đồn chuyên trị ngoại thương, ăn mòn, trúng độc, hơn nữa dù sao thì cậu cũng chỉ là một “Học Nghề”.

Nhưng điều làm cậu ta kinh ngạc đó là mẹ của đứa bé sơ sinh và những người khác cảm xúc đều rất ổn định, giống như đã quen với những chuyện như vậy từ lâu, bọn họ có sự dẻo dai của chính mình, như cây xương rồng tầm gửi.

Từ xa Lạc đã trông thấy Bá Tước đang tết tóc cho Hoa Nhài dưới một tán cây bên bờ sông. Cô gái nhỏ này hẳn là tới tòa nhà trắng của thần thánh, trên tầng cao nhất có sân huấn luyện, chắc là đánh đấm cả ngày, lúc này trên mặt con nhỏ hãy còn vết trầy, mái tóc vốn có hơi xoăn cũng không chải được. 

Lạc đi qua đó, hỏi Bá Tước: “Quý bà, hiện tại nói chuyện có tiện không…”

Giọng nói của cậu bị tiếng vỗ tay và tiếng cười cắt ngang, Lạc thống khổ nhìn về phía phát ra âm thanh: “Bọn họ lại đang làm trò gì đó?” 

Chỉ thấy ở giữa đám người là một sinh vật hình thù kỳ quái… Ồ, nhìn kỹ thì hình như là Tháng Năm đã lên sân khấu. Thằng cu tinh thần trạng thái bất thường đội thứ trông như ổ chim trên đầu, tối lửa tắt đèn nên cũng không nhìn ra là làm bằng dây kẽm hay chạc cây nữa, giờ đang vặn vẹo bằng một tư thế hỗn loạn dưới đất.

Lạc: “Ai đánh vô gáy nó à?” 

Có vẻ giống triệu chứng tiểu não tê liệt.

Hoa Nhài: “Bọn họ đang diễn kịch.” 

Lạc nhăn mày, nghĩ thầm: Sao lại học mấy thứ đó của lũ ma cà rồng?

“Nó diễn cái gì vậy?” Lạc chỉ vào Tháng Năm, “Con dòi à?” 

Hoa Nhài: “Người cá nhỏ bé xinh đẹp.”

Trưởng dịch trạm bỗng chốc quên mất mình tới đây làm gì, cậu chàng im lặng một cách kỳ dị hết 2 giây: “Nó… với mấy chữ kia dính gì với nhau?” 

“Có đó,” Thiếu nữ ngây thơ đáp, “Anh không thấy hả? Đầu nó đội vương miện san hô, trên người còn dán nhãn kìa.”

Vừa dứt lời thì trông thấy một luồng ánh sáng trắng như tuyết lóe lên: Mấy người khiêng một tấm gương đồng thật to ra, cầm đèn pin chiếu “bụp” lên đấy, vào khoảnh khắc đó, ánh sáng đèn pin như xuyên qua mặt gương, thắp sáng cả dòng sông tựa như bình minh giáng lâm bên bờ sông, bóng người vốn tránh dưới bóng cây tối tăm hiện lên thật lộng lẫy.

“Sân khấu” chợt rực rỡ ánh đèn cũng làm lộ ra lớp hóa trang của Tháng Năm… Thằng nhóc cũng không hóa trang gì nhiều, trừ đầu đội ổ chim… san hô thì trên người dán mấy miếng giấy như thuốc dán, trên đó viết dòng chữ “Bổn cá là người cá xinh đẹp nhỏ bé” bằng tay tàn. 

Lạc: “...” 

Hoa Nhài có lòng tốt giải thích: “Cái thẻ đó là Tháng Năm tự viết ấy, nó mới bắt đầu học viết mấy ngày nay, tay có hơi run.” 

“Không… không phải.” Lạc run rẩy giơ tay, khiếp sợ trỏ vào tấm gương đồng, “Cái đó là “Gương Vô Biên” trong truyền thuyết mà? Chính là nó phải không?” 

“Đúng vậy,” Hoa Nhài bị Bá Tước cố định đầu lại đành liếc xéo tỏ ý khen ngợi, “Anh biết cũng nhiều phết.” 

Lạc: “...”

Đám người “ong ong”, trưởng dịch trạm cũng cảm thấy đầu mình “ong ong”, trong tiếng ồn trắng đó, dòi Tháng Năm… không, người cá xinh đẹp nhỏ bé Tháng Năm uốn éo đến bên dưới gốc cây. Bóng người dưới cây bịt tấm vải che mặt màu đen, tướng ngồi vô cùng đoan chính.

Dẫn chuyện - Quạ Đen xách loa tay, giới thiệu nhân vật mới vừa ra sân: “Hắn là Vu Sư thần bí dưới đáy biển sâu, là nhà phát minh độc quyền của trăm vạn loại ma dược, là chuyên gia công trình gen, là máy ước nguyện cầu gì được nấy…” 

Trong số khán giả, có người ngắt lời hắn: “Xin hỏi… Sao “Vu Sư” lại ở dưới đáy biển sâu? Sao lại chế thuốc? Thuốc không phải do “Bác Sĩ” chế ra à?” 

Dẫn chuyện: “Chuyện của mồi lửa cấp 3, quý vị bớt lo đi.”

Khán giả: “...” 

Vu Sư vén góc vải che màu đen ra theo giọng nói đó, lộ ra mái tóc tựa như thủy ngân, y ngẩng đầu, chăm chú nhìn người cá xinh đẹp nhỏ bé đã dòi hóa, không nói tiếng nào, chỉ lắng nghe mỹ nhân dòi thao thao bất tuyệt, thổ lộ tình yêu mình dành cho “hoàng tử”. 

Thân là một diễn viên, thế nhưng Gabriel có hơi không kính nghiệp, dáng vẻ của y thật sự không giống “Vu Sư thần bí” chút nào, có mà giống tà thần nghe bao nhiêu lời vớ va vớ vẩn cũng có thể duy trì cảm xúc ổn định.

Trong lúc Tháng Năm điên cuồng uốn éo, một tòa… một đống quái vật to bự đi tới đi lui phía sau nó, chốc thì ngẩng đầu lên nhìn trăng sáng, chốc lại cúi đầu soi mặt sông. Đó là một bó vải trắng, rất lớn, còn biết đi, trên tấm vải trắng còn vẽ vương miện vàng rực - rất trừu tượng, 6 cái chân lộ ra phía dưới bó vải trắng còn trừu tượng hơn. 

Thông qua vương miện, Lạc đoán tấm vải trắng đại diện cho một thúng hoàng tử. 

Giọng nói sáng sủa của Tháng Năm sóng sánh: “Ôi Vu Sư, người ta yêu nhận nhầm người đã cứu chàng, con tim ta vỡ vụn như chiếc thuyền kia.” 

Chất giọng trầm thấp của “Vu Sư” cất lên: “Ngươi vốn dĩ không cần thiết phải cứu gã.” 

Người cá xinh đẹp nhỏ bé nước mắt lã chã: “Thế nhưng bờ môi chàng như cánh hoa hồng tươi đẹp, đôi mắt chàng sáng tỏ như viên đá quý, ta cầm lòng không đặng…”

“Vu Sư” bình tĩnh chỉ ra: “Với cái lượng mỡ này của gã, rớt xuống biển sẽ không chết đuối đâu, có thể tự nổi lên.” 

Lạc: “...” 

Lát sau, cậu chàng cẩn thận hỏi Hoa Nhài: “Giả thiết “hoàng tử” này có huyền cơ gì à?” 

“Hoàng tử hơn 150 kg.” Hoa Nhài đáp, “Kết quả hai người báo tên diễn hoàng tử cộng lại cũng không tới 150 kg, để đạt hiệu quả, bọn họ nhét Dâu Tây vào luôn.” 

Lạc: “... Hoàng tử 150 kg có điển cố gì?”

“Không có điển cố,” Hoa Nhài nói, “Quạ Đen nói “hoàng tử” là quý tộc phong kiến, bọn này chỉ mới gặp có một quý tộc phong kiến, là lãnh chúa ma cà rồng trong lâu đài ở thành phố Ánh Sao Sáng, nên chọn gã thôi.” 

Lạc sững sờ. 

Lúc này, trên sân khấu vang lên hy vọng mọc ra đôi chân của “người cá xinh đẹp nhỏ bé”, khẩn cầu bản thân có thể từ cá hóa thành người. 

Qua lại với mấy người mới đến một thời gian, Lạc cũng biết đại khái lai lịch của bọn họ, ví dụ như nhóm Tháng Năm từng là thú cưng của lãnh chúa ma cà rồng. Tới tận bây giờ, thằng nhóc nói chuyện vẫn cứ dùng “người” với “quả mọng” lung tung cả lên.

Trưởng dịch trạm xoa cằm, cân nhắc thâm ý của Quạ Đen khi sắp xếp vở kịch này. 

Thì nghe thấy “Vu Sư” không kính nghiệp trầm mặc một cách quỷ dị hồi lâu, sau đó chắc là quên thoại, vậy là y bắt đầu phát huy tự do: “Ta có thể biến con cá nhà ngươi thành con người sao?” 

“Người cá xinh đẹp nhỏ bé” cũng không lường trước được Vu Sư đại nhân lại không rành nghiệp vụ của mình tới vậy, nó ngơ ngác gật đầu: “Ơ, được chứ nhỉ?” 

“Vu Sư” xúi bẩy: “Thế ngươi bắt hoàng tử về đây, ta biến gã thành cá cho ngươi.” 

Người cá xinh đẹp nhỏ bé: “...” 

“Vu Sư” hớn hở nói: “Ta chỉ cần chút tủy não của hoàng tử thôi, dù sao biến thành cá rồi thì gã cũng chẳng dùng tới cái này nữa đâu.” 

Hoa Nhài đã tết bím tóc xong được tự do, nó nhảy lên, đứng xa xa gào vọng tới: “Đủ sở hụi đó! Đầu gã to thế, chắc chắn nhiều óc lắm!”

Dẫn chuyện hết nhịn được, nói xen vào: “Sao khán giả cứ xen lời thế? Mai cho em diễn hoàng tử… Ngài Vu Sư, ngài nói cá là cá sống à? Đừng có lách vào khe hở hợp đồng. Còn nữa, tôn trọng tình yêu giùm tôi!”

Lạc: “...”

Cậu ta lại cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi. 

Trưởng dịch trạm mệt mỏi lau mặt, đoạn đi tới bên cạnh Bá Tước, phớt lờ tạp âm làm nền: Là vì diễn viên quên lời thoại, dẫn chuyện lên sân khấu nhắc thoại rồi, khán giả được rèn luyện có tố chất đứng nguyên đó, bắt đầu nhảy disco, con chó của lão Ethan vui tới mức y hệt vũ vương 4 chân.

“Tôi vừa nhận được thư của hiệp hội.” Lạc nói với Bá Tước, “Bà biết tầm quan trọng của ngọn lửa thủy tinh đấy với hiệp hội rồi đó. Chỗ tôi là “dịch trạm tiền đồn”, chắc chắn không thể làm trạm trung chuyển liên hệ cứ địa mới, nhưng trên “Ẩn Mình” có 4 tọa độ, có thể liên thông tới 4 nơi, Thợ Thủ Công và thần bí đều sẽ tranh thủ, hiệp hội chỗ tôi cũng chiếm một cái. Quý bà, bà có đề nghị gì không?”

Đáng ra Lạc nên tìm Quạ Đen nói chuyện này, nhưng mấy ngày này cậu ta thật sự không muốn thấy hắn, gặp một lần mắc mưu một lần, Lạc có chút bóng ma tâm lý rồi.

Bá Tước im lặng hết mấy giây mới trầm giọng nói: “Cậu lo là tới chừng đó, trưởng dịch trạm của dịch trạm này có thể sẽ đổi người à?”

Điều Lạc luôn canh cánh về cha mình, ấy là lão trưởng dịch trạm đã ép cậu thành Học Nghề, không để cậu đi lộ tuyến “thần thánh” mình hằng khát khao, có thể thấy cảm giác thuộc về và lòng trung thành của tên nhãi này với hiệp hội Bác Sĩ cần đánh một dấu chấm hỏi. Mồi lửa “Bác Sĩ” có tuổi thọ lâu dài, trong hiệp hội là lũ già thành tinh, không thể nào không nhìn ra chút tâm tư đó của Lạc.

Chiếm vị trí then chốt của một trong 4 tọa độ, chắc chắn bọn họ sẽ phái mồi lửa cấp 2 trung thành đáng tin cậy tới, trực tiếp đổi Lạc đi, hoặc là làm cậu mất quyền lực.

Lạc cười khổ, đúng ngay lúc này, Hoa Nhài quay đầu sang, nói leo vào: “Sẽ không đâu.” 

Hai người lớn đồng loạt nhìn sang con nhỏ, Hoa Nhài nói: “Quạ Đen nói sẽ không đâu.” 

Lạc cứng họng giây lát: “Sao cậu ta lại biết rồi?” 

“Đám già xì hơi còn có quy trình cố định mà,” Hoa Nhài xua tay, học giọng điệu ung dung của Quạ Đen, “Anh ấy nói nếu dịch trạm này liên thông với “Ẩn Mình”, về sau sẽ trở thành trạm tiền đồn trong số các trạm tiền đồn, đứng mũi chịu sào, có nguy cơ cao, sẽ không có ông già nào muốn tới chịu chết đâu. Nếu như vậy mà anh vẫn mong dính vào thì anh ấy đồng ý thôi, chỉ cần anh đồng ý điều kiện của bọn này.”

Lạc: “Điều kiện gì? khoan đã, “bọn em”? Có chuyện gì của em chứ? Em là một thần thánh…”

Hoa Nhài con nít nói năng không kiêng dè: “Anh phải đồng ý làm nội gián trong hiệp hội Bác Sĩ cho bọn này.”

Lạc: “...”

Cái này có thể nói thẳng thế à?

“Cho nên anh phải cố gắng, tranh thủ sớm ngày thăng làm Bác Sĩ cấp 2, nếu không anh sẽ không thâm nhập nội bộ hiệp hội được.” Hoa Nhài mang theo vài phần thấm thía trong lời nói, “Còn về tôi, tôi là nội gián “thần thánh” đưa vào, thuyền Noah kêu tôi đi học, lúc không lên lớp sẽ ở lại trong “Ẩn Mình”.”

Nó ngẫm nghĩ rồi lại thản nhiên nói, “Nhưng mà lúc tôi tới thuyền Noah cũng có thể làm nội gián cho Quạ Đen.” 

Câu trước là Quạ Đen bảo chuyển, phần sau toàn là lời con nít.

Lạc cúi đầu nhìn cái xoáy tóc của Hoa Nhài, bỗng dưng ý thức được mình nghiêm túc theo cô bé nhỏ mới học làm người, vậy là cậu ta cười khổ: “Được nha, em vui là được. Nhưng mà có phải em nên nghĩ rõ mình đứng bên nào trước rồi mới làm “nội, nội gián” cho bên đó không?”

“Anh mới chưa nghĩ rõ đó nhỉ?” Hoa Nhài khinh bỉ liếc nhìn cậu ta, “Tôi muốn đứng bên nào thì đứng, tôi không có chân có đầu óc chắc, có phải củ cải mọc dưới đất đâu.”

Lạc hết cách, đầu hàng với con nhỏ, đoạn quay sang hỏi Bá Tước: “Rốt cuộc cậu ta định xây dịch trạm ở đâu vậy? Bà Honey không lo tới sao?”

Bá Tước cười cười: “Đợi xây xong thì cậu sẽ biết thôi.”

“Nhanh lắm!” Hoa Nhài giành trả lời. “Bên trong “Ẩn Mình” mới mà hiệp hội Thợ Thủ Công gửi về có không gian có sẵn, bên trong chắc chỉ nhỏ hơn dịch trạm này một chút, có nhà có đường đi, có thể vào ở ngay… Cái này đừng quên nói với hiệp hội Bác Sĩ nha, bọn họ cũng nên tặng chút quà cáp.” 

Lạc: “...” 

Câu cuối cùng này con nít không thể nào nói được hết, chắc chắn là của tên oắt trời sinh không có xíu đức nào đó rồi. 

Phân đoạn tụ tập nhảy disco như điên mau chóng qua đi, Lạc đờ đẫn xem xong màn biểu diễn “Phần tử khủng bố của đại dương” cùng mấy khán giả nhảy nhót lung tung.

Kết cục, sau khi người cá xinh đẹp nhỏ bé trải qua tình yêu vô vọng, bị thuốc của Vu Sư biến thành bọt biển, linh hồn về với chúa trời. Còn hoàng tử 150 kg ôm cô dâu chổi chà của mình, bi thống nhìn biển cả, nói lời tạm biệt. Trong cơn nức nở, gã hít phải bọt khí có độc, cả hai rơi ùm xuống biển, bị Vu Sư vĩ đại thu hoạch bộ não. 

“Dẫn chuyện” bước ra bế mạc, tuyên bố kết cục đại đoàn viên mới ra lò, “Vu Sư có tâm sự nghiệp, có chí thì nên”. 

Khán giả hưởng ứng nhiệt liệt - Trong ngôn ngữ của bọn họ, “Vu Sư” là mồi lửa cấp 3 của lộ tuyến thần bí, mồi lửa luôn đúng, vậy nên góc nhìn của bọn họ là Vu Sư. 

Lạc còn nghe “người cá xinh đẹp nhỏ bé” làm chủ đề sâu sắc hơn: “Có thể thấy biết chữ rất quan trọng, ít ra lúc không nói được còn có thể viết thư qua lại.” 

Sau đó Tấn Mãnh Long vác theo bộ mặt thành thật, bắt đầu cầm theo một cái rổ nhỏ, thu tiền từng người. Trong quá trình diễn kịch nói đã thiết lập một số tình tiết hồi hộp, khán giả có thể dự đoán diễn biến kế tiếp bằng cách cá cược, như vậy, ngoài khoản nhảy disco hâm nóng hiện trường thì khán giả có cảm giác tham gia vào rồi. 

Là trưởng dịch trạm, Lạc không nhịn được nữa: “Làm cái gì đó? Dịch trạm cấm bài bạc!”

Mông Quạ Đen còn chẳng buồn rời khỏi ghế, hắn bận lắm nhưng vẫn có thời gian ung dung chỉ vào Tấn Mãnh Long: “Thì đó, nhanh trói gã tóc vàng đó ra trước vành móng ngựa đi.”

Lạc: “...”

Tấn Mãnh Long: “...”

Ánh mắt màu lam của trưởng dịch trạm đọng lại trên cái rổ nhỏ của Tấn Mãnh Long hai giây, cuối cùng chậm rãi dời đi, vờ như mới nãy không có gì xảy ra hết. 

Cậu vừa mù vừa điếc mà băng qua đám đông tụ tập cá cược, căng da đầu đi tới trước mặt Quạ Đen: “Tôi nghe… khụ, Hoa Nhài nói rồi, vậy cậu có dự định gì?” 

Mười phút sau, trưởng dịch trạm theo Quạ Đen đến khoảng đất trống bên bờ sông cách đó không xa, ngơ ngác nhìn… chiếc xe tải trước mắt.

“Tôi nhớ… lúc cậu vừa mới đến đã lái nó vào nhỉ?” 

“Đã sửa xong rồi.” Quạ Đen lấy ra tự tin của thần xe, “Hiệp hội Thợ Thủ Công không chỉ có đủ thứ vật liệu kỳ quái hiếm có, còn lấy được linh kiện xe hơi của ma cà rồng với bí tộc nữa. Tôi tự cải trang đó, sao? Còn thiếu xịt sơn mặt ngoài nữa thôi.” 

“Ờm… khá hay.” Lạc ngoảnh đầu, bị Gabriel theo tới từ lúc nào làm giật mình. Y vẫn còn mặc quần áo “Vu Sư”, cái bóng như lướt tới, chẳng có chút âm thanh nào. 

Xuất phát từ bản năng né tránh Gabriel, Lạc đi quanh xe một vòng: “Chủ yếu là tôi muốn hỏi cậu chuẩn bị xây dựng dịch trạm “Ẩn Mình” ở đâu?”

“Ở đây.” Quạ Đen kéo cửa thùng xe ra, bên trong trống không. Hắn thò tay vào đó làm Lạc kinh ngạc nhận ra tay Quạ Đen đã biến mất… 

Trong thùng xe tải có không gian ẩn giấu!

Lạc: “...”

Cậu chàng có dự cảm không lành.

—Nhiễu trắng hay tiếng ồn trắng là một dạng âm thanh được tạo ra bằng cách kết hợp nhiều loại âm thanh với tần số khác biệt lại với nhau với mục đích là phục vụ cuộc sống, thường có mật độ phổ năng lượng không đổi trong một dải tần số nhất định.Xương rồng tầm gửi: