Ác Ma Thuần Sắc Trắng

Chương 52: Vùng đất bị thất lạc 10




“Mình không phải làm gì hết,” Ma cà rồng nghĩ, “Chỉ cần hét một tiếng với cảnh sát chỗ chốt kiểm…”

Gã quét mắt nhìn, xung quanh có ít nhất 3, 4 chiếc xe cảnh sát, mà chỗ này là trung tâm thành phố, là chỗ điều động nhân viên sở An ninh nhanh nhất, thậm chí khu trung tâm có cả vật thiên phú giống như thần… Đúng, không phải hồi nãy tin tức buổi sáng nói rồi sao? Bởi vì hành vi bạo lực của Bí tộc di dân ở thành phố Ánh Sao Sáng mà tổng cục sở An ninh đã điều động khẩn cấp mấy món vật thiên phú ở khu khác tới. 

Mắt ma cà rồng sáng rỡ, nháy mắt, khói mù trong lòng gã gần như bị quét sạch, bàn tay siết vô lăng của gã thấm mồ hôi lạnh. 

Rồi vào đúng ngay lúc này, “dã quái” im ắng cả ngày đột nhiên mở miệng gọi họ của gã: “Ngài Langdon.” 

Trong lúc căng thẳng, chột dạ mà nghe thấy tên mình thì lòng sẽ đánh “thịch”, ma cà rồng quay phắt sang nhìn ghế phó lái. 

“Không, bình tĩnh.” Langdon nhanh chóng tỉnh táo lại, gã thầm nhắc mình, “Bằng lái có cả tên họ mình, di động cũng có không ít tin tức cá nhân, hắn nhìn thấy cũng bình thường thôi… Bình thường ông mặt trời! Một con dã quái biết mở di động thì thôi đi, đã vậy còn biết chữ nữa chứ!

Quạ Đen chẳng buồn ngẩng đầu, tựa như nói bâng quơ: “Làm ăn không có hậu lắm nha, vốn 1 đồng 2, bán lẻ 38, tôi thấy bán sốt tỏi cũng không có lời như anh đấy…. Àiz, đừng nói cơm hộp cho con trai mang theo đi dã ngoại ngoài thành nhân kỳ nghỉ đông cũng là mớ này nhé?” 

Ma cà rồng ù cạc trước: “Gì chứ?” 

Kế đó mới giật mình nhớ ra gì đấy, đầu kêu một tiếng “ong”.

Tên gã nằm trong bằng lái, chuyện làm ăn có thể đoán ra từ trong những tin nhắn giữa gã với nhà xưởng, nhưng chuyện hôm nay con trai gã đi dã ngoại, sao con quái vật này lại biết thế? 

Trước và sau năm mới là mùa bận rộn nhất, dạo này ngài ma cà rồng thức khuya dậy sớm nuôi cả gia đình bôn ba khắp nơi, hoàn toàn không lo cho thằng nhóc được. Hôm nay cu cậu phải tham gia du lịch vùng ngoại ô trong kỳ nghỉ do nhà trường tổ chức, đầu đêm gã còn nghe vợ mình nhắc một câu mang máng, sớm đã quên bén… Gã chắc chắn di động mình không có tin tức liên quan vấn đề này!

Đầu gã còn không có mà!

Quạ Đen ngẩng đầu, đôi mắt thuần sắc đen lạnh căm, khóe mắt chẳng chút dao động, thế nhưng khóe miệng lại tét ra một nụ cười quỷ dị: “Cảnh hoàng hôn trong công viên rừng rậm đẹp thật, tôi có mấy người bạn cũng thích lắm, biết đâu có thể gặp nhau đó.”

Nói xong, ngón tay của Quạ Đen lặng lẽ chấm vào một chỗ trong không khí, “sợ hãi” chỉ hắn nhìn thấy được lần nữa lại bị dẫn nổ, chôn vùi ngài ma cà rồng trước mắt.

Langdon lập tức cảm nhận được mỗi một giọt máu đen trên người gã đều đã ngưng đọng, gã đột nhiên ý thức được, gia đình gã, hết thảy những thứ về gã, quái vật đều nắm rõ như lòng bàn tay… vậy nên đám nhãi nhép này không phải cướp ngẫu nhiên mà là chuyên môn tới vì gã! 

Gã đã nói mà, bao năm qua Bãi Hoa Rơi có dã quái xuất hiện đâu, sao gã lại có thể gặp chuyện này dưới ánh trăng cho được!

Nhưng tại sao? Con yêu quái này vừa nãy có nhắc tới tiền vốn và giá bán lẻ huyết tương của gã… là có kẻ tìm tới hại gã sao? Đối thủ cạnh tranh? Hay là mấy nhà cung cấp hàng hóa còn chưa bàn được giá cả?

Chính ngay lúc này, Quạ Đen “a” một tiếng: “Ngài coi có khéo không, tôi mới vừa nói xong.” 

Langdon nhìn qua theo ánh mắt hắn, phát hiện di động mình có tấm hình chụp nhanh: Một cậu bé ma cà rồng đứng dưới ánh hoàng hôn trong công viên, chắc ỷ trời tối rồi nên cu cậu không bận áo da cho đàng hoàng, đầu ló ra ngoài, hoàn toàn không có khả năng nhận nhầm… xung quanh đó chẳng có bóng dáng đứa trẻ hay giáo viên nào cả!

Bức ảnh này là ai chụp?

Langdon cứng lưỡi: Không thể nào là đứa nhỏ tự chụp, con gã còn nhỏ, đâu có di động. Giáo viên trong trường không có phương thức liên hệ với gã, bình thường bọn họ toàn liên lạc với mụ vợ…

Quạ Đen cười tít mắt: “Gặp nhau thật nè.” 

“Con trai tôi chỉ mới có 10 tuổi.” 

“Đúng,” Quạ Đen qua quýt vỗ lên vai ma cà rồng. “Đúng là lúc phải chi tiêu đó.” 

Hơi thở máu thịt trên bàn tay ấy bay sang, kích thích phản ứng sinh lý của ma cà rồng, răng nanh của gã nhô ra.

Nhưng cái răng ấy đang run, đâm rách bờ môi gã.

10 phút sau, hòa theo dòng xe chậm rãi, bọn họ tới trước mặt cảnh sát ma cà rồng ngay giao lộ.

Cảnh sát ngăn xe lại: “Kiểm tra an toàn theo lệ, ngài đây vui lòng xuất trình bằng lái… Ấy, xe anh có mùi gì vậy? Thơm ghê.” 

“Quả mọng, chở mấy con sống.” Tài xế cười theo, đoạn đưa giấy chứng nhận ra rồi chỉ vào thương hiệu trên thùng xe, “Nước ép quả mọng của công ty chúng tôi đó giờ toàn hàng thật giá thật.” 

“Ồ!” Cảnh sát liếc nhìn, nhận ra thương hiệu, cách lớp da cũng có thể nhìn thấy sắc mặt của anh cảnh sát dễ chịu hẳn, “Là hiệu này à, tôi nhớ rồi, đã nói rồi mà, tôi cứ luôn cảm thấy nước quả mọng nhà anh có vị khác biệt!”

Tài xế - Langdon không có gì để nói, chỉ đành nở nụ cười khô khốc.

“Chội, quả mọng nhỏ, chậc chậc chậc.” Cảnh sát thò đầu vào nhìn trong xe, sau đó phát ra giọng nói ngạc nhiên, “Hắn không sợ tôi luôn kìa, còn biết mi gió nữa!”

Nụ cười của ngài Langdon suýt ngã khỏi mặt, mồ hôi lạnh tuông theo sống lưng, chui vào lưng quần.

“Thủy vực gần đây vừa nãy thăm dò được Bí tộc nguy hiểm cỡ lớn, nhưng đã chạy mất rồi, tổ trọng án sẽ đến ngay.” Cảnh sát trả giấy chứng nhận về cho gã rồi lại thở dài, “Sắp loạn hết cả lên, anh cứ coi đi. Năm ngoái thượng nghị viện khu Sừng đã cãi um lên vì tụi Bí tộc, cuối năm lại có vụ như vậy… con gấu chó điên cuồng đó. Nghe nói sắp có nhân vật lớn, là kẻ có thiên phú tới đó, nhưng mà nhân vật lớn cũng ăn cơm, khéo sau này công ăn chuyện làm của anh càng làm lại càng tốt ấy chứ.” 

Trong cái vẫy tay tạm biệt của cảnh sát ma cà rồng, Langdon khép cửa sổ xe lại, tựa như khép lại hy vọng sống còn của mình, lái xe rời xa mảnh đất an toàn nhất này. 

“Nhân vật lớn có thiên phú sắp tới.” Quạ Đen ngẫm kỹ tin buôn lê mà cảnh sát ma cà rồng vừa nói, không nói chuyện với công cụ hình ma cà rồng bên cạnh nữa. 

Đèn xe cảnh sát trôi xa, hắn bình tĩnh xóa tấm ảnh vừa ghép, thoát khỏi “đám mây gia đình” trên di động của Langdon, dọn sạch vết tích từng sử dụng. Thật ra không dọn cũng chẳng sao, hệ thống hiển thị đây là ứng dụng ít dùng tới, có vẻ ngài ma cà rồng đây chưa từng đăng nhập vào, nhưng Quạ Đen vẫn quyết định cẩn thận làm đầu, lỡ đâu công cụ hình ma cà rồng dùng thuận tay quá, khéo về sau còn cần lợi dụng lại. 

Quạ Đen đăng nhập vào, xem lịch sử duyệt web của các thành viên trong nhà ngài Langdon. Phòng trẻ em có chiếc máy tính còn không tắt máy, hắn tiện tay mở camera viễn trình. Vậy là đừng nói hành trình của người bạn nhỏ ma cà rồng hôm nay, mấy ngày lễ sắp xếp sau đó hắn cũng có thể đoán được kha khá, tài liệu vừa đủ dọa tọa kỵ ma cà rồng một phen.

Tọa kỵ ma cà rồng - ngài Langdon tin răm rắp. 

Nếu nói quả mọng già đáng sợ chỉ đánh vào thị giác, võ lực chấn nhiếp thì sau đấy, gã hoàn toàn rơi vào cảnh “càng nghĩ càng thấy sợ”, không còn dám sinh ra chút suy nghĩ phản kháng nào nữa, ngoan ngoãn đưa đám yêu ma quỷ quái này tới con hẻm phía sau phòng hòa nhạc trung tâm.

Nhìn vào chính diện, phòng hòa nhạc trung tâm huy hoàng không kém cạnh lâu đài thành phố Ánh Sao Sáng chỗ nào, thế nhưng nó lại là con công xòe đuôi có cái phao câu trụi lủi. Cửa sau nó đối diện với một con phố bán buôn tồi tàn và một tòa lầu thi công dở dang mang theo nét đặc trưng ở khu Đuôi.

Nghe nói lúc xây tòa nhà này thì đã không suôn sẻ, công trường xảy ra sự cố mấy lần, còn cả công nhân Bí tộc ngã chết nữa. Chưa xong nóc đã xảy ra trận hỏa hoạn rất to, cháy sạch sẽ làm ông chủ cũng phá sản theo. Về sau cái chỗ xúi quẩy này như bị cái gì rủa vậy, buôn bán gì cũng không bền, cùng với xây dựng và mở rộng của con đường đằng trước phòng hòa nhạc trung ương, nơi này cũng dần mất đi chỗ đứng, tới nay, tòa nhà dở dang ấy cũng không có ai bắt tay vào tiếp quản. 

“Di tích này là một trong số các dịch trạm cổ xưa nhất ở khu Đuôi, còn lâu đời hơn phòng hòa nhạc của ma cà rồng, lúc chọn chỗ thì nơi này còn khá vắng vẻ.” “Bi thương” trong thùng xe chu đáo nhỏ giọng giảng giải cho những “vị khách ở ngoài” nghe, “Sau đó lãnh chúa đời trước vỗ trán, dời lâu đài sang bên này, cơ cấu cũng chỉ còn cách đi theo, nơi này bất ngờ trở thành khu vực trung tâm của thành phố Ánh Sao Sáng.”

Hoa Nhài hỏi: “Sự cố trong lời đồn là do chúng ta làm ra sao?”

Liszt đắc ý nói: “Phải, trận hỏa hoạn năm đó là do một đại nhân “Vu Sư” hướng “Phẫn nộ” đốt, cụ ấy giờ đã là 1 trong 4 trưởng lão ở thánh địa của chúng ta. Truyền thuyết về con phố vận rủi này cũng là vì một món tạo vật của Thợ Thủ Công, món đấy gọi là “Con mắt của Moros”, mua từ đồng bào khu Lưng ấy. Nghe nói món này vốn là bùa may mắn bình thường, rất nhiều Thợ Thủ Công sẽ thuận tay làm vài cái tặng người thân bạn bè, chẳng có bao nhiêu tác dụng, đeo vào thì nhiều lắm có thể phù hộ em không bị bệnh lúc cả đội đều cảm sốt chảy nước mũi. Sau đó một người hầu hạ cả đội.”

“Kết quả Thợ Thủ Công làm được một nửa thì tiểu trấn của bọn họ gặp ma cà rồng xâm nhập, cả trấn trở thành di tích. Lúc người của chúng ta nhặt nó về khi đi thu hồi di tích thì nó đã bị ô nhiễm máu của ma cà rồng có thiên phú, thiên phú của ma cà rồng ấy là “Vặn vẹo”, huyết dịch là công cụ để gã thi pháp. Em đoán xem, bùa bình an bị quấy thành thần khí nguyền rủa!”

Lúc này, Gabriel chợt mở to mắt, nhìn về phía ông anh này. 

Các mồi lửa cả một chi tiểu đội đều từng lén lút nghiên cứu Gabriel, dù sao cũng chói mắt quá mà. Quả thật người dân khu Đuôi chưa từng trông thấy “quần áo may đo cao cấp”, nhưng cuối cùng chẳng nghiên cứu ra được thành quả gì hết. Gabriel chẳng mấy giao lưu với con người, ở dịch trạm thì xuất quỷ nhập thần không thấy đâu, không đề tài nào thu hút y tham gia được hết… Nhất là từ khi lên xe, y đã chẳng hề cử động, thoạt nhìn trông không giống người sống chút nào. 

Liszt là mồi lửa hướng “Cực Lạc”, tuy chính sự không có tác dụng bao nhiêu, nhưng các “Cực Lạc” ăn no rửng mỡ không thiếu giống con công có tật xòe đuôi vậy, phát hiện ánh mắt của y, cậu ta thẳng lưng lên ngay, bắt đầu huơ tay múa chân “chút chít”. 

“Nghe nói chỉ cần đeo vô là lúc nào em cũng có thể nhìn thấy nguyện vọng trong lòng những sinh vật quanh đó, bao gồm cả các chủng tộc hắc ám như ma cà rồng, Bí tộc, đeo đủ 10 ngày, tới lúc trăng tròn là em có thể chỉ định một đứa số nhọ, rủa gã chuyện không được như ý.” 

Hoa Nhài kinh hãi: “Như vậy không ngược ý trời hả?” 

Cầm cái đó lên huỷ diệt thế giới còn không phải là chuyện nhẹ nhàng hay sao?

“Nếu nguyền rủa châu vận châu Ma Kết, mai có thể nhấn chìm đại lục này xuống biển không?” 

“Tất nhiên là không thể, bạn nhỏ em nghĩ cái gì đấy?” Liszt cười nhạo, “Nguồn ô nhiễm - ma cà rồng có thiên phú chỉ có cấp 1, vậy nên Con mắt của Moros hoàn toàn không có tác dụng với ma cà rồng có thiên phú, mồi lửa cấp 3 trở lên của chúng ta, cấp 2 bậc cao như đội trưởng cũng có thể khống chế cảm xúc, không để nó nhìn lén. Cái nữa là dùng nó có nhiều hạn chế lắm, người đeo nó cũng sẽ bị ô nhiễm, người bình thường đeo 10 ngày thì cả đời này cũng không thể trở thành mồi lửa nữa, còn trở nên nóng nảy dễ giận, mồi lửa cấp thấp có thể sẽ bị tắt lửa, là bị chính mồi lửa của mình xa lánh đó, không dùng được kỹ năng mồi lửa nữa. Đội trưởng thì chắc có thể thử chứ chúng ta đừng bao giờ đụng vào.”

Lúc này, Gabriel hiếm thấy được lần hỏi xen vào: “Tại sao lại gọi là “Con mắt của Moros”? Moros là ai?” 

“Hở?” Liszt không nghĩ tới góc độ này của y, câu ta ngây ra. 

“Truyền thuyết nói là “vị thần vận rủi”,” “Bi thương” tiếp lời, “Chỉ là truyền thuyết cụ thể thì không rõ, số điển tịch ấy đều cất trong hiệp hội Thợ Thủ Công. Từ điển tịch tới kỹ thuật, hiệp hội đều nghiêm cấm truyền ra ngoài, sợ truyền tới tay “Thợ Thủ Công đen”, lũ xứng ăn ngàn đao băm vằm ấy sẽ sử dụng con người làm vật liệu.” 

Gabriel không để ý phần giải thích phía sau của anh ta, y có hơi nghi hoặc, lại còn có chút không vui, cứ như thể tên nhãi Moros ở đâu nhảy ra giành mất vị trí của y vậy.

Đúng ngay lúc này, chiếc xe đỗ lại. 

Gabriel đã quyết định sẽ đi gặp “Moros” thử là người đầu tiên nhảy khỏi thùng xe, nhìn tòa nhà đầy vết cháy đen còn sót lại, Gabriel ngừng bước chân: “Là chỗ này à?”

Quạ Đen liếc nhìn lâu đài lãnh chúa cách đấy không xa thì hiểu ra ngay: “Không phải chứ? Trùng hợp tới vậy à?” 

“Hả?” Hoa Nhài đi theo qua, “Ở đây thì sao? Cái gì trùng hợp? Em lại mất tích một cách bí ẩn hết nửa ngày, bỏ sót đoạn hội thoại quan trọng rồi à?” 

“Đang nói một nhân viên chăn nuôi của em,” Quạ Đen giơ tay, kịp thời vặn cái đầu sắp quay sang nhìn Gabriel của Hoa Nhài lại, “Trước lúc tới lâu đài làm công, chắc là hắn đã tìm chỗ nào ẩn nấp, để “hành lý” vào đấy.” 

Cái khác không nói, Gabriel giết từ khu Sừng tới khu Đuôi, áo da ma cà rồng hẳn không chỉ có một bộ. 

Quạ Đen: “Trong “hành lý” của anh có gì vậy?”

Gabriel lắc đầu: “Không có vật gì quan trọng, chỉ có “quần áo” và vài dụng cụ không tiện mang theo.” 

Y phải dẫn “Thấy rõ” đích thân xuống thành phố ngầm, đuổi theo điều tra mình, phải hoàn thành cả vở kịch, trừ “May vá” và “Quyến rũ” lúc ban đầu, não của những ma cà rồng khác đều mang theo bên người, tiêu hao cả rồi.

“Sơ sót rồi.”

Vị sát thủ thiên thần có thâm niên đây hiếm thấy được lần xem xét lại bản thân mình. Trước đấy, ở khu khác, y không tiếp xúc với xã hội con người, đương nhiên chưa từng nghe thấy gì mà “dịch trạm”, “di tích”. Lúc giấu hành lý, y thật sự không biết chỗ này có vấn đề, mà tình thế khu Đuôi quả nhiên phức tạp hơn y nghĩ nhiều.

Quan chúng nghe hai người nói chuyện như trao đổi ám hiệu, hoàn toàn mù tịt thì thấy Quạ Đen sờ cằm: “Thế thì có chút hỏng rồi.”

Gabriel thở dài theo: “Đúng đó. Chị ta giỏi hơn tôi tưởng tượng nhiều.” 

Còn chưa nói xong, tiếng còi xe cảnh sát truyền tới, Honey quay đầu lại ngay, còn chưa kịp nhìn rõ là cái gì thì trước mặt bỗng tối sầm…

—Moros là vị thần của sự diệt vong trong thần thoại Hy Lạp, là con của Erebus và Nyx.