Ác Ma Thuần Sắc Trắng - Priest

Chương 50: Vùng đất bị thất lạc 8




Gabriel vừa mới dứt lời, một tia sáng ở đâu bắn xuyên thấu mặt nước, đập lên trên con thuyền nước. 

Con thuyền nước ẩn hình lập tức lộ ra đường nét hình dạng, ngay sau đó, tiếng còi cảnh sát truyền tới, ma cà rồng tuần tra quanh đó nhanh chóng lướt ngang bầu trời đêm. Dù không phải là những kẻ có thiên phú thì tốc độ chạy tới của những ma cà rồng này cũng nhanh hơn con người nhiều. 

Con thuyền nước phản ứng ngay lập tức, con thuyền nước vốn có chiều dài mấy chục mét đột ngột co rút nén lại, Hoa Nhài đứng không vững, đạp lên chân Tấn Mãnh Long. Tấn Mãnh Long kêu “áu”, toan nhảy đi thì đầu vừa vặn kẹt vào trần nhà đang hạ xuống. Gabriel đã chuẩn bị từ trước, vớt chiếc Đồng Hồ Chân Thật đã thay hình đổi dạng, ngồi lên chiếc ghế dựa phi tới. Quạ Đen phản ứng mau lẹ nửa quỳ xuống, trượt tới cửa theo nhịp lắc lư của con thuyền.

Cùng lúc đó, cửa phòng nghỉ đã biến mất, toàn bộ không gian không dùng tới trên thuyền đều gập lại. Phòng họp cách bọn họ có đến 10 mét hơn đảo mắt đã ở sát vách, Quạ Đen ngẩng đầu lên là có thể thấy tiểu đội Honey ở cách đó không xa. 

“Vật thiên phú ma cà rồng,” Không chờ đối phương mở miệng, Quạ Đen đã nói ngay, “Chuyên sàng lọc Bí tộc, chúng ta thành mỹ nhân ngư hết rồi, rút mau!”

Liszt ngơ ngác, thanh niên xinh đẹp cao gầy này với tóc vàng thật đúng là một cặp bài trùng, đầu cũng kẹt vào trần nhà co lại: “Ngư gì, gì chứ?” 

Honey giơ bàn tay gầy trơ già cằn của mình lên, lòng bàn tay hiện ra ảo ảnh hình con thuyền.

Kế đó, bà ta tóm lấy ảo ảnh ấy rồi vặn mạnh, toàn bộ những gì bên ngoài con thuyền nước đểu hóa thành tàn ảnh mắt người phân không được chỉ trong nháy mắt, tránh khỏi phát bắn trên bờ.

Con thuyền lắc lư chao đảo, trừ hai cái “trụ chống trời” kẹt đó, những người còn lại đều giống như hạt bắp trong cái sàn, ngả nghiêng ngả ngửa.

Ánh sáng vật thiên phú khóa bọn họ bị thân thuyền khúc xạ thành mấy tia, một trong số đó vừa khéo rơi lên người Gabriel. Y dửng dưng vân vê trên đầu ngón tay, vặn xoắn sức mạnh vật thiên phú bám lên người như bị hoại tử, tay kia thì đè lên cái ót suýt đâm vào đầu gối mình của Quạ Đen.

Mùi tanh hôi lấp kín cảm quan của Gabriel trở nên trong trẻo ngay tức thì, đôi mắt như hạt pha lê cử động, lại “sống” rồi. Cúi đầu nhìn thoáng Quạ Đen thất điên bát đảo, Gabriel trộm lau bàn tay vừa vân vê ánh sáng lên mái tóc của Quạ Đen. 

Ai mà ngờ bị bắt được, Quạ Đen rút tóc mình về, buông lời kháng nghị: “Anh lịch sự hộ!”

“Từ đây đi hướng phía tây có thể hòa vào thượng nguồn sông Titan,” Tấn Mãnh Long “đội trời đạp đất” kêu gào, “Đi theo sông chính 3 km về phía nam là tới khu hành chính của thành phố ngầm của Ánh Sao Sáng, vật thiên phú rời khỏi khu hành chính của mình phải báo cáo, cần thời gian giao tiếp!” 

Honey không nói lời thừa thãi, con thuyền nước phá đường sông như mũi tên đã rời khỏi cung, ngay sau đó, hai bên đường xông ra mười mấy chiếc xe cảnh sát. Ma cà rồng coi bọn họ là sinh vật Bí tộc lai lịch bất minh trong nước, một tấm lưới điện lấp lánh phủ xuống.

Lũ răng nanh to người ngợm cũng ra dáng mà ý thức bảo vệ môi trường kém vô cùng, ánh điện tứ tán theo bọt nước, lập tức có vô số con cá lật bụng trắng hếu, tấm lưới to bị lực đẩy dưới nước làm giảm tốc độ, con thuyền nước cách điện khó nhọc lách ra khỏi tấm lưới, vọt về phía dòng chính sông Titan với một đám cá chết dính dưới đáy. 

Đúng ngay lúc này, một cái bóng đen thật to hình con cá đuối bay lên từ dưới đáy sông chính, bất thình lình nuốt trọn con thuyền nước còn nhanh hơn cả điện chớp.

Lại là một món vật thiên phú của ma cà rồng!

Nháy mắt, đôi mắt nhạt màu của Gabriel biến thành màu đen, y nhấc tay siết chặt Quạ Đen.

Quạ Đen cảm giác được cái người dán sát sau lưng mình giống một khối thi thể, hơi thở gần như không thể nghe thấy. Bàn tay lạnh căm dán vào cổ áo hắn, cướp đoạt nhiệt độ cơ thể của hắn. Quạ Đen nổi tí da gà, trong bóng đêm, hắn chợt có cảm giác hình như mình gánh lên lưng vô số cơ thể như vậy, ngày một nặng nề, ngày một lạnh căm…

Quạ Đen vô thức nắm lấy tay Gabriel.

Ngón tay Gabriel vốn định co lại đột nhiên buông lỏng, không hiểu sao y suýt rút tay về. Chính ngay lúc này, bên cạnh vang lên một tiếng “áu”, trong con thuyền giơ tay chẳng thấy năm ngón, không biết ông anh nào mất mặt mà kêu gào sợ hãi mất khống chế.

Ai hay xem phim kinh dị cũng biết, làm người ta sợ nhất không bao giờ là con ma trong phim mà là đứa nhát gan trong họng mọc thiết bị khuếch âm ngồi kế bên. Tiếng áu này vọng lại trong con thuyền nước, dọa tất cả mọi người nhảy dựng.

Quạ Đen giật mình, đột ngột buông tay ra, ngay sau đó, hắn cảm giác được cảm giác đặc thù hiện lên trong con mắt bên trái, suy nghĩ “chỗ này từng có người chết sao” còn chưa kịp thành hình thì tầm nhìn bên mắt trái của Quạ Đen đột ngột xuất hiện một thứ mà hắn chưa gặp bao giờ. 

Lần này, thứ mà hắn “trông thấy” là “nỗi sợ”.

Những “nỗi sợ” ấy tựa như có thực thể, vấn vít bên người hắn, không cần nói hắn đã biết đó là những gì, phát ra từ ai. 

Đống to nhất tới từ hướng kêu la khi nãy, kết thành tảng lớn, toa rập khuếch tán lên thân thể tất cả mọi người. Những “cái” còn lại thì không rõ ràng tới vậy, có cái thì chỉ là cụm nhỏ, có cái mảnh như tơ, vừa lóe lên đã mất dạng, hẳn là chỉ bị tiếng kêu sợ hãi gợi dậy. 

Thậm chí trong đó còn có mấy sợi “nỗi sợ” không thể thấy tới từ Gabriel phía sau người hắn.

“Nỗi sợ” của người khác ít nhiều gì cũng giao hòa nhau, duy chỉ có của đại thiên thần là trôi dạt bên ngoài, dường nhưng không có cùng trạng thái với người khác. 

Quạ Đen không kịp nghiền ngẫm xem Gabriel đang nghĩ gì thì trong lòng chợt lóe lên một suy nghĩ: Có thể thắp nó lên.

Hắn làm theo suy nghĩ, vươn tay phát động “tăng cường” mồi lửa “Sợ hãi”.

Ngón tay lướt qua, “nỗi sợ” bay tới trước mặt hắn như hoa liễu dính phải đốm lửa, cháy lên kịch liệt.

Bà Honey đang dốc sức đầy thuyền, muốn thử giãy thoát khỏi bóng đen đang quấn lấy bọn họ, mu bàn tay đã hiện lên gân xanh như cành khô, xương cổ tay kêu “răng rắc”. Đúng ngay lúc này, trợ lực khổng lồ bất chợt đổ vào cánh tay bà ta, mượn tay bà đẩy mạnh con thuyền ra ngoài.

Bà Honey không kịp phòng bị, con ngươi thít chặt lại, gần như loạng choạng trong giây lát.

Cùng lúc đó, một góc của cái bóng đen nuốt con thuyền nước như bị hòa tan, bị rút vào trong con thuyền nước, lặng lẽ chui vào giữa lưng Gabriel. 

Con thuyền nước giãy giụa, vừa khéo vọt ra ngoài ngay chỗ yếu ớt đấy, mượn lực quán tính, đảo mắt đã lao ra xa 3 km. 

Biển lộ giới bên bờ lướt qua, bọn họ chui vào khu hành chính khác. Cùng lúc đó, hai bên bờ vang lên tiếng phanh gấp, con thuyền nước giãy thoát khỏi vật thiên phú không thể rời khỏi khu hành chính.

Con thuyền nước lần nữa ẩn mình, biến mất khỏi tầm mắt của tất cả ma cà rồng.

Mọi người trên thuyền lại trải qua một lần nhảy nhót xốc nảy, não cũng sắp bị trộn đều. Lúc này con thuyền nước mới chậm rãi giãn ra, mấy anh trai trưởng thành cũng xem như có thể đứng lên. 

Tấn Mãnh Long cảm giác cổ mình đã bị vỗ thụt vào lồng ngực, cậu chàng gắng sức mấy cái: “Tôi đề nghị đi về phía nam, phía nam có khu dân nghèo… không phải, khu Bí tộc di dân tập trung cư trú. Chúng ta sẽ không nổi bật như vậy nữa, có thể lẩn trốn trong hệ thống sông ngòi bên đấy một đợt.”

Quạ Đen vừa tính nói gì đó, không để ý nên bất thình lình đứng thẳng lên, ngay sau đó trước mắt tối sầm, vội chống tay vào tường.

Vừa khéo bên cạnh là ông anh trai “Bi thương”, quý ông trung niên mặt khóc tang kêu “ây da”, đỡ hắn lại: “Có phải hồi nãy cậu dùng sức mạnh mồi lửa lên đội trưởng không? Tôi cảm nhận được rồi, àiz, cậu nghĩ cái gì thế, bà ấy là Kẻ Thức Tỉnh đó, chút trợ lực của cậu giúp bà ấy được bao nhiêu, còn làm mình thoát lực nữa…” 


Quạ Đen: “...”

Lúc hắn ngồi xổm xuống nhặt mũ ở dịch trạm, đứng lên nhanh quá cũng bị thế này. Chịu thôi, hắn đã quên bén giờ mình là hạt giống của quần thể già yếu bệnh tật.

Lúc hắn làm “người bạn của đàn ông trung lão niên” ở dịch trạm, tuy ít nhiều gì cũng có dùng chút “phước lành ban thêm vào” của mồi lửa, nhưng lượng dùng không lớn, chỉ tạo hiệu quả tức thời, đa số đều có tác dụng ám thị tâm lý. Bởi vì mỗi lần sử dụng sức mạnh mồi lửa hắn đều sẽ tiêu hao khí lực của chính mình, loại ma ốm vô dụng như hắn, đứng bên đường một ngày đã quá sức, làm mấy chuyện khác tất nhiên toàn là bớt được thì bớt. 

Nhưng rõ ràng ban nãy không giống như vậy, hắn chỉ “quẹt” đốm lửa nhỏ, còn tiết kiệm sức lực hơn cả lúc qua mặt các anh bạn già, nhiên liệu cháy tới từ những người khác.

Cách hắn sử dụng mồi lửa không giống người khác lắm… là vì con mắt trái sao?

Quạ Đen ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt xem xét của bà Honey, đoạn mỉm cười, thuận thể nhận mình “thoát lực”: “Xóm nghèo vẫn là không đi thì hay hơn.”

Honey: “Sao lại nói vậy?”

“Tránh bên đó không an toàn, đây là địa bàn của ma cà rồng, sở An ninh thuận miệng bịa lý do là có thể tịch biên nhà của Bí tộc, đến chừng đấy khéo chúng ta chính là cái lý do đó. Vả lại Bí tộc có loài có khứu giác, thính giác rất nhạy bén, chúng ta trốn giữa đống chó mèo này nọ, lỡ có biến cố phải lên thuyền thì rất dễ bị phát hiện… Tôi biết bằng vào sức chiến đấu của các vị thì không sợ Bí tộc, nhưng tôi sợ mà. Hơn nữa giờ bầu không khí ở thành phố Ánh Sao Sáng đang căng cứng, tốt nhất đừng để dây cà ra dây muống.” 

Bà Honey cân nhắc giây lát: “Mâu thuẫn giữa chúng còn lớn hơn cả chúng ta tưởng tượng trước lúc tới.” 

“Đó là đương nhiên, ma cà rồng vô duyên vô cớ đánh sập cả nửa thành phố ngầm, Bí tộc…” Quạ Đen nhìn Gabriel ngồi rất đoan trang trên ghế dựa, “Nghe nói Bí tộc làm “bom lông lá”, lúc tự sát còn kéo cả cảnh sát trưởng sở An ninh theo… À, còn cả trước đó lãnh chúa thành phố Ánh Sao Sáng bị ám sát, nghe nói cũng là do thành phố ngầm làm đấy.” 

Honey: “Đề nghị của cậu là?”

“Không thể đến khu dân nghèo, cũng không thể tới trung tâm thành phố có lưu lượng người qua lại lớn như ban nãy, bên đó chắc chắn tra xét nghiêm hơn.” Quạ Đen quay sang hỏi Tấn Mãnh Long, “Long huynh, các cậu có khu biệt thự cao cấp nào mà toàn nhân vật xã hội nổi tiếng tập trung sống không? Chính là cái loại cảnh sát tới cửa bị bảo vệ cản lại, sau đó bị đoàn luật sư vả vào mặt ấy?”

Nửa giờ sau, con thuyền nước cẩn thận vòng qua đủ kiểu đội tuần tra, tới khu Bãi Hoa Rơi trên thượng nguồn sông Titan.

Một vùng trạch viện lặng im nằm rải rác trên con đường núi uốn lượn, dưới chân núi là thác nước sặc mùi nhân tạo, cọ rửa mạch hồ ngầm. 

Dưới đáy hồ, con thuyền nước tạm thả neo, nhóm Quạ Đen được mời tới phòng họp. 

Bà Honey mở lời trước: “Trước lúc tới, đúng là tôi không nghĩ tới mâu thuẫn giữa ma cà rồng và Bí tộc lại gay gắt tới mức này. Như vậy xem ra, trước mắt đúng là không phải cơ hội tốt để thu hồi di tích. Tôi dẫn đội ra, cần phải đưa các cô cậu sống sót trở về, vì vậy tôi cho rằng lần này nên sửa thành nhiệm vụ thăm dò, nhiệm vụ chủ yếu là sưu tập tình thế trước mắt của thành phố Ánh Sao Sáng, thống kê tình hình di tích chưa thu hồi, mọi người nói xem?”

Mấy đội viên thủ hạ của bà ta đưa mắt nhìn nhau, không ai hiểu sao đội trưởng lại đột nhiên thay đổi thái độ cả, đã tiết lộ mục tiêu thật sự lại còn dùng cách này nói cho suông nên không ai dám nói chi. 

Quạ Đen giẫm vào chân Hoa Nhài dưới bàn, con nhỏ tính nói gì đấy.

Bà Honey chân thành được một chút, hắn cân nhắc: Khoảnh khắc đó trên sông Titan, lão nhân gia đã não bổ cái gì rồi?

Bá Tước từng trịnh trọng cảnh cáo hắn không được để lộ lai lịch của mình, Quạ Đen nghe lọt tai nhưng cũng chỉ xem đấy là ý kiến tham khảo.

Nếu đúng như mụ nói, Atlantis từng có 2 hạt nhân thần bí cấp 4, năm đó chuyện Atlantis bị diệt, hộ vệ cuối cùng biến mất ở khu Đuôi không thể nào im hơi lặng tiếng được.

Người trẻ tuổi có lẽ không có cảm giác gì, còn người tầm như Honey, 80% từng tham gia tìm kiếm. 

Hiện tại Quạ Đen chưa xác định cách mình thu hoạch mồi lửa, song rất có thể hắn không bị giới hạn bởi lộ tuyến “thần thánh” và “thần bí”, không bị hạn chế cấp bậc kiểu “cấp 3 trở lên mới có thể khai phá phương hướng mới”, có quá nhiều chuyện về sau không giải thích rõ được.

Chuyện không giải thích rõ được còn có những chuyện bọn hắn đã trải qua lúc trốn đi, trình độ hiểu biết và nói năng của “Bá Tước” tuyệt đối không phải của một “gia súc”... 

Làm việc khiêm tốn, dậy thì tục tĩu ở môi trường tương đối hòa bình đúng là giải pháp tối ưu nhất, nhưng nơi này không phải như vậy, những sinh vật có miệng ở đây đều ăn thịt người. Trong thế giới tự nhiên, có rất nhiều động thực vật xử lý vấn đề bằng cách tiến hóa thành dáng vẻ “hư trương thanh thế”, chuyện bịa ra lời “thanh minh” dối trá trăm ngàn kẽ hở còn không bằng giả quỷ lộng thần, làm cho người ta mơ màng như đi giữa mây mù. 

Quạ Đen cười cười, lấy tài liệu ngay tại chỗ, vắt chước khí chất thầy đồng cao thâm khó dò trên người đại thiên thần Gabriel…