Chương 05: Thế giới mới đẹp đẽ 4
“Quạ Đen sẽ ở bên chỗ chúng ta à? Được nha, qua lẹ đi, tui chải đầu cho cậu!”
“Đừng nghịch nó, mới khỏe bịnh hà… Nếu Quạ Đen không đẻ ở chuồng này thì tốt rồi, phẩm tướng nó ngon như vậy, lại còn ngoan nữa, con nọc ngài Charles mua về chả con nào bằng được nó.”
“Mơ à, mấy chị biết giống tóc đen mắt đen bao nhiêu tiền không?”
Quạ Đen ngoan ngoãn để các cô sắp xếp, hắn chợt ngộ ra: Bảo sao đòi bán mình.
Người đầu chuột chăn nuôi gia súc rất khoa học, biết tránh lai giống cận huyết, “con nọc” nhà gây thì bán ra ngoài, rồi lại mua giống mới về.
““Con nọc ấy” sắp chết thiệt rồi hả?”
“Chắc vậy, ngài Charles nói rồi đó. Thật tốt, tụi mình sắp có con nọc mới rồi, tui không muốn thấy gã nữa, da lỏng lét còn thúi um! Quạ Đen tránh xa gã ra, cậu sắp bị gã ám mùi hôi như cú luôn rồi kìa.”
Quạ Đen liếc xéo quả đầu như chăn nỉ của mình: Không lẽ mình vậy đã được coi là thơm tho rồi sao?
“Gã đó chắc chắn không phải giống tốt đâu.” Một cô mặt ủ mày ê sờ bụng mình, “Con của tui tám phần lại là con non mập.”
“Thì vốn dĩ cũng có mấy con để lại làm “giống” được đâu, con của tụi mình chín phần đều là con non mập.” Lúc này, một thiếu nữ tóc nâu nói xen vào.
Quạ Đen thấy cô gái này có bảy tám phần giống Bá Tước thì biết đấy là con cái nhà ai.
Cùng lúc đó, trong đầu hắn hiện lên tên cô gái: Trân Châu.
Khuôn mặt Trân Châu còn vương nét mũm mĩm của trẻ con, nhiều lắm cũng chỉ 14, 15 tuổi nhưng bụng đã vượt mặt. Thiếu nữ chẳng cảm thấy có gì sai cả mà còn kiêu ngạo bế một đứa trẻ còn chưa dứt sữa: “Ma ma mới cừ, sinh nhiều quả mọng tụi mình tới vậy, được hai con nái với một con nọc. Tiểu Bát của tụi mình cũng tóc đen mắt đen đó, chắc chắn sẽ được ở lại lầu 1 ha. Quạ Đen đi rồi thì để tên “Quạ Đen” lại cho con nhỏ, tên đã may mắn lại còn đẹp.”
Quạ Đen: “...”
Nhất thời cũng không rõ đứa nhỏ nói thật hay nói ngược, Quạ Đen chỉ đành cười gượng.
Lúc đang cười hềnh hệch thì gáy hắn bị ma ma tát cho một phát. Người mẹ về mặt sinh học ra lệnh: “Đừng có đứng đực mặt ra đó. Qua đây.”
Quạ Đen bị Bá Tước lãnh đi trong ánh mắt ngưỡng mộ của các cô.
Hóa ra cầu thang giữa các tầng trong tòa kiến trúc trại quả mọng đều khóa lại, đề phòng lũ con non chui sang tầng khác. Chắc con non mập nhiều quá, đám chuột cũng không phân biệt ngoại hình bọn này được, đếm số điểm danh từng tầng rất phiền.
Chỉ có Bá Tước là “ma ma” nên được “tự do đi lại” trong trại quả mọng.
Mụ đi vào trong cầu thang, khóa cửa bắn ra ánh sáng, quầng sáng ẩn hình dưới cổ mụ lại lóe lên, cửa bung ra.
Quạ Đen sờ cổ mình, xem ra thứ ban nãy ngài chuột “copy & paste” cho hắn là “quyền hạn tự do đi lại trong chuồng” của Bá Tước.
“Ngon.” Hắn thỏa mãn nghĩ, “Giờ mình thành “phó ma ma rồi”.”
Trên cổ mỗi gia súc “quả mọng” đều có con chip, được cấy trực tiếp lên người, rất nhỏ, dù ốm như ma giống Quạ Đen thì cũng phải sờ nắn cả ngày mới tìm ra được dị vật.
Nhiệm vụ cốt lõi của chip súc vật là định vị, còn về có thể giám sát hay không, giám sát đến mức độ nào thì khó nói. Hắn không rõ trình độ khoa học kỹ thuật ở đây thế nào, ít nhất là chuyện hắn mật đàm với mấy lon đồ hộp lúc nằm viện chưa bị phát hiện. Con chip cấy vào rất ảo diệu, có khi có chức năng giật điện… thậm chí là tự nổ.
Dù sao thì với thể hình đó của người đầu chuột, con người trưởng thành nếu không đánh thắng thì cũng sẽ tạo thành sự uy hiếp với chúng.
Bá Tước là “ma ma quản lý mọi người”, địa vị cao hơn hẳn, mụ sở hữu căn phòng duy nhất có cửa ra vào và cửa sổ trong trại quả mọng.
Gian phòng nhỏ nằm giữa tầng 1 và tầng 2, là gác nhỏ nhô ra khỏi cầu thang, tầm 7, 8 mét vuông, kế bên là kho thức ăn. Có thể nói đây là phòng đơn xa hoa, bảo sao các cô lại hâm mộ thế.
Bá Tước nhét hắn vào phòng, vứt cho câu “ngồi đó không được nhúc nhích” rồi đi ra ngoài làm việc: Đã tới giờ ăn.
Mụ dọn dẹp nước nôi trong sân, bắt đầu cho từng tầng ăn. Góc sân của trại quả mọng có mấy cái lán, trong mỗi lán có mấy cái thùng to, trong đó đổ đầy đồ ăn của quả mọng, đáy thùng có lắp chốt, vặn chốt là thức ăn đổ ra ngoài.
Mọi người… quả mọng lấy bát, xếp hàng nhận cơm tuần tự dưới sự sắp xếp của Bá Tước. Tầng một nhận xong là Bá Tước đuổi bọn họ về, khóa cửa lại rồi mới thả quả mọng tầng kế ra.
Chủ nhân đầu chuột anh minh không chỉ biết tránh lai giống cận huyết mà còn biết thực hành phân chia khẩu phần ăn. Thai phụ, phụ nữ cho con bú và “con non mập” lấy cơm từ những thùng khác nhau.
Ăn uống là chuyện vui, mấy cô gái choai choai hoạt bát trong sân hát vang bài ca chăn thả của người đầu chuột. Đám trẻ con trên lầu cũng “chút chít chút chít” theo. Trẻ con hát chẳng có giai điệu nhưng giọng ca lại trong trẻo và nụ cười ngô nghê làm người ta vui tai. Cả “chuồng gà” đều đầy ắp hơi thở sướng vui.
Quạ Đen lơ đễnh giẫm chân theo nhịp, hắn nhủ thầm: Nghi điểm số 1, ngài chuột không đành lòng thế, sao còn để Bá Tước làm “ma ma”?
Hẳn Bá Tước không phải là người lớn tuổi nhất ở đây. Ít nhất nhìn ngoại hình thì trong sân có mấy người tuổi tác tương đương mụ, thậm chí còn già dặn hơn mụ. Bọn họ đều nói được cười được, tay chân nguyên vẹn, chuyện Bá Tước làm được, người khác cũng làm được.
Lòng chuột khó dò, hắn lại nhìn quanh căn phòng nhỏ của Bá Tước.
Phòng ngủ còn nhiều chuyện hơn nhật ký, gần như có thể tiết lộ tất cả những gì liên quan tới chủ nhân mình.
Ánh mắt của Quạ Đen tản mạn lượn một vòng thì đã biết chủ nhân căn phòng này tính tình cứng cỏi, hơi có chút ám ảnh cưỡng chế, thuận tay phải, cận thị một tí hoặc là loạn thị, mất ngủ thời gian dài, bên chân phải bị thương tật, kỵ lạnh, và… í?
Ánh mắt của Quạ Đen bị kho đồ ăn hấp dẫn.
Hắn không nhịn được, mò qua đấy xác nhận.
Đồ đạc trong kho thức ăn y hệt máy cho ăn dưới lầu, cũng là phân ra bày lên kệ. Kệ nào cũng được Bá Tước sắp xếp ngay ngắn dựa theo màu sắc và kích cỡ túi đựng, nhìn đã thấy cảnh đẹp ý vui. Duy chỉ có phần của con non mập là lung tung cả lên.
Chắc là có một khoảng thời gian ngài chuột thử nhiều hãng mới, phong cách đóng gói của các hãng khác nhau. Bá Tước không xếp chúng theo màu sắc hay kích cỡ mà để theo mùi vị. Về mặt thị giác nhìn khá là rối, đấy là do chúng được sắp xếp nghiêm ngặt dựa trên hạn sử dụng, cho dù có vài bao hạn sử dụng chỉ kém nhau mấy ngày.
Bá Tước biết chữ.
Quạ Đen lục lọi số báo cũ để hút ẩm chống ướt dán trong kho: Các trang báo hướng lên dàn trang hệt nhau, quá nửa không phải là tình cờ.
Hắn tò mò chết được nhưng chưa kịp nhìn kỹ đã nghe tiếng động dưới cầu thang.
Không xong, tình ngay lý gian. Lỡ ma ma nghi hắn ăn vụng rồi có đuổi hắn xuống lầu ngủ dưới đất không?
Quạ Đen vội kiễng chân, sải đôi chân dài, nhảy tọt về phòng Bá Tước, ngồi im ngay ngắn.
Có vẻ máy cho ăn dưới sân đã hết thức ăn, Bá Tước lên lầu khiêng bao đồ ăn cho quả mọng rồi đi ngay, không kiểm tra đứa con thiểu năng của mình ngồi kiểu gì.
Ánh mắt đờ đẫn nhìn theo bóng lưng mụ chợt lóe lên, rơi vào khung cửa.
Cầu thang có đèn nhưng trong phòng không có. Mắt người sẽ không thích ứng với ánh sáng đột ngột tắt đi, cộng thêm cửa gian phòng có bậu cửa nên người đi vào thường phải vịn khung cửa.
Song chỗ Bá Tước vịn khi nãy chỉ có dấu hơi mòn, còn bên kia khung cửa, ở nơi thấp hơn khoảng 10 cm, có một dấu mòn trông rõ ràng hơn, gỗ đã bong tróc.
Với chiều cao của Bá Tước thì không thể nào vịn chỗ thấp như vậy. Cũng tức là mụ “ma ma” này mới lên chức chưa lâu.
Quạ Đen nhìn dấu mòn đó, tưởng tượng ra ma ma tiền nhiệm: Nữ, trung lão niên, chiều cao không quá 1.6 mét, vóc dáng thô ráp, thuận tay trái…
Một đường nét đại khái hiện ra, mắt trái Quạ Đen tối sầm, ánh mắt bị thu hút tới lĩnh vực chết chóc.
Hửm? Ma ma đời trước chết rồi, đã vậy còn chết trong gian phòng này sao?
Thế này còn không tiện nữa à.
“Để xem nào…”
Quạ Đen phóng khoáng cho đầu óc vô dụng của mình được nghỉ, giao hết cho con mắt trái ăn gian. Ngay sau đó, hắn nằm nhoài dưới sàn theo trực giác, khều được sợi tóc ngắn màu vàng dưới gầm giường.
Sợi tóc người chết làm rơi lại nhanh chóng tái hiện dáng vẻ chủ nhân của mình trước lúc lâm chung: Tuổi tác không chênh lệch mấy so với dự đoán của Quạ Đen nhưng vẻ mặt mướt mát, khí huyết tràn trề, chẳng giống người sắp chết chút nào, có vẻ còn sống lâu hơn con ma bệnh là hắn nữa.
“Hử?” Quạ Đen khá bất ngờ, “Bà không phải bị bệnh chết hả?”
Cái chết không bao giờ nói dối, người chết hỏi gì đáp nấy.
Vấn đề của hắn được đưa ra, hiện trường chết chóc được tái hiện.