“Thật sự thì ngay từ đầu con đã không để ý tới cậu ta,” Lạc nhìn Quạ Đen nơi góc đường, nói lầm bầm, “Lúc đó cậu ta ở chung chỗ với chú nhóc mắt rất to, cũng không ngẩng lên, con tưởng hai người họ xêm xêm nhau, đều là con rối ma cà rồng nuôi.”
“Đó là vì lúc cậu ta tới chỗ bây thì hết xăng rồi. Tao vừa nhìn thấy cậu ta đã có cảm giác chân thần chó đẻ ngay.” Lão Ethan cầm ly rượu đại mạch, ợ một cái, “Y chang con châu chấu điên 10 năm.”
Con chó săn dưới chân lão đi vô sủa “gâu” một tiếng, vô cùng tán thành.
Mí mắt Lạc giật thẳng, không biết vì Quạ Đen hay do cách lão Ethan dùng từ nữa.
Đúng là vật tư tiếp đãi người mới có hạn, nhất là từ sau khi lão trưởng dịch trạm qua đời, cắt xén càng thêm rõ. May mà giờ lũ người biết cắt xén vật tư đều đã xuống thung lũng Đen, hai phương diện mồi lửa đều chi viện vật tư, ngay cả hiệp hội bác sĩ cũng gửi quà sang. Tuy bọn Quạ Đen đều mới đến nhưng trong khoảng thời gian ngắn còn có thể ăn no, có thể ung dung trải qua giai đoạn thích ứng.
Chỉ là cái sinh vật kỳ lạ này thích ứng cũng nhanh quá rồi đấy!
Quạ Đen đã tắm rửa sạch sẽ, lộ ra màu lót trắng đen rõ ràng của mình, thay quần áo mà hiệp hội bác sĩ tặng: Áo sơ mi, quần dài tràn ngập cảm giác trí thức phong độ. Hắn buộc mái tóc dài lại, thả phía sau lưng, ngọn tóc xoăn bị rối mang theo cảm giác lưu luyến xa xưa. Nhìn từ xa, trông hắn như tự mang theo khung tranh vậy.
Người trong khung tranh cầm harmonica, bên chân đặt cái mũ không biết lấy ở đâu ra nữa. Hai ba ngày hắn đã rõ mồn một địa hình trong dịch trạm, tìm đến chỗ có dòng người qua lại đông đúc một cách chuẩn xác, thế mà còn mãi nghệ trên đường nữa. Tuy rằng tài nghệ không cao minh lắm, cơ mà hắn dẻo miệng, mãi nghệ phối hợp bán tiếng cười, mấy cô bé thích mấy gã đẹp mã đúng là mê cái bộ này của hắn.
Trưởng dịch trạm nhìn hai quý cô thuộc tiểu đội thần thánh bằng ánh mắt phức tạp, hai cô nàng lén đội hữu của mình, ném đồng xu vào mũ cho hắn.
Sau đó cậu lại nhìn hai quý ông trung niên kéo nhau bằng ánh mắt phức tạp, xoắn xa xoắn xuýt tới trước mặt Quạ Đen. Tiếng harmonica tạm ngừng, ba vị đây châu đầu kề tai “rì rầm” một phen như bán thuốc cấm vậy, sau đó có một vị đầu trọc đỏ mặt tía tai lau mồ hôi, nghiến răng nghiến lợi mà gật đầu.
Quạ Đen ra dấu tay “không thành vấn đề”, hắn nhắm mắt ấp ủ hồi lâu rồi bất chợt búng tay, đoạn vỗ vai anh trai trọc đầu trong nụ cười tươi tắn thân thiết.
Khách hàng trọc cảm nhận một chút, lát sau người này nở nụ cười ngây ngô đáng khinh, sống lưng cũng thẳng thêm mấy phần. Anh ta phấn chấn móc một nắm đồng vàng dúi vào mũ Quạ Đen, có tới 4, 5 đồng cơ.
Đồng vàng! Kỳ cục không!
Chỉ cần không phải bữa ăn nào cũng cầu kỳ thêm sữa bò thì một đồng vàng đủ cho cả một nhà sống hết tuần.
Cơ mà cái tên vung tiền như rác kia cảm thấy rất đáng giá, lúc rời đi dưới chân như có gió, Lạc nghe thấy dăm ba câu rời rạc bay trong gió.
“... Bí dược của “bác sĩ đen” còn không có hiệu quả tốt thế này.”
“Tôi đã nói sao chứ, có gạt anh đâu! Thuốc của tụi bác sĩ đen khéo chiết xuất từ chỗ nào gớm ói đó, uống vô có chướng ngại tâm lý lắm. Nhưng mà “sức mạnh” phước lành trong truyền thuyết, sạch sẽ, nhanh gọn, không ô nhiễm khiến cho cả thể xác lẫn tâm hồn anh đều trở lại tuổi 18… Tôi đảm bảo với anh, 10 năm nay vợ tôi chưa từng phơi phới với tôi như vậy…”
Ngũ quan của Lạc nứt toác, cậu ngoái đầu, nhỏ tiếng hỏi lão Ethan: “Không mà cậu ta là mồi lửa lại làm chuyện như vậy, bà Honey chịu được à? Thần bí không chê mất mặt hả?”
Đúng vậy, cái vị mồi lửa thần bí cao quý này chẳng những không ẩn cư lánh người trong khoảng sân nhỏ mà còn bán “thuốc tráng kiện” trong lúc biểu diễn bán nghệ nhạt nhẽo, nhanh chóng trở thành bạn bè của các quý ông lực bất tòng tâm trong dịch trạm.
Nửa ly rượu Lạc cũng không uống hết, vị khách “mới đến lạ nước lạ cái” đây đã nhận được 3 lời mời dùng bữa tối. Buổi tối lượn một vòng trong quán bar Lusia, trưởng dịch trạm cảm thấy hắn có thể moi ra được màu quần lót của tất cả những người trong bar chỉ với một ly rượu.
“Này thì có là gì, bây cũng bảo thủ ghê.” Cha già Ethan không cảm thấy như cậu, “Bà Honey là “Phẫn nộ” chứ có phải “Xét xử” đâu, mấy con hàng bí tuyến đầu óc có vấn đề đầy ra. Thế này đã không chịu được, thế gặp “Cực lạc” là phải chọt mù mắt mình sao? Nhiều lắm là bả thấy cậu ta… ờm, cách thức mài giũa sức mạnh mồi lửa khá là sáng tạo. Với cả chỉ cần đủ giỏi thì “thần bí” cũng chả để ý bây làm gì đâu, có thể mày mò rõ ràng năng lực của mồi lửa tới mức này chỉ trong thời gian ngắn không dễ gặp. Bà Honey đích thân gửi thư cho thánh rồi đó, tao thấy rồi. Zoey… àiz, Zoey đúng là không biết nhìn người mà.”
Cha già Ethan nói tới đây thì âm thanh nghẹn lại trong yết hầu, lão ngửa cổ uống cạn rượu trong ly như muốn nuốt lời vào cùng với rượu.
“Đi thôi bạn già ơi,” Để ly rượu xuống, lão đứng dậy gọi con chó săn già cằn của mình, “Chúng ta phải đi tuần tra ven sông rồi.”
Lạc bừng tỉnh, bỗng chốc không biết phải nói gì.
Ethan là lão già mồ côi vợ, vợ lão chết sớm, lão với con gái mình sống nương tựa lẫn nhau. Sau khi con gái lão trưởng thành thì được chọn làm mồi lửa dự bị, tham gia tiểu đội mồi lửa, thế là lão Ethan cũng trở thành giao liên qua lại giữa các trấn nhỏ với dịch trạm, mượn công việc thuận tiện tiếp đón con gái. Sau đó con gái lão rời đi từ trạm tiền đồn này rồi không trở về nữa, vậy là giao liên thành người tuần tra ven sông, bên mình chỉ còn lại mỗi con chó.
Lão xa rời đám đông, không có hứng thú xã giao với đa số hoạt động lập gia đình hay là của dịch trạm. Lúc trước chỉ thi thoảng lão mới ghé bar Lusia của Zoey ngồi chơi, uống một ly với lão trưởng dịch trạm.
Ai cũng bảo lão già yêu thầm Zoey, tiền lão tích cóp được không mua rượu thì cũng là tìm đủ mọi cách mua cái lắc tay chỗ thương đội, dâng cho người đẹp thích đá quý và đồ xa xỉ kia.
Lão tiêu tiền cho Zoey cả. Thế nhưng trừ chuyện đó ra, cha già Ethan chẳng còn hành động lấy lòng nào nữa, năm hết tết đến nhảy một điệu với nhau thì cũng toàn là Zoey chủ động mời.
Lão rất hiếm khi nói chuyện với bà ta, thậm chí Lạc còn cảm thấy có đôi khi Ethan sẽ né tránh ánh mắt của Zoey, không dám nhìn bà ta.
Lạc hé miệng: “Chuyện của Zoey… con xin lỗi…”
“Không, là tao có lỗi.” Cha già Ethan im lặng chốc lát, bờ vai buông thõng, “Tao vẫn biết bả tham lam lại hám hư vinh, chỉ không ngờ bả lại tới mức này.”
Lạc nói khẽ: “Chúng ta đâu ai muốn nghĩ xấu cho người mình thích…”
“Tao không thích bả, tao còn không dám nhìn kĩ bả, nếu tao dám nhìn bả một chút, nói không chừng có thể nhìn ra được cái gì đó, nhắc nhở cho lão trưởng dịch trạm.” Đưa lưng về phía Lạc, lão Ethan xoa đầu con chó của mình, “Nhưng mà tao già rồi, mặt với gan đều co lại như trái cà héo, cứ sợ nhìn nhiều lại phát hiện thật ra bọn họ cũng không giống nhau tới vậy… Bà nhà tao lúc còn sống cũng mê mấy món lấp lánh vậy đó, nhưng mà bả tiếc. Tụi tao cứ nghĩ tiết kiệm một chút thì con Page đỡ phải làm lụng, có thêm thời gian đi học cái nó muốn học… Hồi đó coi đồng tiền trọng lắm, ai mà ngờ giờ muốn xài cũng không xài được.”
Lão “hê” một tiếng, đoạn dắt chó đi về phía Quạ Đen, huơ huơ khẩu súng săn coi như chào hỏi cậu trai trẻ ngoại lai.
Lạc đột nhiên nghĩ: Cha già Ethan nhìn thấy những vị khách ngoại lai này thì lòng sẽ có cảm giác gì đây?
Có lẽ lão lại thêm một lần thất vọng, ngày nào dịch trạm cũng đầy người tới kẻ đi như vậy, chút tin tức lão muốn cũng chẳng có được… cho dù là tin xấu. Có lẽ ở một mức độ nào đấy, họ lại thắp lên hy vọng trong lão, Page bé nhỏ của lão liệu cũng còn sống hay chăng, rồi sẽ có một ngày cũng có được cơ hội thành phố ngầm phản loạn mà chạy về.
Lúc này, cậu nhận ra Quạ Đen gần như chào hàng “sức mạnh phước lành” với mỗi một người đàn ông trung niên lại không nói gì với cha già Ethan, chỉ thổi vài câu nhạc nghịch ngợm bằng harmonica coi như đáp lại, vừa khéo khớp với tiếng bước chân nhanh nhẹn của con chó săn.
Đợi đã… lẽ nào ngay cả chuyện này hắn cũng biết rồi?
Lạc không dằn được cơn rùng mình, cậu ngờ là tòa dịch trạm này đã chẳng còn bí mật nào trước Quạ Đen nữa hết.
Cậu đi qua đó, đúng lúc Quạ Đen nhặt nón lên, chuẩn bị dọn hàng, đồng xu đồng vàng trong nón va vào nhau “leng keng”.
Lạc liếc nhìn thu hoạch của Quạ Đen, vẻ mặt cổ quái: “Tôi cảm thấy cậu không cần chi viện vật tư gì đó đâu.”
“Vẫn cần chứ.” Quạ Đen gật đầu qua loa, đoạn dúi chiếc mũ vào tay Lạc, “Nè, ứng trước phí sinh hoạt đó, hai ngày trước không bằng hôm nay đâu, chờ tôi về gom góp rồi kêu đứa nào đưa qua cho.”
Lạc cau mày: “Không phải tôi đã nói với cậu là dịch trạm…”
“Ứng trước mà, theo tôi đi, có chuyện này cần thương lượng.” Quạ Đen thân thiết bá cổ cậu, cưỡng ép kéo trưởng dịch trạm làm việc văn phòng về chỗ mình ở tạm.
Một ông bác đi ngang qua thấy hai người bá vai bá cổ thì kinh ngạc liếc nhìn lại, ông ta “chậc” một tiếng, vừa tiếc hận lại vừa đồng tình.
Lạc: “...”
Bác “chậc” cái gì mà “chậc” hả!
Lạc tức muốn chết, cậu kéo cổ khỏi vòng tay của Quạ Đen, chỉ cảm thấy mình đã không còn trong sạch như cái mũ trong lòng: “Cậu có gì thì nói, đừng có mà động tay động chân!”
Gabriel đang ngồi sau quầy bar, trong tay đang cầm cuốn truyện thần thoại còn sót lại, cũng không biết lấy ở đâu ra nữa. Y nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên, quét ánh mắt quanh cổ trưởng dịch trạm một vòng rồi mới mỉm cười với cậu.
Lạc rùng mình, cảm thấy như có con rắn độc đang thè lưỡi về phía mình: Tên này cũng tà lắm.