Chương 42: Utopia 11 (hết)
Trong ngoài nhà nhỏ lặng thinh, chỉ còn lại tiếng kêu gào của Thẩm Phán và tiếng sủa của con chó.
Con chó của lão Ethan chạy quýnh, lão già vác súng săn há hốc kéo con chó săn của mình lại, cứ như đang mơ vậy: “Ông trời mắc kinh phong…”
Hoa Nhài cũng sững người, thậm chí còn không nhớ lau vết máu bắn lên mặt mình.
Ban nãy khi trưởng dịch trạm tóm vệ binh tóc nâu, nó nghe loáng thoáng Quạ Đen thấp giọng nói “Thấy rõ” trong cơn hỗn loạn. “Thấy rõ” của Gabriel là “hàng thay thế bình dân”, chỉ có thể kiểm tra đồ vật được chỉ định. Còn không đợi Hoa Nhài quay đầu hỏi “Thấy rõ” chỗ nào thì lại bị tình huống bất ngờ bên Lạc thu hút.
Sau đó nó được dúi cho tờ giấy, khi tất cả mọi người đều đang nhìn chăm chăm Leslie hỏi gã vệ binh xúi quẩy đó, Gabriel nói nhỏ bên tai nó một câu rồi đẩy nó tới chỗ Thẩm Phán.
Trên mảnh giấy viết đôi dòng xét xử ngắn ngủi… Tuy chữ xấu mù làm Hoa Nhài lo vết thương trên tay Quạ Đen chưa khỏe, song nó vẫn hiểu rõ tình hình qua dòng chữ đấy ngay.
Khi nó đọc ra câu xét xử trên mảnh giấy, một cảm giác xưa nay chưa từng có hiện ra, “Xét xử” nó dùng khác hẳn những lần nó từng dùng trước kia. Lúc trước dù là đánh ai thì Hoa Nhài đều mang theo bầu giận dữ đấm lung tung, hiệu quả không ra làm sao hết, toàn phải xem thứ nó đấm da có bao dày.
Nhưng mà lần này khi ánh sáng trắng Xét xử sáng lên, lòng nó lóe lên hành vi phạm tội của Thẩm Phán thấu triệt không gì bằng, “Xét xử” thơ ngây đột nhiên được mài bén. Trong sự lặng lẽ được định sẵn đó, lời phán xét nó đọc thành tiếng như được nhấn mạnh, hệt như có thần phạt mượn tay nó gieo xuống.
Hoa Nhài quay phắt lại nhìn Quạ Đen. Quạ Đen nhặt lấy vật lưu lại mồi lửa thần bí lăn dưới đất lên, khế ước đen kịt trong lòng bàn tay quấn quanh mảnh xương trắng đó, lặng lẽ nhảy nhót, đó là sự phẫn nộ của người đã khuất, hệt như đang nói chưa đủ, còn chưa đủ.
“Làm tốt lắm.” Quạ Đen lén làm khẩu hình với nó, còn mượt hơn cả tay giang hồ giết cá 10 năm trong chợ rau!
Hắn đi tới phía trước thẩm phán bụng đỏ đỏ trắng trắng, cảm thán rồi lắc đầu còn “chậc chậc”: “Ngài Thẩm Phán hình như không thể tham gia biện bạch rồi.”
Ánh mắt nhìn Hoa Nhài đầy vẻ kinh ngạc của mồi lửa Leslie chuyển sang dành cho Quạ Đen.
“Nhưng vấn đề cũng không lớn, chúng ta có người trong cuộc,” Quạ Đen liếc nhìn vệ binh tóc nâu đã không còn dáng vẻ con người nữa, kế đó gật đầu thăm hỏi Zoey quỳ bên người Thẩm Phán rồi lại nhìn vào đôi mắt xanh lam của Lạc, “Có cả nhân chứng mục kích.”
Zoey quay phắt sang, nhìn Lạc chòng chọc, gân cổ bị siết chặt cả.
Lão Ethan mê mang nhìn Zoey rồi lại nhìn Lạc: “Nó nói gì vậy… Lạc, bây là nhân chứng mục kích cái gì?”
Thanh quản của Lạc siết chặt đến độ lạc cả giọng: “Sao cậu biết…”
Bởi vì rõ ràng cậu không đánh vào vòng của nhóm người Thẩm Phán đó.
Quạ Đen thầm thở dài.
Hành động của trưởng dịch trạm mang theo thành phần hấp tấp và đặt cược, hoàn toàn không mày mò rõ chi tiết của đám hung thủ, nhưng cậu ta lại hiểu rất rõ chi tiết vụ án mạng đó. Có rất nhiều chi tiết không giống như được đoán ra với trình độ điều tra đó của cậu.
Còn là do người chết B… không, lão trưởng dịch trạm, khi đó là một mình đuổi theo ra, thậm chí còn không mang vũ khí theo.
“Bọn họ nói lão trưởng dịch trạm một mình đuổi theo ra.” Quạ Đen nhìn Lạc bằng ánh mắt xa xôi, “Nếu là tôi, một người có tuổi không phải nhóm chiến đấu biết được có người cần cứu viện gấp thì chắc sẽ không có chuyện một vệ binh cũng không dẫn theo.”
Khi đó rất có thể không phải lão trưởng dịch trạm đuổi theo bọn Zoey mà là vì việc riêng.
Con sông đó là cánh cửa liên thông giữa dịch trạm và thế giới bên ngoài, có lẽ con trai ra cửa, ông cha đột nhiên nhớ ra còn chuyện mình chưa nói; Cũng có khi là con trai bỏ nhà đi, cha già hối hận rồi, muốn chạy theo hòa giải.
Tóm lại, ông ta không tìm được người.
Trong cảnh tượng chết chóc đó không có Lạc, hẳn là sau khi cậu tình cờ trông thấy hiện trường giết người đó mới thông minh ẩn mình đi. Lúc nhìn thấy cha mình chạy theo ra tới, cậu sẽ nghĩ gì đây?
Lo lắng? Sốt ruột? Hay do dự làm sao để tố cáo chuyện này với cha mình… Dù sao bọn họ cũng là bạn già, là cộng sự đã nhiều năm.
Tiếc là chuyện nào đã đợi người, chẳng cho cậu nghĩ xong thì đã ép cậu… trơ mắt chứng kiến vụ mưu sát thứ hai.
“Đây còn có máy phát hiện nói dối.” Quạ Đen chỉ vào Đồng Hồ Chân Thật trong tay Leslie rồi lại bày ra tư thế ngả mũ, nắm lấy vành nón không tồn tại trên đầu mình bày tỏ với các mồi lửa, “Vậy nên đúng sai thật giả hình như cũng chẳng cần biện luận nữa nhỉ? Mọi người nói đi, các vị thần thánh và thần bí…”
Hắn vừa dứt lời, một đội người mặc áo bào trắng, trên mặt là hình vẽ thuốc màu quái dị giống hệt nhau xuyên qua đám đông đi tới. Nhóm người quanh đấy cung kính lại sợ hãi nối nhau tránh ra, thấp giọng gọi “thần bí các hạ.”
Chi tiểu đội mồi lửa âm thầm quan sát trong bóng tối này, đi đầu là một người già mảnh khảnh, tóc màu hoa râm, trán nhíu thành chữ “xuyên (川)” sâu hoắm dựng dọc, đôi mắt lõm xuống, ánh mắt bén như dao.
“Honey, bí tuyến, hướng “Phẫn nộ”.” Người già tiếc chữ như vàng chỉ vào mình, “Người trẻ, đưa vật lưu lại mồi lửa cho tôi.”
Quạ Đen nhanh gọn đưa khúc xương trắng lại cho bà lão. Mồi lửa cùng lộ tuyến vừa chạm vào vật lưu lại, trên tay Honey hiện lên ánh sáng màu ngọn lửa.
Lát sau, ngón tay khô gầy của Honey phủ lên xương trắng, ánh mắt bắn về phía Thẩm Phán: “Đây là một vật lưu lại “Sợ hãi” của lộ tuyến thần bí, tại sao lại ở trên người mi?”
Nhiệt độ trong gian nhà nhỏ chợt dâng cao, áp lực vô hình lan tràn ra khắp.
Leslie ấn Đồng Hồ Chân Thật, sức mạnh thần thánh chấn động tứ phương, giải trừ áp lực người già mang đến. Hai bên mồi lửa chiếm cứ một góc, có vẻ giằng co với nhau.
Cuối cùng là Leslie cúi đầu: “Bà Honey, có lẽ chúng ta nên dùng “Chân thật” hỏi thử người có thể nói chuyện.”
Bà Honey lạnh lùng hừ một tiếng, có vẻ là không cho tạo vật thần thánh như Đồng Hồ Chân Thật là đúng: “Chúng ta tự có tai.”
Thật ra thì tạo vật thần thánh cũng chẳng cần thiết gì, cũng không khác gì Quạ Đen phỏng đoán cả. Nếu như nói Zoey là “bàn tính” của dịch trạm này thì Thẩm Phán chính là “đầu óc”, chỉ cần bịt miệng Thẩm Phán… bịt kín bằng tác nhân vật lý cũng được thì những người khác đương nhiên sẽ thành đồ não tàn.
Vệ binh tóc nâu Johans Roger không cần ai uy hiếp đã khai tuốt, lại còn nhổ củ cải lôi cả bùn lên, khai hết cả ổ đồng bọn.
Mồi lửa hai lộ tuyến thần bí và thần thánh đều có mặt ở đây, cho dù Zoey và Thẩm Phán lén giao dịch với ai thì trong công cuộc thầm so tài cao thấp này của 2 bên, bọn họ đều không thể thoát tội. Nếu dịch trạm này nước đã sâu, rễ đã phức tạp không thể nào làm sạch thì cứ dứt khoát dẫn tia sét xuống, đốt sạch sẽ đám người này.
“Đồng Hồ Chân Thật” hoàn thành lần kiểm chứng sau cùng, nếp nhăn trên bà Honey lại đen thêm mấy phần: “Mưu hại mồi lửa, tội không thể tha.”
Bà ta còn chưa dứt lời, Gabriel đã đột ngột vươn tay ra chụp sau lưng Quạ Đen, nhấc cả người hắn đi.
Cơ thể Thẩm Phán “ầm” một tiếng, đột nhiên bốc cháy, không ai kịp phản ứng thì gã đã hóa thành quả cầu lửa.
Đám người góp vui “phạch phạch” lùi ra, chừa ra khoảng đất trống. Zoey thét lên, chật vật bò thoát thân.
Đám đông không nén được vang lên tiếng nôn khan, Bá Tước sớm đã có chuẩn bị xoay tay bịt mắt Dâu Tây lại, tới tận lúc này, mùi cháy khét tanh tưởi mới bay ra.
Thẩm Phán bị thiêu cháy từ trong ra ngoài không còn phát ra được bất kỳ âm thanh nào. Thần kinh và cơ bắp hóa ra tro trước da thịt một bước khiến gã ngay cả lăn lộn theo bản năng cũng không làm được. Gã lặng lẽ nằm trên đất, khẽ run rẩy, mở to đôi mắt, nom như một ngọn đuốc hình người khổng lồ đầy quỷ dị.
Leslie nhíu mày, song ông ta không nói gì hết.
Quạ Đen bị sặc, ho khan cả. Hắn liếc thấy đám người trên gương mặt chỉ có vẻ sợ hãi chứ không hề thấy bất ngờ thì đã rõ: Thế giới con người hiện tại có quy tắc, cũng xem như là chế độ pháp luật nhất định, song rõ ràng lưu trình không hề nghiêm cẩn. Ví dụ như người thường phạm tội, mồi lửa có thể đơn giản một loạt quy trình từ xét xử đến chấp hành, nhảy thẳng tới bước hỏa thiêu.
Không chọn sân bãi, hơn nữa hiệu suất cháy cực cao: Chỉ có tíc tắc mà Thẩm Phán đã hóa thành tro cốt, Leslie bịt mũi nhắm mắt tụng niệm tiếng gì đó, “Thánh quang” trong tay sáng lên, xua đi mùi thối và khói bụi.
Lúc này đám đông hít thở không thông mới thở lại được.