Chương 35: Utopia 4
Thanh niên mắt xanh tên Lạc, có lẽ gương mặt quá hẹp nên không hé miệng được, lúc mỉm cười trông có hơi gò bó, là một gương mặt ngượng ngùng trời sinh.
“Thằng nhóc này là trưởng dịch trạm tụi tao.” Lão Ethan phát mấy cú vào lưng thanh niên mắt xanh, thái độ có chút cung kính nhưng không nhiều.
Lão Ethan giới thiệu tình hình đại khái của mọi người, đoạn xua tay: “Bây coi làm sao đi?”
“Không có người dẫn đường, cũng không biết ai cho mọi người địa chỉ… “đàn ông trung niên” không phải nét đặc trưng, nhóc à, chỗ này đàn ông trung niên có mặt khắp nơi. Cũng tức là chúng tôi không biết nên để ai phụ trách sắp xếp cho mọi người.” Trên gương mặt của Lạc lộ ra vẻ khó xử và áy náy, đoạn cậu nói với lão Ethan, “Hôm nay “Thẩm Phán” cũng đi tham gia “hội nghị” rồi.”
Lão Ethan lầm bầm câu gì đó rồi quay đầu giải thích với nhóm Hoa Nhài: ““Thẩm Phán” là người phụ trách thẩm tra người lạ chỗ tụi tao. Gã chấp nhận tụi tao mới chắc chắn được tụi bây là an toàn, sau đó mới có thể liên lạc với tiểu trấn thích hợp tiếp nhận tụi bây.”
“Thẩm tra cái gì?” Hoa Nhài thu hồi ánh mắt cảnh giác đang liếc nhìn quanh, lơ đễnh hỏi.
Mấy người vây xem đa số là tò mò, chắc là chưa từng gặp trẻ em và thai phụ nhiều tới vậy. Nhưng không biết có phải do nó nhạy cảm quá không mà có ánh mắt khiến nó hơi khó chịu, chỉ là không tìm được nguồn gốc.
“Nhờ vài công cụ trợ giúp, yên tâm, không có ý gì đâu, chỉ là xem xem trong số tụi bây có chó săn ma cà rồng nuôi hay “lửa gian” gì đó không thôi… là mồi lửa đen bán mạng cho lũ ngoại tộc đó. Đừng hỏi tao, gái à, tao cũng không biết lũ đê tiện phản bội chúng ta nghĩ gì đâu.” Lão Ethan nhìn Hoa Nhài mà thấy sầu. Mới đầu lão còn tưởng có cao thủ ẩn trong đám người này, giờ coi ra sợ là ngoài kia loạn lạc gì lắm rồi, đám người này giẫm trúng phân chó mới chạy ra đường.
Cả một đám người, có thể dùng tiếng người giao lưu bình thường lại chỉ có một đứa con nít choai choai!
Đàn ông trưởng thành ra dáng - ngài Tấn Mãnh Long to thế, xuống xe tới giờ chưa từng thẳng lưng luôn. Dường như cậu ta rất cố gắng để trở thành một thành viên trong số phụ nữ và trẻ em, ngặt nỗi khổ người thế này thì khó mà hòa vào, trong như con đà điểu mông to lẩn vào bầy thiên nga ấy, lúc này còn đang hoảng loạn giẫm vào đôi giày rơm rách nát của cô gái phía trước.
Quý bà trông có vẻ lớn tuổi nhất - Bá Tước - thì không có ý đứng ra nói chuyện, mụ cúi đầu suốt từ nãy tới giờ, ngay cả ánh mắt cũng không đành rải ra ngoài.
Gabriel tóc bạc giống như du hồn đầu óc không bình thường, như xa như gần vá víu bên ngoài đám người vậy, hình như không phải chung nhóm bọn họ, làn da màu tóc chói mắt của y thu hút không ít ánh mắt đánh giá. Mới đầu y còn hào hứng đánh giá xung quanh, anh nhìn y là y nhìn lại, nhưng rất nhanh đã thấy chán, ánh mắt cứ bay về một phía, mà nơi y nhìn…
Tháng Năm: “Á! Cứu mạng á!”
Quạ Đen thổi harmonica suốt cả quãng đường, hơi hám sắp không lên kịp, từ sau khi vào trấn, mọi người tự động đi theo lão Ethan thì hắn ngừng thổi, coi Tháng Năm như cây gậy, đi ở tít phía sau hàng.
Hắn hiếm khi lặng im như vậy, mà Tháng Năm cảm thấy cánh tay đè lên vai mình càng lúc càng nóng, mỗi lúc một nặng. Tranh thủ lúc Hoa Nhài giao thiệp với trưởng dịch trạm ở đằng trước, thằng nhóc bất an quay đầu hỏi hắn sao rồi. Lúc này đầu Quạ Đen đã “rớt xuống” vai Tháng Năm, khẽ khàng nói câu gì đấy bên tai nó, sau đó cả người loạng choạng, cắm đầu lên người thằng nhỏ.
Không đợi Tháng Năm giờ đã nhũn chân quỳ xuống theo Quạ Đen, sức nặng trên vai nó đã được Gabriel nhận lấy.
Khóc than, đau khổ, bệnh tật và tử vong chính là “thiết bị dụ bắt Gabriel”, ở đâu khi nào cũng có thể triệu hồi du hồn nồi trôi ấy đến. Gabriel vươn tay ra, có chút mê luyến dụi vào vầng trán nóng hổi của Quạ Đen, thuận theo mùi máu tươi, y nâng tay bị thương của Quạ Đen lên. Miệng vết thương được băng bó đơn giản lúc ở trại tị nạn lâm thời dưới lòng đất nhưng không biết lại rướm máu từ khi nào, giờ đây lộ ra dưới lớp băng gạc bị thấm nước.
Gabriel lặng lẽ hít một ngụm, cơn đói vô cớ nọ lại hiện lên.
Lúc này, đám “con non mập” giật thót trước cái họng làm chấn động tám làng mười xã của Tháng Năm, chúng hoàn hồn lại, bắt đầu khóc lóc như lũ ếch trong ao sau cơn mưa. “Gia súc” vừa mới đến môi trường lạ lẫm lại xôn xao, giao thiệp gì đó đều bị gián đoạn.
“Ông trời chân mọc nhọt mà!” Lão Ethan sải rộng bước chạy tới, “Nó sao vậy… Tao nói ngừng! Đừng có khóc nữa, rồi rồi, tụi bây toàn miệng lạp xưởng rộng…”
Lạc cũng theo tới, cậu vừa định nói gì đó thì lại bị tiếng khóc nóng đầu của Tháng Năm cắt ngang, nhanh tay lẹ mắt đỡ nhóm thai phụ bị kinh sợ bên cạnh. Cậu gãi đầu, lần đầu bị ăn vạ như thế, gương mặt toàn vẻ luống cuống.
Lạc khom lưng: “Hay để tôi xem thử…”
Gabriel siết tay, y nhìn chọc chọc vào đôi mắt màu xanh của trưởng dịch trạm rồi mỉm cười.
Không hiểu sao, Lạc cảm thấy có cơn rét buốt xộc lên sau lưng mình, cậu rút tay lại theo bản năng.
Ngày càng có nhiều người kinh động trước động tĩnh bên này, tòa lầu màu trắng cách đấy không xa cũng có người đẩy cửa sổ ra nhìn. Ngay sau đó, có một người đàn ông cao to cột tóc đuôi ngựa đẩy cửa tòa nhà đi ra. Người này sở hữu chiếc cằm vuông bắt mắt, vai rộng lưng dày, gần như cao tầm người Heo, chắc là kiểu “đàn ông cao to vạm vỡ” mà lão cha Ethan nói, thế nhưng người này nói chuyện lại rất hiền hòa.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Người đàn ông tóc đuôi ngựa hỏi rồi cúi người đỡ một “con non mập” bị chen ngã, “Cần giúp gì không?”
“Không, không cần, phiền tới ngài đâu, các hạ.” Thấy người đến, thái độ của Lạc trở nên cung kính thấy rõ, đến cả lão Ethan chửi um trời cũng ngậm miệng lại, “Ở đây có người bị thương, trẻ con cũng nhiều quá… chúng tôi sắp xử lý ổn thỏa cả rồi.”
Người đàn ông tóc đuôi ngựa nửa ngồi xổm, khẽ khàng vỗ vào đứa trẻ khóc sắp đứt hơi: “Được rồi được rồi.”
Lòng bàn tay người này có ánh trắng yếu ớt lóe lên, con non mập không dưng ngừng run rẩy, thút thít mà bình tĩnh lại. Người đàn ông tóc đuôi ngựa quay sang mỉm cười với Hoa Nhài đang đánh giá mình, đoạn đứng lên, nói với Lạc: “Nếu thật sự không ở hết thì bên nhà trắng còn mấy phòng trống đó, nếu cần thì cứ tới tìm chúng tôi.”
Lạc giơ tay vỗ ngực, không ít người vây quanh cũng tỏ ý với người đàn ông tóc đuôi ngựa đó. Đợi tới khi người đó đi xa, Hoa Nhài mới nghe thấy có người nhỏ giọng bàn tán.
“Vẫn là mấy đại nhân thần thánh ha…”
“Đó là tất nhiên, thần thánh vẫn luôn là thần bảo hộ cho chúng ta.”
“Mà tiếc là mai bọn họ đi rồi.”
“Ở lâu thêm chút thì hay rồi, giới luật của thần thánh nghiêm thật…”
Mắt Hoa Nhài khẽ phát sáng, nó liếc nhìn về phía tòa nhà nhỏ màu trắng, nếu không phải lúc này không rảnh thì chắc chắn nó đã chạy theo hỏi thăm về “thuyền Noah”.
Thấy kẹt cả con đường, còn kinh động tới “mồi lửa”, Lạc không thể không nghĩ cách sắp xếp cho mấy người này, đưa bọn họ vào tòa nhà có đầu người nửa thú trang trí trên nóc.
Đấy là một căn nhà 3 tầng, bậu cửa rất cao. Tường ngoài sơn đen kịt, hứng sáng trong phòng cũng hệt như chung cư người Chuột. Ở lối vào có một thiếu niên đang ngủ gà ngủ gật, bị tiếng kêu la của bọn họ làm giật mình, hai mắt tèm lem đứng lên.
“Mau đi gọi bà chủ của mọi người.” Lạc lau tầng mồ hôi mỏng trên trán, nói với thiếu niên, “Ở đây có hơn 20 người cần sắp xếp tạm.”
Hoa Nhài bận luống cuống xách một con non mập không nhúc nhích nổi qua bậu cửa, mắt hơi nheo lại để thích ứng với bóng đêm: Ngoài bọn họ ra, đại sảnh ở tầng 1 hãy còn người khác nữa.
Có thú cưng thiếu niên xinh đẹp vừa nhìn là biết do ma cà rồng nuôi trồng, còn cả “gia súc” trưởng thành, nam nữ có đủ, ánh mắt đờ đẫn, không biết chạy ra từ mục trường nào đây.
Bọn họ kẻ đang ăn, người đang ngơ ngác, trên người mặc áo vải bố màu xám hệt như nhau, trông giống một kiểu đồng phục nào đó.
Không hiểu sao cái cảm giác kỳ quái nọ lại dâng lên trong lòng Hoa Nhài.
Lúc này con nhỏ hoảng lắm, là vì nó biết người có thể cho ý kiến đã nằm xuống, những người khác không thể dựa dẫm.
“Bình tĩnh.” Hoa Nhài nhủ thầm, nó lo sốt vó nhìn về phía Quạ Đen, “Chắc chắn hắn sẽ không sao hết, chắc chắn không có sao…”
Sau đó nó phát hiện ra người bị thương “hôn mê bất tỉnh” lén lút giơ một bàn tay với mình sau lưng Gabriel, hí hửng huơ huơ.
Hoa Nhài: “...”
Tên thần kinh này là người sao?
Sau lưng Gabriel như có mắt vậy, y bắt lấy bàn tay tác quái ấy rồi đè xuống, ngay sau đó là tiếng bước chân vang lên. Lạc dẫn một người phụ nữ trung niên tới.
“Đây là Zoey, nhà trọ bên này với quán bar bên kia đều là do cô mở, cô Zoey chịu trách nhiệm chăm sóc người mới đến.” Lạc để ý thấy ánh mắt nhìn những người khác trong sảnh của Hoa Nhài thì lại nhanh chóng giải thích một câu, “Đó đều là những người trốn thoát khỏi tay quái vật dị tộc giống mọi người, nhưng mà bọn họ có người dẫn đường, đã phân chỗ đến rồi, mai sẽ đến nhà mới. Chờ mọi người xác định hướng đi rồi thì cũng sẽ có người tới đón, yên tâm đi… Mấy vị lớn tuổi, cả đám nhóc nữa, cảm phiền nhường đường, xem xem ai vào ở trên gác được không? Mọi người đông quá, chỗ này thật sự không đủ…”
Kế đó là một trận binh hoang mã loạn.
Vẫn là bà chủ Zoey có kinh nghiệm, bà ta lấy một ống siro đã pha loãng với nước ra, khó khăn lấp đi tiếng khóc của đám con non mập.
Cuối cùng, thai phụ và trẻ em đều sắp xếp vào mấy gian trống trên lầu 2. Tấn Mãnh Long không đợi ai xếp đã tự động lên gác mái tít trên nóc.
Zoey nhìn Tháng Năm nước mắt nước mũi tèm lem mà do dự, bà ta còn đang không biết tính nó là “nam” hay “đứa ngốc to xác” thì thấy đứa bé bự Tháng Năm như đột nhiên có được ý thức về giới tính, linh hoạt vượt qua bà ta, đuổi theo Tấn Mãnh Long. Lúc sắp đi, nó lấy miếng bánh quy cuối cùng trong túi của Dâu Tây, lặng lẽ liếc nhìn con nhỏ một cái. Dâu Tây hiểu ý, vội vã theo Bá Tước.
Quạ Đen “thương tật” lại ở cùng chiếc cán hình người mang tên Gabriel của mình, tạm thời ở lại sảnh tầng 1, mọi người lôi ra hai cái ghế, kê chung nhau cho hắn nằm, Hoa Nhài cũng ở lại bên cạnh.
“Không sao.” Cha già Ethan tưởng nó lo lắng mới an ủi, “Chỗ tụi tao có “Bác Sĩ”.”
“Bác Sĩ?” Hoa Nhài động lòng, Erry từng nói với nó, trên thuyền Noah có mồi lửa gọi là “Bác Sĩ.”
“Đừng, cháu chỉ là “Học Nghề” thôi.” Lạc xua tay rồi lại chỉ vào miệng vết thương thấm máu của Quạ Đen, đoạn thương lượng với Gabriel, “Có thể cho tôi xem thử không?”
Gabriel im lặng hồi lâu, y cảm nhận được lực đối kháng của cánh tay trong tay mình. Y mà còn không chìa miệng vết thương ra, có khi “người bị thương” lại bị ép diễn màn xác chết vùng dậy, chỉ có thể buông tay dù không tình nguyện.