Chương 30: Thế giới mới đẹp đẽ 29
Đáng ra phải là một đòn thiêu rụi kẻ địch thành tro thì lại chỉ nướng được người Chim chín tái 3 phần. Đừng nói là không thể lan ra Bí tộc quanh đó, chính cảnh sát trưởng còn không chắc được người Chim có chết hay chưa nữa là.
Ngay sau đó, hơn 20 người Gấu không mảy may thương tích chui ra khỏi xe cứ như mới nãy không xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn mà chỉ là trò xe đụng thôi vậy. Bọn chúng đồng loạt gào lên, còn có thể nhìn thấy món thịt sống trong bữa tối mắc giữa kẽ răng, áp lực tới từ loài thú săn mồi xa xưa có thể dọa người Chuột cả thành phố són ra quần.
Chớp mắt, cảnh sát trưởng đã bị Bí tộc bao vây, mà đối phương thoạt trông sớm đã đề phòng. Cảnh sát trưởng tê dại: Chắc không phải hiệu quả của “Liền tâm” bị giảm bớt đâu nhỉ?
Hôm nay là ngày chiết khấu hiệu quả vật thiên phú à?
Đã dùng “Ẩn nấp” còn bị người Chuột dễ dàng nhận ra là do gã hung thủ âm hiểm bẫy gã dính máu người Chuột; Lóe lên và Theo dấu thì xảy ra sai lệch, có thể giải thích là do Bí tộc dùng dụng cụ bảo vệ quấy phá… Vậy còn Liền tâm bây giờ, hai món vật thiên phú loại hình công kích trước sau đều xảy ra sai sót, có nói thế nào cũng không thông.
Thế gian làm quái gì có vật thiên phú nào mà có thể quấy nhiễu đồng thời nhiều thiên phú thuộc các loại hình khác nhau như vậy.
Cảnh sát trưởng không có ý định sử dụng “Thấy rõ” nghiên cứu xem rốt cuộc mớ vật thiên phú đó xảy ra vấn đề gì cứ như có một bàn tay vô hình lau chùi suy nghĩ đó ra khỏi đầu gã vậy.
Thế là cái suy nghĩ xếp hạng 2 thuận lý thành chương thượng vị, cảnh sát trưởng nghĩ: Sở An ninh có nội gián.
Tên nội gián này đã ẩn nấp cạnh gã rất lâu, biết được vật thiên phú dự trữ của gã bằng vào cách nào đó, sau đó tiết lộ cho Bí tộc.
Mà trước khi gã đụng độ Bí tộc thì kẻ đó đã gửi định vị của gã sang… gặp ma thật rồi.
Cảnh sát trưởng vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Antony.
Cha đỡ đầu của thành phố ngầm yên lành ngồi ngay ngắn trong xe, mỗi một sợi lông đều đang nói nó thoải con gà mái. Vóc dáng của Antony to hơn hẳn đám người Gấu khác, răng nanh nhọn hơn, đỉnh đầu là nhúm lông trắng chói mắt, chỗ vốn là mặt người thì lông tóc lại sum sê, ngay cả ngũ quan cũng chìm lỉm bên trong khiến cho nó thoạt trông giống hệt con gấu hàng thật to ngoại cỡ.
Ma cà rồng tích trữ hùng hậu ở khu Sừng giáp lá cà với người nửa thú.
Lúc này hãy còn 10 phút nữa thì tới 12 giờ đêm trắng.
Bí tộc không có kẻ có thiên phú như ma cà rồng, đại bộ phận Bí tộc bản thân đã là con quái thú khổng lồ.
Sở dĩ người Chuột, người Heo chỉ dựa vào chút làm ăn nhỏ lẻ nuôi thân, ấy là vì sức chiến đấu của chúng nằm ở tầng hầm của Bí tộc.
Sát thủ bầu trời Kinh Sơn có thể tay không… vuốt không vặn nát xe hơi, đôi cánh có thể quạt bay bom hỏa tiễn. Còn bầy người Gấu Antony đứng đầu cũng cao to 3, 4 mét. Bọn chúng da dày thịt béo, tứ chi như gốc cột, trừ bom hỏa tiễn ra thì cũng chỉ có số ít thiên phú của ma cà rồng là có thể khiến chúng bị thương.
Đứng trước đám quái thú khổng lồ này, ma cà rồng bình thường cũng chẳng khác gì con người khi đứng trước ma cà rồng, đều là phần thức ăn làm sẵn.
Song dù là Bí tộc như vậy thì cũng chỉ có thể co cụm, rúc ở nơi chẳng thấy được ánh mặt trời, để lũ ma cà rồng không khoác da thì không dám đứng dưới ánh mặt trời giẫm đạp dưới chân chính là vì ma cà rồng có kẻ sở hữu thiên phú.
Lấy cảnh sát trưởng làm trung tâm, một tấm lưới điện do vật thiên phú dệt nên khiến đám Bí tộc dựng lông tập thể. Cảnh sát trưởng trông như sét hòn thần phạt từ trên trời ập xuống trong câu chuyện thần thoại, khóa chặt Antony, phán con gấu chó cỡ lớn ấy phạm vào thiên điều.
Antony đứng im, một nhóm người linh miêu đồng cỏ lốm đốm vọt xuống từ đội xe phía sau. Đám chân dài thân mình mạnh mẽ này đứa nào cũng vác súng, tai rạp sang hai bên, nhanh chóng xếp hàng, đồng loạt bắn về phía “sét hòn”.
Xạ thủ linh miêu vậy mà lại cầm súng nước, chất lỏng sền sệt màu bạc giống chất cách ly thần kì, chớp mắt đã “tưới tắm” dập tắt ánh điện, cảnh sát trưởng chỉ có thể nhanh chóng trốn đi. Vật thiên phú đã dùng cạn bị gã tiện tay vứt dưới đất vỡ tan, một đốt xương ngón tay bắn ra từ đấy, lăn lông lốc dưới lòng đường gồ ghề rồi biến mất nơi góc đường.
Trong bóng râm của tòa kiến trúc nơi góc phố ấy, có một bàn tay nhặt đốt ngón tay ấy lên.
Gabriel tò mò ướm thử nó vào tay mình, phát hiện đốt xương đó ngắn hơn của mình nhiều, chắc là cắt của con nít.
Lúc này y đã thoải mái hơn rất nhiều, thứ trong “súng phun nước” của Bí tộc có chứa một thứ của dã quái mà cô bé tóc bím gọi là “mồi lửa” - Tủy sống, đó là khắc tinh của ma cà rồng và cũng là thứ có thể làm thần kinh của y thoải mái hơn.
Xương của con người đánh nhau với tủy sống của con người.
Tiếng harmonica Gabriel nghe qua sợi chỉ vàng lại trở thành bài ca du mục sặc mùi Chuột, y cảm thấy có hơi ồn, vậy là lại quấn sợi chỉ vàng lên cổ tay…
Người sống, cẩu thả bò trong ống cống.
Gần tới giữa trưa, Quạ Đen thổi bài ca du mục hối thúc mọi người lên đường. Hắn còn gỡ đồng hồ treo tường của người đầu chuột mang theo, kêu Tháng Năm ôm. Tháng Năm khiếp đảm cầm lấy, ôm bằng cả hai tay như người ta ôm di ảnh vậy, phối với nhạc tấu và những gương mặt như đưa đám của mọi người, quả thật không khí chuẩn vô cùng.
Rất nhanh, đội ngũ đưa tang cho thời gian đã đi tới lối ra ống dẫn. Hoa Nhài làm tròn bổn phận, con nhỏ đi trước một bước dò đường, có vẻ đám người đầu chuột quanh đây chạy cả rồi, nó không nghe thấy gì chỗ lối ra hết, ngay lúc định quay đầu nói gì đó thì trước mắt chợt trắng toát.
Như thể thành phố dưới lòng đất không còn lá chắn, bị ánh mặt trời đêm trắng rọi thẳng xuống.
Hoa Nhài nhất thời lóa mắt, không thấy gì hết, nó còn đang nghi hoặc bóng đèn ở đâu mà sáng thế thì âm thanh chậm nửa nhịp cũng tới, tiếng vang to đùng suýt làm nó ngất đi, ngay sau đó là cuồng phong cuốn đến.
Đầu con nhỏ mờ mịt trống không, chỉ còn lại mỗi một suy nghĩ: Cái này là do Gabriel làm sao?
Rốt cuộc y là cái thứ gì đây?
Ba phút trước…
Cảnh sát trưởng vĩ đại khởi động vật thiên phú phòng hộ cho mình, tạm thời đỡ được hỏa pháo của đám người Linh Miêu, đã nhận được thông báo của thiết bị tín hiệu.
Đám người thường lề mề được vũ trang cũng xem như tới nơi, dẫn đội là vị đội trưởng Đội Khủng Hoảng thân mang bầu oán khí không chỗ trút. Lúc này cảnh sát trưởng chẳng lo được chuyện đi tóm xem ai là nội gián nữa, giọng điệu tức giận: “Thế tôi chắn đám mèo cản trở…”
Đột nhiên, cảm giác không thích hợp quỷ dị đánh trúng gã.
“Thấy rõ” của cảnh sát trưởng bắt trúng chỗ không hợp lý ở hiện trường theo bản năng: Bí tộc không có phản ứng gì với nhóm ma cà rồng vũ trang cả.
Vậy nên tên nội gian kia là…
Cảnh sát trưởng ngẩng đầu lên, gã không dám tin, chỉ trông thấy đội trưởng mới nãy còn bị mình mắng té tát cho đội ngũ dừng ngoài chiến trường trăm mét, cứ vậy lạnh lùng làm kẻ bàng quan.
Antony mở giếng trời trên nóc xe ra, đoạn cất tiếng cười bằng cái giọng gấu hồn hậu: “Sao nào, ông lớn đến từ khu Sừng phát hiện mình không được người ta yêu thích thì bất ngờ lắm nhỉ? Đội trưởng Dương, chào buổi tối.”
Đội trưởng không có cái cổ họng to thế, chị ta nhận lấy cái loa tay từ tay thủ hạ mình: “Cha đỡ đầu, chào buổi tối. Tôi phải giải thích một chút, chúng tôi không ghét khu Sừng, chỉ là so với quý tộc cao quý khu Sừng thì người dân khu Đuôi hèn mọn muốn có chút ngân sách tài chính hơn. Sếp à, chúng tôi gian nan lắm rồi, thật sự chịu không nổi bị ngài đày đọa nữa.”
Đôi mắt “Thấy rõ” của cảnh sát trưởng toàn là ánh sáng bạc, gã hiểu rồi, bọn chúng là cùng một giuộc.
Vụ án giết người liên hoàn, nạn nhân đặc thù, manh mối dẫn tới thành phố ngầm, thế cục từng bước bị người ta đoán ra, bị người ta hãm hại…
“Hung thủ nọ cũng là người của bọn mày.”
Quý cô Dương - Đội trưởng mỉm cười: “Oan quá, chúng tôi đâu có quen người nào thần thông quảng đại thế, mà khéo còn không phải người nữa kìa, là quả mọng dã quái nhỉ? Ai mà biết bọn họ có lai tạp ra giống mới nào đáng sợ hay không.”
Số 36 không thoải mái được như sếp mình, cậu chàng rơi lại cuối đội, bị bầu không khí căng thẳng đẩy đưa sắp ọe tới nơi. Nhưng mà cậu chàng cũng không phải người duy nhất, kế bên cũng có người lầm bầm như cậu vậy. Số 36 nghe đồng nghiệp sau lưng nói: “Sao cô ta dám nhỉ? Chắc chắn “Thấy rõ” còn chưa moi hết của nãi ra.”
“Đúng ha.” Số 36 không muốn truyền bá nỗi lo âu, cậu chàng vừa quan sát nhất cử nhất động của cảnh sát trưởng, chớp mắt cũng không dám vừa an ủi người sau mà chẳng buồn ngoái đầu lại, “Không sao hết, tin tưởng đội trưởng, chúng ta còn vũ khí bí mật nữa.”