Chương 27: Thế giới mới đẹp đẽ 26
“Đừng nhìn!”
“Đi mau!”
Quạ Đen với Bá Tước gần như đồng thanh.
Nhưng tiếng nổ khiến mọi người trong một chốc chẳng còn biết gì, không ai nghe thấy gì cả.
Khi mà cái chết ở tít nơi xa xôi thì đấy là vấn đề triết học thần bí, thậm chí còn khá là ngầu. Thanh thiếu niên cố chấp sẽ bị sự hủy diệt rất mau mắn nhanh gọn này hấp dẫn, thành ra Hoa Nhài cứ luôn phán tử hình. Thật ra trừ lúc bé thấy Erry qua cái lỗ trên bức tường, Hoa Nhài chưa từng thật sự giết chết thứ gì cả. Nó dễ dàng gộp chung cơn nóng giận và sát ý lại với nhau.
Có khi gác bên cạnh kẻ cận kề cái chết sẽ làm người ta sinh ra lòng nghi ngờ khủng hoảng với “sự tồn tại” của chính mình. Kẻ chết từ biệt thể xác sẽ tàn nhẫn chọc thủng cái lòng tự tôn phi lý và sức tưởng tượng bành trướng, làm cho con người ta bất chợt yếu đuối, bất chợt ý thức được mình là gì. Đương nhiên, chỉ giới hạn nơi cái chết thanh thản chứ không phải là trong cảnh tượng máu thịt bay đầy trời.
Quạ Đen không có ý định thi xem cổ họng có khỏe hơn bom hỏa tiễn hay không, hắn đẩy người chắn lối ra, sải bước tới trước mặt Hoa Nhài, ấn đầu con nhỏ, đoạn khom lưng nhìn vào mắt nó.
Hoa Nhài chậm nửa nhịp mới giật mình phản ứng lại, ánh mắt có chút đờ đẫn dời lên người hắn, mãi sau nó mới mơ hồ nghe thấy giọng hắn: “... Hoa Nhài, Hoa Nhài, có nghe thấy không.”
“Nghe thấy…”
Vừa cất tiếng, linh hồn xuất khiếu của nó bỗng chốc quay về, Hoa Nhài chợt thấy rùng mình.
“Dưới mặt đất sẽ gặp người đầu chuột, em phải theo anh đi mở đường,” Giọng Quạ Đen gần như vậy, lại xa xăm là vậy, hắn phân trần, kéo tầm mắt bay về phía đống thi thể của con nhỏ trở lại, giọng nói mang theo mấy phần nghiêm khắc, “Đi trước khi có nhiều người chết hơn.”
Hắn nói xong thì đứng thằng người, đoạn giơ cây harmonica ngang cổ Tấn Mãnh Long đang ngây như phỗng, vỗ vào cổ cậu chàng: “Ngài quả cảnh sát, chức trách của cậu là gì?”
Võng mạc của Tấn Mãnh Long đều bị lửa đạn thấm qua, còn đầu lưỡi lại bật thốt theo kí ức cơ bắp: “Nghe theo mệnh lệnh, bảo vệ dân chúng…”
“Mệnh lệnh là bọc hậu, theo sát phía sau nhóm người còn sống, dọc đường phóng thích chất dẫn dụ xua người đầu chuột ở gần đi, cẩn thận Bí tộc tập kích phía sau.”
Mệnh lệnh như cọng rơm cứu mạng của Tấn Mãnh Long: “Vâng… vâng!”
Quạ Đen lại nhìn Dâu Tây cách đó phía xa, chỉ chỉ vào bánh quy mini trong túi con nhỏ.
Dâu Tây vốn đã mất hết năng lực suy nghĩ đột nhiên nhớ ra mình còn một túi “linh đan diệu dược”, nó vội nhét một miếng vô miệng mình với Tháng Năm, hai đứa trẻ chia nhau gói tẩy não, cổ vũ nhau sống lại.
Quạ Đen đã nhảy vào trong cái lỗ.
Hoa Nhài đuổi theo, cùng lúc đó nó mới muộn màng nghĩ: “Mắt trái của anh ấy có cái gì có thể chuyển động được phải không?”
Đường ống ngầm bên dưới thành phố ngầm, nghe như câu chuyện cười nhạt thếch của lũ trẻ.
Đường ống càng lúc càng chật chội, đáng sợ, người trưởng thành gần như không ngẩng đầu lên được, chút âm thanh tí tí cũng sẽ bị phóng đại lên vô số lần, mùi hôi thối xông ngợp trời. Ánh sáng yếu ớt hắt bóng người ngả nghiêng, cũng không biết có bao nhiêu là người, bao kẻ là ma trong những cái bóng ấy.
Một con gián khổng lồ kiêu căng bò ngang qua chân Hoa Nhài, con nhỏ cố gắng không nhảy dựng, nhất thời cảm thấy từ đầu gối trở xuống đã tê dại.
“Người bình thường đi một quãng là bị hù dọa phát điên rồi.” Hoa Nhài nghĩ, nó liếc nhìn đám người đi phía sau mình, cảm thấy may mà bọn họ đều không phải người bình thường: Những người được nuôi trong trại có dị năng đặc biệt, dù có gặp đã kích lớn ngần nào, hoàn cảnh đáng sợ ra sao, cho dù mới nãy vừa cận kề cái chết thì chỉ cần bài ca du mục hãy còn vang thì đội ngũ của bọn họ sẽ không tản ra.
Miệng bị chiếm dụng, không thể nói năng gì nên Quạ Đen có chút giống với người bình thường. Hoa Nhài bước vội mấy bước vượt qua hắn, sau đó lại bị Quạ Đen kéo bím tóc lại.
Ba lần bốn lượt như vậy, Hoa Nhài thấy phiền ghê, nó nghĩ thầm không phải kêu mình đi mở đường sao? Nó liếc nhìn tấm lưng hơi cong và bộ xương lồi ra của hắn, đang định bảo “cây cột nhà anh chắn trước có ích gì”, đột nhiên lông tơ vô cớ dựng cả lên.
Hoa Nhài vốn định “Xét xử”, trong cơn hoảng loạn, ánh sáng trắng lại bắn lên vách đường ống dội ra, trước mắt nó lóe lên một bóng đen thật to. Nó còn chưa kịp nhìn kỹ đã nghe một tiếng “chít” thảm thiết.
Một người Chuột cao to vạm vỡ bị cung nỏ bắn xuyên qua con mắt!
Không kịp nghĩ nhiều, Hoa Nhài vọt tới, bổ thêm một cú tát thật kêu vào con vật đang giãy giụa, lúc này nó mới phát hiện ra đó là một con chuột vũ trang.
Bọn họ đi suốt một đường, dọc đường phun chất dẫn dụ gợi dậy sự hoảng sợ. Loại chất dẫn dụ này chỉ có tác dụng với người Chuột bình thường, chuột vũ trang hung hãn tuy có thể bị khống chế trong vài giây ngắn ngủi, nhưng thường thì rất nhanh chúng đã khắc chế được bản năng.
Nó ngoảnh đầu liếc nhìn hướng con chuột vũ trang chui ra: “Trạm canh gác dưới lòng đất à?”
Quạ Đen ung dung vẫy chiếc harmonica cứ như mũi tên mới nãy không phải do hắn bắn ra vậy.
Hoa Nhài: “Sao thấy giống anh biết nó ở đây từ trước thế?”
Còn biết nó sẽ đánh lén từ góc độ nào nữa.
“Lúc trước có người chết ở đây,” Quạ Đen cười với con nhỏ, “Có vết xe đổ.”
Hoa Nhài cảm thấy đầu óc đặc quánh, vết xe đổ nằm đâu thế nhỉ?
“Khoan, trong mắt anh có thứ gì có thể chuyển động được thật phải không?”
Quạ Đen: “Đúng rồi, chứ tròng mắt của em không làm thế được à?”
Hoa Nhài: “...”
Nhưng không thể trò chuyện phiếm được nữa. Hắn nghỉ hơi giây lát thôi mà đám người sau lưng đã xôn xao hẳn, người phía trước đi thẳng tới đụng ngay con chuột to thì nằm liệt luôn. Nỗi sợ hãi lan còn nhanh hơn chất dẫn dụ sợ hãi của người Chuột, bọn họ kêu vang như chơi trống chuyền hoa vậy, lan hết giữa đám người bằng tốc độ ánh sáng trong tiếng gào thét phí công của ngài quả cảnh sát.
Mắt thấy bọn họ sắp chạy tứ tán, tiếng harmonica lại vang lên, thế là mọi người lại “ổn”.
Chỉ có Bá Tước không chịu ảnh hưởng như thể chẳng trông thấy số chướng ngại vật nằm ngang dưới đất, mụ vịn tường, bước đều tới trước.
Hoa Nhài: “Coi chừng!”
Bá Tước giẫm một chân lên quả cằm của con Chuột, mụ trượt chân, may có Hoa Nhài nhanh tay lẹ mắt đỡ mụ. Lúc này con nhỏ mới nhận ra mụ đang nhắm mắt, miệng đếm gì đó khe khẽ: “207, 208…”
Hoa Nhài: “Gì vậy?”
Đột nhiên Bá Tước mở bừng mắt: “Là chỗ này.”
Mụ có hơi quáng gà, không thấy rõ cảnh sắc trong cống ngầm bên dưới lòng đất, đốt ngón tay biến dạng sờ soạng bức tường quanh đó: “Chỗ cấy chip ở quanh đây, tôi vẫn còn nhớ số bước chân…”