Chương 25: Thế giới mới đẹp đẽ 24
Ngọn lửa lớn khiến cho không khí ở thành phố dưới lòng đất loãng hơn. Dưới tác động của chất dẫn dụ sợ hãi, người đầu chuột hoặc chạy đi dập lửa, hoặc hốt hoảng trốn mất.
“Nhà của tui… nhà của tui! Mất hết rồi!”
Lão chuột lông tóc màu hoa râm dắt theo con nọc gầy còm trơ xương như nó ngồi liệt ven đường, chi trước ngắn cũn bụm mặt gào khóc, vẽ nên bóng dáng tựa như một con người… Nói chứ thật ra thân thể người đầu chuột vốn giống với người có vẻ ngoài hơi lùn, da thịt săn chắc.
Nhà của nó mất rồi, của nãi chỉ còn lại mỗi một con nọc.
Không phải người Chuột nào cũng có trại chăn nuôi, người Chuột hơi nghèo thì cả nhà chỉ dựa vào một hai quả mọng. Người Chuột nghèo sẽ nuôi con nái, thuê con nọc về phối hàng năm, con non sinh ra sẽ bán lẻ cho trại chăn nuôi quanh đó, hoặc chúng sẽ nuôi con nọc, sống nhờ vào số tiền cho thuê con nọc phối giống còm cõi.
Con nọc của lão Chuột già như lão vậy, đầu trọc lóc, còn mất cái răng cửa.
Gã há miệng, ngơ ngác nhìn biển lửa, nước dãi còn dính vạt áo trước. Một chiếc xe chạy qua, không hiểu sao sợi dây thừng trên cổ con nọc bị đứt nữa, nhưng gã chỉ dựa sát vào bên người “chủ nhân” mình, vẫn cứ ngờ nghệch như vậy.
Quạ Đen còn thấy cả tiểu thư Sophia nữa.
Chiếc mũ kêpi “bản thể” của tiểu thư không cánh bay đi, bộ lông xám của nó giờ mềm oặt nằm rạp cả. Nó hốt hoảng xách váy chạy, trong tay còn cầm theo tờ giấy. Một khúc gỗ cháy rơi xuống, tiểu thư Sophia được con Chuột khác kéo ra, mảnh giấy cũng vuột khỏi tay nó rồi bị cơn gió của chiếc ô tô cuốn bay, rơi vào trong khói lửa.
Quạ Đen đè vô lăng bằng một tay, tay kia sờ soạng lấy cây harmonica ra, đoạn thổi một điệu nhạc.
Chắc chắn tiểu thư Sophia nghe được, nó giật mình trước giai điệu quen thuộc rồi chợt mờ mịt kiếm tìm xung quanh. Nhưng kính mắt của nó cũng rơi đâu đó như cái mũ rồi, nó chẳng tìm được gì cả
Hai đứa nhỏ trong xe đã im lặng từ bao giờ, ngay cả Hoa Nhài ban đầu còn lớn tiếng khen hay giờ cũng đang cau mày, chăm chú nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khi thì giận dữ vô cùng, khi lại mịt mờ lắm như là nghĩ không ra chuyện gì đó.
Dâu Tây ngồi kế bên khóc sướt mướt làm con nhỏ phiền lắm, Hoa Nhài không nhịn được giận chó đánh mèo, phát hỏa với người bạn này: “Mày khóc cái gì, khóc chuột hả?”
Hoa Nhài nói không nên lời, chỉ có thể gục đầu vào khuỷu tay, không muốn nhìn ra ngoài.
Thùng sau xe, Tấn Mãnh Long trải qua xốc nảy không ngừng, miếng băng keo dán miệng bong ra, lúc này cu cậu mới khàn giọng nói xen vào: “Châu Thiên Yết rung chuyển 200 năm, đánh trận suốt cho tới nay. Chủng tộc người Harpocrates yếu ớt sống không nổi nữa, chỉ có thể vượt muôn trùng dương tới châu Ma Kết. Chi người Harpocrates này là Bí tộc lấy được thân phận di dân dưới Thành phố ngầm sớm nhất. Dựa theo ghi chép ở sở An ninh, lúc bọn họ tới đây chỉ có hơn 40 cá thể. Mỗi một viên gạch, một mảnh ngói ở tòa thành này đều là máu và nước mắt của bao thế hệ người.”
“Ha, liên quan mèo gì tôi? Tôi có phải chuột lông ngắn đâu.” Hoa Nhài khinh miệt, “Lần đầu tôi nghe nói có bữa tối đồng cảm với chủ nhân đấy.”
“Nhưng người Harpocrates không phải chuột.” Tấn Mãnh Long khó nhọc dụi vào thùng sau xe, chống đỡ người dậy, cậu chàng nhìn mấy người ở ghế lái phía trước qua khe hở, “Cậu đang thổi âm nhạc của người Harpocrates có đúng không? Âm nhạc của họ có hai loại, nếu không phải là nỗi buồn ly biệt cố hương, nhung nhớ thảo nguyên mênh mông nơi châu Thiên Yết mà họ sẽ không bao giờ quay về được nữa thì chính là những bài ca du mục vui tươi… Nếu đã không còn có thể quay trở lại nữa thì cứ cảm ơn cuộc sống đang có bây giờ, bắt đầu nhảy múa từ bây giờ.”
“Không về được thì chết ở đây.” Nụ cười của Hoa Nhài mang theo vài phần ác độc, “Chuột chuột vẫn cứ là chuột, tôi cứ thích phóng hỏa đốt chuột lớn xác đó, đốt chúng kêu chút cha chút mẹ luôn…”
Lời của nó chợt bị một đứa nhóc người đầu chuột cắt ngang, người Chuột nhỏ chắc bị lạc người nhà, đang đứng bên đường gọi “mẹ”. Lông của nó còn chưa mọc kín, lộ ra làn da màu hồng nhạt, ngũ quan cũng to hơn người Chuột trưởng thành. Liếc nhìn trong cảnh tối tăm, thoạt trông nó giống như một đứa con nít con người xấu xí.
Rất lâu về trước, khi con người đớn đau cực độ sẽ gọi mẹ cha. Chỉ là về sau, người ta hoặc là không biết mẹ cha là ai, hoặc là không biết mẹ cha là gì.
Quạ Đen đánh vô lăng né khỏi người Chuột nhỏ ấy, tiếng harmonica dừng lại.
“Em không thích.” Hắn rất bình tĩnh nói với Hoa Nhài, “Với lại lửa là do anh đốt.”
“Có giành công với anh đâu.” Hoa Nhài trợn trắng, “Sao anh còn chạy vòng vòng chỗ này, không đi cứu người đi?”
“Đó không phải là công lao, anh là một người thế đơn lực bạc, và anh đưa ra lựa chọn.” Quạ Đen nói khẽ, “Sắp tới rồi, chuẩn bị tâm lý sẵn đi.”
Nhưng châm dự phòng này không có tác dụng, dù là ngài Tấn Mãnh Long trong biên chế hay là 2 thiếu niên lớn lên trong trung tâm gây giống thì đều thấy ghê người trước hình ảnh ở lối vào trại gia súc dưới Thành phố ngầm.
Bị chất dẫn dụ sợ hãi khống chế, quả nhiên người đầu chuột mất lý trí, vừa nghe cháy thì không lo được gì nữa, đa số cửa trại quả mọng rộng mở đều quên đóng lại.
Lúc trông thấy rõ trại quả mọng đầu tiên, Hoa Nhài đã hít ngược khí lạnh, chút bàng hoàng khi nãy bay sạch ngay tức khắc. Nhận lấy chiếc búa cán dài lục được trong xe chiến của người đầu chuột, con nhỏ không nhịn được, đoạn quay đầu mỉa mai Tấn Mãnh Long: “Không phải hồi nãy anh còn đang khóc chuột sao, đồng tình tràn trề thế, sao giờ hết khóc rồi?”
Một bàn tay vươn sang, đè đầu con nhỏ lại.
Hoa Nhài mất kiên nhẫn vùng vẫy: “Làm cái gì… ê, anh làm gì đó?!”
“Giận lắm mà không có chỗ trút, đúng không?” Quạ Đen lấy một chiếc nỏ và một con dao quân dụng cỡ nhỏ trên xe. Hắn cầm dao mở thùng sau xe, cắt đứt dây thừng trên người ngài quả cảnh sát.
“Bình thường mà, thế giới đã mục nát đến vậy rồi, đương nhiên giận dữ cũng đâu có chỗ trút. Vậy nên cần gì vội vã phân rõ trắng đen đưa ra kết luận đâu?” Hắn nói với Hoa Nhài, “Giống như nếu có sinh vật nào đó tội ác tày trời thì hay rồi, chuyện ác nào cũng do thứ đó gây ra, giải quyết nó là thế giới hòa bình, xong hết mọi chuyện… Em đang lén lười biếng đó, mồi lửa các hạ.”
Hoa Nhài thoáng như bị hắn nói trúng gì đó, lửa giận càng đượm, nó chỉ vào Tấn Mãnh Long: “Anh không lén lút làm biếng, anh còn kiếm thêm chuyện để làm! Chờ gã này báo tin gô cổ anh đi, chờ gã tập kích anh tôi cũng mặc kệ! Tới chừng đó coi anh lấy đâu ra lắm lời thừa thãi như vậy!”
Một trận gió tanh thổi tới, Quạ Đen hít sâu vào như ngửi được hương hoa vậy, hoàn toàn không để ý tới, hắn nở nụ cười: “Báo tin cứ việc, đã loạn thành như vậy rồi, ai mà rỗi hơi nghe xem cậu ta bắt “chó mèo”. Còn tập kích…”
Hắn xòe tay với Tấn Mãnh Long đang ngồi liệt ở thùng sau xe: “Không cần phiền thế đâu, đánh đại một cú anh cũng ngỏm rồi.”
Trong mũi ngài quả cảnh sát tóc vàng toàn là mụi khói, vẻ mặt càng thêm mịt mờ.
Cánh cửa kim loại khoa học kỹ thuật cao bị chính người đầu chuột mở ra, hàng rào bị ăn xén ăn bớt vật liệu và cửa gỗ có thể giải quyết bằng vũ khí lạnh.
Hoa Nhài là kẻ đi đầu gương mẫu đập tan chúng như dập lửa, là người đầu tiên xách búa chạy vào trại quả mọng.
Khi đó, nó còn chưa biết mình phải đối diện với những thứ rất tàn khốc.
Có lẽ tàn khốc hơn tất cả những lời giáo dục và sự trừng phạt về thể xác mà nó chịu lúc nhỏ, còn tàn khốc hơn cả xiềng xích xuyên vào người Erry, tàn khốc hơn cả số phận chết không đau đớn số lượng lớn ở tuổi 14…
“Cửa đều bị đập ra hết rồi, đám chuột không lo được bên này,” Hoa Nhài giáng lâm trại quả mọng, còn chưa kịp nhìn rõ sắc mặt mọi người đã vọt lên lầu, chẻ từng tầng khóa cửa gỗ của chuồng con non mập, “Tranh thủ bây giờ, chạy nhanh lên!”
“Chạy…”
Con nhỏ chạy nhanh quá, lên tới tầng 2 nó mới ý thức được không có ai nhúc nhích cả. Đám con non mập co rúc thành cụm, sợ hãi nhìn nó như nhìn loài quái thú xâm nhập vào đây.
Hoa Nhài khựng lại, bắt đầu kiểm điểm lại hình tượng của mình lúc này, vậy là nó hít sâu mấy hơi, đoạn học theo nhỏ Dâu Tây, nặn ra một nụ cười, kiên nhẫn thử giới thiệu bản thân, giải thích tình hình hiện tại cho mấy người ở đây.