Chương 02: Thế giới mới đẹp đẽ 1
“Quạ Đen… Quạ Đen…”
Có đứa con nít tru tréo như khoan điện, tu sửa cả vòng quẩn quanh đầu hắn, ồn tới mức hắn muốn chui xuống mồ, cố hết sức mình vùi tai vào nách.
“Khoan điện” quyết đuổi cùng giết tận, nước miếng văng tùm lum. Hết “sấm giật” rồi tới “mưa phùn” như trút vào lỗ tai hắn vậy: “Ma ma lẹ đi! Quạ Đen nhúc nhích rồi! Ảnh nhúc nhích rồi!”
Cái giọng nói này chắc có thể làm rung chuyển cả vệ tinh. Ý thức trôi nổi của hắn trượt chân, té vào sọ não, sóng dềnh thành nước mắt trào tới, mở mí mắt hắn ra. Một thế giới lạ lẫm cứ vậy đập vào mắt hắn.
Ồ, nét vãi!
Đầu tiên, hắn kinh ngạc, kế đó, hắn có chỗ mù mờ: Thị lực của mình xịn tới vậy sao?
Nhờ có đôi mắt không loạn thị cũng không quáng gà, hắn mau chóng nhìn rõ xung quanh:
Đây là một căn phòng không bật đèn cỡ chừng mười mấy mét vuông, có một cái cửa thấp và một cánh cửa sổ vuông vức một mét. Khung cửa vừa lùn vừa hẹp, người nào dáng cao to, lúc đi vào không khéo phải khom người trước. Cửa sổ nhỏ keo kiệt phân phát cho tí ánh sáng lờ mờ, chiếu lên bốn bức tường tàn tạ với gian phòng trống hoác.
Trong phòng có mỗi hắn với tiểu yêu quái…. Ủa khoan!
Một gương mặt bị thịt sưng phù biến dạng thò qua, nước mắt theo nước mũi chảy xuống như mưa, treo tòn ten trên chóp mũi nó.
Thần linh ơi, cái giống gì đây?!
Cậu trai bị dọa sợ bùng nổ sức mạnh vượt xa ngày thường của mình. Hắn vội lùi ra xa một thước, né khỏi nước mũi dính tới. Vừa cử động như vậy, hắn đã thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm, đoạn, hắn giơ tay ôm đầu, lại ôm trúng đầu tóc như xơ mướp, vuốt xuống nữa thì hình như dài tới eo.
Mình là ai đây?
Cậu trai bị chấn động não mở to mắt, vừa đợi mấy ngôi sao quay mòng mòng trước mắt bay đi vừa ù cạc: Mình đang ở đâu? Mình làm gì đây? Tóc tai chạy theo mốt nào thế?
Đúng lúc này, cánh cửa mở ra.
Một người phụ nữ đi vào theo tiếng triệu hồi của “máy khoan thành tinh”, tay còn xách cái thau.
Bước chân vừa khéo khựng ngay cửa giây lát, sau đấy mụ làm như không có gì mà đi vào, giơ chân đá máy khoan thành tinh ra: “Câm mồm, cút đi.”
Ngoại hình mụ ta không tệ, mắt ra mắt mũi ra mũi. Đối với mấy người khác phái đẹp đẽ, con người ta sẽ vô thức muốn mình chỉn chu hơn. Cậu trai vội sửa soạn lại ngũ quan của mình, định bụng nở nụ cười đầy lịch sự với mụ. Cơ mà răng còn chưa kịp hở thì đầu đã bị đối phương kéo qua trước.
Đừng có thấy vị mỹ nhân đây tay không lớn, thế nhưng lòng bàn tay mụ đầy rẫy vết chai của dân lao động, khỏe kinh ấy, suýt nữa vặn rớt đầu hắn ra luôn rồi.
“Thứ ngu si không đầu óc.” Mỹ nhân túm tóc hắn, kiểm tra cậu trai đầu óc rỗng tuếch một lượt, đoạn bỏ lại câu “chờ đó” rồi lại vội vã đi ra ngoài.
Cậu trai ngơ ngác đội cái tổ quạ. Người tỉnh rồi, mà hồn còn đâu đâu.
Người phụ nữ khi nãy không già, nhưng chắc chắn mụ cũng không phải là thiếu nữ đương tuổi xuân thì.
Hắn liếc nhìn đã để ý thấy dáng vẻ hao gầy của mụ ta, bàn tay thô ráp, khớp tay biến dạng cùng với quần áo rách rưới. Dáng vẻ, khí vận, thậm chí cả tướng đi đều thể hiện rõ mụ ta luôn quẫn bách, phải làm việc nặng nhọc tốn sức trong thời gian dài. Thế nhưng tóc mụ dài, dày, hàm răng ngay ngắn đẹp đẽ lại cho thấy mụ ta ăn uống đủ chất.
Trừ chỗ ấy ra, mụ hãy còn một gương mặt nhỏ nhắn, đường nét nhu hòa: Xương cằm hẹp, cơ hàm không phát triển, tức là bình thường mụ ăn đồ dễ nhai nuốt.
Quá nhiều thông tin mâu thuẫn, với cả…
“Mụ là gì của mình đấy?”
Rõ ràng, hai người quan hệ rất gần gũi. Là vì động tác của mụ đã phá vỡ khoảng cách xã giao từ đời nào rồi, nhưng lại không thân mật, không có sự mờ ám giữa nam và nữ.
Khoảnh khắc mụ đứng ở cửa, nhìn vào mắt hắn, mụ đã tránh né, có chút khó tả, giống như ghét bỏ mà cũng thấp thoáng bóng hình của sự áy náy.
Cứ như Phan Kim Liên sắc xong thuốc, bê cho Võ Đại Lang í.
“Chả có nhẽ?” Hắn càng mù tịt, là vì tự giác, cũng xem như thức thời, “người bưng trà, gã phắn đi, cất cặp sừng, đến dễ đi vui”, ít nhất chút lịch sự này hắn còn hiểu mà, sao lại bị người ta ghét tới nông nỗi này đây?
Thế là anh em tranh gia sản thảo mai thảo mỏ với nhau à?
Cũng không giống…
Chợt, hắn nghĩ tới khả năng khác.
Không phải là cha con đó chớ?!
Có… có vẻ hợp lý!
Vừa mở mắt hắn đã thấy hốt hoảng, cơ bắp vô lực. Thế này mà còn không phải tuổi già hay sao?
Đứa con bất hiếu thấy hắn nên chột dạ, khéo còn đang chửi thầm già mắc dịch không chết đi nữa kìa.
Lúc này đầu óc hắn trống không như quả bóng bay, tám phần là do bệnh Alzheimer rồi!
“Mình đã già như vậy rồi à? Sắp hết một đời người rồi chăng?” Hắn ngây người, theo sau đó là niềm vui to đùng trào dâng trong lòng.
“Thật hay giả đấy?”
Già cả lú lẫn, sống thọ rồi chết, lãng mạn quá đi mất.
Đông qua, hè đến, đi hết một đời người. Đầu tiên là trở thành đứa trẻ không ký ức, sau lại biến thành trẻ sơ sinh không vướng bận chi. Người khác rời khỏi cõi đời này còn để lại cái xác, hắn ấy à, có thể dỡ linh hồn theo cùng… Khuyết điểm duy nhất, ấy là liên lụy tới con cái. Thế là hắn quyết định tranh thủ lúc mình còn chưa bị lẫn thì nhanh cút đi cho khuất mắt.
Hạnh phúc tới quá mau, hắn lập tức vùng dậy, xuất phát lên đường. Ai ngờ vừa giơ tay lên thì nụ cười tắt lịm.
“Chậc.” Hắn chăm chú nhìn bàn tay của mình chốc lát, đoạn nhủ thầm, “Biết ngay chuyện tốt thế này không tới lượt mình mà.”
Bàn tay tuy rằng dơ như bị censored ba lớp nhưng vẫn có thể nhìn ra da mịn thịt non, không giống tay của người già.
Cột sống mới chống dậy đã buồn bã sụp về chỗ cũ, “máy khoan thành tinh” lại sáp qua: “Quạ Đen.”
Hắn suy nghĩ: “Quạ Đen” là kêu mình à?
Góc nhìn hồi nãy hơi thấy ghê, lúc này hắn đã ngồi dậy, thấy rõ “máy khoan thành tinh” là một thằng nhóc nhỏ.
Thằng nhóc nước mũi lòng thòng, lưng trần trụi, trên người chỉ độc chiếc quần tà lỏn rách bươm, nhìn đâu chừng 6, 7 tuổi… Không chắc nữa. Nhãi này mập quá, người bé tí mà thịt thà chen chúc nhau biến dạng hết.
“Tự nhiên cái anh bịnh à. Tụi tui sợ hú hồn luôn.” Thằng nhóc ghé vào mép giường nhìn hắn, “Chủ nhân chạy tới chạy lui thăm anh cả ba chuyến, còn chửi ma ma nữa. Quạ Đen, anh đỡ hơn xíu nào chưa?”
Quạ Đen - Là vì thật sự không biết bây giờ mình tên gì, vậy là cậu trai nhận tạm cái tên siêu may mắn này, cảm thấy xưng hô của đứa nhóc sặc mùi phong kiến, phèn ghê.
“Ừ.” Quạ Đen nói tới đây thì chợt cảm nhận được ngôn ngữ cũng rất lạ.
Không biết sao hắn cứ cảm thấy đây không phải tiếng mẹ đẻ của mình, nhưng hắn không chỉ nghe hiểu mà còn có thể nói trơn tru.
Quạ Đen khựng lại, hắn không hề nao núng đáp: “Anh nghe nhóc gọi mình nên vội vã tỉnh dậy đó.”
Nhóc béo mầm không trả lời mà há mỏ thật to, trừng mắt với hắn cứ như thể nghe thấy chó sủa tiếng người.
Quạ Đen: “...”
Mình đã nói cái gì không nên nói hở?
Quạ Đen định sờ đầu thằng cu cho vơi đi cơn lúng túng, nhưng mà vừa thò tay ra hắn đã thấy kẽ móng tay còn ghét, vậy là nhịn không được thở dài: “Có nước không?”
Nhóc béo mầm - miệng còn chưa ngậm lại - đờ đẫn giơ tay lên chỉ. Quạ Đen nhìn theo hướng thằng nhóc chỉ thì trông thấy ống nước nằm mình ên trong góc, vòi nước rỉ sét loang lổ, ngoẹo đầu một bên, đang chảy nước dãi đen lòm xuống sàn.
Quạ Đen: “...”
Thiết kế không có hồ nước, còn khá thời trang.
Áp suất nước hơi thấp, chất lượng nước thì không tệ. Trên bức tường kế bên còn treo cái ca inox đã biến dạng, có vẻ là ám chỉ nước uống được. Quạ Đen rị mọ vịn tường đứng lên, hắn rửa sạch tay, đoạn hứng thử một ca nước. Không có mùi dị hợm gì hết, vậy là hắn đứng dựa bên ống nước uống từng hớp.
Mãi tới lúc này, nhóc béo mầm mới hoàn hồn: “Anh, anh nói chuyện với tui hở?”
Quạ Đen: “Ờ, không thì sao?”
Nhóc béo mầm kinh hãi: “Hồi trước lâu ơi là lâu… mấy ngày luôn anh mới rặn được một câu, cũng không nói được câu nào dài đâu!”
Quạ Đen nghe thế còn kinh hãi hơn thằng nhỏ: Mình á? Ngầu vậy luôn á?
Hắn tu ngụm nước cho đỡ sợ, sau đó mới ý thức được mình đã làm hình tượng nhân vật đổ vỡ, may là chỉ có thằng nhóc chưa tới tuổi đi học nghe thôi.
Hắn bắt đầu nói bừa: “Chẹp, phải ha, anh không thích nói chuyện thật, nhưng mà giờ choáng váng á, trướng khí nữa… Có thấy đầu anh phình to hơn bình thường không? Đúng không, vậy nên phải thải khí ra bằng đường miệng đó.”
Bằng vào trình độ văn hóa mẫu giáo của nhóc béo mầm, quả nhiên nó không phân biệt được đường ruột với đầu óc, nghe mà đực mặt luôn cơ.
Quạ Đen làm bộ day huyệt thái dương: “Bệnh tới váng đầu, anh sắp bị khờ luôn rồi nè…”
Nhóc béo mầm: “Thì anh bị khờ chứ còn gì nữa!”
Quạ Đen: “...”
Bé ngoan, dẻo miệng ghê.
Nhóc béo mầm dòm ngó hắn một chút mới khẩn trương: “Anh Quạ Đen, không phải anh té đập đầu vô đâu nên hết khờ luôn rồi không?”
Quạ Đen cũng căng theo: “Gì, mấy người… mấy người tụi mình làm đứa khờ có tương lai lắm hở?”
“Chứ gì nữa. Anh hết khờ thì sao bán giá cao được!” Nhóc béo mầm đau khổ, “Khách ngươi ta giao cọc rồi, mấy ngày nữa trả nốt phần còn là đưa anh đi đó, lỡ mua rồi người ta phát hiện anh hết bị khờ thì phải làm sao bi giờ?”
Quạ Đen lại khiếp sợ trước lượng tin tức trong lời nói của thằng nhóc: Ở đây có cả trò buôn người nữa hả?
Nhưng mà đám đàn ông thúi hoắc, đầu óc xài không vô thì mua về lấy cái gì? Lấy thận hả?
Quạ Đen hỏi: “Anh sang như cú mèo thế này, bán bao nhiêu tiền đó? Của nợ… khách nào đưa cọc đấy?”
“Không có biết, tui cũng có gặp khách đâu, nhưng mờ chủ nhân nói,” Nhóc béo mầm vểnh ngón tay, làm kiểu lan hoa chỉ, đoạn cao giọng nói, “Quạ Đen của chúng ta mắt đen tóc đen hiếm lắm, thấy nó tướng tá thế, mặt mày chính khí thế, còn là thằng khờ ngoan ngoãn yên tĩnh nữa chứ, phẩm tướng tốt hơn nữa không có đâu. Nếu là trên mặt đất à, giá cũng cả xe tiền đó, thấp hơn 3 vạn đồng chúng ta khỏi bàn nữa.”
Quạ Đen nghe thế là rõ: “Oai phết!”
Nhóc béo mầm nghiêm túc dặn dò: “Vậy nên anh không thể bịnh, không thể chết nha.”
“Anh sẽ cố hết sức.” Quạ Đen chớp mắt, cố ý nói nhẹ nhàng cứ như lẩm bẩm ấy, “Nhưng mà quái ghê, đang yên đang lành, sao mình lại bệnh nhỉ?”
Nhóc béo mầm lập tức khoa tay múa chân, múa may quay cuồng giải thích. Quạ Đen chắt lọc ra cảnh tượng đại khái từ lời miêu tả lộn tùng phèo của thằng nhóc: Hôm qua hắn đã thấy sai sai, nửa đêm thì bắt đầu nôn, ăn gì nôn đấy. Hôm nay đứng dậy, tự dưng hắn ngửa mặt xỉu cái đùng, choáng váng thì chắc do lúc đập đầu xuống sàn ăn vạ.
Phần đầu có vẻ giống ngộ độc thực phẩm, phần sau thì có chỗ dị, nghe nói ngã dập đầu chết chứ đã nghe nói tư thế ngã nào có thể định hình lại đầu óc bằng một cú đúp đâu.
Nhóc béo mầm: “Chủ nhân cũng không biết anh bị làm sao nữa mới đưa anh vô bịnh viện nằm quan sát mấy ngày.”
Quạ Đen: “...”
Hắn nhìn vòi nước vẹo đầu rồi lại nhòm bức tường thấp loang lổ mới chậm rãi hít hà, mùi nước cống tươi mới chui cả vào mũi hắn.
“Chỗ này là bệnh viện à?”
Không phải trại tập trung sao?
Nhóc béo mầm: “Đúng rùi!”
Quạ Đen chịu đựng cơn hoa mắt, hắn dựa tường nghỉ ngơi cả buổi mới góp đủ sức lực, nhấc chân đi về phía cửa phòng nhỏ.
“Hay ghê ha.” Hắn đứng ở cửa nhìn quanh quất, lòng nhủ thầm, “Còn thua cả trại tập trung.”
Hóa ra “trời tối” không phải vì là ban đêm. Nơi đây là không gian dưới lòng đất không thấy ánh mặt trời, bảo sao chỗ nào cũng mùi nước cống.
Cửa phòng nhỏ không khóa, chắc là do không cần thiết. Nơi đây bị tường cao vây quanh như giám ngục, đường ra chỉ có một lối đi hẹp, dài chừng hai ba chục mét, hai đầu khóa lại. Có mấy hình trông giống bùa trừ tà được vẽ trên vách tường của gian phòng nhỏ, chắc là chữ viết.
Hắn không nhận ra chữ nào hết.
Tin tốt, trừ thiểu năng ra, có thể hắn còn bị mù chữ.
Chương 03: Thế giới mới đẹp đẽ 2
“Cục cưng, chú bé đáng thương của ta, ngồi, ngồi xuống… Ây da, xem như hạ sốt rồi!” Ngài ta duỗi cái chân lông xù ra, thân thiết ôm hông Quạ Đen - Chi trước quá ngắn, chiều cao lại không đủ dùng - Nó vừa vỗ về vừa vuốt ve Quạ Đen, phát ra chất giọng đáng sợ bằng cái giọng vốn đã cao vút của mình.
Quạ Đen suýt đã bị ngài vĩ đại đây làm tái phát cơn nổi mề đay, ngặt nỗi cái danh thiểu năng còn đó, hắn chỉ có thể liều mạng không hó hé.
Cái tuổi Tiểu Lục có chút xíu, đôi khi sẽ coi mấy lời tưởng tượng là thật. Dù nó có nói thằng đần trong làng tự dưng đột nhiên nói năng lưu loát thì cũng sẽ không ai tin.
Ngài chuột thì không dễ dụ khị thế đâu.
Cấu trúc hộp sọ của “ngài” rất gần với loài chuột, song khi quan sát gần thì thấy phẳng hơn của chuột một tí. Một khoảng nhỏ trên mặt nó không có lông, có một số cơ mặt như con người, biểu cảm còn phong phú nữa là đằng khác. Ngón cái chi trước của loài chuột thật đã thoái hóa, chi trước của ngài đầu chuột giống với bàn tay con người, dù chỉ có 4 ngón nhưng một ngón trong đó có thể thực hiện chức năng của ngón cái, cầm, nắm đều linh hoạt vô cùng, hẳn là bắn tim cũng được.
Ngài Charles làm như không thấy Tiểu Lục vậy, con mắt tí hí chỉ dính lên người Quạ Đen, nó còn chỉ huy ma ma “khui một lon cho cục cưng”, không biết mụ ta đi vào từ lúc nào nữa.
Kết quả, cái thứ gọi là “lon” không phải lon thịt hộp cũng không phải cá ngừ đại dương. Đó là lon đào vàng, Quạ Đen thất vọng quá trời luôn.
Quạ Đen lề mề cầm lấy, chẳng chút hứng thú. Hắn cảm thấy mình ghét… Không, phải nói là hắn chống đối với đồ ngọt từ tận sâu trong linh hồn mình. Trên lon in hình một đại mỹ nhân da trắng tóc vàng, hắn ôm lấy, ngắm nghía một chút, cứ có cảm giác mỹ nhân đây nên đi quảng cáo dầu gội đầu chứ không phải diễn trò thèm thuồng trên lon đồ hộp.
Ngài Charles ngồi kế giục hắn mau ăn đi suốt, thịnh tình khó chối từ, Quạ Đen chỉ có thể tuân lời chủ nhân lông xù, miễn cưỡng tọng một miếng nhỏ vào miệng, chuẩn bị bỏ qua quá trình nhai mà nuốt trọng.
Ai mà biết ngay giây sau, hắn bàng hoàng.
Siro làm cho mỗi tế bào vị giác của hắn nhảy múa cuồng hoan, tay với miệng như cặp phản đồ ăn ý nhau, trước lúc đại não phản ứng lại thì hắn đã nuốt miếng đào vàng thứ hai.
Quạ Đen: “...”
Lý nào lại vậy!
Sau đó uống ngụm siro.
Linh hồn và thân thể hắn đòi ly hôn chỉ vì một lon đào vàng. Ngài Charles ngồi bên cạnh bắt chéo cặp giò bự dài nửa thước của mình, nó nhìn Quạ Đen cứ như lão nông dân quan sát ruộng lúa mạch của mình ấy.
“Đỡ hơn nhiều rồi, cũng chỉ có trái cây là nó ăn được thêm miếng. Tuy đám “người trên mặt đất” mắc mèo thích kiểu bệnh tật ốm yếu, nhưng mà nó vầy khó nuôi quá.” Ngài Charles nói với ma ma, “Gió thổi cỏ lay cũng đổ bệnh, mấy bữa trước lão Hans mượn nó đi gây giống một ổ mà ta có dám đồng ý đâu, sợ trước lúc người mua lấy hàng lại bị gì nữa.”
Lời của ngài đây nói với khí không, ma ma đứng như trời trồng một bên, y hệt mụ câm, thờ ơ dửng dưng.
Ngài giơ chân đạp ma ma một cái: “Mèo nó thứ ngu, đẻ mà không biết chăm.”
Ma ma loạng choạng rồi đứng vững trở lại, vẫn cứ không lo tới, không hó hé như trước.
“Mày đó, thiệt vừa tội mà vừa bực.” Ngài chuột xám cỡ bự bắt đầu thương xót chúng sinh, “Giống loài tụi mày đẻ được đã khó, mày lại còn ngu nữa, hết kỳ bú mớm thì không nhận con mình. Àiz, con nái nhà người ta có vậy đâu…”
Nó vừa cảm khái vừa “chậc chậc” dụ Quạ Đen, Quạ Đen phản ứng chút xíu thôi là cặp mắt tí hí của ngài chuột sáng lên: “Ăn đi, ăn mau đi, cục cưng của ta, cây rụng tiền của ta.”
Hít Quạ Đen xong, ngài Charles đứng lên, dặn ma ma mấy câu, đoạn tiện vuốt túm lấy Tiểu Lục co rúc một bên: “Nó cứ vậy đi, chuyên gia đã nói vậy thì coi như đạt chuẩn, lát nữa mày lãnh nó về trại đi.”
Hai mắt nhóc Tiểu Lục béo mầm sáng rỡ, cứ như bé ngoan được nhận hoa hồng ở nhà trẻ ấy.
“Ma ma! Tui đạt chuẩn rồi!”
Sau khi ngài Charles khệnh khạng rời khỏi, Tiểu Lục nhảy cao hẳn… 3 cm, nó hớn hở chạy vòng quanh ma ma, sau đó bị mụ lạnh lùng liếc một phát mới lúng túng thu cái tay nhỏ xíu định kéo góc áo mụ lại, quay xe chạy tới trước mặt Quạ Đen.
Ma ma nhanh nhẹn quét tước “bệnh viện”, Tiểu Lục thì nghiêm nghị dặn dò Quạ Đen, ân cần truyền thụ một đống bài vở tà giáo về thuật dưỡng sinh kiều như “ăn nhiều ít vận động”. Trong lúc đó, nó cũng không quên chảy nước miếng với lon đào vàng, thì thầm đầy ý tứ: “Tui nhớ anh không thích ăn ngọt đó…”
Khoan hay nói chuyện này có khách quan không đã, tuy là Quạ Đen không tán thành chuyện cho thằng nhãi này ăn quá nhiều, nhưng hắn cũng đầu làm ra cái chuyện ăn mảnh trước mặt con nít được, thế là hơn nửa lon chui vào bụng Tiểu Lục.
Người bạn nhỏ ôm lon uống cạn nước siro mới lưu luyến để ma ma lãnh đi.
Bệnh viện trở lại vẻ lặng yên, Quạ Đen nghịch cái lon rỗng, suy ngẫm lời của “ngài”: Người mua chủ yếu là “người trên mặt đất”, nghe có vẻ là bọn lắm tiền ngu si. Thích kiểu “bệnh tật ốm yếu”, quá nửa là giai cấp thượng tầng ăn no ở không.
Vậy “người trên mặt đất” là người thế nào? Đám chuột đeo vàng đeo bạc à?
Mà cũng có khi không phải chuột.
“Ngài” chửi thề có kèm “mèo”, hẳn là ngài chuột mét rưỡi sẽ không chấp nhặt con mèo nhỏ 5 kg. Vậy thì nếu đã có người đầu chuột thì rất có thể “mèo” là người đầu mèo mét tám.
Thường thức nên có thì Quạ Đen lại cóc sở hữu, thế là lúc này hắn chỉ có thể phỏng đoán bằng những manh mối hữu hạn ngay trước mắt như thứ “ếch ngồi đáy giếng”. May là đầu óc hắn có vấn đề, thiếu hụt rất nhiều tính năng, ví dụ như trong hoàn cảnh đen kìn kịt thế này thì hắn cũng không biết sốt ruột hay hoảng sợ, nhìn đến cái gì cũng thấy mới mẻ hết.
Hắn nhanh chóng nhận ra là làm gia súc cũng hay phết, nhất là loại được chiều như vong ấy, đã không có KPI còn khỏi cần làm việc “996”, cả ngày trừ ăn uống thì là moi chân, sướng như tiên chứ đùa.
Hạn chế duy nhất là đồ ăn - Ăn uống trong phòng bệnh theo kiểu “buffet”: Đồ ăn trong cái tủ kê ở góc phòng bệnh, đói thì tự lấy.
Món chính của bọn họ là một loại bánh quy nhỏ, trông như đồ ăn chó. Bánh mềm, ít nhất phải phơi ngoài trời hết ba ngày mới mềm được thế. Bảo sao cơ hàm của ma ma không phát triển.
Nhân viên chăn nuôi cũng không nghiên cứu gì, bánh quy mùi vị khác nhau nhét cả vào trong cùng một cái thùng nhựa, mặn ngọt tá lả. Bóc một nhúm nhét vào miệng, vị cay, mùi chuối, hương vani, thịt bò kết hợp ngẫu nhiên với nhau, lạ miệng lắm.
Mỗi lần nuốt thức ăn chó, Quạ Đen đều dâng cao lòng kính trọng dành cho Tiểu Lục, không hiểu sao thằng nhóc ăn món này trường kỳ mà cũng béo mầm thế cho được.
Trong thời gian nằm viện, Quạ Đen nhớ Tiểu Lục lắm. Cu cậu giống như máy hỏi đáp tự động vậy, hỏi gì nói đấy. Nhưng thằng nhóc đó không ghé qua nữa, còn ma ma với ngài Charles thì đều đặn tạt vào mỗi ngày.
“Ma ma” hẳn là chức vị, không biết mụ tên gì.
Mới đầu hắn còn cho rằng “Quạ Đen” là kiểu nghệ danh hay ngoại hiệu gì đó, giờ hắn đã làm rõ thân phận mình, cũng biết được đó là tên của gia súc bọn hắn.
Ngày nào ma ma cũng tới đây một lần với ngài Charles, phụ trách quét tước, vệ sinh. Quạ Đen vô cùng hoan nghênh, có điều hắn không coi mụ là mẹ mình. Hắn cứ cảm thấy linh hồn của mình còn lớn hơn mụ vài tuổi… Cho dù không nhắc tới linh hồn bành trướng của hắn thì tuổi như ma ma không nên có đứa con trai lớn tồng ngồng như hắn mới phải.
Đám gia súc sinh đẻ sớm ghê.
Lúc ngài Charles ở đây, ma ma cứ như công cụ hình người vô hồn vậy. Ngài vừa đi là mụ lạnh lùng “sống dậy”. Mụ có đôi mắt to, hốc mắt rất sâu, có đôi khi Quạ Đen phát hiện ra mụ đứng trong góc tối, lặng lẽ đứng nhìn hắn. Ánh mắt còn phức tạp hơn bảng ghi thành phần trên lon đồ hộp… Ặc, không có ý mỉa lon đồ hộp nha.
Ngài Charles vĩ đại sẽ mang đồ hộp tới để bữa ăn của hắn được phong phú hơn, nhiều nhất là trái cây, lâu lâu còn có lon thịt hộp, ngũ cốc đóng hộp, để lại mấy cái lon đủ thứ màu. Quạ Đen không thể buông mồm với mấy vật sống khác, chỉ có thể tranh thủ lúc không có ai, tán dóc với cô người mẫu sắp chết thèm trên lon đồ hộp lòe loẹt.
Thân thể này của hắn yếu ớt như vỏ tỏi hong gió, phần lớn thời gian trong ngày đều thấy choáng váng, cũng chỉ có lúc ăn mới tỉnh táo được đôi chút. Nhưng dù là vậy, hắn vẫn tán dóc rất năng suất, kiếm được ra đôi ba hồng nhan tri kỷ, hai bên còn kết nghĩa anh em.
Tuy thành phần trên “người” mấy lon đồ hộp còn dài hơn chiều cao của ngài chuột, nhưng ít ra ăn ngon hơn “đồ ăn cho chó”. Quạ Đen mang ơn đội nghĩa lắm. Hơn nữa thành phần dài cũng có cái hay, trừ mấy chữ vỡ lòng như “nước”, “đường”, “chất kháng sinh” ra, Quạ Đen đối chiếu màu sắc và hương vị trên lon đồ hộp, đoán ra được nhiều cách viết của rất nhiều chất phụ gia.
Trong thành phần không có giá trị calo nhưng liều lượng mỗi món đều viết kèm, giúp hắn hiểu được cách viết chữ số và cách tính toán.
Thú vị là trên đó viết số thập phân.
Điều này không phù hợp với hệ bát phân mà hắn đã đoán, cũng tức là người đầu chuột 8 ngón rất có khả năng không phải là chúa tể của thế giới này.
Càng thú vị hơn là, ban đầu Quạ Đen cho rằng mình là kẻ thiểu năng vui vẻ, không ngờ đầu óc động đậy, thế mà lại nhổ ra được mớ kiến thức không biết để làm gì - Hắn tính toán khá nhanh, còn biết nhiều hóa chất có liên quan tới ngành công nghệ thực phẩm.
Hình như hắn là tên mù chữ không hoàn toàn.
Chết dí ở “bệnh viện” hết mấy ngày, chả biết đâu là hoàng hôn đâu là bình minh, Quạ Đen cảm thấy càng ngày mình càng dai nhách.
Mong là răng lợi của ngài Charles mạnh khỏe, nếu không hắn có thể lột hàm răng giả của ngài vĩ đại ra luôn đấy.
Tầm đâu 4, 5 ngày, khi vừa ngủ dậy, cuối cùng Quạ Đen cũng thấy người mình thoải mái hơn. Hắn có thể đi một hơi hết 3 vòng quanh phòng.
Cùng với cơn bệnh lui đi, một cảm giác quen thuộc lại huyền diệu quay về người hắn.
Có hơi giống người gãy xương bó bột vừa tháo thạch cao, linh kiện là của mình, bản năng đi đường cũng còn đó, nhưng khi cất bước lại thấy có chút lạ lẫm.
Hắn cảm nhận chốc lát rồi để cái “chân” không thấy đâu dẫn lối, đi tới trước tủ để “đồ ăn cho chó”.
“Để tôi xem xem… đằng ấy muốn nói gì với tôi đây, bạn cũ nhỉ?”
Giữa sàn nhà với tủ gỗ là cái khe khoảng 5 cm, ở ngoài nhìn vào không có gì khác lạ cả, nhưng Quạ Đen có thể cảm nhận được dưới đấy có thứ gì đó đang gọi mình.
Hắn lấy cái thìa cán dài dùng để ăn trái cây đóng lon thò vào đấy, thọc mấy cái, moi ra một cuộn len đen sì lì. Nhìn kỹ thì hóa ra là con búp bê bằng len, bán thành phẩm thôi, đầu đã cột chắc, thân thể còn chưa thành hình, nhìn thấy ghê ghê.
Làm gì đấy? Đâm kim vào tiểu nhân à? Rủa ai đấy?
Đang lúc thắc mắc thì ngực Quạ Đen chợt nhói lên, hốc mắt trái hơi nóng, tầm nhìn của mắt trái tối sầm lại.
Trong ánh đèn tù mù, đồng tử trong con mắt trái chậm rãi biến thành hình ngôi sao sáu cánh, “nó” xoay tròn trên mống mắt, càng lúc càng nhanh….
Mắt phải hắn thấy vẫn là cảnh vật lúc này, ở nơi đây, là cuộn len dơ hầy kỳ quái và căn phòng nhỏ trống không. Còn mắt trái, cuộn len đen sì lì ấy rũ sạch từng chút bụi bặm, biến trở về màu xanh lam vốn có, lộ ra dấu vân tay nhỏ xí đen kịt.
Trên dấu vân tay “mọc ra” một bàn tay nhỏ bán trong suốt, sau đó tới cánh tay, tứ chi và cơ thể, cổ, đầu… Không tới 1 giây, một cô bé khoảng 7, 8 tuổi đứng trước mặt hắn.
Trong mắt trái của Quạ Đen, cô bé đang vùng vẫy, lê mình về phía ống nước.
Con bé đã bệnh tới mức dáng vẻ hao gầy, mỗi một bước chân đều tiêu hao sức lực cả người nó. Chắc là khát, ánh mắt chăm chú nhìn ống nước của nó đã rã rời nhưng bàn tay nhỏ nhắn của nó thì vẫn cố vươn về phía đấy. Đột nhiên, không biết vấp cái gì, nó mất thăng bằng, ngã ập xuống.
Quạ Đen vô thức giơ tay ra, nhưng chỉ chạm đến không khí.
Bàn tay hắn xuyên qua cơ thể đứa bé ấy.
Chớp mắt ấy, thân thể Quạ Đen phục chế lại trọn vẹn cảm giác của đứa trẻ đó, thái dương hắn lập tức đổ mồ hôi lạnh, gương mặt vốn đã không có huyết sắc của hắn lại tái nhợt thêm vài phần. Nhưng hắn không nhúc nhích, phân biệt cảm giác nghẹt thở thiếu oxy, đoán ra được tám phần đứa trẻ đó chết vì bệnh tim bẩm sinh.
Cùng lúc đó, mắt trái của hắn dừng lại ở hình ảnh đứa trẻ đứng ở cõi chết, giơ tay về phía hắn.
Quạ Đen không cần ai dạy đã nhận lấy theo bản năng. Lần này chẳng bắt hụt nữa, hắn chạm đến cái chết quen thuộc cách không gian và thời gian.
Bóng đen đổ trên bàn tay lồng vào nhau của người sống và kẻ chết, Quạ Đen hơi nghiêng đầu, tai trái hắn nghe thấy giọng trẻ con khản đặc: “Quà tặng cho ngài Charles vĩ đại còn chưa làm xong.”
Quạ Đen thở dài.
Người chết như ngọn đèn tắt, kẻ chết chẳng thể giao lưu, câu ấy chỉ là tiếng vọng con bé để lại trên thế gian này, vang đi vang lại trong tai Quạ Đen.
“Được thôi.” Quạ Đen nhẹ nhàng đè lên tay con bé, “Móc ngoéo hứa hẹn, anh làm xong rồi đưa nó giùm em.”
Vừa dứt lời, bóng đen đổ trên tay hắn hóa thành khế ước đen kịt, một đầu đâm vào lòng bàn tay của hắn. Quạ Đen đột nhiên rơi lại nhân gian, ảo ảnh mắt phải cũng tan biến cả, đồng tử khôi phục lại như lúc ban đầu, hình ảnh còn sót lại của người đã khuất cũng không thấy đâu nữa.
Quạ Đen xoa nắn lòng bàn tay mình, hắn lờ mờ cảm thấy chỉ tay trên lòng bàn tay nắm giữ vô số khế ước. Hắn thử nhớ lại nhưng vẫn không có đầu mối gì.
—
996: Chế độ làm việc 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày/ tuần
Hệ thập phân (hệ đếm cơ số 10): Là hệ đếm dùng số 10 làm cơ số. Đây là hệ đếm được sử dụng rộng rãi nhất trong các nền văn minh thời hiện đại
Hệ bát phân: Gồm 0, 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7. Giá trị gia tăng là các lũy thừa của 8.