Chương 18: Thế giới mới đẹp đẽ 17
Hoa Nhài không hiểu hai người họ nói gì, cơ mà việc này không ảnh hưởng nó quyết định “tiên hạ thủ vi cường” - Có gì tí hỏi cũng được, nó thấy con hàng nằm dưới đất thành thật hơn người còn đứng được.
Nhân lúc toàn bộ sự chú ý của Gabriel đều dồn cả vào người Quạ Đen, Hoa Nhài bùng nổ, “Xét xử” chỉ thẳng vào Gabriel.
Sau đó, một bàn tay thò sang.
Quạ Đen không ngoảnh đầu lại nhưng sau ót như có mắt ấy, bàn tay vươn ra đấy che hờ ánh sáng trắng của “Xét xử”. Hoa Nhài bất giác rụt tay về, kế đó mồi lửa còn chưa thành thạo là nó mới ý thức được, “Xét xử” có tính chỉ hướng, sẽ không ngộ thương.
Hoa Nhài hơi bực, nó “ê” với Quạ Đen.
Quạ Đen còn chưa nói gì thì Gabriel đã nghiên mái đầu sang liếc nhìn trước.
Do thành phố dưới lòng đất mất điện quy mô lớn, nguồn điện dự phòng tự cung khiến cho ánh sáng có vẻ không ổn định, chiếc bóng dài dưới chân Gabriel cũng đong đưa theo, lướt qua chân Hoa Nhài như làn khói mỏng.
Hoa Nhài đang định nói gì đấy thì đột nhiên thấy ớn lạnh, nó cứ cảm giác như có con rắn độc trườn qua chân mình. Con nhỏ cúi đầu tìm, song lại chẳng có gì cả.
Bàn tay chặn lại “Xét xử” của Quạ Đen vẫn không thu về, lúc này vừa khéo che giữa Gabriel với Hoa Nhài.
“Không sao.” Gabriel bất đắc dĩ thở dài, y cách lớp găng tay, đè bàn tay kia xuống, đoạn nhô đầu qua nói với Hoa Nhài đứng phía sau, “Bạn nhỏ, tha thứ cho em đó”
Hoa Nhài: “...”
Hồi nãy nó xin lỗi rồi à?
Quạ Đen liếc nhìn chiếc bóng mờ ảo dưới đất rồi thuận tay nhét tay trở vô trong tấm áo choàng làm từ drap giường của mình: “Tiền công có thể thương lượng, còn tùy anh thu phí thế nào ấy mà, nếu giá cả hợp lý…”
Hắn nói tới đây thì đột nhiên nhớ ra “khách hàng” của mình toàn kiểu ép giá, chẳng có được mấy tay hợp lý. Thế là từ trong sự bi thương ấy, hắn nói thật tội nghiệp: “Dù sao người thật thà bọn tôi một ngày phải bị hố 3 lượt, không quá đáng là được rồi.”
Gabriel: “Giá cả hợp lý là sao?”
“Ví dụ ít hơn 200 ml máu thì tôi có thể cắn răng, trên 1 lít thì giá cả phải thương lượng.” Quạ Đen vừa nói vừa nhìn Gabriel không rời mắt.
Gabriel nghe thấy máu thì lại không có phản ứng gì, chỉ quấn thảm lông kĩ hơn, đoạn y nhích tới gần, đầy vẻ hứng thú: “Nếu là tủy não thì sao nào?”
“Thế thì làm người ta khó xử thật.” Quạ Đen không tránh né, “Không phải tôi không chịu, thật sự là đầu tôi trống trơn như túi quần của tôi à, hay thôi anh coi món khác đi, để tôi cũng bẻ răng cấm cho anh nhé?”
Tròng mắt của Hoa Nhài khẽ động: Sức mạnh của nó là nhận truyền thừa từ chiếc răng hàm của Erry trước lúc lâm chung, “cũng bẻ răng” ám chỉ gì đây?
Con nhỏ nhớ lại những lời mà Gabriel từng nói, đột nhiên nó phát hiện ra: Sinh vật không rõ là gì trắng bóc này, mình tên gì, người ta kêu mình là gì “cũng được cả”, hơn nữa lúc gọi cảnh sát trưởng, y vẫn luôn nói Thấy Rõ… có vẻ là tên một loại thiên phú nào đó của ma cà rồng nhỉ? Có lẽ trong mắt y, cảnh sát trưởng là chiếc lọ chứa thiên phú.
Gabriel ngang nhiên bỏ qua ranh giới xã giao: “Cái khác thì sao?”
“Bán tiếng cười được thôi, bán nghệ cũng có thể phối hợp.” Quạ Đen thong thả trả giá với y, “Bán thân... Phải coi tôi có giữ nguyên hình dáng được không đã... Nhưng mà tôi có thể tặng anh chiếc áo choàng hoa nhí thời thượng này…”
Gabriel liếc nhìn hắn, sau đó bị gu thời trang độc lạ này đẩy lùi ngay 15 cm.
Quạ Đen: “Tôi thấy anh cũng lạnh lắm đó.”
Gabriel khựng lại.
“Đám con non mập” ở thành phố dưới lòng đất toàn để trần, “con nọc con nái” không thịt không lông tóc mặc một lớp, con nít yếu ớt như Dâu Tây mặc lễ phục dày cũng hơi đổ mồ hôi. Thế mà trước sau gì Gabriel vẫn quấn kín mít như dân chạy nạn ăn ngủ đầu đường xó chợ trong đêm đông buốt giá vậy.
“Nói theo lời của em gái Hoa Nhài thì đấy là “tác dụng phụ” của anh à?” Quạ Đen hỏi, “Tuy không hiểu nguyên lý lắm nhưng mà nghĩ đã có “tác dụng phụ” thì hẳn là nên có “tác dụng chính” chứ ha.”
Hoa Nhài: ““Tác dụng chính” là gì?”
“Không biết.” Quạ Đen đáp, “Anh đâu có “Thấy rõ”, chỉ có thể đoán bừa thôi: Mục tiêu của tổng lãnh đại thiên thần vốn là cảnh sát trưởng ma cà rồng. Cơ mà dù thành phố dưới lòng đất có xảy ra xung đột vũ trang thì cũng chưa chắc cảnh sát trưởng sẽ đích thân lên tiền tuyến, vậy nên cần có mồi câu… Mồi câu này bắt buộc phải điều khiển được từ xa, nếu không anh ta cũng đâu thể nào theo xe tải của Heo lượn lờ khắp chốn.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như chiếc bóng có thể tách khỏi chủ nhân.” Quạ Đen cúi đầu nhìn xuống mặt đất, “Ban nãy khi ánh sáng biến động, có một khoảnh khắc chiếc bóng của anh không đồng bộ với chiếc bóng của mọi người. Tôi cảm thấy dù thiên thần có thuần khiết thế nào thì cũng không tới nỗi trong suốt đâu ha? Vậy nên khi nãy là chiếc bóng được thả ra ngoài làm việc xấu trở về hay sao?”
“Chiếc bóng của gã trộm tấm thảm lông rẻ tiền ở lối vào, hẳn là hung thủ vào thành phố dưới lòng đất theo lối đó.”
Cảnh sát trưởng quan sát quanh mình, rất không thoải mái kéo chiếc áo khoác rách rưới. Gã không mặc áo da quả mọng… Dưới thành phố ngầm này, trừ Bí tộc ra thì cũng có ma cà rồng nghèo dưới đáy xã hội, da người nhân tạo cũng không có nổi để mà mặc.
Lúc này, cơ quan chính thức trên mặt đất và thành phố dưới lòng đất còn đang giằng co. Còn cảnh sát trưởng thì đã dẫn theo nhóm hình cảnh, lén lút thâm nhập vào thành phố ngầm.
Lối vào số 17 vừa có điện đang chậm rãi khép lại sau lưng bọn họ.
Hiển nhiên, đợt mất điện diện rộng khi nãy là do con người gây ra, giúp bọn họ tranh thủ thời gian xâm nhập.
Nhóm hình cảnh ma cà rồng dung nhập vào thành phố dưới lòng đất thì nhanh chóng tản ra, bên cạnh cảnh sát trưởng chỉ giữ lại 6 kẻ giỏi giang.
Trong tiếng “ầm ầm”, đội trưởng Đội Khủng Hoảng đi theo cảnh sát trưởng bất an, chị ta ngoái đầu liếc nhìn: “Cảnh sát trưởng, ngài thật sự không nên đích thân…”
“Đã nói là đừng có kêu tôi như vậy.” Cảnh sát trưởng đã tìm ra phương hướng, đoạn cất bước đi về phía con đường ngầm tàn tạ, “Yên tâm, tôi cũng đâu phải kẻ có thiên phú chiến đấu, mấy món đồ chơi be bé bảo vệ mình vẫn có chuẩn bị mà.”
Đội trưởng mím môi.
Chị hiểu biết rộng rãi, biết mấy thứ gọi là “món đồ chơi be bé bảo vệ mình” chỉ cái gì.
Trong 7 đại thiên phú thần thánh, có một loại gọi là “Dược sư”, do gia tộc Ventrue “Ruồi háu ăn” nắm giữ. Đấy là khả năng chế tạo công cụ đặc biệt, làm ra vật phẩm có thể lưu trữ một hoặc một số thiên phú ma cà rồng cấp thấp từ nguyên liệu là quả mọng đã được xử lý thô.