Ác Ma Tái Suất (Ác Ma Tái Xuất)

Ác Ma Tái Suất (Ác Ma Tái Xuất) - Quyển 1 Chương 47: Lời đồn không thể tin hoàn toàn




Quán trọ vì muốn kéo đông khách một chút lên đã thuê một thuyết thư đến kể những chuyện hay và lại cũng không may cho vị thuyết thư kia lắm bởi vì chuyện hắn đang kể có liên quan đến Mộ Dung Như Tuyết đang ngồi ở bàn chỗ góc khuất kia 

" Các ngươi có biết nước chúng ta lại có thêm một vị Triệu hồi sư nữa không " Thuyết thư mở đầu câu chuyện một cách thần thần bí bí dẫn dắt người nghe 

" Có chuyện như vậy sao,sao mà bọn ta không biết vậy nói nghe thử xem con nhà ai có thiên phú đến vậy " Mọi người ở dưới xôn xao nói

" Ta nghe nói là Mộ Dung Như Tuyết triệu hồi sư song nguyên tố lôi phong hôm đó đã đai chiến với Mộc Trấn Dương của Mộc gia tộc.Mới đầu trận đấu đã đạp ngã Mộc Trấn Dương sau đó Mộc Trấn Dương Thủ đoạn hèn hạ uống dược thủy tăng cấp bậc nhưng không làm giảm khí thế của Mộ Dung Như Tuyết.Ngay sau đó Mộ Dung Như Tuyết thả thượng cổ thần thú ra dẵm chết Mộc Trấn Dương nhưng sau đó cha của Mộc Trấn Dương là Mộc Trấn Hưng đã quỳ gối trước mặt của Mộ Dung Như Tuyết xin tha cho tiểu tử này lên Mộ Dung Như Tuyết liền đá một phát Mộc Trấn Dương ngay lập tức bị đá xuống lôi đài bay khoảng một thước không còn sức nói chuyện thoi thóp chờ chết..." Thuyết thư đang hăng say kể lại câu chuyện của mình càng kể càng thu hút nhiều người đọc.Nhưng khác hẳn với mọi người Mộ Dung Như Tuyết càng nghe càng run chiến trà cũng vì thế mà rung theo 

Nàng cũng thật không ngờ nha người ta nói quả đúng không sai một người truyền trăm mỗi người một văn bản khác nhau không biết chuyện của nàng khi nào được mọi người hình ảnh hóa như vậy chứ nàng làm gì có một cước dẫm Mộc Trấn Dương chứ thật oan uổng mà.Đúng là lời đồn không thể tin hoàn toàn

" Nghe cái tên Mộ Dung Như Tuyết ta nghe cảm thấy rất quen " Một người bên dưới bổng nhiên phát biểu một câu

" Đúng nha " Mọi người xung quanh như nhận ra một điều gì đó ngày càng bàn luận sôi nổi

" A cái này không phải cùng tên với phế vật của Mộ Dung gia sao "

" Chắc không phải đâu một người là thiên tài một người là phế vật làm sao so sánh với nhau được chứ "

Nhưng câu nói của những người này càng làm cho mọi người xung quanh bàn tán không thôi khiến xung quanh càng thêm ầm ĩ giống như một cái chợ vậy,chỉ riêng Mộ Dung Như Tuyết vẫn bình tĩnh uống trà cùng với hai con ma thú bên vai chúng nó cũng đang mải nghe ngóng chuyện

Thuyết thư thấy như vậy càng thêm vui vẻ,hắn chưa từng thấy chuyện nào nhiều người muốn nghe đến như vậy lần này hắn thu một khoản lớn chắc rồi 

" Bọn họ chính là một người " Thuyết thư cao ngạo nói, hắn chính là người biết rõ nhất ở đây nh a 

" Sao có thể được chứ không phải là một phế vật thôi sao tự dưng lại trở lại thiên tài rồi " Xung quanh mọi người đều xôn xao bàn tán điều này bọn họ làm sao mà tin được chứ vốn một phế vật thế mà lại thành một thiên tài đùa bọn họ à

" Chắc chắn là dấu tài " Một người ở trong dám người bỗng nhiên thốt lên 

" Chắc chắn là vậy " Mọi người xung quanh đều gật đầu đồng ý tán thành với ý kiến này 

" Mẹ nó chứ Mộ Dung Như Tuyết là phế vật thì ta là ta là cái gì đây " Một người trong đám đó không nhịn được chửi tục

" Còn có tin tức mới nữa các ngươi có muốn nghe không " Thuyết thư lại thần thần bí bí nói 

" Sao còn chuyện gì nữa ngươi còn không nói nhanh " Mọi người xung quanh háo hức nhìn Thuyết thư giống như một con mồi ngon.Hôm nay đúng là có rất nhiều tin hay mà

" Ngươi có biết Mộ Dung Như Anh không một trong số những thiên tài trong gia tộc Mộ Dung gia đó.Ma pháp sư hỏa nguyên tố cấp 2 đã được phó hội trưởng công đoàn luyện dược sư thu làm đồ đệ rồi " 

" Cái gì Mộ Dung Như Anh sắp là luyện dược sư rồi sao đúng là ngưỡng mộ mà " Một nam nhân trong đám người đó ánh mắt long lanh nhớ đến Mộ Dung Như Anh

Nhưng đáng tiếc tin tức Mộ Dung Như Anh sắp trở thành luyện dược sư lại không thể bằng tin một Triệu hồi sư Mộ Dung Như Tuyết được,lên vấn đề của Mộ Dung Như Anh thì nhanh chóng được mọi người cho qua mà lại bàn về vấn đề sôi nổi hơn là việc Mộ Dung Như Tuyết là một Triệu hồi sư

Nhưng trái ngược với mọi người Mộ Dung Như Tuyết khi nghe được tên Mộ Dung Như Anh thì chén trà vốn Mộ Dung Như Tuyêt tay đang cầm bổng nhiên bị bóp lát một cách nhanh chóng rồi bị hóa thành tro bụi không dấu vết.Điều này làm cho mọi người khó thấy được nhưng Liệt Hỏa và Bạch Ngọc thì không như vậy bọn họ là người ở gần Mộ Dung NHư Tuyết nhất lên thấy rõ được hình ảnh này 

Bọn chúng nó thật run sợ trước cảnh này lên thầm oán Mộ Dung Như Anh người này đúng là phiền phức khi không lại nghe thấy cái tên này chứ làm mất hứng của chủ nhân bọn họ 

" Mộ Dung Như Anh chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi,ngươi đừng hòng được yên thân " Mộ Dung Như Tuyết vui vẻ nói, rồi lại rất tự nhiên cầm ấm trà rót một cốc nước khác lên uống tiếp một cách vô cùng thảnh thơi mà đám ma thú kia đang run người khi thấy cảnh này bọn chúng không ngờ Mộ Dung Như Tuyết lại đổi mặt nhanh chóng như vậy thật đáng sợ mà 

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bên nay Mộ Dung Như Tuyết đang thanh thản uống trà thì bên kia lại khác hoàn toàn ngược lại

Mộ Dung Gia 

Trong một căm phòng lớn được bố trí trang nghiêm có đầy đủ tất cả những người quyền cao chức trọng ở Mộ Dung gia đang tụ tập ở đây 

Ngồi ở chính ghế gia chủ chính là Mộ Dung Long với khuôn mặt vì trải qua năm tháng lên có rất nếp nhăn nhưng điều đó cũng không làm mất sự uy nghiêm vốn có của gia chủ vốn có,bộ tóc dài được búi trên đỉnh đầu càng làm khí thế trở lên trang nghiêm hơn.Khuôn mặt tuy đã già nhưng vẫn rất phong độ giống Mộ Dung Như Tuyết đến 7,8 phần

" Thế nào rồi,có tin tức gì chưa " Mộ Dung Long âm thanh uy nghiêm hỏi

" Dạ thưa gia chủ không tìm thấy tung tích người đâu giông như biến mất không dấu vết " Người đứng kia ngập ngừng trả lời hắn rất sợ khí thế của vị gia chủ này

" Bốp " Ngay sau đó Mộ Dung Long đạp tay vào cái bàn làm nó dung chuyển cùng với một vết nứt rất lớn nóng giận nói

" Một nha đầu mà cũng không tìm được lui xuống tìm tiếp cho ta " Mộ Dung Long càng thêm nóng giận ngay cả một nha đầu tìm cũng không thấy từ lúc Mộ Dung Như Tuyết mất tích ông cũng đã bí mật cho người cùng con trai tìm rồi bởi vì ông biết trong gia tộc này có rất nhiều người không muốn tìm được Mộ Dung Như Tuyết và mẹ của nó.Nhưng bây giờ thì không sao rồi nó đã là một Triệu hồi sư song nguyên tố,tuy không biết tại sao mà nó làm được như vậy nhưng ít nhất bây giờ mọi người trong gia tộc cũng nhất chí tìm cho bằng được nó hơn nữa người trong hoàng tộc cũng đang ráo giết tìm cho bằng được bọn họ làm sao mà bỏ qua được một thiên tài như thế cơ chứ điều đó sẽ rất có lợi cho gia tộc sau này.Nói đúng hơn không chỉ có Mộ Dung gia tìm Mộ Dung Như Tuyết mà là toàn bộ đất nước này đang truy lùng nó

" Cha người cũng bớt giận,để con đi tìm thử xem " Đại trưởng lão cũng chính là cha của Mộ Dung Như Tuyết,Mộ Dung Hàn lên tiếng.Ông rất lo lắng cho vợ và đứa con gái này

" Ông nội hãy để cho con đi tìm Tuyết nhi và mẹ con " Mộ Dung Lâm lên tiếng muốn đi tìm đứa em gái này và mẹ của mình hắn chắc chắn hai người này đi cùng nhau.Hắn không biết tại sao họ mất tích nhưng chắc chắn hẵn phải tìm cho bằng được

" Tất cả im lặng hết cho ta. Bây giờ các ngươi chỉ có hai người thì tìm cái gì.Bây giờ ngươi cùng lão thất chia người đi tìm đi nhất định phải tìm được hai mẹ con nó an toàn trở về.Còn nữa Lâm nhi cháu còn không mau về trường đi thời hạn xin nghỉ cũng hết rồi phải không còn không mau đi " 

" Nhưng mà ông nội " Mộ Dung Như Lâm lộ ra một ánh mắt kiên quyết

" Còn không mau đi " Mộ Như Long lớn giọng quát

" Vâng " Không còn cách nào khác Mộ Như Lâm đành phải xoay người đi trong lòng thầm nghĩ có cách nào khác tìm em gái mình không 

Vừa mở cửa ra Mộ Như Lâm liền thấy một thân ảnh nhỏ nhắn mắc một bộ quần áo màu vàng nhạt lộ ra một khuôn mặt trắng tinh xảo trông bề ngoài khá dễ thương,mái tóc màu bạch kim được búi rất cầu kì trên đầu, dùng giọng điệu ngọt ngào nói 

" Đại ca huynh tìm được Tuyết tỉ tỉ chưa " Mộ Dung Như Anh giở giọng ngọt ngào khiến ai cũng phải siêu lòng nói

" Đừng có mà gọi ta là đại ca trên đời này ta chỉ có mỗi Như Tuyết là muội muội thôi không có ngươi " Mộ Dung Như Lâm giọng lạnh lùng từ trước đến nay hắn chưa từng coi Mộ Dung Như Anh là muội muội ruột của mình.Mẹ của nó đã trắng trợn khuyến rũ cha hắn trong lúc không tỉnh táo làm sao hắn có thể coi trọng Mộ Dung Như Anh được chứ

" Đại ca huynh " Mộ Dung Như Anh rưng rưng nước mắt nhưng đáy mắt dấu đi sự hận thù sâu đậm.Tại sao chứ người trong tim cha và đại ca luôn là Mộ Dung Như Tuyết chứ một phế vật thì làm được gì chứ tuy có mấy tin đồn linh tinh nhưng nàng không tin đó là sự thật dù sao không phải bọn họ đã được mẹ nàng trừ khử hết rồi sao

" Ngươi cút đi cho ta đừng để cho ta thấy mặt ngươi " Nói xong Mộ Dung Lâm không để ý khuôn mặt sắp khóc của Mộ Dung Anh lạnh lùng xoay người đi 

" Ta hận ngươi Mộ Dung Như Tuyết,tại sao một chút tin tức của ngươi còn hơn cả công ta lỗ lực lấy lòng phó hội trưởng công đoàn luyện dược sư để ông ta nhận ta chứ.Tại sao ngươi ngay cả vinh quanh cũng cướp đi của ta ngươi tốt nhất lên chết đi Mộ Dung Như Tuyết " Mộ Dung Như Anh căm hận nói.Từ trước đến giờ nàng đã làm mọi việc để cha và đại ca chú ý đến nàng nhưng mà tại sao như thế nào không bằng Mộ Dung Như Tuyết một phế vật chứ không nàng không cam lòng mọi thứ của Mộ Dung Như Tuyết vốn là của nàng tất cả đều là của nàng (con này điên thật rồi)