Ác Ma Tái Suất (Ác Ma Tái Xuất)

Ác Ma Tái Suất (Ác Ma Tái Xuất) - Quyển 1 Chương 12: Khế ước với Hỏa Sư Vương "Liệt Hỏa "-1




Càng vào sâu hơn trong nữa Mộ Dung Như Tuyết càng gặp rất ít ma thú nhưng sức mạnh của chúng cũng lớn dần lên thu hoạch của nàng hôm nay cũng khá tốt,được hai viên ma hạch cấp 5 bán được khối tiền nhưng với điều kiện phải cất kĩ không để cho Lôi Trấn ăn được.Đối với nó có lẽ viên ma hạch cấp 5 này có thể thỏa mãn nhưng bây giờ nàng rất nghèo a.Phải kiếm chút tiền để vào thành mới được.Bỗng nhiên nàng cảm nhận được hỏa nguyên tố nồng đậm rất chói mắt bèn đuổi theo

Trung bộ khu rừng rất ít khi có nhân loại tiến vào, bởi vì ma thú sống ở đây đại bộ phận đều là trình độ ngũ cấp đến thất cấp, ma thú ngang cấp với con người cũng đã mạnh đến mức tạo uy hiếp rất lớn cho con người, cho dù là chiến sĩ thất cấp, gặp phải ma thú cấp 6 cũng không tin tưởng có thể chống lại được, nếu gặp ma thú cấp 7 thì chỉ có đường chạy trốn.

Không ai luẩn quẩn tới nơi này để cam nguyện trở thành cơm trong bụng ma thú, cho nên người có thể vào đây ngoài số ít để tâm tới tiền tài, chỉ có một loại người không quan tâm đến sinh tử, Triệu hồi sư!

Nhưng Triệu hồi sư xuất hiện rất ít, không đến tỷ lệ một phần vạn, cho nên ma thú sống trong khu rừng là thoải mái nhất, đã không có Triệu hồi sư uy hiếp, kẻ khác thì chẳng đáng kể, nếu thật sự có kẻ đến thì cũng chỉ có mấy tên cao cấp, chỉ cần mấy vị ở sâu trong khu rừng động ngón tay, thì cũng đủ kinh sợ rồi.

Các ma thú trong rừng sống rất thích ý, không giống ma thú cấp thấp bên ngoài lo sợ bị con người săn giết, ở trong này, chúng nó rất an toàn.

Khi một bóng đen xuyên qua rừng, tiếng lá cây xào xạc, một vài ma thú hiền lành ăn cỏ cả kinh ngẩng đầu, nhìn bốn phía xung quanh, trong đôi mắt to hồn nhiên của chúng lướt qua một chút hoảng sợ, vừa rồi là cái gì đi qua, sao không thấy rõ lắm!

Mấy ma thú ăn cỏ cảnh giác nhìn khắp nơi, cuối cùng ngừng ăn cỏ, chạy trốn ra ngoài, tiếng lá cây “soàn soạt” vang lên, mấy ma thú ăn cỏ đã không còn bóng dáng.

Thời gian tiếp theo yên lặng lan tràn, bởi bóng đen kia bắt đầu bị rất nhiều ma thú phát hiện, trong lòng ma thú đều sợ hãi vì chúng có thể ngửi thấy, trên người bóng đen kia không có hơi thở của ma thú, nếu không phải ma thú, thì chính là nhân loại! Có con người xông vào sâu trong rừng!

Nhất thời trong rừng rậm tăng thêm một tầng u ám, nhân loại xâm nhập vào rừng rậm sương mù chứng tỏ cái gì, người này hoặc là một cường giả, hoặc chính là Triệu hồi sư! Nghĩ đến có thể là Triệu hồi sư, tất cả ma thú run rẩy, không muốn bị Triệu hồi sư khế ước, không muốn mất đi tự do!

Các ma thú trong khu rừng đều có chút run sợ, Mộ Dung Như Tuyết mang vẻ mặt bất đắc dĩ xuyên qua bóng cây, phong nguyên tố khiến tốc độ của nàng có thể sánh với gió, nhưng tốc độ này, lại không đuổi kịp hỏa nguyên tố kia, cho dù nàng dùng toàn lực, cùng lắm là duy trì khoảng cách không đổi với đối phương, nhận thức này khiến nàng cảm thấy có điểm thất bại lại kèm theo hưng phấn, không đuổi kịp có nghĩa ma thú kia rất lợi hại, ma thú cường đại đúng là điều Mộ Dung Như Tuyết cần!

Thân hình không khỏi nhanh hơn vài phần, hóa thành một dải màu xanh đi tới, thời khắc cảm nhận được hỏa nguyên tố kia, Mộ Dung Như Tuyết không dám ngừng lại, đột nhiên –

“Hử? Nó dừng?” Mộ Dung Như Tuyết cảm nhận được hỏa nguyên tố không di động nữa thì bắt đầu ngờ vực, lo lắng của Tan Lạp Tây Á cũng khiến Mộ Dung Như Tuyết lập tức cảnh giác, chỉ số thông minh của ma thú không kém nhân loại, hơn nữa ma thú còn có thể càng thêm giảo hoạt, chẳng lẽ…… Mình bị phát hiện!

Nghĩ đến khả năng này, Mộ Dung NHư Tuyết lập tức thu tinh thần lực lại, nhưng vẫn tản ra một ít dùng để tra xét vị trí của ma thú, thân hình cũng không đi cấp tốc như trước, không thể lại phát ra tiếng vang gì, nếu ma thú đã dừng lại, giống như không có dấu hiệu muốn di động, việc hiện tại nàng có thể làm chính là: Lặng lẽ tới gần!

Thân hình nhẹ nhàng như mèo, thân thể qua đợt rèn luyện vừa rồi công dụng cường đại,Mộ Dung Như Tuyết phát hiện thân thể cường đại không chỉ là lực lượng mạnh mẽ, quan trọng hơn là cảnh giới nắm chắc lực lượng đã đạt đến tầm cao khác, nói cách khác, một chiến sĩ có thể một quyền đánh nát một viên cự thạch, nhưng cũng có thể vững vàng bám trên một chiếc lá mỏng, vừa nhẹ vừa nặng, tự do tùy ý.

Hiện tại Mộ Dung Như Tuyết đúng là đã cảm nhận được sự kỳ diệu này, thân mình nhẹ nhàng dị thường, thậm chí đi lên phía trước không hề có tiếng động, điều này khiến Mộ Dung Như Tuyết khẽ có chút yên tâm, ma thú có thính lực rất tinh, cho dù tiếng gió thổi cỏ lay cũng đủ khiến chúng cảnh giác, Triệu hồi sư muốn khế ước một ma thú cường đại ngang cấp, căn bản không có khả năng khiêu chiến trực diện, phương pháp hữu hiệu nhất chính là đánh lén!

Mộ Dung Như Tuyết từ từ tiến lên, trên đường thấy mấy ma thú đang ăn cỏ, ma thú ăn cỏ căn bản không phát hiện ra nàng, khiến Mộ Dung Như Tuyết hoàn toàn yên lòng, cứ như vậy từ từ rút ngắn khoảng cách, may mắn là ma thú hỏa hệ kia thật sự không di động, mà thành thành thật thật đứng tại chỗ.

Rất nhanh, Mộ Dung Như Tuyết liền cảm thấy hỏa nguyên tố táo bạo dao động, cho dù ngừng tinh thần lực nàng cũng có thể phân rõ vị trí của ma thú, cảm nhận được hỏa nguyên tố, Mộ Dung Như Tuyết kích động vạn phần, ma thú này rất mạnh!

“Tiểu nha đầu quá may mắn, nguyên tố dao động như thế, hẳn là ma thú mạnh nhất ngang cấp.” Tan Lạp Tây Á khiến Mộ Dung Như Tuyết rất vui vẻ, đã khế ước tự nhiên là muốn khế ước kẻ mạnh nhất, bằng không khế ước này cũng không có ý nghĩa gì! Ở trong lòng Mộ Dung Như Tuyết nàng không muốn đổi ma thú, một khi khế ước thành công, ma thú sẽ là vật tương ứng với mình, cho dù ma thú không có tình cảm tốt với con người, nhưng qua thời gian, tự nhiên sẽ có cảm tình.

Mộ Dung Như Tuyết thong thả tới gần, khi nhìn rõ ma thú kia mới ngừng lại, im lặng đứng sau bụi cỏ rậm rạp, cẩn thận quan sát.

Nếu muốn đánh lén cần cẩn thận quan sát ma thú, tìm ra nhược điểm, nếu không có chuẩn bị mà đánh lén thì chẳng khác gì tự sát.

Khi thân hình của ma thú ánh vào mi mắt của Mộ Dung Như Tuyết, nàng không khỏi khẽ mở to hai mắt, trước mặt nàng là một thân sư tử màu đỏ xen lẫn chút vàng nhạt, kia đúng là Hỏa Sư Vương

Hỏa Sư Vương đã thuộc là giống hiếm trong ma thú, bởi vì số lượng hỏa hệ thường lớn nhưng Hỏa Sư Vương rất ít, so với ma thú khác, Hỏa Sư Vương vẫn có đặc thù riêng, nhưng chưa đến mức hi hữu. Nhưng Hỏa Sư Vương trước mặt này lại khác, không giống Hỏa Sư Vương khác sắc đỏ trên người nó tỏa sáng chói mắt, Mộ Dung Như Tuyết không nhớ lầm, nhưng trước mặt này lại –

“Tiểu nha đầu, đây không phải Hỏa Sư Vương con đúng là quá may mắn, đây là Hỏa Sư Vương biến dị nhưng rất hiếm, một trong một vạn cũng đã là quá hiếm rồi.”

Mộ Dung Như Tuyết chậc lưỡi, Hỏa Sư Vương biến dị! Nàng lại có thể gặp ma thú biến dị! Vận khí quá tốt!

Trong ma thú cũng tồn tại giống biến dị, nhưng giống biến dị lại vô cùng hiếm có, giống như Triệu hồi sư của loài người, không phải ngươi muốn là được, ma thú biến dị cũng như thế, giống biến dị hi hữu và trân quý khiến Triệu hồi sư mê luyến không thôi, một Triệu hồi sư có thể khế ước một ma thú biến dị, đó chính là thiên đại vinh quang! Không chỉ có cường đại của ma thú biến dị, còn có tôn quý và kiêu ngạo của ma thú biến dị!

Nhưng giống biến dị sao có thể dễ dàng bị Triệu hồi sư gông xiềng, trước mắt, ngoài đời Triệu Hồi Sư trên đại lục từng khế ước ma thú biến dị, chưa có ai từng thành công.

Lực công kích của ma thú biến dị kinh người, đặc điểm càng rõ rệt là, nguyên tố lực của chúng không phải một loại, mà là nhiều loại! Ma thú thường chỉ thuộc một hệ, Hỏa Sư Vương thuộc hỏa hệ, nhưng trước mặt Mộ Dung Như Tuyết này hoàn toàn bất đồng!

Ánh đỏ rực rỡ trên thân sư tử còn lẫn với vài điểm sáng, điều này khiến nó nhìn từ xa mang vẻ quang minh chính đại, tự cao, khí thế kinh người, nhiệt độ tỏa ra mạnh hơn 3-4 lần so với Hỏa Sư Vương bình thường.

Mộ Dung Như Tuyết xem có chút run sợ, nàng đã sớm phát giác Hỏa Sư Vương biến dị này không chỉ có thuộc tính hỏa, còn có thuộc tính quang!

Thuộc tính ám, thuộc tính hiếm như thế! Vân Phong cong môi, cảm thấy vui vẻ vì vận may của mình, đang lúc nàng nghĩ nên xuống tay thế nào, bên chân truyền đến cảm giác khác lạ, trên mặt Vân Phong biến đổi, lại có thứ gì lặng lẽ đến gần mà mình không nhận ra!