Ác Ma Mỉm Cười

Chương 7




Sau đó nànglại mơ thấy một buổi trưa giữa mùa hè, nằm ở trên thảm cỏ xanh bên cạnhngôi nhà màu hồng, trong mộng đẹp nàng lại cùng chú chó nhỏ vui đùa vớinhau.

Đôi môi mềmmại mọng đỏ hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười xinh đẹp động lòng người, trêngương mặt trắng noãn nhỏ nhắn của Tâm Đồng dạt dào vẻ hạnh phúc.

Đằng Lệ nằmbên cạnh cũng không ngủ, hắn không nói gì, nằm nghiêng tựa người vàocánh tay, lẳng lặng ngắm nhìn Tâm Đồng đang ngủ say, vẻ mặt vô cùng ngây thơ trong sáng.

Hắn càng ngày càng không hiểu được, Tâm Đồng rốt cuộc là một cô gái như thế nào.

Không hềnghi ngờ gì về việc nàng giả mạo thân phận ẹm gái của hắn, chủ động yêucầu trở thành người tình của hắn, tất cả đều chứng minh nàng là loại phụ nữ thấy tiền sáng mắt.

Nhưng trongsuốt khoảng thời gian sống chung này, Đằng Lệ cũng âm thầm quan sátnàng, cho dù nhìn thế nào hắn cũng không cảm thấy được nàng thật sự làmột phụ nữ như vậy– ít nhất cho tới bây giờ, nàng chưa từng mở miệng xin hắn bất cứ một thứ gì.

Nói nàng tham tài, nhưng nàng lại có vẻ khờ dại, đơn thuần, trên mặt từ đầu đến cuối đều lộ ra một ánh mắt khát vọng.

Nói nàngkhiêm tốn nhát gan, ở trước mặt hắn luôn luôn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, ngoan ngoãn vâng lời, rồi lại dũng cảm không để ý đến sự annguy mình, chạy đến trước xe dòng xe đông nghịt chỉ để cứu một chú chónhỏ………

Thậm chí ngay cả Nhu Nhã, cũng đã chủ động giúp nàng che đậy sự giả dối.

Những chuyện như thế, làm cho một người vốn luôn hiểu rõ lòng người như Đằng Lệ cũng bắt đầu cảm thấy nghi hoặc.

Mười ba tuổi đã bị buộc phải học tập trong trại giáo dưỡng cho đến lúc trưởng thành, hắn đã đi qua rất nhiều mưa gió, trải qua rất nhiều gian nguy, cũngvượt qua rất nhiều sự khiêu chiến ác liệt, có thể nói tất cả mọi chuyệnđều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

Vì sinh tồn, vì báo thù, hắn biến thành một người lạnh lùng như ác ma. Mỗi người đều nói hắn lãnh khốc, vô tình, nhưng chỉ có bản thân hắn hiểu được, đây là một loại thủ đoạn tất yếu.

Trong toànbộ cuộc đời của hắn, vướng bận duy nhất trong lòng hắn chính là cô emgái đã thất lạc nhiều năm, không nghĩ đến lại xuất hiện thêm một ngườiphụ nữ.

Hắn thật sựrất muốn biết rõ ràng, Tâm Đồng là một người phụ nữ như thế nào. Rốtcuộc khuôn mặt nào mới là bộ mặt thật của nàng. Bộ mặt nào mới là nànggiả dạng?

Đằng Lệ nhịn không được vươn tay ra, dùng đầu ngón tay vờn quanh hình dáng đôi môi đỏ mọng của nàng.

Đụng chạmcủa hắn làm cho Tâm Đồng bất chợt tỉnh lại từ trong cơn mơ. Nàng độtnhiên mở hàng mi dài cong vút ra, nắm chặt lấy tay của Đằng Lệ thu đặt ở trước ngực.

“Em vừa mới mơ một giấc mơ.” Tâm Đồng diu dàng nói với Đằng Lệ.

“Giấc mơ gì?” Đằng Lệ nhìn thấy ánh mắt lóe sáng của nàng, đột nhiên rất muốn biết nàng đã mơ thấy gì?

Giấu không được vẻ hạnh phúc trên mặt, Tâm Đồng nói: “Từ lúc em còn ở cô nhi viện, thường hay thấy cùng một giấc mơ. Trong giấcmơ, em có một ngôi nhà màu hồng xinh xắn, trước sân nhà có một thảm cỏxanh mượt. Trong mơ em là một cô bé gái, cả ngày nằm trên thảm cỏ xanhmát, chơi đùa cùng chú cún con, ngắm nhìn những đám mây trắng trên bâutrời. Chơi chán, thì mong chờ mẹ nhanh chóng làm xong bánh ngọt, đợi lúc cha tan sở về thì cùng nhau ăn. . . . . .”

Trong lòng khẽ động, Đằng Lệ lại không để cho cảm xúc biểu hiện ở trên mặt.”Sau đó thì sao?”

Ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, Tâm Đồng cô đơn nói: “Mỗi lần mơ thấy đến đoạn này liền tỉnh, em chưa từng có cơ hội hoàn thànhgiấc mơ. Cho nên em thật sự rất muốn biết, cảm giác có một gia đình lànhư thế nào. . . . . .” Sự cô đơn của nàng nhanh chóng truyềnvào trong đáy mắt của Đằng Lệ, giống như vừa nhìn thấy một cô bé gái đãbị vứt bỏ, vì thế hắn không tự kìm chế được bản than, vươn tay ôm lấyTâm Đồng, theo bản năng muốn đem đến cho nàng chút cảm giác ấm áp.

Lẳng lặngnằm ở trong lòng ngực của Đằng Lệ, Tâm Đồng thực cám ơn hắn đã ôm nàng,hành động dịu dàng của hắn, làm cho nàng thấy thật hạnh phúc.

Một sự yênlặng ngọt ngào, lan tỏa dần trong không gian phòng ngủ của bọn họ, thờigian dường như cũng lặng lẽ đứng yên không hề lưu chuyển, hai người đềuchìm đắm trong cảm giác ôn nhu hiếm có này.

Đột nhiên đôi mắt Tâm Đồng sáng lên, nhịn không được ở trong lòng ngực của Đằng Lệ kêu to: “Đúng rồi! Hôm nay không phải chúng ta vừa cứu được một con chó nhỏ sao?Ban đầu cứ nghĩ nó là con chó đen, sau khi giúp nó tắm rửa sạch sẽ, emmới phát hiện thì ra nó là một con chó màu trắng— rất giống con chótrong giấc mơ của em.”

“Con chó trắng?” Đằng Lệ cau mày. Lúc nãy hắn đem con chó thả xuống sàn nhà, nhưng thật ra cũng không chú ý nó màu trắng hay màu đen.

“Đúng vậy!” Vui vẻ gật gật đầu, sau đó Tâm Đồng ngẩng đầu nhìn hắn, tiếp tục nói: “Anh không thấy là con chó nhỏ này rất có duyên với em sao? Hơn nữa bộ dạng của nó thật đáng yêu a!”

Đáng yêu? Đằng Lệ không đưa ra lời nhận xét nào.

Đối với hắnmà nói, chó mèo, hay những con vật cưng linh tinh khác đều chỉ biết haotốn lương thực, hoàn toàn không có một chút tác dụng nào cả, là nhữngcon vật không có ích, hắn không cảm thấy chúng đáng yêu ở điểm nào.

Nhìn thấy vẻ mặt không cho là đúng của hắn, Tâm Đồng nhịn không được có chút khổ sở.

“Vậy là con chó nhỏ kia không thể ở lại a. . . . . .” Sự thất vọng xuất hiện rõ ràng trên mặt của Tâm Đồng.

Phản ứng của Đằng Lệ thật lãnh đạm, tỏ vẻ hắn sẽ không đồng ý để cho con chó nhỏ ởlại? Tâm Đồng chỉ là thực sự vô cùng muốn chăm sóc chú cún đáng yêu này.

“Em muốn giữ nó lại, anh không có ý kiến.” Đằng Lệ vuốt vuốt mái tóc của Tâm Đồng, thản nhiên nói.

“Hả? Anh là nói thật sao?” Tâm Đồng vừa mừng vừa sợ nhìn Đằng Lệ, nàng không nghĩ tới Đằng Lệ sẽ có lòng tốt cho con chó nhỏ ở lại

“Anh không bao giờ nói đùa.” Đằng Lệ khẳng định với nàng lần nữa.

“Cám ơn anh! Cám ơn anh!” Tâm Đồng vui mừng kêu to, theo phản ứng tự nhiên ôm chặt lấy Đằng Lệ, hôn mạnh lên đôi môi của hắn.

Sự nhiệttình hưởng ứng của Tâm Đồng làm cho Đằng Lệ thoáng có chút xấu hổ, nhưng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc ôm chặt lấy nàng, tránh cho nàng nhất thờivui mừng quá độ mà té rớt xuống giường.

“À? Tiểu Bạch đâu?” Tâm Đồng đã nhanh chóng giúp con chó nhỏ đặt một cái tên rất hay.

Đột nhiênphát hiện con chó nhỏ không ở trên giường, Tâm Đồng ngây ra một lúc, lập tức nhớ tới con chó nhỏ vừa mới bị Đằng Lệ đuổi xuống dưới giường.

“Tiểu Bạch ngoan ngoãn mau ra đây!” Nàng nhảy xuống giường bắt đầu tìm bóng dáng con chó nhỏ, hoàn toàn quên mất chính mình vẫn còn đang lõa thể.

Đằng Lệ tựangười trên giường nhìn thấy Tâm Đồng quỳ rạp trên mặt đất bộ dáng thậtthú vị, đột nhiên nhếch lên một nụ cười mà ngay cả hắn cũng không chú ý.

Cuối cùngcũng đã tìm được con chó nhỏ đang ngủ say sưa dưới gầm giường, Tâm Đồngphấn khởi ôm chặt lấy nó, muốn quay trở về giường!

Hành độngcủa nàng đột nhiên dừng lại, bởi vi nàng bất ngờ nhìn thấy trên mặt Đằng Lệ xuất hiện một nụ cười – tuy rằng rất nhạt, rất nhẹ, nhưng Tâm Đồngcó thể xác định Đằng Lệ đã mỉm cười.

Một nụ cườinhợt nhạt, làm mềm những đường cong nghiêm túc trên mặt hắn, dường nhưxua đi cảm giác giá rét của mùa đông, vẻ mặt của hắn còn lộ ra tia sángbiểu hiện cho nhân tính.

Từ trước tới nay nàng chưa từng nhìn thấy hắn cười bao giờ, bất chợt làm Tâm Đồngngây người, cảm động đến nỗi nước mắt không tự kìm chế được chảy xuống,từng giọt rơi xuống trên đầu Tiểu Bạch.

Người phụ nữ này vui quá đến phát điên rồi sao? Tại sao vừa mới cười, rồi lại khóc?

“Khóc cái gì?” Đằng Lệ cau mày hỏi nàng.

Lau sạchnước mắt trên mặt, Tâm Đồng lắc đầu không nói lời nào, bởi vì nàng biết, bí mật này tuyệt đối không thể nói cho hắn biết . . . . . .

Có Tiểu Bạch làm bạn, Tâm Đồng cũng bắt đầu chơi xấu, mỗi ngày không muốn cùng ĐằngLệ đi đến công ty, bởi vì ở trong phòng tổng tài nàng rảnh rỗi đến pháthoảng, cũng cảm thấy vô cùng nhàm chán.

Đằng Lệ cũng không ép nàng, đồng ý để cho nàng ở lại trong nhà chăm sóc con chó nhỏ. Bởi vậy mỗi ngày sau khi tiễn Đằng Lệ ra khỏi cửa, Tâm Đồng thường dùng toàn bộ thời gian của mình để làm bạn với chú chó Tiểu Bạch bướng bỉnhcủa nàng.

Tiểu Bạchrất hoạt bát, cũng rất thông minh, sức ăn của nó rất mạnh, mỗi ngày ănxong thức ăn dành cho chó, còn có thể kéo chén nhỏ yêu cầu Tâm Đồng lấythêm cho nó một ít.

Bộ dáng nóthật đáng yêu, lúc nào cũng luôn làm cho Tâm Đồng cực kỳ vui vẻ, từtrước đến nay nàng chưa từng có một con vật yêu nào, cho nên nàng vôcùng yêu quý chú cún con này, dù vật quý giá đến thế nào cũng không thểđổi nó được.

Trước cửakhu biệt thự của Đằng gia có một rừng cây, lúc vừa mới đến Đằng gia, Tâm Đồng cảm thấy nơi đó thật âm trầm kì quái. Nhưng bây giờ, cánh rừng này lại biến thành nơi tốt nhất để nàng và Tiểu Bạch vui đùa.

Buổi chiềunào cũng thế Tâm Đồng luôn mang theo Tiểu Bạch đến tản bộ trong rừng,sau đó mới quay về căn biệt thư, chờ đợi Đằng Lệ trở về cùng nhau ăncơm.

Một hôm trời chạng vạng, giống như thương lệ, Tâm Đồng ôm theo chú chó nhỏ tinhnghịch đi vào nhà bếp, muốn lấy thức ăn vào chén cho Tiểu Bạch, lạingoài ý muốn phát hiện trong chén nhỏ đã đầy ắp thức ăn.

Hả? Là ai làm thế? Tâm Đồng đang hồ nghi , đột nhiên Ái Mạn Đạt xuất hiện trước mắt ở nàng.

“Tâm Đồng, đến giờ cho chó ăn rồi à ?” Ái Mạn Đạt thân thiết hỏi nàng.

Áu Mạn Đạtluôn luôn có thái độ khinh miệt đối với nàng, hôm nay tại sao lại độtnhiên xuất hiện nói vòng vo, thân thiết như vậy? Tâm Đồng không khỏicảnh giác bước lui về phía sau hai bước.

Nhìn ra phản ứng của Tâm Đồng, Ái Mạn Đạt thở dài nói: “Cô thực chán ghét tôi đến vậy sao? Tâm Đồng.”

“Không, không chán ghét. . . . . .” Không biết cô ta hỏi như vậy là có dụng ý gì, Tâm Đồng lại đi lui về phía sau từng bước.

Ái Mạn Đạt thành khẩn nói: “Trước kia thái độ của tôi đối với cô đúng là không tốt, đó là bởi vì tôi ghen tị với cô. Bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt rồi, nếu Đằng tiên sinh thích cô, tôi cũng nên an phận làm tốt vị trí quản gia của mình mới đúng. Cho nên tôi hy vọng cô có thể làm người lớn bỏ qua cho một tiểu nhân nhưtôi, tha thứ cho tôi?”

Thái độ của Ái Mạn Đạt xoay chuyển một trăm tám mươi độ, ngược lại làm cho mắt Tâm Đồng choáng váng.

Lúc trước Ái Mạn Đạt không phải hận mình đến chết được sao, còn ra lệnh cho nàng làm những công việc cực nhọc, không phải muốn mượn cơ đuổi nàng đi sao?Không xác định được thái độ của Ái Mạn Đạt đối với mình là thật tình,hay là giở trò bịp bợm gì, Tâm Đồng chần chờ không dám trả lời.

“Tôi là thành tâm muốn đến giải thích với cô, hy vọng cô có thể tin tưởng tôi. . . . . .”

Liếc mắt nhìn cái chén nhỏ mà Tâm Đồng đang cầm tròng tay, Ái Mạn Đạt hỏi: “ Số thức ăn đó có đủ cho nó dùng không? Tôi làm lần đầu, chỉ sợ không đủ.”

“Là cô lấy thức ăn cho Tiểu Bạch?” Tâm Đồng có chút kinh ngạc.

“Đúng vậy, tôi thấy cô cùng Tiểu Bạch đi dạo trong rừng, thầm nghĩ rằng saukhi trở về, Tiểu Bạch sẽ đói bụng, cho nên mới chuẩn bị trước, chờ côtrở về.”

Nói xong, Ái Mạn Đạt còn thân mật ngồi xổm xuống nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiểu Bạch.Tiểu Bạch cũng khẽ cắn nàng mấy cái, tỏ vẻ cho nhiệt tình hưởng ứng.

Thấy một màn như vậy, Tâm Đồng cũng bắt đầu mềm lòng, tin tưởng Ái Mạn Đạt là thậttình có ý muốn mình cùng sống chung hòa thuận vui vẻ. Có lẽ Ái Mạn Đạtđã tự mình nghĩ thông suốt . . . . . .

“Cám ơn cô giúp Tiểu Bạch lấy thức ăn.” Tâm Đồng nghiêm túc nhìn nàng nói cảm ơn.

“Đừng có khách sáo như vậy, chuyện này chỉ là việc nhỏ thôi.”

Ái Mạn Đạt cười cười, lập tức thử hỏi nàng: “Cô có tha thứ cho tôi không?”

“Đừng nói cái gì có tha thứ hay không? Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng giận cô a!” Tâm Đồng chân thành nói.

Đối với TâmĐồng đơn thuần mà nói, nàng và Ái Mạn Đạt từ trước đến nay cũng thật sựkhông có thâm cừu đại hận gì. Chuyện hai người có thể chung sống hòabình đó là một chuyện tốt.

“Cám ơn cô!” Vẻ mặt Ái Mạn Đạt vui mừng nói.

Đột nhiên dường như lại nghĩ tới cái gì, Ái Mạn Đạt mở miệng nhìn Tâm Đồng hỏi: “Đúng rồi, đầu bếp xin phép nghỉ buổi tối hôm nay, cô có đồng ý giúp tôi chuẩn bị bữa tối hay không?”

“ Đương nhiên đồng ý rồi.” Tâm Đồng gật đầu.

“Vậy thì thật lòng cám ơn cô .”

Ái Mạn Đạtthân thiết đích giữ chặt cánh tay Tâm Đồng, một mặt ra hiệu cho nàngbuông cái chén trong tay, để Tiểu Bạch đang đứng phản đối có thể hưởngthụ bữa tiệc lớn.

Trong lúcTiểu Bạch vui vẻ phe phẩy cái đuôi thưởng thức bữa ăn của mình, Ái MạnĐạt dẫn Tâm Đồng vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô ta còn thân thiết chỉ choTâm Đồng cách nấu ăn, hơn nữa còn cho Tâm Đồng biết những món mà Đằng Lệ thích ăn.

Cuối cùngkhi một bàn thức ăn đã được chuẩn bị tốt, thì Đằng Lệ cũng vừa về đếnnhà. Không đồng ý với lời đề nghị ăn cơm chung của Tâm Đồng, Ái Mạn Đạtkiên trì giữ thân phận quản gia của mình, đợi sau khi Tâm Đồng và ĐằngLệ ăn xong bữa tối, liền nhanh chóng rời khỏi căn biệt thự.

Ngồi trên bàn nhìn Đàng Lệ đang ăn cơm, đối với Tâm Đồng mà nói, từ sau khi đến Đằng gia, hôm nay là ngày nàng vui nhất.

Đầu tiên làÁi Mạn Đạt không hề xem nàng là cái đinh trong mắt, ngược lại chủ độnggiải thích với nàng, sau đó lại được ở cận kề, ăn cơm cùng với Đằng Lệ,Tiểu Bạch cũng ăn no đang ngủ ở dưới gầm bàn, cảm giác như bọn họ — thật sự giống….. thật sự giống như người một nhà!

Càng suy nghĩ, Tâm Đồng lại càng nhịn không được nở nụ cười ngọt ngào . . . . . .