Nhưng những giấc mộng đẹp luôn luôn ngắn ngủi, trong mơ màng, lòng cô gái dâng lên một nỗi đau thương…
“Đến rồi, Tâm Đồng.” Bỗng nhiên có một giọng nói trầm thấp dễ nghe của một đàn ông đang kêu to nàng.
Thânh âm kia thật gần, thật gần, giống như đang kề sát vào tai nàng.
Cố gắng mởto đôi mắt còn mờ mịt vì ngái ngủ, chớp chớp hàng lông mi, cố gắng tỉnhdậy, từ trong cơn mơ ý thức Tâm Đồng dần dần trở về, ngạc nhiên khi phát hiện mình đang ngồi trong xe Limousine sang trọng, và lúc này chiếc xeđã dừng lại, trước mắt còn có một người đàn ông đang nhìn nàng có chútđăm chiêu.
Khẩn trương ngồi thẳng dậy, Tâm Đồng sợ hãi khi nhìn thấy một người đàn ông mặc âuphục láng bóng, ngồi ở trước mặt mình, đồng thời lại đưa mắt ra ngoàicửa sổ xe nhìn sắc trời đang dần tối bên ngoài.
Thì ra làchỉ mộng a. . . . . . Không nghĩ tới lên xe còn chưa được bao lâu, mànàng lại ngủ? ! Phát hiện ra đây chỉ là một giấc mộng đẹp, Tâm Đồngkhông khỏi có chút uể oải.
Lại là giấcmộng kia — bắt đầu theo nàng từ lúc tám tuổi, trong lúc cô đơn, nàngthường nằm thấy những giấc mộng gia đình xum họp như thế này, cho dù bây giờ nàng đã được mười tám tuổi, nhưng trong giấc mộng của nàng, nàngvẫn mang hình dáng một cô bé ngây thơ .
”Nhà” đối với nàng mà nói, luôn luôn là một giấc mộng xa vời, không thể thành hiện thực! Những suy nghĩ này làm nàng thất vọng, nhưng ngay lập tứctrong lòng nàng bắt đầu kinh hoàng.
Không! Không phải mộng, nàng sẽ có một gia đình.
Ngay ngày hôm nay, nàng đã cướp gia đình của một cô gái khác, và còn cướp cả anh trai của cô ấy…………
Nhớ tớichuyện xấu mà mình đã làm trong buổi chiều hôm nay, lòng bàn tay bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, Tâm Đồng nắm chặt làn váy và khẽ cắn làn môi dướicủa mình.
Ngày hômnay, người đàn ông đang ngồi ở trước mặt nàng — Đằng Lệ, đột nhiên đivào cô nhi viện, đưa ra một ít tư liệu, nói là muốn đến để mang về cô em gái đã thất lạc nhiều năm.
Bởi vìchưa quen với công việc nên viện trưởng vừa mới nhậm chức liền ra lênhcho Tâm Đồng, người đã ở trong viện này hơn mười năm vào phòng hồ sơ tìm những tư liệu có liên quan.
Tâm Đồng làngười phụ trách quản lý hồ sơ, căn cứ vào những manh mối mà người đànông kia đưa ra, nàng đã nhanh chóng tìm được hồ sơ về em gái thất lạccủa người đàn ông này.
Ngay từ đầunàng đã thật sự rất hâm mộ cô gái may mắn này, có thể có người nhà tìmđến mình. . . . . Nàng thật sự chỉ là đơn thuần hâm mộ mà thôi.
Nhưng nànglại bất ngờ phát hiện, viện trưởng trước kia lại không hề dán ảnh của cô gái này trong hồ sơ , mà tư liệu cơ bản của cô gái này và mình lại cónhiều điểm trùng khớp.
Tâm Đồng nhớ rất rõ ràng, cha mẹ của mình đã qua đời vì tai nạn giao thông, trong ấn tượng của nàng cũng tuyệt đối không có người anh trai nào. Vì vậy nàngsẽ không ngây thơ khi nghĩ rằng mình là em gái của hắn.
Trong lúc nàng vẫn còn chưa phát hiện bản thân đang làm cái gì, thì nàng đem ảnh chụp của mình dán vào hồ sơ, còn theo người “anh trai” kia đi về nhà.
Lo lắng cúi đầu, Tâm Đồng cảm thấy mình như ngập chìm trong tội lỗi.
Không nêndối gạt người ta, nàng không phải là một cô gái tốt! Nhưng nàng thật sựvô cùng muốn có được một gia đình, có thể cùng người nhà sống một cuộcsống vui vẻ. . . . . .
Nghĩ đến đây, Tâm Đồng lại ngẩng đầu lên, lén nhìn “anh trai” liếc mắt một cái.
Vẻ mặt lạnhlùng nghiêm túc, khóe môi hơi nhếch lên. Gương mặt với những đường congnhư được chạm khắc từ đá thật tinh tế, nhưng vẫn không hề làm ảnh hưởngđến vẻ mặt vô cùng tuấn mỹ của hắn, ngược lại làm cho ngũ quan hắn càngthêm góc cạnh, gây ấn tượng sâu sắc hơn.
Đôi mắt màuđen ánh đồng sâu sắc và tĩnh lặng, bên trong dường như ẩn giấu cả thếgiới mà nàng không biết, đặt mình trong không khí u ám của chiếc xe, cảngười hắn còn toát ra một cảm giác hắc ám nguy hiểm hơn cả ban ngày, khi nàng vừa mới gặp hắn.
Vẻ mặt của hắn thật nghiêm túc, có vẻ như từng cười bao giờ. . . . . .
Lựa chọn này của mình rốt cuộc là đúng hay sai? Tâm Đồng đột nhiên cảm thấy có chút không xác định.
“Tỉnh rồi sao? Tâm Đồng?” Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác vừa mới tỉnh ngủ của cô “em gái” , Đằng Lệ cũng không tỏ vẻ gì đặc biệt, chỉ là hỏi một cách bình thản.
“Dạ.” Tâm Đồng lúng túng gật đầu, không biết mình nên nói gì với người “anh trai” này, nàng đành phải trả lời qua loa một tiếng.
Mặc dù trước khi rời khỏi cô nhi viện, chính nàng sợ sau này sẽ không cẩn thận làm lộ chuyện, nên yêu cầu “anh trai” vẫn gọi mình là “Tâm Đồng”, nhưng lúc này khi nghe được hắn gọi đúng tên của mình, Tâm Đồng vẫn không ngừng nhắc nhở bản thân, sau này nàng chính là “Đằng Tâm Đồng” . . . . . .
”Vậy xuống xe đi.” Nói xong, Đằng Lệ bước thẳng xuống xe.
Nghe lời, đi theo Đằng Lệ xuống xe, xuất hiện ở trước mắt nàng là tòa nhà thânh lịch màu trắng với đèn đuốc sáng trưng, khiến choTâm Đồng không khỏi nhìnđến ngây người.
“Chúng ta đến 『 Nhà 』 rồi sao?” Từ sau chiếc xe Limousine bước ra, đi trên con đường mòn bên cạnh một cách lặng lẽ, Tâm Đồng có chút không dám tin hỏi.
Chẳng lẽ nơi này chính là Đằng gia? Tuy rằng ngôi nhà này nhìn sơ qua đã thấy vôcùng tao nhã, tuyệt không hòa hợp với khí chất nguy hiểm của Đằng Lệ . . . . . .
Nhưng, khitưởng tượng đến chính mình có một ngôi nhà xinh xắn như vậy, trong nhàcòn có ba mẹ đang chờ mình, Tâm Đồng không khỏi có chút khẩn trương, tim đập thình thịch càng lúc càng nhanh.
Đằng Lệ đang đi ở phía trước đột nhiên dừng bước, bất chợt quay đầu lại nhìn dángvóc không cao đến bả vai hắn, mái tóc dài tung bay, bộ dáng mềm mại động lòng người của “ Em gái Tâm Đồng”.
”Chúng ta tới nơi này trước rồi mới về nhà, đêm nay có một cuộc họp mặt.” Sau khi trả lời một câu đơn giản, Đằng Lệ tiếp tục bước từng bước dài đi về hướng cánh cửa lớn đang tự động mở ra.
”Có cuộc họp mặt?” Sau khi biết ngôi nhà xinh đẹp này không phải là Đằng gia, Tâm Đồng khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, không khỏi có chút thất vọng.
Tuy rằngcảm thấy rất kỳ quái, tại sao bọn họ không trực tiếp về nhà? Nhưng TâmĐồng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn đi theo sát bên cạnh Đằng Lệ bước vào cánh cổng lớn kia.
Đi vào trong ngôi nhà, có thể nhìn đến bên trái có bố trí một phòng khách vô cùngxinh xắn, lộng lẫy và sang trọng, nhưng Đằng Lệ vẫn cứ bước tiếp, ngượclại đi thẳng vào bên trong một cách quen thuộc.
Trong nhàkhông ít những người ăn vận như những người hầu, khi nhìn thấy Đằng Lệ,đều cung kính cúi đầu chào. Dường như tất cả mọi người ở đây đều nhận ra hắn.
Không nghingờ gì là chủ nhân của ngôi biệt thự nhỏ màu trắng này chắc chắn là rấtyêu thích màu trắng, bởi vì nhìn toàn bộ mọi vật trang trí xung quanhđều lấy màu trắng làm chủ đạo? Màu sắc duy nhất này, thoạt nhìn thì thấy rất sạch sẽ, nhưng dường như lại đem đến cho người ta cảm giác mơ hồ.
Trong lòngbỗng nhiên bất an, nhưng Tâm Đồng chỉ có thể theo sát bóng dáng của Đằng Lệ đang đi về phía trước, sau khi đi qua mấy vòng gấp khúc ở hành lang, đột nhiên Đằng Lệ ngừng lại.
“Tới rồi à?” Một giọng nam dễ nghe vang lên. Tuy đơn giản chỉ nói hai chữ, nhưng lại giống như một khối nam châm chứa đầy cám dỗ ma quái.
“Ừ.” Đằng Lệ đơn giản trả lời, ánh mắt lợi hại nhanh chóng quét một vòng quanh phòng. “Chỉ có cậu? Những người khác đâu?”
“Nham Hổ cùng Hỏa Ưng đều đi theo Minh Vương đến vùng Bắc cực thám hiểm rồi.” Người đàn ông duỗi thẳng thân mình, lười biếng trả lời câu hỏi của Đằng Lệ.
Nhịn khôngđược tò mò, Tâm Đồng chính là muốn nhìn một chút, người đàn ông có giọng nói mê người này, rốt cuộc dáng vẻ như thế nào? Nhưng thân thể to lớncủa Đằng Lệ ngăn trở tầm mắt của nàng, trong lúc nhất thời làm cho nàngkhông có cách nào nhìn thấy chủ nhân của giọng nói kia.
Vì thế nànglặng lẽ nhích dần về bên phải mấy bước, quay đầu đi, rốt cuộc cũng nhìnthấy được gương mặt thật sự của người đàn ông hiện ra trong tầm mắt.
Hắn đangngồi trên chiếc ghế sô pha màu trắng, một mái tóc đen xoăn dài tới vai,mang theo vẻ mặt mà người khác không thể nắm bắt được, hướng về Tâm Đòng đang đứng phía sau Đằng Lệ cười nhẹ.
“A!” Cho tới bây giờ chưa nàng chưa từng thấy qua một người đàn ông nàotuấn mỹ như vậy, lúc hắn cười, lập tức làm cho Tâm Đồng không tự chủđược sợ hãi kêu ra tiếng.
Chú ý đến sự thất thố của Tâm Đồng, Đằng Lệ nhướng cao mày, lạnh lùng hỏi: “Nhu Nhã đâu?”
Người thanhniên cười cười không đáp, bưng ly rượu thủy tinh nhấp một ngụm rượu màuđỏ lóng lánh, ánh mắt tự nhiên liếc về cầu thang phía bên phải của ĐằngLệ.
“Em ở chỗ này.” Giọng nói nhẹ nhàng mềm mỏng từ đằng kia truyền đến, sau đó là một côgái xinh đẹp mặc chiếc váy vài trắng như tuyết, với mái tóc đen dài từtrên lầu đang chậm rãi bước xuống.
Cô gái độkhoảng hai mươi tuổi, từng cử chỉ của cô cũng toát ra sự tao nhã huyềnbí không thể giải thích được, dáng vóc cân đối thướt tha, một đôi mắtđen sáng, lóe lên ánh thông minh tinh nghịch.
Tâm Đồng quả thực nghĩ đến mình chắc đi vào chốn thần tiên, không nghĩ tới “anh trai” Đằng Lệ của nàng lại quen biết với những người không phải là nhân vật tầm thường như vậy.
“Nhu Nhã, đây là『 Em gái 』của anh.” Đằng Lệ đột nhiên nghiêm túc giới thiệu thân phận của Tâm Đồng .
Đi đến trước mặt của Đằng Lệ cùng Tâm Đồng, Nhu Nhã đầu tiên là gật đầu như hiểu ý,nhưng sau khi liếc mắt nhìn Tâm Đồng một cái, lập tức nhìn Đằng Lệ hiểu ý cười.
Nàng thân thiết kéo tay Tâm Đồng hỏi: “Em tên là gì?”
“Em, em tên Tâm Đồng.” Ngại ngùng cười cười, Tâm Đồng dường như chỉ vừa gặp đã thích ngayngười con gái tao nhã xinh đẹp này, xem cô giống như người chị của mình.
Trong mắtthoáng hiện lên một tia hoang mang, Nhu Nhã quay đầu lại nhìn thấy ánhmắt dò hỏi của Đằng Lệ, dường như có vẻ đang lo lắng cái gì, sau vàigiây nàng mới nhìn hắn gật đầu cười.
Nhìn thấy nụ cười của Nhu Nhã, đôi mày đang nhíu chặt của Đằng Lệ cuối cùng cũng bắt đầu thả lỏng.
“Chào em, chị là Nhu Nhã, rấtvui khi được gặp em.” Nhu Nhã tự giới thiệu mình với Tâm Đồng.
Lúc này người thanh niên đang ngồi ở trên ghế, cũng nhanh nhẹn đi đến bên cạnh bọn họ. “ Anh là Lãnh Diệp, anh và Nhu Nhã là một trong “số ít” bạn bè của anh trai em.”
Sau khi tự giới thiệu, Lãnh Diệp theo thói quen muốn nâng tay Tâm Đồng lên hôn.
Nhưng Đằng Lệ tiến lên trước, lập tức kéo Tâm Đồng đang xấu hổ không biết phải làm thế nào ra bảo hộ ở phía sau.
Lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lãnh Diệp, giọng nói hắn mang đầy vẻ uy hiếp: “Không cho phép đụng đến em gái tôi.”
“Nhu Nhã, anh mang Tâm Đồng trở về trước, hôm nào sẽ cho cô ấy trở lại đây để làm quen với em.” Sau đó Đằng Lệ nhìn Nhu Nhã nói, và nhận được cái gật đầu tỏ vẻ đồng ý của Nhu Nhã .
“Nhanh như vậy đã quay về 『 ma quật 』(1) sao?” Lãnh Diệp cười hỏi.
“Ma quật là gì?” Tâm Đồng khó hiểu nhìn Lãnh Diệp, rồi nhìn lại vẻ mặt bất đắc dĩ của Nhu Nhã.
Lãnh Diệp cười to: “Em không biết anh trai của em là ai sao?”
“Anh trai? Gọi là Đằng Lệ a. . . . . .” Đối với câu hỏi kỳ quái của Lãnh Diệp, theo trực giác đầu tiên Tâm Đồng lắc đầu, sau đó lại chột dạ gật đầu.
“Anh trai” không phải là Đằng Lệ, còn có thể là ai?
Giống như đang trò chuyện, cố ý bỏ qua vẻ mặt xanh mét của Đằng Lệ, Lãnh Diệp nhìn Tâm Đồng từ trên xuống dưới với vẻ hứng thú. “Anh ấy là ai, sau này em sẽ biết….”
Trong tiếngcười to của Lãnh Diệp và sự lưu luyến của Nhu Nhã khi nói lời từ biệtvới nàng, Tâm Đồng lập tức lại bị Đằng Lệ lôi ra xe.
Đằng Lệ vớivẻ mặt bình tĩnh không nói một lời, làm cho Tâm Đồng cũng không dám mởmiệng hỏi hắn, lời nói của Lãnh Diệp là có ý gì, đành phải giả bộ thưởng thức bóng đêm ngoài cửa sổ tối đen.
Không khíbên trong xe ngập tràn yên tĩnh khiến cho người ta khó chịu, ước chừngqua nửa giờ, sau khi xuyên qua một rừng cây lớn âm u, lái xe rốt cụcdừng lại lần thứ hai.
“Đến nhà rồi .” Đằng Lệ mở miệng nói với Tâm Đồng, sau đó tự mình xuống xe.
Cuối cùngcũng về đến nhà rồi sao? Trên tay mang theo túi xách nhỏ đã cũ nát, TâmĐồng vừa vui mừng vừa khẩn trương chậm rãi xuống xe, nhưng ngôi nhà xuất hiện ở trước mắt nàng và trong giấc mơ của nàng hoàn toàn không giốngnhau.
Trong bóngđêm, nàng chỉ nhìn thấy một tòa kiến trúc màu đen lộ ra trong ánh sángnhạt nhòa, đứng sừng sững uy nghi trong khu rừng rậm rạp.
Không có một ngôi nhà nhỏ màu hồng, không có thảm cỏ xanh mướt, cũng không có chúchó nhỏ màu trắng nghịch ngợm gây sự, phe phẩy đuôi đi ra nghênh đónnàng.
Khó nén sựthất vọng trong lòng, nhưng Tâm Đồng lập tức an ủi chính mình, nàngkhông phải cần một căn nhà xinh xắn để ở, cũng không cần những cảnh vậtrực rỡ xinh đẹp như trong giấc mơ.
Nàng vốn làmột cô nhi, chưa từng hưởng thụ qua không khí ấm áp của gia đình dù chỉmột ngày, ở sâu trong nội tâm nàng chỉ khao khát được sự yêu thương củaba mẹ thôi….
Nghĩ đếnđây, nàng chờ mong đi theo Đằng Lệ vào trong nhà, không nghĩ tới trongnhà tuy trang hoàng lộng lẫy nhưng vẫn khiến cho người khác có một cảmgiác âm u vì màu sắc chủ đạo chỉ toàn là màu đen và màu xám phối hợp với nhau, nhưng thật ngoài dự đoán, nó lại vô cùng xa hoa và rất có phongcách.
“Ba và mẹ đang ở đâu. . . . . .” Không nhìn thấy bóng dáng của những người khác, Tâm Đồng nhịn không được mở miệng hỏi.
Nhíu mày, Đằng Lệ thản nhiên trả lời: “Em không nhớ rõ sao? Cha mẹ chúng ta đã chết lâu rồi, từ trước cho tới nay cũng chỉ có hai anh em chúng ta mà thôi.”
Nghe đượcmột sự thật tàn nhẫn như vậy, ngay sau đó Tâm Đồng ngây ngẩn như ngườimất hồn, túi xách trên tay cũng lập tức rơi xuống trên mặt đất.
Bên tai nàng vang lên thanh âm vụn vỡ, những giấc mộng nàng thêu dệt chỉ mới duy trì được vài tiếng đồng hồ, bây giờ bỗng vụn vỡ giống như thủy tinh.
Trời ơi!Nàng nghĩ nàng đã đánh cắp được một gia đình, không nghĩ tới gia đìnhnày lại chỉ còn lại có một người”Anh trai” ? ! Lúc này nên làm cái gìbây giờ?
Tâm Đồngtheo bản năng muốn chạy trốn khỏi nơi đã làm tan biến giấc mộng củanàng, nhưng nàng chưa kịp có hành động gì thì Đằng Lệ đã đi đến gầnnàng, nhặt túi xách rơi trên mặt đất của nàng lên.
Bàn tay tovươn ra, chần chừ một giây trên không trung, sau đó hắn đưa tay đặt ởtrên đầu của Tâm Đồng, nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc dài mượt mà củanàng, động tác có chút mất tự nhiên, lại tràn ngập ý tứ yêu thương không thể giải thích nổi.
“Anh sẽ chăm sóc em mãi mãi.”
Giọng nói của Đằng Lệ đầy cương quyết, không có một tia do dự.
Nghe đượclời hứa hẹn của hắn, Tâm Đồng ngẩng đầu lên, kinh ngạc khi nhìn ánh mắtkiên nghị của Đằng Lệ, đôi mắt sáng trong veo của cô, bắt đầu đong đầynước mắt.
Chưa đến batuổi đã bị đưa đến cô nhi viện, từ nhỏ Tâm Đồng đã biết được, cô nhi yếu đuối thường hay bị bạn bè ăn hiếp rất nhiều, nên lúc còn bé xíu, nàngđã học cách che dấu chính mình, trốn tránh ở những góc khuất để các bạnkhác không tìm thấy mình, tránh bị các bạn khác ăn hiếp.
Cho dù có khi bị đánh, sữa được cho cũng bị cướp đi, nàng cũng chỉ có thể lặng lẽ trốn ở góc khuất mà khóc.
Chờ đến khinước mắt đã khô, những tổn thương trên người cũng dần tan bớt. Chưa từng có người nào vươn tay giúp đỡ nàng, đương nhiên cũng không có ngườinguyện ý bảo hộ nàng.
Đây là lầnđầu tiên, có người đã đối xử dịu dàng, mà hắn lại còn nói sẽ mãi mãichăm sóc mình — cho dù đối tượng lời hứa hẹn đó không phải là mình, màlà “em gái” của hắn. . . . . .
Giống như bị thôi mien, nàng chậm rãi gật đầu, Tâm Đồng phát hiện chính mình lại bắt đầu bị đôi mắt của người đàn ông trước mắt làm cho phát sinh ra mộtcảm giác ấm áp không hiểu được.
Đột nhiên, một giọng nói yêu kiều mềm mại vang lên, đánh vỡ bầu không khí ấm áp của bọn họ.
“Đằng tiên sinh, các người đã trở lại.” Một cô gái ăn mặc váy áo sặc sỡ xuất hiện ở một nơi khác trong phòng khách, cười khanh khách bước đến chào hỏi bọn họ.
Nghe thấy giọng nói, Đằng Lệ xoay người hướng người phữ nữ nói: “Ái Mạn Đạt, cô ấy chính là em gái của tôi — Đằng Tâm Đồng.”
Người phụ nữ tên Ái Mạn Đạt, nhẹ nhàng bước đến trước mặt Tâm Đồng hơi hơi cúi người chào Tâm Đồng, nói: “Tâm Đồng tiểu thư, tôi là Ái Mạn Đạt, là quản gia ở đây. Cuối cùng cũng cóthể tìm được cô rồi, thật sự là quá tốt. Về sau cô có chuyện gì cứ trựctiếp căn dặn tôi.”
“Cám ơn chị, sau này chị cứ gọi em là Tâm Đồng, kêu tiểu thư. . . . . . Em không quen lắm.” Tâm Đồng ngại ngùng cười cười.
“Nhưng mà. . . . . .” Ái Mạn Đạt rõ ràng có chút khó xử.
“Được rồi, gọi là gì cũng không quan trọng. Tâm Đồng mệt mỏi rồi, cô dẫn cô ấy lên lầu nghỉ ngơi đi.” Đằng Lệ ra lệnh cho Ái Mạn Đạt, lấy túi xách trên tay giao cho nàng.
“Dạ, Đằng tiên sinh. Rượu vang đỏ mà ngài thích đã được chuẩn bị sẵn, đặt ở thư phòng.” Ái Mạn Đạt nở nụ cười quyến rũ với Đằng Lệ, nét mặt tràn đầy hấp dẫn.
Nàng luôn nhớ rõ thói quen của Đằng Lệ là mỗi đêm phải uống một chút rượu vang đỏ, sau khi làm xong công việc mới ngủ.
Đằng Lệ không trả lời, chỉ nhìn Tâm Đồng nói: “Nghỉ ngơi cho khỏe.” Sau đó xoay người rời đi khỏi tầm mắt bọn họ.
“Tiểu thư, xin mời theo tôi.”
Nhìn theo bóng dáng cao lớn rời đi của hắn, Tâm Đồng có chút run sợ, ngay cả tiếng gọi của Ái Mạn Đạt cũng không nghe thấy.
“Tiểu thư. . . . . . Tâm Đồng?” Thấy Tâm Đồng ngây ngốc lặng người không có phản ứng, Ái Mạn Đạt thử gọi nàng một lần nữa, muốn gợi lại sự chú ý của nàng.
Ngẩn người hồi lâu, phát hiện vẻ mặt nghi ngờ của Ái Mạn Đạt đang nhìn mình, Tâm Đồng xấu hổ cực kỳ.
“A! Thực xin lỗi, đúng lúc em đang suy nghĩ về một vấn đề, nên không nghe thấy chị gọi “
“Không sao, chúng ta lên lầu đi thôi!” Ái Mạn Đạt dẫn Tâm Đồng lên lầu.
“Đây là căn phòng của cô, phòng của Đằng tiên sinh ở kế bên.” Nói xong Ái Mạn Đạt đẩy ra cánh cửa trước mặt.
Cửa vừa đẩy ra, Tâm Đồng lập tức cảm thấy trước mắt sáng ngời.
“Thật đẹp nha. . . . . .” Nàng thốt lời khen ngợi.
Thực ra nàng vốn nghĩ căn phòng này sẽ giống như những căn phòng khác mà nàng đã gặp ban nãy, đều là dùng màu sắc xám đen của tro bụi, nhưng thật là ngoàidự đoán, căn phòng này lại sơn một lớp sơn màu hồng nhạt, ngay cả tấmdrap trải giường và bức rèm bằng đăng ten cũng được phủ một màu hồngphấn, làm cho cô cảm giác như mình là một thiếu nữ đang ở trong giấc mơđầy màu sắc.
“Đằng tiên sinh nói đi đón cô em gái thất lạc đã nhiều năm, cho nên dặn dòtôi bố trí phòng. Đằng tiên sinh thích màu đen, nhưng tôi nghĩ một côgái, chắc chắn là muốn có một chút màu sắc, cho nên liền giúp cô chọnmàu hồng phấn này. Cô có thích không?” Ái Mạn Đạt cười cười.
“Thích, rất thích, cám ơn chị!” Giấu không được vui sướng, Tâm Đồng nói lời cám ơn với Ái Mạn Đạt.
“Thôi, cô nghỉ ngơi sớm một chút. Đằng tiên sinh không thích tranh cãi ầm ĩ,cho nên những người hầu khác như là đầu bếp, lái xe, và nữ giúp việc đasố đều ở trong các căn phòng phía sau của tòa nhà, ngài ấy chỉ quen được tôi hầu hạ, cho nên chỉ có tôi mới được ngoại lệ ở lại trong tòa nhàchính này. Mà phòng của tôi nằm ngay tại dưới lầu – là căn phòng đầutiên bên cạnh phòng khách, nếu có chuyện gì cần cô có thể gọi tôi hoặclà trực tiếp ấn máy điện thoại nội bộ.”
Dường nhưđang muốn ám chỉ điều gì, sau khi Ái Mạn Đạt nói xong câu đó, liền lễphép hướng Tâm Đồng hơi hơi hạ thấp người, rồi rời khỏi phòng.
Không hiểuđược ý nghĩa hàm ẩn t ong lời của Ái Mạn Đạt, Tâm Đồng chỉ hưng phấnnhìn bao quát xung quanh căn phòng, và liên tục sờ soạng khắp nơi.
Phòng này thật lớn! Chẳng những lớn hơn gấp hai lần đại sảnh của cô nhi viện mà còn có phòng tắm với các tiện nghi cao cấp.
Trong phòng tắm thậm chí còn có một bồn tắm hình cầu mà Tâm Đồng chỉ thường nhìn thấy trên TV.
Ở trong cônhi viện, không có bồn tắm lớn, tất cả mọi người đều là chen chúc trongmột phòng tắm nhỏ bé để tắm rửa, mỗi ngày cứ đến một thời điểm nhất định thì không có nước nóng để tắm, để tiết kiệm, bọn họ còn không được tắmrửa mỗi ngày đâu.
Tâm Đồng chờ mong được hòa mình vào làn nước ấm áp, mãi đến khi ngâm mình vào bồntắm lớn, nước ấm vốn dĩ trong suốt lập tức hiện ra một màu đỏ, theo hơinước còn phát ra hương thơm tự nhiên của hoa hồng.
Đây là lầntắm rửa thoải mái đầu tiên trong cuộc đời nàng, Tâm Đồng thỏa mãn đếnnằm trên chiếc giường mềm mại. Mặc dù đã nằm đủ mọi tư thế, nhưng tráitim của nàng vẫn đập thình thịch, lo lắng không thể bình an đi vào giấcngủ.
Có lẽ do đã quen nằm trên chiếc giường gỗ cứng, trong lúc nhất thời không thể thích ứng được sự mềm mại của nệm.
Cũng có lẽ. . . . . . Là do trong lòng bất an nên mới gây ra tình trạng bất ổn này.
Nhớ tới chính mình lén hoán đổi ảnh chụp, thay thế vào làm em gái của Đằng Lệ, Tâm Đồng lại cảm thấy vô cùng áy náy.
Nàng hoàntoàn không phải là một cô gái xảo quyệt, tính toán, chuyên làm chuyệnxấu, nhưng hôm nay đã làm nên một chuyện xấu tày trời này, hại anh emcủa bọn họ không thể gặp nhau.
Tuy rằng không biết bí mật này có thể bảo trì được bao lâu, nhưng Tâm Đồng biết chuyện xấu rồi cũng sẽ có một ngày bị bại lộ!
Cho dù chỉcó vài ngày cũng tốt, để cho nàng có thể thật sự được có một gia đình là như thế nào, nàng đã cảm thấy thỏa mãn rồi, không tham lam thêm gì nữa, ước muốn của nàng thật ra cũng không nhiều lắm. . . . . .
Mãi đắm chìm trong cảm giác hối tiếc sâu sắc, trước khi Tâm Đồng dần dần chìm vàogiấc mộng đẹp, vẫn không ngừng suy nghĩ chỉ một câu.
“Thật xin lỗi. . . . . . Tôi không phải cố ý đâu. . . . . . Tôi chỉ là rất cô đơn . . . . . .”