Ác Ma Cũng Đi Làm

Chương 55: Ác ma đại nhân dính bẫy của kẻ thù




Ngày hôm sau, ác ma đại nhân vẫn như trước cưỡi xe đạp điện đi làm, Liêu Thần thì được công ty cấp cho xe riêng, ngay cả tài xế cũng có luôn. Ở cái thời đại cạnh tranh kinh tế khốc liệt thế này, nhân tài như Liêu Thần thực đúng là bảo bối khó tìm a.

Ác ma đại nhân nhìn vẻ mặt Liêu Thần vênh vang tự đắc, vắt chân ngồi trong xe nghênh ngang rời đi thì bĩu môi, ra vẻ không cần nói, “Có cái gì hơn người khác chứ, hiện tại cứ ra đường là đụng kẹt xe như vậy, chỉ có xe đạp điện mới đúng là phương tiện giao thông thời thượng a.” Vì vậy, lúc Liêu Thần lên xe rời đi, ác ma đại nhân đằng này cũng từ tốn đội mũ bảo hiểm rồi nhấn ga phóng theo sau  —— Công ty của bọn họ đều nằm trên cùng một con phố, không những thế còn mặt đối mặt, ngay cả trong thương nghiệp cũng là đối thủ cạnh tranh đáng gờm của nhau luôn.

Quả nhiên, y như lời ác ma đại nhân vừa nói, chiếc xe con bóng loáng của Liêu Thần vừa lăn bánh ra khỏi đường cái liền vướng ngay một vụ kẹt xe nghiêm trọng, mà ác ma đại nhân vẫn bám đuôi theo sau đã nhẹ nhàng vượt lên. Lúc đi ngang qua cửa xe, hắn còn quay về phía Liêu Thần đưa tay làm dấu OK, sau đó nhanh nhẹn luồn lách giữa các làn xe phóng đi. Liêu Thần nhìn theo bóng mông hắn khuất dần, khinh thường nói, “Có gì hơn người ta chứ, chẳng qua chỉ là một tên công nhân quèn. Cỡ như anh đến một vạn năm nữa vẫn chỉ là công nhân mà thôi !”

Ngày đầu tiên đi làm, ác ma đại nhân đã vô cùng may mắn khi đến công ty đúng giờ. Ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao muốn chọc trời, hắn đưa tay chỉnh lại cà-vạt, một tay ôm cặp công văn, bộ dạng trăm phần trăm công nhân viên chức, thẳng lưng hãnh diện tiến vào công ty.

Một vị ứng viên cho chức quản lý công ty năm nay mới ngoài bốn mươi một tý đã rất tận tâm đưa ác ma đại nhân lên văn phòng ở tầng hai mươi mốt. Căn phòng rộng bài trí theo kiến trúc văn phòng hiện đại, mỗi nhân viên đều có bàn làm việc của riêng mình được ngăn cách bằng tấm ngăn riêng biệt, không những thế còn được đánh số rõ ràng. Cả văn phòng có gần bốn chục người, đủ để tạo nên bầu không khí bận rộn ồn ào.

Chỗ ngồi của ác ma đại nhân sát rạt bên cửa sổ. Nhân viên chủ quản dẫn hắn đến bàn giao cho trưởng phòng. Vị trưởng phòng này nhìn qua có vẻ không tốt lắm, cứ nhìn thái độ đám nhân viên dưới quyền vừa nơm nớp lo sợ nhìn ông ta vừa nháy mắt ngoắc nhau tới xem mặt người mới là biết, chắc lại là kiểu trưởng phòng khoái chèn ép ăn tươi nuốt sống đám nhân viên đây. So với Liêu Thần còn không có nhân tính hơn a.

Cảm giác thoải mái khi còn tại vị ở công ty trước thật khiến ác ma đại nhân hoài niệm mà. Lúc hắn vừa dán mông xuống ghế, ngồi còn chưa ấm chỗ đã bị thư ký giao cho một núi công việc cần phải giải quyết, cái gì mà báo cáo a bảng biểu a số liệu a tính toán a kiểm tra a đối chiếu a … Một hơi nói ra không dứt được, kèm theo đó là một chồng lại tiếp một chồng công văn dày thật dày chất đống lên bàn hắn. Ác ma đại nhân lơ đãng nghe, đôi mắt tranh thủ liếc về phía vị trưởng phòng đáng kính đang nhàn nhã ngồi sau bàn làm việc ở vị trí tối thượng giữa văn phòng, một tay bưng tách cà phê nghi ngút khói đưa lên miệng nhâm nhi, một tay rê chuột lướt net, nhìn qua muốn bao nhiêu thảnh thơi là có bấy nhiêu. Vì thế, hắn đã vô cùng bi tráng đưa ra quyết định —— Nhất dịnh phải leo lên làm sếp, bằng không đừng mơ có ngày đến văn phòng mà được ngồi nhàn nhã uống trà !

Muốn thăng chức đâu phải chuyện dễ, nhất là với lính mới như ác ma đại nhân, nhất thiết phải lập được công trạng ! Mà phải là công trạng lớn đủ cho hắn được đề bạt lên chức cao hơn a !

Rệu rạo nhai hết suất cơm văn phòng giá rẻ, ác ma đại nhân ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi gặm nhấm nốt thời gian nghỉ trưa trước khi quay lại làm việc. Công ty nào cũng vậy, giờ nghỉ trưa luôn là khoảng thời gian để những nhân viên độc thân không cần về nhà có cơ hội được túm năm tụm ba ngồi tán dóc, nếu không thì cũng là nằm dài ra bàn ngủ khì.

Có mấy đồng nghiệp nữ cố ý kéo nhau đến bàn ác ma đại nhân ngồi nói chuyện, hắn cũng câu được câu chăng đáp lời, ngược lại càng khiến bọn họ khúc khích cười mãi không thôi. Đối với một tên lính mới vừa đến đã chiếm được cảm tình của chị em phụ nữ như vậy, các đồng nghiệp nam thật hận không thể lườm ác ma đại nhân đến mức khóe mắt cũng muốn rách luôn rồi.

Đúng lúc đó, người đàn ông dù đã có gia đinh nhưng vẫn chuyên cần góp chân vào sự nghiệp ‘bà tám’ và hóng chuyện – chú Mã “mồm rộng” đi tới, cười cười bắt chuyện cùng ác ma đại nhân, một bên kể lể hết từ mấy chuyện nóng hổi trong công ty cho đến biệt danh của quản lý là Ngài Cứ-từ-từ, một bên vỗ vai cổ vũ hắn cố gắng làm việc, rồi ngày được thăng chức sẽ đến trong tầm tay.

Vì thế, ác ma đại nhân bắt đầu tự mình xác lập phạm vi xã giao.

Ác ma dù có đù đụt thế nào thì vẫn cứ là ác ma, cả sinh lực lẫn tinh lực so với người bình thường đều hơn gấp mấy lần, vậy nên khi trưởng phòng cố ý giao cho hắn phần công việc nhiều gấp ba lần người khác, chỉ cần một chút thời gian buổi sáng cũng đủ để ác ma đại nhân giải quyết gọn ghẽ. Sau đó, hắn tự pha cho mình một tách trà Long Tỉnh, nhàn nhã dựa lưng vào ghế, bắt đầu lên mạng vừa thu hoạch củ cải vừa đi đào vàng, còn tiện thể vào QQ kiếm người nói chuyện.

Cùng hắn tán nhảm linh tinh vẫn là Ma hoàng, dù sao cả hai cũng là đồng hội đồng thuyền, thông qua hệ thống vượt tường lửa của Ma giới xâm nhập vào internet dưới nhân gian, lập ra diễn đàn dành riêng cho ác ma, kêu gọi đám đồng hương Ma giới đang sinh sống vật vờ ở khắp nơi trên Nhân giới tụ họp về một chỗ tán gẫu. Đang lúc ác ma đại nhân đăng nhập vào tài khoản cùng một đám ác ma khác trên mạng anh một câu tôi một câu chat đến vui vẻ, biểu tượng loa nhỏ trên QQ bỗng lóe sáng, mở phần tin nhắn riêng ra thì chỉ thấy lời mời kết bạn từ một tài khoản có tên là [Gõ cửa trái tim em].

Ác ma đại nhân không nghĩ nhiều liền nhấn nút chấp nhận, thầm nghĩ chắc lại là đám fan bên diễn đàn kịch truyền thanh có cùng sở thích nên phát tin kết bạn, dù sao cũng nên hỏi thăm vài câu cho phải phép.

Ác ma đại nhân : [Bạn cũng ở bên diễn đàn kịch truyền thanh hả ?]

Đối phương : [Không phải ……]

Ác ma đại nhân : [Tình cờ gửi tin kết bạn ?]

Đối phương : [Không phải ……]

Ác ma đại nhân : [Diễn đàn “Những người yêu thích xe đạp điện DIY” ?]

Đối phương : [Không phải ………]

Ác ma đại nhân : [Câu lạc bộ “Ác ma ở Nhân gian” ?]

Đối phương : [Cũng không phải ……… Đoán lại đi.]

Ác ma đại nhân : [Vậy là cậu ở bên “Hiệp hội thăm dò vũ trụ” phải không ? Tôi chẳng đoán được cậu là ai nên nghĩ đại ra mấy cái diễn đàn đó mà.]

Đối phương : [Ta không phải là con người.]

Ác ma đại nhân : [Người ngoài hành tinh ? Từ Sao Hỏa rơi xuống à ?]

Đối phương : [Không phải Sao Hỏa. Thôi được rồi, nói cho ngươi biết, ta là trưởng thiên sứ đây.]

Ác ma đại nhân : [Cái gì ? Nhân vật trong bộ truyện nào thế ?]

Hơn mười giây sau, ác ma đại nhân mới giật mình phản ứng lại, vội vàng gõ chữ, [Ê, là cái tên kia sao ?]

[Đúng, chính là kẻ thù không đội trời chung với ngươi đây. Nói chuyện với ngươi càng ngày càng cảm thấy lao lực. Đừng vội kéo tên ta vào sổ đen, ta biết cách hack tài khoản của ngươi mà, ngươi delete một lần ta lại hack thêm một lần.] Đối phương trả lời.

Ác ma đại nhân : [Ngươi muốn gì ?]

Đối phương : [Cứu rỗi ngươi. Xem ra chúng ta phải nghiêm túc nói chuyện. Vũ Uyên, ngươi có muốn cùng ta đánh cược không ? Nếu ngươi thắng, ta sẽ để ngươi quay về Ma giới. Còn nếu ta thắng, ngươi phải theo ta về Thiên giới làm lễ rửa tội.]

Đúng lúc này, ác ma đại nhân bị sếp bắt gặp hắn lên mạng chat nhảm, buông lời đe dọa trừ của hắn một tháng tiền lương, ác ma đại nhân đành vội vã out mạng, nội dung của vụ cá cược kia căn bản còn chưa kịp để mắt nhìn lướt qua.

Đối phương tưởng ác ma đại nhân để chế độ ẩn thân, vẫn cần mẫn gõ chữ gửi tin.

[Chúng ta hãy cùng đánh cược xem, tận sâu trong tâm hồn ngươi có còn tồn tại cảm giác “Yêu” hay không. Vậy chúng ta hãy chọn nhân loại kia —— Cái cậu thanh niên vẫn luôn ở cạnh ngươi ấy, làm mục tiêu cá cược đi. Ha ha hah ahaha …….!]

*************************************************

Kết thúc một ngày làm việc, ác ma đại nhân mặc áo khoác rồi xuống ga-ra công ty lấy xe. Nguyên một tầng hầm để xe chỉ toàn ô tô con xếp hàng, thế nào lại lọt thỏm một chiếc xe đạp điện của ác ma đại nhân làm phá vỡ đội hình. Bỏ qua ánh nhìn khinh bỉ của đồng nghiệp, Quân Tư Vũ rất không biết xấu hổ mà dắt xe nhàn nhã ra về.

Hôm nay đến phiên ác ma đại nhân nấu cơm, vì vậy mà trên đường về hắn còn tranh thủ tạt qua siêu thị mua đồ ăn, về đến nhà lập tức đeo tạp dề lăn vào bếp. So về tài nấu nướng, Liêu Thần không thể nào sánh được với ác ma đại nhân. Bữa ăn hắn nấu lúc nào cũng đúng chuẩn bốn món ăn một món canh. Chẳng thế mà cứ hôm nào ác ma đại nhân xắn tay áo vào bếp, Liêu Thần lại tạm gác cái thái độ cao ngạo qua một bên, không tự giác ăn thêm vài ba bát. Liêu Xuyến Xuyến học nội trú chỉ được về nhà vào cuối tuần, thành ra buổi tối thường chỉ có hai người dùng bữa với nhau.

Thế nhưng, hôm nay đã quá bữa tối mà Liêu Thần vẫn chưa về, không biết có phải là lại làm tăng ca nữa hay không, ác ma đại nhân một mình giải quyết bữa tối, để dành phần cho y cất gọn gàng trong tủ lạnh, sau đó tự mình đi tắm rửa rồi ra phòng khách nằm xem phim.

Một ngày nhàm chán của hắn cứ như vậy mà trôi qua.

Lúc đồng hồ điểm hơn chín giờ, Liêu Thần rốt cục cũng lết thân về đến nhà.

Trông y có chút gì đó không giống với lúc bình thường, hai má ửng đỏ, đôi mắt mê man đờ đẫn, đến gần thêm chút nữa ác ma đại nhân liền phát hiện ra người y nồng nặc mùi rượu.

Nhưng sắc mặt hắn một chút cũng không thay đổi, thản nhiên hỏi.

“Hôm nay phải đi uống rượu tiếp khách à, Liêu tổng ?”

Liêu Thần lẳng lặng đem cặp da ném lên bàn trà, lảo đảo đi tới, cổ họng hầm hừ khe khẽ, ngón tay cũng như vô thức nới lỏng cà vạt. Sau đó, y mệt mỏi ngã ngồi xuống sofa, thân thể mềm nhũn gục đầu dựa vào người ác ma đại nhân. Đúng là say thật rồi.

“Liêu tổng, hôm nay uống nhiều vậy sao. Để tôi đi lấy cho cậu cốc nước.” Quân Tư Vũ cố ý lấy tay gẩy gẩy lên mặt người kia.

Liêu Thần không trả lời, ngất ngưởng quàng tay qua cổ hắn kéo lại gần, sau đó ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt mê mang ngập nước nhìn Quân Tư Vũ, hỏi, “Anh rốt cục có thích tôi hay không ?”

“A ? Liêu tổng, say thật rồi sao ?” Quân Tư Vũ bình thản đáp lại ánh nhìn của y, trong mắt không để lộ ra một tia tình cảm khác thường nào.

“Quân Tư Vũ, tôi không thể chịu đựng thêm nữa rồi.” Liêu Thần đột nhiên dành lấy chủ động, rướn người hôn lên môi ác ma đại nhân.

“Liêu tổng, đêm nay cậu cũng nhiệt tình thật ha.” Quân Tư Vũ xoay mặt né tránh, đưa tay bắt lấy cằm Liêu Thần, mỉm cười nói, “Có điều, nhiệt tình thế này thì có phần hơi quá đi ?”

“Vũ Uyên ……..” Liêu Thần đột nhiên nhếch môi mỉm cười. Nụ cười cùng vẻ mặt quỷ dị kia hoàn toàn không giống y, mà tựa như y đang đeo lên khuôn mặt của người khác vậy.

“Không những nhập hồn bám theo mà còn dùng pháp lực thao túng thân thể con người, ngươi định gây ra án mạng sao ? Đường đường là thánh thiên sứ mà lại ngang nhiên phạm vào cấm luật của Thiên giới vậy a ?” Quân Tư Vũ lạnh giọng nói với kẻ thù của mình đang nhập thân trong người Liêu Thần.

“Mấy thứ điều luật gì đó không quan trọng, mấu chốt là ở cuộc đánh cược của chúng ta đây.” Đối phương dùng nét mặt của Liêu Thần vẽ lên nụ cười âm hiểm, đưa tay chỉ vào chính mình, “Ta đã niệm một lời nguyền lên thân thể người thanh niên này, nếu ngươi thực sự không có chút tình cảm nào dành cho hắn, vậy qua đêm nay hắn sẽ chết. Còn nếu ngươi yêu hắn, chỉ có cách đem thân thể hai người kết hợp lại mới cứu nổi tính mạng của hắn. Vũ Uyên, hãy cho ta thấy sự lựa chọn của ngươi. Nếu ngươi quyết định bỏ qua, ta tình nguyền để ngươi quay về Ma giới, luyện hóa trở thành Ma thần. Nhưng nếu ngươi chọn cứu hắn, thánh lực của ta trên người hắn sẽ tiến vào cơ thể ngươi, đem ma khí trong người ngươi thanh tẩy. Vậy … ngươi chọn thế nào đây ?”

“Ngươi thấy thế này vui lắm hả ?” Ác ma đại nhân hừ lạnh một tiếng.

“Ha ha ha ha ha ha …….. Vũ Uyên, ta chỉ dùng một chút thủ đoạn cũng không được sao ?” Đối phương lợi dụng thân thể Liêu Thần điều khiển y vươn tay ôm lấy khuôn mặt của Quân Tư Vũ, cười nói, “Chúng ta tuy hai mà một, ngươi sinh ra ở Ma giới, ta thành hình nơi Thiên đàng. Người anh em của ta, Ma thần vĩ đại nơi Ma giới —— Vũ Uyên, đây thực đúng là câu chuyện khó tin nhất trên đời, ác ma cùng thiên sứ lại là một thể đồng nhất ! Hãy quên đi thế giới đầy rẫy ma vật u ám, theo ta trở về Thiên giới cực lạc, để Đức thần đáng kính cứu rỗi linh hồn ngươi !”

[Chương sau có thịt ăn, tiểu thụ Liêu Thần lên đĩa.]

Hết chương 55

——————-

CẢNH BÁO : chương này có chứa nội dung chỉ phù hợp cho người có độ tuổi từ 18+, các cháu nhỏ chưa đủ thành niên, trẻ em có người lớn xem kèm, những người có vấn đề về thần kinh, tim mạch, huyết áp, gan, phổi, ect … yêu cầu xin chỉ thị và hướng dẫn của y-bác sĩ trước khi đọc. Mọi tổn thương về mặt tinh thần và thể xác, chúng tôi hoàn toàn không chịu trách nhiệm.



 

*thở dài*

Mọi người đừng vội trách tớ (giả vờ) nghiêm trọng hóa vấn đề, bởi lẽ thể loại BL đã hứng đủ thị phi rồi, nhà tớ cũng không thiếu người vào gây sóng gió, phép nhà tự do, chỉ mong khách vãng lai đừng đem chuyện xấu trong nhà ra đàm tiếu lung tung, cảm tạ.