Ác ma đại nhân sắp được đi công tác. Cứ nghĩ đến việc lần đầu tiên ra nước ngoài, hắn háo hức đến mức cả đêm không ngủ nổi. 5 giờ sáng mai máy bay sẽ cất cánh, vậy mà giờ ác ma đại nhân vẫn đang lăn qua lăn lại trên giường, nằm hoài vẫn chưa thấy cơn buồn ngủ đâu, hắn đành ôm lấy máy MP3 nghe nhạc cho qua ngày.
Mà Liêu Thần cùng Liêu Xuyến lúc này còn đang bận bịu thu dọn hành lý ngoài phòng khách.
Liêu Thần tiện tay giúp ác ma đại nhân chuẩn bị đồ đạc, quần áo hàng ngày, đồ lót, bàn chải đánh răng cùng khăn mặt, ngay cả tã giấy và bô di động cũng mang theo luôn. Liêu Xuyến Xuyến thấy vậy, nhịn không được liền cảm thán, “Anh hai thật là chu đáo quá nha, sau này sẽ chăm lo cho anh Quân rất tốt đó.”
Liêu Thần nghe xong cũng chẳng thấy vui vẻ gì, “Nói nhăng nói cuội ! Chuẩn bị xong đồ rồi đi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm !”
Liêu Xuyến Xuyến thấy anh trai mặt nhăn mày nhíu, biết là y đang lo lắng về chuyện phải chăm sóc cho Quân Tư Vũ trong suốt chuyến công tác. Rốt cuộc con bé chịu không nổi, kéo tay Liêu Thần ra ban công, ghé vào tai y thì thầm, “Anh hai, em nói cho anh biết một bí mật này.”
“A ?” Liêu Thần ù ù cạc cạc, không biết con bé định nói gì mà ra vẻ thần bí như vậy. Liêu Xuyến Xuyến hít một hơi thật sâu, quyết định nói, “Bí mật này anh hai nhất định phải giữ kín giúp em, bằng không em sẽ không toàn mạng a ! Lần này là em liều mạng vì anh đó !”
“Bí mật gì vậy ? A, nhóc con này, không phải là em có bạn trai rồi chứ ?” Liêu Thần hỏi.
Liêu Xuyến Xuyến quay mặt nhìn vào trong phòng, thấy không có động tĩnh mới nhón chân, ghé đến bên tai Liêu Thần, nói nhỏ, “Anh hai, thật ra anh Quân không phải bị liệt đâu, ảnh giả vờ đó ! Anh ấy không cho em nói, bằng không em sẽ chết a !”
“Cái gì ?” Liêu Thần sững sờ, “Em nói thật không ?”
“Thật mà ! Để em cho anh xem cảnh video em quay được, em sao chép vào điện thoại rồi nè !” Liêu Xuyến Xuyến móc di động ra đưa cho Liêu Thần. Đáng tiếc là ác ma đại nhân lúc này vẫn đang ở trong phòng giậm giật theo nhạc, hoàn toàn không biết bí mật của mình đã bị lật tẩy.
Liêu Thần xem hết một loạt các đoạn phim trong máy của Xuyến Xuyến, im lặng một lúc, rốt cục lên tiếng, “Xuyến Xuyến, em đã biết hết mọi chuyện, sao lại không nói cho anh ?”
“Bởi vì … bởi vì anh ấy đe dọa em …” Liêu Xuyến Xuyến ngập ngừng nói, “Anh hai, anh không biết anh Quân đáng sợ đến mức nào đâu.”
“Tên vô liêm sỉ kia dám uy hiếp em ?” Trong đầu Liêu Thần hiện lên những hành-động-uy-hiếp-không-trong-sáng.
“Không có không có a ! Anh ấy không có làm gì em, chỉ dọa em không được nói chuyện này ra ngoài thôi … Em cũng muốn kể cho anh hai biết lắm đó, nhưng mà anh Quân đáng sợ quá à !” Liêu Xuyến Xuyến chớp mắt đầy tội nghiệp, “Anh hai đừng có bán đứng em nha, bằng không em sống sẽ rất khổ sở !”
“Yên tâm đi, anh hai sẽ không bán đứng em là được chứ gì !” Liêu Thần vuốt cằm, nhìn về phía cửa phòng ác ma đại nhân, trong đầu tính toán xem nên xử lý tên dối trá Quân Tư Vũ này thế nào đây.
.
.
.
Ngẫm nghĩ một hồi, Liêu Thần bước tới đẩy cửa phòng ác ma đại nhân, cố ý nói, “Tư Vũ, 4 giờ sáng mai chúng ta ra sân bay, trước khi đi anh có định tắm rửa chút không ?”
Tư Vũ ? Gì mà xưng hô thân mật dữ vậy ? Ác ma đại nhân đang cắm mặt vào MP3, nghe thấy thế liền ngẩng đầu lên, nhìn Liêu Thần bằng ánh mắt kỳ quái, “Được rồi, lát nữa tôi sẽ tự tắm.”
“Vậy thì nhớ tắm nhanh một chút, tôi và Xuyến Xuyến lát nữa cũng muốn dùng phòng tắm.” Liêu Thần ném cho hắn một cái khăn mặt.
“Được rồi được rồi, tắm luôn đây.” Ác ma đại nhân bĩu môi lầm bầm, chống người ngồi dậy, lết ra xe lăn, sau đó cầm khăn, lăn xe vào buồng tắm. Liêu Thần nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng không khỏi nổi giận. Thằng cha này còn muốn giả vờ trước mặt mình ! Để xem anh còn muốn giả vờ đến khi nào !
Ác ma đại nhân bước vào phòng tắm, khóa trái cửa lại. Khoảng 5 phút sau, Liêu Thần xách kìm cùng ghế gỗ ra ngoài hành lang, tìm đúng chỗ lắp hộp cầu dao điện, ngó tới ngó lui thấy không có ai, y liền kê ghế đứng lên, lấy kìm cắt đứt cầu chì.
[Phụt !!] một tiếng, cả tầng nhà rơi vào bóng tối. Liêu Thần nhét kìm vào túi áo, trước khi có tiếng người chửi bới vang lên, y xách ghế chạy vội vào nhà !
********************************
Lại nói đến ác ma đại nhân đang thư thái đứng tắm dưới vòi hoa sen, đột nhiên bị cúp điện, nhìn khắp bốn phía đều thấy tối om, sờ lần sờ mò khắp buồng tắm cũng không tìm được đèn pin, hắn đành phải vận khởi ma lực tạo ra một bóng lửa nhỏ, sau đó tiếp tục tắm rửa. Không ngờ lúc này lại nghe thấy tiếng gõ cửa, giọng Liêu Thần từ bên ngoài vang lên, “Quân Tư Vũ, anh có sao không ? Cúp điện rồi, anh mau ra ngoài này đi, ở trong đó nguy hiểm lắm !”
“Không cần, tôi vẫn ổn, lát nữa ra.” Quân Tư Vũ vội vàng chạy đến bên xe lăn, nhưng khi hắn đã mặc xong quần áo, lăn xe ra ngoài lại phát hiện ra xung quanh im ắng bất thường. Liêu Thần với Liêu Xuyến Xuyến không biết đã chạy đi đằng nào, hắn gọi mấy tiếng mà chẳng thấy ai trả lời.
Ác ma đại nhân thử lăn xe về phía trước, đột nhiên nghe thấy tiếng vật gì đó rơi vỡ trên mặt đất ————- Kỳ quái, không nghe thấy tiếng người, sao lại có đồ rơi vỡ vậy ta ? Ác ma đại nhân trong lòng sinh nghi, lẽ nào lại có sát thủ kéo tới ? Đi qua coi thử xem. Nghĩ là làm, ác ma đại nhân đứng dậy, bước khỏi xe lăn …
Ngay lúc hắn vừa đặt một chân xuống đất, còn chưa kịp bước đi, đột nhiên có ánh đèn pin lóe lên, giọng Liêu Thần vang lên từ phía ngọn nguồn ánh sáng, “Quân Tư Vũ, không phải là anh đang bị liệt nửa người sao ? Thế nào lại đứng lên dễ dàng vậy ? Xem ra tiền điều trị phục hồi mất trắng rồi !”
Ác ma đại nhân hừ lạnh một tiếng, hiểu ra mình đã trúng phải quỷ kế của Liêu Thần !
.
.
.
Mấy phút sau, cầu chì đã được nối lại, điện lại có. Trong phòng khách sáng trưng, ác ma đại nhân thản nhiên bước ra khỏi xe lăn, ngồi vào sofa, “Đằng nào cũng đã lộ rồi, tôi cũng chẳng còn gì để nói. Có điều, Liêu Thần ngài phải biết là tôi có đầy đủ bảo hiểm và giấy tờ chứng minh tình trạng sức khỏe của bản thân, hơn nữa người đứng tên đại diện cho tôi trong hợp đồng bảo hiểm là ngài, tiền bảo hiểm hàng tháng của tôi cũng là ngài lãnh, vậy nên hi vọng ngài đừng có chụp cái mũ lừa đảo cho một mình tôi a ! Còn có, vừa rồi tôi được thành phố bầu chọn là thanh niên khuyết tật điển hình, lại được đứng ra làm nhân viên đại diện cho quảng cáo của công ty, tên tôi cũng có trong danh sách tuyên dương công tác gửi tới tổng công ty, cho nên …”
“Cho nên tôi phải giúp anh bao che, giúp anh tiếp tục lừa gạt người khác ?” Liêu Thần bước tới, ngồi vào xe lăn của ác ma đại nhân, bắt chéo chân bày ra bộ dáng trịnh trọng, “Quân Tư Vũ, lừa tôi thê thảm như vậy có vui không ? Đến hôm nay tôi mới phát hiện ra bộ mặt thật của anh ! Thật phí công tôi trước đó vất vả giúp anh mời bác sĩ ! Anh có biết một khóa tập phục hồi chức năng tốn bao nhiêu tiền không ? Hả ?”
“Dù sao thì bây giờ cũng không thể sa thải vị bác sĩ kia được ! Chi bằng cứ tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra đi !” Ác ma đại nhân ngược lại rất bình tĩnh nói.
“Anh nói nghe dễ dàng quá ha ! Nếu như bị người ta phát hiện ra, vậy là toi rồi ! Anh rõ ràng biết là trung tâm phục hồi chức năng kia cũng nằm trong hệ thống của bên bảo hiểm !” Liêu Thần đứng phắt dậy, hùng hổ chỉ vào mặt ác ma đại nhân, nói, “Chuyện đã đến nước này, từ giờ trở đi anh tiếp tục giả vờ triệt để cho tôi !”
“…… Được rồi.” Ác ma đại nhân nói.
“Còn về phần anh lừa gạt tôi.” Liêu Thần vừa nói vừa lôi máy tính từ trong túi áo ra, cạch cạch bấm bấm một hồi, cuối cùng nói, “Mấy tháng qua anh sử dụng đường truyền internet của công ty để vào mạng chơi nông trại, cộng thêm mấy khoản linh tinh khác nữa, tóm lại, sau khi theo tôi đi công tác trở về, tiền lương trong ba năm tới của anh sẽ bị khấu trừ 75%.”
“Trừ nhiều vậy thì một tháng tôi còn được bao nhiêu a !” Ác ma đại nhân trừng mắt hỏi.
“Đại khái là còn khoảng ba, bốn trăm đồng.” Liêu Thần nhếch miệng nói.
“Sếp à, sếp không định chừa đường sống cho người ta sao ?” Ác ma đại nhân rầu rĩ thở dài.
Hết chương 32