Một người nếu bị bắn vào đầu, tỷ lệ tử vong là trên 90%; nếu bị bắn vào tim bên ngực trái, tỷ lệ tử vong sẽ lên đến 100%.
Nếu may mắn mà viên đạn xuyên qua phần bụng hay ngực phải, thì tỷ lệ sống sót khoảng 30%. Nhưng nếu động mạch xuất huyết quá nhiều, thì về cơ bản dù vết thương ở đâu, vẫn sẽ là Game Over.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, điều quan trọng nhất chính là gì?
Đã từng trải qua mười lần mưa bom đạn, nên Makima cực kì nhạy cảm đối với tiếng đạn xé gió trong không khí. Mặc dù đang nói chuyện với Gojo Satoru, nhưng cô cũng nhanh chóng phát giác ra động tĩnh bắn lén sau lưng.
Chỉ là thời gian phát hiện ra không đủ cho cô phi thân né đạn. Điều duy nhất người chơi kịp làm là chệch trọng tâm cơ thể sang một bên, đồng thời nhanh chóng mở giao diện hệ thống. Lúc giao diện mở, toàn bộ không gian trò chơi đều trở thành ảnh tĩnh. Cô thậm chí còn thấy được viên đạn đứng yên trong không khí, đường đạn kéo dài chuẩn xác nhắm vào ngực trái Makima.
Nhìn đường kính viên đạn, phải cỡ từ một khẩu súng bắn tỉa nòng xa trở lên. Hướng bắn chuẩn như vậy, có lẽ kẻ ám sát đang ở trong phạm vi 1km đổ lại.
Sẽ là ai đây? Chẳng lẽ là thuộc hạ quỷ súng phái đến?
Trong thời gian mở bảng điều khiển, người chơi không được thực hiện bất kỳ biến đổi nào với hoàn cảnh xung quanh. Đối mặt với viên đạn sắp sửa đoạt tính mạng mình, cô chỉ có thể nhíu mày và lật giở xem những lần lưu trữ trước đó. Đáng tiếc là từ khi Makima vào khu trò chơi, đã không còn lần lưu trữ nào nữa. Lần lưu trữ cuối cùng là năm phút trước khi cả hai bước vào rạp chiếu phim.
Phải hẹn hò một lần nữa sao?
...Vẫn là nghĩ cách tránh đạn đi. Với sức mạnh thể chất hiện tại thì cô sẽ không chết liền, mà sẽ chống đỡ thêm một lúc. Makima lại kiểm tra quỹ đạo bay của viên đạn. Cô ấn vào lưu trữ, rồi quay trở lại thực tại.
0.4 giây sau, viên đạn xuyên qua ngực phải của Makima.
Trong giây phút ngã xuống, cô bỗng thấy máu tươi bắn ra cực kỳ chậm, thậm chí còn nhìn thấy đôi mắt trợn tròn khiếp sợ của thiếu niên. Theo quán tính, cơ thể cô gái ngã mạnh về phía trước, được một đôi tay trẻ tuổi rắn chắc đón lấy.
"Makima!!"
Hóa ra đứa nhỏ này cũng có thể hét lớn như vậy...
Ôm chặt như thế làm gì, chê máu cô chảy không đủ nhanh sao? Tầm mắt dần lóe lên những mảnh đen, gắng gượng mở mắt cũng chỉ thấy một vũng lớn máu đỏ trên áo sơ mi. Nhiệt độ theo lượng máu chảy ra mà thấp dần, ngay cả thính giác cũng đang chậm rãi biến mất. Chàng trai ôm cô dường như đang run rẩy, bàn tay siết chặt cô dùng sức đến phát đau, ngón tay dính máu sền sệt của người đó, đồng thời lạnh vô cùng.
"Tại sao, tại sao lại như thế này...?"
"Makima, tỉnh lại đi! Này! Đừng có ngủ!!"
Vẫn là đánh giá bản thân quá cao. Phần ngực bị xuyên thủng đang cố gắng tái tạo các mô nội tạng. Nhưng diện tích vết thương quá lớn, dựa theo tốc độ chảy máu, cho dù người đang mất bình tĩnh Gojo Satoru ngay lập tức gọi điện báo người, thì cô cũng không đợi được đến khi xe cứu thương đến...
Không lẽ cứ thành thật nằm đó, chờ tiếng thông báo Game Over vang lên?
Không, cô không muốn bắt đầu lại lần thứ mười hai.
Chết mười lần là quá đủ rồi, Makima nhất quyết không chết nữa, ít nhất cũng không vì lý do bắn lén buồn cười này. Nhất định sẽ còn cách nào khác.
Mất đi thị lực và thính giác khiến Makima tự động lược bỏ những quấy nhiễu từ môi trường xung quanh (giống như tay ai đó trong chuyển cô nằm lên mặt đất), vô cùng bình tĩnh tự hỏi sách lược. Cô lại mở ra giao diện trò chơi. Lần lưu trữ cuối, đúng là 0.4 giây trước khi bị bắn.
0.4 giây, sẽ đủ làm cái gì?
Thời gian ngắn ngủi này, những việc có thể làm để thay đổi tình thế là cực kỳ hạn chế. Lần trước Makima đã chệch trọng tâm cơ thể để đảm bảo viên đạn không bắn trực tiếp vào tim. Vậy lần này cô nên làm gì để giảm tổn thương đến thấp nhất có thể?
——Nếu như có gì đó ngăn viên đạn lại thì tốt rồi.
Có thể là【cái gì】đây...
Thời gian để cô do dự không nhiều, tiếng bước chân của tử thần càng lúc càng gần. Vào giây cuối cùng trước khi tim ngừng đập, Makima cuối cùng đã ấn vào mục lưu trữ, thời gian trở lại 0.4 giây trước.
Khi thị giác và thính giác trở lại, Makima ngay lập tức nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm chú thuật sư trước mặt đang phát động năng lực.
"Bảo vệ tôi, Satoru-kun."
0.4 giây sau, viên đạn tốc độ cao đã bị chú thuật vô hạn của Gojo Satoru đánh văng ra. Nó quay cuồng vài vòng trong không trung rồi rơi xuống mặt đất.
Thành công rồi. Khóe miệng Makima nhếch lên. Còn chưa kịp âm thầm chúc mừng cho thắng lợi của bản thân thì cô đã bị một vòng tay mạnh mẽ hốt hoảng ôm vào.
Makima theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng động tác của cô đã bị gián đoạn bởi câu nói của đối phương.
"Tôi giống như đã nhìn thấy cô chết."
Chiều cao của chú thuật sư đem cả Makima ôm gọn trong lòng. Cằm đặt trên đỉnh đầu cô gái, cánh tay siết chặt dần thả lỏng, giống như không thể tin mà vừa lo lắng vừa sợ hãi dùng nhiệt độ cơ thể để xem người trước mặt còn sống hay không. Makima đầu tiên là ngơ ngẩn, sau đó dứt khoát thả lỏng cơ thể, dung nhập cả người mình vào vòng tay căng thẳng của thiếu niên.
"Tôi vẫn còn sống đây."
"Nhưng, rõ ràng có rất nhiều máu...!"
Cậu ngưng nói, quần áo Makima sạch sẽ, không có trong tưởng tượng là bị máu bắn khắp nơi. Cô gái tóc hồng dường như biết cậu muốn nói gì, bỗng nhiên cười lớn hơn bao giờ hết. Cô duỗi tay vòng qua eo của Gojo Satoru. "Thế nào, đã cảm nhận được nhịp tim tôi chưa?"
Hai cơ thể ôm chặt lấy nhau, lồng ngực không chỉ truyền đến độ ấm, mà còn cả tiếng tim đập mãnh liệt cộng hưởng với nhau. Sau khi xác nhận nhịp tim của đối phương không phải là giả, thắt lưng vốn căng như dây đàn của Gojo Satoru rốt cuộc cũng buông lỏng.
"Thật tốt quá, cô không chết..."
"Tôi sẽ không chết, Satoru- kun."
Makima nghiêng người ra sau, chú thuật sư cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không thích hợp. Khi cậu đồng thời lùi ra thì cô đã chủ động nắm lấy bàn tay hơi rũ xuống của cậu. Đốt tay mềm mại nhẹ nhàng dùng sức, khiến bàn tay mười ngón của hai người quấn quýt nhau, cho đến khi không còn kẽ hở.
Gojo Satoru không khỏi nhíu mày. Khuôn mặt được thượng đế ưu ái vẫn còn chưa hồi thần, đôi mắt trong veo như bầu trời tỏ vẻ khó hiểu nhìn cô. Makima cười nói. "Như này Satoru- kun sẽ biết ngoài trừ ôm ra, cảm giác nắm tay là như thế nào."
"...!" Cậu rốt cuộc cũng ý thức được điểm không đúng: Cậu đã cởi bỏ thuật thức Vô hạn từ khi nào vậy?
Thật ra lúc đầu Gojo Satoru chỉ nghĩ lấy cớ hẹn hò để làm sáng tỏ một chút nghi hoặc của cậu về Makima. Nhưng không biết từ đâu ra tên sát thủ, rồi đột nhiên xuất hiện ảo giác tử vong, thế là cậu kỳ quái ra tay đỡ giúp, còn có thế cục đảo ngược giữa hai người. Tại sao càng đến gần người phụ nữ này, lại càng cảm thấy bí ẩn và khó hiểu hơn?
"Cảm ơn cậu đã bảo vệ tôi, Satoru- kun."
Người phụ nữ thần bí khẽ cười, trong mắt là niềm vui sướng vì đã chiếm thế thượng phong và chiến thắng. "Tôi rút lại lời nói trước, hôm nay hẹn hò thật sự là rất vui."
Cậu trầm mặc nhìn chằm chằm Makima, một lúc sau cũng tùy ý mỉm cười. "Vậy tiểu thư Makima~ còn muốn một cái hẹn tiếp không?"
...
Giống như Makima dự đoán, những kẻ ám sát cô là một đám xã hội đen lập khế ước với quỷ súng. Không lâu sau khi buổi hẹn hò kết thúc, cô đã tìm thấy họ trên sân thượng của một tòa nhà cách đây chưa đầy 500 mét.
Không giống những thợ săn lập khế ước vĩnh viễn với quỷ, nhóm sát thủ có chuẩn bị mà đến này rõ ràng không kế thừa năng lực của quỷ súng. Họ càng giống như một nhóm làm công tạm thời, khế ước với quỷ cũng là loại có hiệu lực một lần. Theo những gì Makima tra khảo, cô biết được là mỗi tên sát thủ đã được nhận 20.000 yên trong tài khoản, cho điều duy nhất họ cần làm là sử dụng đạn và vũ khí của quỷ để ám sát Makima.
"Vì sao quỷ súng lại nhắm vào tôi?"
Makima nghi hoặc chống cằm. "Lúc ở Shinkansen cũng được nhớ thương rồi... Nhưng bây giờ tôi còn chưa tìm nó gây rắc rối mà. Rốt cuộc là tại sao?"
"...Chuyện giữa thợ săn quỷ mấy người, làm sao tôi biết được! Khụ khụ!"
Bọn côn đồ ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự. Tên cầm đầu bày mưu vụ ám sát tuy mạnh hơn một chút, nhưng chưa hai lần trao khảo hắn đã ho ra búng máu không nói nổi nên lời. Makima lắc đầu, bất đắc dĩ nhún vai. "Nhưng bây giờ tôi chỉ là một cảnh sát không vô danh." Không trực thuộc Nội Các, mà cũng nhắm vào cô?
"Đừng dối trá... Dám dùng tư hình riêng như thế, cô thế nào cũng, cũng..."
"Thợ săn quỷ còn không phải để bảo vệ an toàn cho người dân thường à. Ngươi lựa chọn đứng bên ác quỷ, nhìn thế nào cũng là phản nhân loại. Nên bị trừng phạt." Makima nói xong tự gật đầu, càng yên tâm tra khảo. "Tên đó chính là quỷ truy nã toàn cầu, từng quốc gia đều đang điên cuồng truy tìm vị trí nó. Nói đi, rốt cuộc ngươi làm sao liên hệ được với nó?"
"Khụ... Cô tuyệt đối là quỷ! Quỷ!!"
Trong vòng một ngày bị gọi là quỷ hai lần, là do cô thật sự là quỷ, hay do cô làm người quá thất bại? Makima khẽ thở dài, cô hoàn toàn mất hứng, ném tên sát thủ không tra khảo được gì, lấy điện thoại ra gọi.
"Hayakawa- kun, hiện giờ cậu có rảnh qua đây một chuyến không?"
Makima không chỉ là thợ săn quỷ duy nhất có liên quan đến quỷ súng, trong số những người cô biết, thì Hayakawa Aki, người có quá khứ đen tối cũng gắn liền với nó. Sau khi nghe có án liên quan quỷ súng, thì thiếu niên tóc búi cao nhanh chóng xuất hiện ở Ikebukuro.
Kỹ xảo tra khảo của cậu đơn giản, thô bạo hơn Makima nhiều. Cậu trực tiếp đi lên, đá một cước vào đối phương khiến một búng máu phun ra. "Các ngươi rốt cuộc từ băng nào đến? Lập khế ước ở đâu?"
Khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên bình tĩnh, còn chuôi kiếm thì nặng nề đè lên mặt tên sát thủ. "Không nói thì tạm biệt đôi tai đi. Tôi nói được làm được."
"Thằng nhóc con hôi sữa này..."
Lưỡi kiếm sắc bén sáng như tuyết hiện ra khỏi vỏ, Hayakawa Aki hờ hững thu đao, Makima ở một bên nhíu mày. "Hayakawa- kun, dùng kiếm cẩn thận." Cây kiếm nguyền rủa nồng đậm như thế còn mang ra sử dụng, cũng chỉ có thể là Hayakawa Aki.
"Chỉ dùng như thế thì không có vấn đề gì, kiếm của tôi không hoàn toàn tuốt ra khỏi vỏ."
Sát thủ dại ra nhìn hai người họ. Hắn run rẩy sờ sờ nửa vành tay chảy máu đầm đìa còn lại.
"Đau quá, đau quá!!! A a a!!!"
"Bây giờ có nói không?" Thiếu niên nghiền nát lên ngón tay của tên cầm đầu, khi nghe hắn kêu rên cũng không chớp mắt một cái. "Khai ra hết những gì ngươi biết về quỷ súng, một chữ cũng không được thiếu."
Bộ mặt âm trầm uy hiếp như muốn ăn thịt người của Hayakawa Aki quả nhiên hữu dụng. Theo lời của sát thủ nửa tai, là bọn họ đến từ một băng nhóm tên là Peach Juhui, chiếm cứ thị trấn Namimori gần ngoại ô Tokyo, kiếm sống bằng cách thu phí bảo kê. Không biết từ khi nào, mà thủ lĩnh của họ bị đổi thành một người khác. Peach Juhui bắt đầu bành trướng khắp nơi, thậm chí còn tham gia vào những cuộc mua bán vốn dĩ họ từng không dám làm. Buôn lậu, thậm chí là giết người cướp hàng, bằng cách đó mà băng nhóm ngày càng đi lên.
Còn về vụ ám sát này, là do đích thân lão đại Peach Juhui giao phó. Do thế lực gần đây được mở rộng, những lưu manh có quyền trong xã hội nổi lên như cồn, nên họ đã không chút nghĩ suy mà tiến thẳng đến Ikebukuro.
Hắn nói, bọn hắn được 'thần trợ công'.
"Như vậy không đầu không được, bị quỷ khống chế cũng không biết." Hayakawa Aki tạch một tiếng, cậu nhíu mày thầm mắng vài câu, sau đó nhìn về phía cô gái đang trầm tư.
"Tôi sẽ báo cáo chuyện này lên cho tổng bộ, sau đó đến thị trấn Namimori một chuyến. Cô thì sao, Makima?"
"Mục tiêu của họ là tôi, nên dù thế nào tôi cũng tự mình điều tra vụ này." Makima trả lời. Trò chơi phát thông báo, đầu mối của nhiệm vụ chính- quỷ súng đã được cập nhập. Nếu đầu mối duy nhất là chỉ đến thị trấn Namimori, thì tất cả những gì cô cần làm là đến đó thám thính tình hình. Nhưng cô không nghĩ rằng quỷ súng sẽ ngoan ngoãn đợi ở đó, bởi manh mối nhiệm vụ chính sẽ còn sâu hơn thế.
Đúng lúc này, cô phát hiện ra ánh mắt có chút không đúng của thiếu niên tóc đen. "Làm sao vậy, Hayakawa- kun?"
"Vậy là cô đã đi hẹn hò." Hayakawa Aki nhìn cô từ trên xuống dưới, vẻ mặt lãnh khốc thường ngày có chút buông lỏng. "Quả giống như những gì tiền bối Himeno nói."
"..." Không ngờ đến cậu cũng có thuộc tính buôn chuyện, Hayakawa- kun.