Cây ác quỷ rốt cuộc còn có bao nhiêu khả năng mà mình chưa rõ?
Trong khi hấp thụ các mảnh gen, cũng có thể kéo linh hồn ma quỷ của đối phương để trấn áp sao?
Linh hồn ma quỷ này có cồng dụng gì? Chắc sẽ không chia sương mù cảm xúc của mình ra ăn đâu nhỉ?
Một con còn nuòỉ không nổi, đây những ba con…
“Này… này này này… nói chuyện với cậu đấy!”
Vân Tiểu huơ tay dữ dộỉ trước mắt Nhậm Kiệt, bấy giờ anh mới hoàn hồn lại.
“Sao thế?”
Vé mặt Dạ Nguyệt nghiêm túc: “Việc này rất quan trọng, hy vọng cậu có thể về tổ chức Trấn Ma với chúng tôi một chuyến đế tiến hành điều tra chi tiết.”
“Người của Vuốt Quỷ tìm đến cậu, chắc chắn không đơn giản chỉ vì cậu là người có khế ước với ma quý, chuyện này liên quan đến
bài Tarot nếu không xử lý tốt thì những ngày tháng sau này của cậu e rằng sẽ không yên ổn”
“Có lẽ những kẻ ẩn náu trong bóng tối đó sẽ còn ra tay với cậu ”
Nhậm Kiệt giật mình: “Hả? Còn đến nữa à?”
Dạ Nguyệt vỗ vaì Nhậm Kiệt: “Yên tâm, tổ chức Trấn Ma sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của cậu.”
“Chỉ có điều phải cần cậu đi cùng tôi về báo cáo với cấp trên, tiện thể lập hồ sơ, bao gồm khả năng của cậu, chủng loại của khế ước ma quỷ, cái giá phải trả và ảnh hường bời nguồn gốc tội lỗi của ma quỷ nào.”
“Hy vọng cậu có thế hiếu…”
Dù sao thì biếu hiện vừa rồi của Nhậm Kiệt, chắc chắn không phải là người có khế ước với ma quỷ thức tỉnh cấp 1 bình thường có thế làm được.
Nhất là sức mạnh ma quỷ đáng sợ kia.
Có thể khế ước là thuần chúng trong ma quỷ hoặc là hoàng tộc.
Vé mặt Nhậm Kiệt bối rối.
Dạ Nguyệt mỉm cười: “Đừng nghĩ nhiều, tất cả những người có khế ước với ma quỷ thức tỉnh đều phải đến tổ chức Trấn Ma để lập hồ sơ, khỏng phải nhắm vào cá nhân cậu đâu, còn lý do thì cậu biết mà.”
Bản thân sự tồn tại của người có khế ước với ma quỷ chính là một yếu tố cực kỳ khồng ổn định, nên cũng có thế hiểu được cách làm này của tổ chức Trấn Ma.
Nhậm Kiệt quệt mũi:
“Được thôi, dù sao an toàn cũng quan trọng nhất.”
Mà lúc này, Vân Tiếu lại tò mò đến gần:
“Này này này… thứ cậu khế ước là ma quỷ gì thế? Vừa rồi cậu đã sử dụng khả năng Ma hóa đúng không? Vậy cáì giá phải trả là gì?
“Cái giá phải trả của cậu sẽ khỏng phải là phải nhìn quần đùi của con gái đấy chứ?”
Nhậm Kiệt trọn mắt:
“Rắm ấy! Chính nhân quân tử như tôi làm sao có thế là cái giá phải trả kiểu biếи ŧɦái kia được? Cô thật sự muốn biết à?”
Vân Tiếu gật đầu dữ dội, lúc này Diệp Hoài, Ngó Vân Thanh và Dạ Nguyệt cũng trở
nên tò mò.
Vé mặt Nhậm Kiệt thần bí, vầy tay với mọi người.
“Đến cả đây đi, tòi nói thầm với mọi người, mọi người đừng nói cho người khác biết đấy.”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều đến g’ân trước mặt Nhậm Kiệt, mở to mắt kề tai lắng nghe.
“Cái gỉá phải trả của tôi chính là… là…”
Đang nói vậy, Nhậm Kiệt lấy ra một bình xịt nhỏ trong túi quần, xịt mạnh vào mắt bốn người.
Xịt bình xịt màu đỏ vào tám con mắt, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Bốn người lập tức cứng đờ ngay tại chồ, nước mắt cúa Vân Tiếu tuôn ra như suối, cô ấy lập tức che mắt ngã xuống đất lăn lộn dữ dội.
“A a a! Mắt, mắt của tồi…”
Diệp Hoài bật khóc, liên tục dụi mắt nhưng càng dụi mắt càng đau.
“Đây là gì! Bình xịt hơi cay sao? Mẹ nó…”
Ngô Vân Thanh thì quỳ ở dưới đất, đau
đến mức anh ấy điên cuồng đập đầu, dùng đầu chống đất, nước mắt không ngừng tuôn, ngay cả Dạ Nguyệt cũng trúng đòn, liên tục lùi về phía sau, vừa dụi mắt vừa khóc thậm chí còn hắt xì.
“Nhậm! Kiệt!”
Mà Nhậm Kiệt lại không ngoảnh đầu lại, chạy nhanh như làn khói.
Hơi cay bí mật của ông đây có hiệu quả thế nào?
Ha ha ha!
Đây là một bình xịt cực mạnh có chứa dầu ớt ma quỷ, nước cốt hành, gừng, tỏi và nước cốt chanh, mười ba bột hồi thơm cộng thêm tiêu đen đã cô đặc, nhũng người đàn ông cúng rắn mà trúng đòn cũng sẽ chịu không nổi mà đẫm nước mắt.
So với cái này thì bình xịt hơi cay yếu hơn nhiều có được không?
“Cái giá phải trả: Đã trả!”
Cảm giác nguy hiếm được loại bỏ, Nhậm Kiệt thờ phào.
Đấu với tôi à? Các người còn non lắm.
Trở về tổ chức Trấn Ma với các người ư?
Tôi chê à! Bí mật trên cây ác quỷ nhiều như vậy, các người còn không phải cắt tôi ra đế giải phẫu ư?
Nói ra cái giá phải trả sao? Vậy chẳng khác nào đưa cái cán của mình ra à? Nhậm Kiệt không ngốc như vậy.
Anh không tin Vuốt Quỷ, đồng thời cũng không tin tố chức Trấn Ma.
Không cần nóì nhiều, chạy trước đã rồi nói sau.
Mười phút sau…
Trên một chiếc suv, Nhậm Kiệt giống như một con thỏ bị dồn ớ ghế sau, một bên là Diệp Hoài, một bên là Ngô Vân Thanh.
Lúc này, tất cả mọi người đều tức giận nhìn chằm chằm Nhậm Kiệt, nghiến răng nghiến lợi, chỉ muôn ăn tươi nuốt sống anh.
Dạ Nguyệt nhắm mắt ngồi ờ ghế phụ, nước mắt chảy dài, Vân Tiểu lái xe, vừa lái vừa khóc hu hu.
Mọi người không chỉ đỏ mắt mà vùng xung quanh mắt cùng bị cay đỏ.
Nhậm Kiệt nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt tiếc nuối, rốt cuộc vần đánh giá thấp thể chất của các chiến binh gen.
ông đây cũng đã bỏ chạy rồi, lại còn bắt tôi về, thế này cũng được sao?
Chỉ thấy đoi mắt to của Nhậm Kiệt đảo liên tục, sau đó giơ tay:
“Tôi muổn đi ị!”
Diệp Hoài nghiến răng: “Nhịn, cậu đừng mơ giớ trò nữa đi? Tất cả đợi về sở rồi nói sau!”
Nhậm Kiệt trợn mắt: “Tôi mặc kệ! Tôi muốn đi ị, là một công dân của Đại Hạ, tòi có quyền sử dụng quyền tự do đi ị của mình, tôi lại không phạm pháp, các người không có quyền hạn chế tự do đi ị của tôi!”
“Nếu không dừng xe nữa là tôi đi trong xe đấy!”
Vân Tiểu:!!!
Quyền tự do đi ị là cái quái gì, xe của tôi nha, cậu đừng đi trong xe à?
Dạ Nguyệt dụi mắt:
“Dẫn cậu ta đi đi, đế ý cậu ta.”
Vân Tiếu dừng xe bên ngoài một nhà vệ sinh công cộng.
Nhậm Kiệt xuống xe, Ngô Vân Thanh và Diệp Hoài theo sát phía sau anh, không rời
nửa bước, sợ anh chạy vụt đi.
Mà sau khi xuống xe, Nhậm Kiệt lại không đi nhà vệ sinh cồng cộng mà đi thẳng đến tiệm tạp hóa bên cạnh.
“Cậu làm gì đấy?”
“Mua cuộn giây, không lẽ lấy áo anh lau à?”
Mua giấy xong, lúc này Nhậm Kiệt mớì đi vào nhà vệ sinh công cộng, hai người Diệp Hoài cũng muốn đi theo vào nhưng lại bị Nhậm Kiệt trợn mắt.
Hết cách, hai người đành phải canh ớ bên ngoài.
Hai người họ không tin, có người có thể chạy thoát ngay trước mắt mình.
Mà hơn mười phút trôi qua, bên trong vần không có động tĩnh.
Diệp Hoài liền sốt ruột, quay lại xông vào nhà vệ sinh công cộng.
“Cậu đi xong chưa?”
Tuy nhiên, giọng nói này lại khiến cho một ông chú vừa giải quyết xong đang đi ra ngoài run lẻn vì sợ hãi.
“Anh gào cái gì hả? Anh vội ăn à?”
Khóe miệng Diệp Hoài giật giật, sau đó gãi đầu nóĩ:
“Xin lỗi nhé”
Sau đó xông vào, tìm Nhậm Kiệt ờ từng phòng một.
Ồng chú kia lại lẩm bấm, hai tay đút túi quần đi ra ngoài.
Cho đến khi Diệp Hoài tìm đến phòng cuối cùng,
“Nhậm…”
Chỉ thấy một dây pháo thép cắm trong nhà vệ sình, ngòi nổ phía trên đã cháy đến tận gốc.
“Oh shit…”
“Burn!”
Một tiếng nố vang lên, Ngô Vân Thanh run rẩy, ngay cả Dạ Nguyệt và Vân Tiểu trong xe cung giật mình.
Ngạc nhiên nhìn về phía nhà vệ sinh còng cộng.
Không phải chứ? Động tĩnh lớn như vậy sao?
Chỉ thấy toàn thân Diệp Hoài che mờ lao nhanh ra khỏi nhà vệ sinh, quay lại nằm sấp
trong bụi cỏ bên cạnh nôn dữ dội.
“Ọe…ọe, a a a a! Nhậm Kiệt! Đừng để tòi bắt được cậu! Mối thù chết chóc! Đây là mối thù chiến đấu đêh hơỉ thở cuối cùng, ọe…”
Trong một ngày, mình lạỉ bị ướt những hai lần, đệch.
Một lần là tượng thạch cao, một lần là đội quân đất nung.
Trong tay thằng nhóc này đều là việc bấn thỉu vậy ư?
Ngô Vân Thanh sợ hãi, lùi xa tám chục mét.
“Cậu ta đâu?”
“Ọe… ọe! Chạy rồi, khụ khụ khụ…”
Ngô Vân Thanh sửng sốt, ông đây luôn đứng ở cửa không nhìn thấy cậu ta đi ra mà, sao chạy được?
Dạ Nguyệt xuống xe, nhìn bộ dạng thê thảm của Diệp Hoài cũng bịt mũi, khóe miệng giật giật.
Sau đó thở dài: “Các cậu về đi, tôi đi tìm cậu â’y, trở về bảo Niệm linh sư đọc ký ức của hai cái xác kia, xem xem có thế tìm được mạnh mốì có ích gì không.”
Nói xong thì rời đi, Ngô Vân Thanh cũng vội vàng lên xe.
Vé mặt Vân Tiểu đầy sợ hãi, nhấn ga chạy đi, chiếc xe lập tức biến mất nơi góc phố…
Bỏ lại Diệp Hoài đứng im tại chổ, ngổn ngang trong gió.
“Này này này? Đừng đì mà? Tõỉ còn chưa lên xe? Làm sao tôi về được? ơ nàv…oe…”